Sau một hồi xem xét, nàng xác định biệt viện này thật là lớn – mặc kệ là nàng di chuyển như thế nào, rẽ ngoặt bao nhiêu lần, tới lui liên tục, thì vẫn không thể đi được hết không gian chỗ này.
Nàng đến đây trú ngụ hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, Liễu Húc an bài cho nàng ở dãy nhà bên Tây Sương – cách gian nhà chính của hắn một đoạn thật dài, như vậy có thể hiểu hắn rõ ràng không muốn nàng lộ diện ra ngoài.
Kì thật nàng cũng không để ý chuyện đó, với thân phận hiện tại thì quả là khó có thể tự nhiên đi lại trước mặt người khác, vì thế nàng chỉ cần quen thuộc đường đi xung quanh các gian nhà phụ cận để thuận tiện dạo chơi là đủ rồi.
Nàng mang suy nghĩ này trong lòng, lần đường ra các hành lang uốn khúc từ từ thong thả đi dạo, nhưng nào đâu biết đi một hồi đã ra khỏi cửa Tây Sương …
Không thể nhận ra đường trở về a!
Giống như bây giờ nàng đành đứng giữa một ngôi đình nào đó trong sân trước, phán đoán nên theo phương hướng nào để trở lại, mới có thể thoát khỏi tình trạng lạc đường hiện tại. “Thực sự kì quái a, đến cả nửa người cũng không có!”
Nàng nhìn quanh bốn phía một hồi, mới phát hiện được ngoại trừ nàng ra đến chút hơi người cũng không có – nơi này là phủ đệ của quý tộc vương gia, đáng lý tôi tớ phải đông đúc từng bầy, tùy ý nơi nào cũng có thể nhìn thấy, tại sao đến một thân ảnh cũng không có?
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ, hẳn là Liễu Húc đã sắp xếp! Chắc chắn hắn đã cho toàn bộ hạ nhân lui đi, chỉ để lại mình nàng –
Nghĩ tới hắn, nàng liền cảm thấy cả người không được thoải mái.
Ba ngày nay, hắn giống như hoàn toàn biến mất, chưa từng đến xem qua nàng, cũng không giải thích vì sao phải mang nàng tới nơi này, cứ như vậy mà phân phối nàng đến Tây Sương biệt viện trú ngụ.
Nàng từng thăm dò thử Thái Bình để xem tình trạng hiện tại là thế nào, nhưng miệng hắn ngậm chặt như vỏ trai vậy, thật là khó cạy được một câu, một chữ nào, làm cho nàng có cảm giác mình giống một con ruồi ngây thơ tự lao đầu vào chỗ chết… giống như bây giờ chẳng hạn, nàng đang lo lắng sợ hãi không xác định được mình đang ở đích xác là nơi nào trong phủ.
Nàng đặc biệt khẳng định trăm phần trăm Liễu Húc mời nàng tới đây không phải để làm khách thông thường.
Hơn nữa, loại người như hắn cũng có khách thăm viếng sao? Không phải nàng muốn hạ thấp giá trị của hắn, như xem bộ dạng của hắn, cả ngày đều trưng ra cái mặt lạnh như băng, luôn dùng đôi mắt đe dọa trầm lặng nhìn người khác, rõ ràng chính là đang khuyến cáo mọi người tốt nhất là nên tránh xa hắn ra một chút.
Lấy điển hình làm ví dụ tốt nhất là tên nô tài Thái Bình của hắn, mỗi ngày đều khẩn trương theo bên cạnh hắn, nếu không phải cúi đầu thì cũng là quỳ hẳn xuống đất, mở miệng lên tiếng thì đều là nô tài này, nô tài nọ, nàng hoài nghi nếu thật số mệnh hắn ti tiện rẻ mạt như trong lời nói, cho dù có một ngày mất đầu thì đó cũng chẳng phải chuyện lớn gì đúng không?
Nơi này với quê hương của nàng thật quá bất đồng đi, chế độ phân biệt giai cấp tôn tin khiến nàng vô cùng khó xử, nàng nhắm mắt lại, cảm giác được suy nghĩ, quan niệm của mình đang bị quấy nhiễu hỗn loạn.
“Ngươi đang làm cái gì ở đây?”
Thình lình từ phía sau vang lên một câu hỏi với âm điệu lạnh lùng, nàng hoảng hốt, lập tức mở mắt xoay người lại nhìn.
Người này không phải Liễu Húc thì còn có thể là ai khác được?
“Ta nhớ rõ đã từng nhắc nhở qua là không phép ngươi chạy loạn, ngươi như thế nào mà không nghe lời?” Mặt hắn nén giận ra sức chất vấn.
Sáng sớm hôm nay, hắn đi đến phòng nàng tìm người, nhưng kết quả là không thấy ai; hắn lập tức đi tìm khắp nơi, rốt cuộc phát hiện nàng đang đứng ngây ngốc ở đây, mắt thì đang nhắm chặt lại, mơ hồ suy nghĩ điều gì đó.
Nàng bị vẻ giận dữ của hắn làm sợ hãi, rụt rè nói, “Ta, ta không có chạy loạn!”
“Nơi này đã không còn là phạm vi của Tây Sương biệt viện.” Hắn lạnh giọng nhắc nhở.
“A? Thật vậy sao? Ta không biết.” Đầu óc nàng trở nên choáng váng, dường như cả chính mình đang đứng ở chỗ nào cũng không biết.
Liễu Húc thấy bộ dạng nhút nhát của nàng, càng thêm chán ghét trong lòng, nói thẳng thừng, “Nhuận Ngọc, bổn vương không phải mời ngươi đến đây làm khách, ngươi có biết không?”
