Vương Gia Bá Đạo

chương 24

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Nhuận Ngọc, tỉnh tỉnh lại, mau tỉnh dậy ăn sáng.”

“Ưm…” – nàng không nhúc nhích vẫn tiếp tục ngủ say.

“Nhuận Ngọc, đừng ngủ nữa, ăn một chút gì đi.”

Ồn ào chết được, nàng trở mình quay vào bên trong tiếp tục ngủ.

“Nhuận Ngọc, nếu còn không mau tỉnh đừng trách bổn vương không khách khí nha.”

Đột nhiên đôi môi mềm mại như cánh hoa bị một vật gì đó phủ lên, nhưng lại tạo một cảm giác ấm nóng, đặc biệt dịu dàng, tiếp theo đó lại cảm nhận được có vật gì đó chầm chậm cọ xát vui đùa mơn trớn trên thân thể nàng, với tinh thần còn u mê chưa tỉnh táo, bản năng nàng cũng bắt đầu đáp lại những hành động kia, thoáng chốc nhiệt độ toàn thân đã bừng bừng, miệng đắng lưỡi khô hơn, hơi thở dần trở nên gấp gáp….

Không, không đúng, phải nói là hoàn toàn không thể thở nổi…

Nàng bỗng mở to mắt ra, đối diện là đôi mắt xanh lục quen thuộc, “Không – mau buông ra…” Nàng cố gắng đẩy hắn thật mạnh, chỉ tiếc thân mang trọng thương, có lòng nhưng không sức, không thể như ý muốn.

Hai người hôn nhau một hồi thật lâu thì Liễu Húc mới thỏa mãn mà buông nàng ra, lúc này khuôn mặt của nàng hoàn toàn ửng hồng.

“Chàng… chàng thật quá đáng.” Nàng nằm trên giường mà mắng, âm thanh mềm mại yếu ớt vô lực, làm cho người nghe chẳng những không có chút cảm giác bị mắng, mà lời nói đó như nảy sinh thêm mị lực nâng cao dục vọng khao khát mãnh liệt của hắn.

“Nếu không làm như vậy thì làm sao nàng có thể lập tức tỉnh dậy.” Hắn không chút nào hổ thẹn, ngược lại còn cười cười nhìn nàng, trên miệng hắn còn vương lại một chút mùi riêng biệt của nàng, hắn chẳng suy nghĩ chìa đầu lưỡi ra liếm liếm, cứ thể như đang liếm những mảnh vụn sót lại của một món điểm tâm ngọt lịm.

Khuôn mặt của nàng càng đỏ hơn, không nhịn được liền mắng thêm, “Thật là không biết xấu hổ mà.” Nhưng mặt không ẩn hiện chút tức giận nào, ngược lại càng toát ra nhiều nét lôi cuốn hấp dẫn.

Liễu Húc nhìn thấy bộ dạng dễ thương của nàng, bụng dưới càng trở nên xôn xao sôi sục, dục vọng ham muốn nàng càng dữ dội, chỉ e ngại một điều trên người nàng còn mang nhiều thương tích, hiện tại không phải thời điểm thích hợp, đành phải cố gắng kềm chế bản thân.

Hắn hít một hơi thật sâu rồi nói, “Thân thể của nàng còn yếu ớt, cần phải dùng bữa đúng giờ, không thể cứ nằm suốt một chỗ như thế, đứng lên đi nào, đừng tham ngủ nữa.” Nói xong, hắn luồn một tay qua thân mình nàng, đỡ nàng ngồi thẳng dậy.

Nàng nương vào lực hắn đưa đến mà ngồi dậy, thở nhẹ mệt mỏi nói, “Ta đã ngủ lâu rồi sao?”

“Nàng đã ngủ ngày rồi.”

“ ngày? Lâu như vậy rồi à?” Nàng kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, ba ngày vừa qua nàng không có một chút gì vào bụng, hiện tại có phải cảm thấy đói rồi không?” Hắn thấy nàng mê man đã lâu vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh dậy, trong lòng vô cùng lo lắng không biết có phải thân thể nàng có gì khác thường hay không, cho nên quyết định phải lay nàng tỉnh dậy.

“A, tựa hồ có chút đói bụng a.” Tuy rằng trước sau mê man bất tỉnh, nhưng dù sao vẫn không có được hạt cơm nào, nên vẫn cảm thấy đói.

Hắn nở nụ cười thật tươi, liền đi đến bàn bưng đến một chén cháo thịt, rồi trở về lại bên giường.

“Nàng đã lâu rồi chưa ăn gì, trước hết hãy ăn một chén cháo nhỏ cho ấm lòng.” Nói xong, hắn liền múc một muỗng cháo nhỏ đưa đến bên miệng nàng.

Nàng có chút xấu hổ, “Cửu gia, ta có thể tự mình ăn được, không cần làm phiền đến chàng…”

Hắn lên tiếng phản đối, “Nàng đang nói bậy bạ gì đó hả? Trên người nàng đang mang thương thế, làm sao có thể tự mình vận động? Sợ đến cầm bát cháo tay cũng không có sức! Đừng khách khí nữa, mau há mồm ra nào!” Thái độ hắn vô cùng kiên quyết.

Không biết vì sao nàng dường như đã quen với thói bá đạo của hắn, nên y theo lời liền mở miệng, nuốt vào muỗng cháo đang gần bên.

“Ân, ăn thật ngon.” Đôi môi đỏ mọng cong lên, tham lam muốn ăn thêm nữa.

Hắn tiếp tục đút từng muỗng nữa cho nàng.

Miệng nàng vừa ăn vừa nói, “Cửu gia, chàng không cảm thấy phiền toái ư? Nếu thương thế của ta mãi mãi vẫn như thế không biến chuyển, không lẽ chàng vẫn chăm sóc ta như vậy sao?”

Miệng vết thương trên ngực nàng vẫn được băng bó bằng vải trắng như cũ, thỉnh thoảng lại rỉ máu đỏ, đã trải qua ba ngày dài mà vết thương ấy vẫn chưa khép lại, có thể thấy được độc tính trong người nàng mạnh đến bao nhiêu.

“Đúng vậy.”

“Ta không tin.” Nàng có chút tức giận, miệng tuy vẫn nói rằng không tin, nhưng trong lòng lại cao hứng vì câu trả lời của hắn.

Hắn đút một muỗng cháo nữa vào miệng nàng, “Nhuận Ngọc, nàng chắc chắn sẽ tốt hơn, bổn vương cam đoan điều đó với nàng, nếu như nàng vẫn không tin thì ta có thể thề.”

“Chàng định thề cái gì?”

“Trời ở trên cao, ta là Liễu Húc, con thứ chín của đương kim hoàng thượng, nay xin lập lời thề, nếu thương thế của Nhuận Ngọc ngày càng trở nên nghiêm trọng, không tránh khỏi kiếp nạn này mà hồn quy địa phủ, thì bản thân ta cũng sẽ tự kết liễu, đi theo cùng vong hồn của nàng, dù có phải lên thiên đình hay xuống địa phủ, tuyệt đối không do dự.”

“Nói hưu nói vượn! Không ai bắt chàng phải thề độc như thế, thu hồi lại. Mau thu hồi lại, ta nhất quyết không tiếp nhận những lời này.” Nàng bực tức nói.

Hắn điên rồi! Sao lại có thể nguyền rủa chính mình như thế!

Hắn buông chén cháo xuống, nhìn gương mặt tức giận của nàng, bình tĩnh nói, “Nhuận Ngọc, nàng có muốn trốn cũng không thoát, bổn vương nhất định không buông tha nàng, cho dù nàng có đui mù, què quặt, hoặc là hoàn toàn biến đổi khác hẳn, bổn vương cũng chỉ cần một mình nàng, cho nên nàng đừng hi vọng bỏ đi nữa. Nàng không thể rời xa ta, cho dù bất kì việc gì từ trên trời xuống đất, bổn vương nhất định đều phải làm được.”

Nàng nghẹn lời nửa ngày mới thở dài, nói: ” Một kẻ quá cố chấp cũng không phải là chuyện tốt.” Gió thoảng mây trôi không phải tốt sao? Không liên quan cũng chẳng can hệ, cũng không hề có gánh nặng.

“Cố chấp? Tính cách này của bổn vương có lẽ được di truyền từ mẫu thân.”

“Mẫu thân của chàng? Chàng đã từng đề cập đến là bà đã qua đời.”

“Ân, khi ta được tuổi thì bà đã treo cổ tự sát.” Mắt hắn thoáng một chút chua xót, còn lại chỉ là oán hận.

“Chàng không cần nhắc lại chuyện đau lòng này.” Nàng có thể cảm nhận được sự bi ai của hắn, nên nhẹ giọng khuyên bảo.