Đúng vậy, hắn có quyền yêu cầu ra lệnh cho nàng, tính mạng của nàng là do hắn cứu về, nếu không nàng đã sớm trở thành vong hồn dưới luật pháp của hoàng triều.
Nàng vừa nghe, trong lòng như có ngàn mũi kim đâm chích một lượt, khẽ nhói đau, “Ta đương nhiên biết, Cửu gia, cho nên lão nhân gia ngài có gì phân phó xin mời lên tiếng nói thẳng đi! Đỡ phải làm cho tiểu nữ tử ta mỗi ngày lo lắng suy nghĩ, chỉ sợ ngài đem ta đến kĩ viện đầu phố mà bán, muốn ta lấy bán thân kiếm tiền cho ngài, cung cấp cho chi tiêu của vương phủ.”
Hừ! Đối với người tổn hại mình, nàng không nhất thiết phải khách sáo – dù sao nếu hắn muốn chán ghét nàng thì cứ tự nhiên, không lý do nào bắt nàng phải thích hắn, phải cố sức làm cho hắn vui vẻ. Quả nhiên đôi mắt xanh kia lập tức quét tới người nàng, trừng trừng nhìn thẳng vào mặt nàng, mà nàng cũng không vừa, mở to đôi đồng tử đen nhìn đáp lễ, trong một lúc hai người cứ như vậy mà giằng co căng thẳng.
Một hồi lâu sau, hắn thu lại ánh mắt đó rồi thản nhiên nói, “Ta có vài lời muốn nói với ngươi.”
Ồ? Hắn làm sao vậy? Hắn cũng không phải là tiểu hài tử, mà lại cùng nàng trừng mắt đấu nhau lâu như vậy, “Vậy nói mau đi.” Vẻ mặt nàng đầy hậm hực, rốt cuộc quyết định sẽ chán ghét hắn.
“Nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta trở lại phòng ngươi đi.”
“Cũng đúng, bất quá ta không biết đường trở về phòng đi như thế nào.” Nàng nhún vai, không cho rằng chuyện hắn nói chỉ vài câu là xong.
Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái, không đáp lời, xoay người hướng về phía hành lang bên trái mà bước tới, nàng vội vàng theo sát phía sau.
Cứ như vậy đông loan tây chuyển khúc quanh, hai người kẻ trước người sau không nói câu nào, nhưng trong lòng Nhuận Ngọc thì phiền não rất lớn – haiz, thật không được, biệt viện này quá lớn, nàng không có biện pháp nào nhớ kĩ được hết lộ trình đường đi lại, lần tới ra cửa, khẳng định thế nào cũng lạc đường, nếu có người rành rọt ở đây hướng dẫn kĩ đường đi nước bước cho nàng là tốt rồi, nhưng mà… nhưng mà người này cố tình đến cả một nô tì cũng không cấp cho nàng.
Nàng nghĩ lại có lẽ là hắn cố ý, thích xem nàng bị lạc đường, sau đó tìm cơ hội chống đối nàng. Trong lòng nàng thập phần khó chịu, nhưng không thể làm gì được hắn.
Không lâu sau, Liễu Húc dừng chân lại, nàng ở phía sau nghiêng đầu nhìn lên trên, hóa ra đã đến nơi cần đến.
Hắn đẩy cửa phòng đi vào, nàng cũng theo vào.
Sau khi vào trong, nàng cân nhắc quay lại đóng cửa, về phần hắn, đã sớm đến ngồi trên chiếc ghế khắc hoa văn cạnh cửa sổ, ánh mắt đang săm soi nàng.
Nàng quay người lại , tình cờ gặp phải ánh mắt của hắn, trái tim khẽ đập loạn nhịp, nhưng nhanh chóng cố giữ lại bình thường.
Hiện tại, hắn ngồi ngay ngắn bên cửa sổ, ánh sáng vàng rực rỡ chiếu vào, mái tóc màu bạc dường như sáng lấp lánh hơn, hai gò má xương xương, đôi mắt xanh lục đang chiếu cố thẳng vào người nàng, bước chân nàng có chút rụt rè hẳn, dường như đã bị ánh mắt ấy cuốn hút, đôi mắt ấy từ từ di chuyển khắp nơi, chiếc trường bào sáng lóa dưới ánh trăng hôm trước đã bị thay bằng một chiếc áo bào đen viền chút đỏ oai phong, chỉ có thể nói hắn quả thật…. quả thật rất xuất sắc. (Vivi: ôi trai đẹp, ta muốn a~)
Nàng âm thầm tán thưởng – tuy rằng nam nhân này tính khí vô cùng xấu xa hiểm ác, nhưng chỉ với bộ dáng bên ngoài lạnh lùng tiêu soái thôi cũng đủ làm người ta mê đắm, không còn ý muốn xoi mói hắn.
Ở cố hương của nàng, người có khí như hắn cũng không được là mấy … quá là hấp dẫn người.
“Ngươi đã nhìn đủ chưa?” Vẫn vẻ lạnh băng đó, hắn mở miệng cất lời.
“Ách, thật là ngại.” Nàng có chút khó xử, bối rối, vội vàng chuyển tầm mắt chỗ khác.
Không được, không được, không thể tiếp tục nhìn xuống người hắn, hồn của nàng như muốn bị hắn câu đi luôn rồi.
“Có thể nói chuyện nghiêm túc được rồi chứ?” Hắn nhếch môi nhìn nàng.
“Chuyện nghiêm chỉnh? Ách, đúng rồi, được, nói nhanh đi, ngươi muốn ta làm cái gì?” Nàng hoàn toàn không dám nhìn hắn.
“Ta nghĩ ta muốn ngươi giúp ta trồng tân la diệp.”