Hắn dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục nói, “Bà ấy tự sát là bởi vì quá cố chấp níu kéo lấy tình yêu trọn vẹn của phụ hoàng, đáng tiếc rằng phụ hoàng không thương bà, không chỉ sủng ái một mình bà, cho nên vì trả thù, nên bà mới chọn con đường kia! Thực buồn cười đúng không? Còn ta đây thì sao? Ta đối với bà không có chút ý nghĩa gì à? Khi đó ta chỉ mới tròn tuổi, một tiểu oa nhi sao có thể chấp nhận được sự thật đau đớn này? Nhưng xem ra bà ấy không thèm để ý đến ta, bà tuyệt đối không để ý đến ta, cho nên thà chọn tự sát chứ không chọn đứa con này.” Ánh mắt cùng ngữ khí của hắn hết sức căm hờn.

“Vậy phụ hoàng của chàng thì sao? Chẳng lẽ ông ấy không hề an ủi chàng hay sao?” Nàng nhịn không được cất tiếng hỏi.

Nhắc tới phụ hoàng, vẻ mặt hắn trong nháy mắt càng trở nên dữ tợn, “Ông ta? Hừ, căn bản ông ta không xứng đáng làm phụ thân người khác. Ông ta còn không nhớ đến mình từng có một đứa con là ta; nhớ hồi ta tròn tuổi bị nhiễm bệnh thiên hoa, ông ta liền sai người ném ta thẳng vào lãnh cung, để mặc cho ta tự sinh tự diệt, nguyên nhân chỉ vì ông ta sợ bị truyền nhiễm, có buồn cười không chứ? Tuy ta mất đi một người cha vô trách nhiệm như ông ta, nhưng may mắn có được mấy cung nữ và thái giám trung thành tương trợ, nếu không ta cũng không sống được đến bây giờ.” (bệnh thiên hoa : bệnh đậu mùa)

“Chờ cho đến khi ta lớn thêm một chút, chỉ cần ta lỡ miệng nói sai một chút phật ý, nếu mùa hè sẽ chịu đòn roi đánh phạt, mùa đông thì sẽ phải trầm mình trong nước ao giá buốt, hoàn toàn không hề đối đãi với ta với tư cách là một hoàng tử; sau khi lớn lên, ông ta liền biến ta trở thành một công cụ cho mình, một công cụ vô cùng hữu dụng! Đem ta ném ra chiến trường phía đông, tuy nói rằng một trong những nguyên nhân là do hoàng huynh châm ngòi, nhưng ông ta thân là Hoàng thượng, chẳng lẽ không thể tự mình làm chủ sao? Ta…”

Hắn còn muốn nói tiếp nữa, nhưng nàng đã vội bịt miệng hắn lại.

“Đừng nói nữa, ta van xin chàng.” Nàng nhìn gương mặt hắn không ngừng biến đổi, rõ ràng cảm nhận được, hắn đối với mẫu thân là oán, đối với phụ thân là hận.

Ngẫm kĩ lại, một đứa trẻ nhỏ đã phải mất đi mẫu thân, phụ thân lại không ngó ngàng, thương yêu, thêm vào đó là những mưu mô chước quỷ thâm sâu khó dò nơi cung đình, sống còn được cũng không phải là dễ dàng.

Khó trách được khi mới lần đầu gặp gỡ, hắn thoạt nhìn là một kẻ lãnh tuyết như băng.

Hắn kéo tay nàng nắm chặt trong lòng bàn tay mình, thanh âm biến đổi ôn hòa, “Nhưng nàng thì khác a! Nhuận Ngọc, nàng ngây thơ, thuần khiết, ta ở chung một chỗ với nàng cảm thấy thật thoải mái, cho dù trong lòng ta có oán, có hận, thì lập tức cũng sẽ hóa thành hư ảo; nàng làm cho ta cảm thấy được ông trời thực chất đối xử với ta cũng không tệ bạc, hắn đã đem nàng đưa đến trước mặt ta, để cho cuộc sống của ta thêm thanh thản, nàng có biết rằng nàng quan trọng với ta đến thế nào không? Cho nên nàng đừng vọng tưởng sẽ rời khỏi được ta, nếu như ta không có được nàng, thì nàng có biết ta sẽ gây ra những chuyện gì không?”

Nàng không lên tiếng trả lời, chỉ là bĩnh tĩnh lắng nghe hắn.

“Ta sẽ giết Thái Bình, giết sạch tất cả những nô tỳ từng hầu hạ nàng, nhất là cái kẻ gọi là Tú Hoa kia, vì nàng, ta chuyện gì cũng có thể làm được.” Trong miệng của hắn mặc dù toàn phun ra những lời lẽ độc ác, nhưng sâu trong đáy mắt chứa đựng nhu tình nồng đậm.

“Nếu như ta lựa chọn tự sát thì sao?”

“Thế thì càng bớt phiền toái, ta chỉ cần đem dao kề cổ, xoẹt một cái, sẽ lập tức theo nàng lên đường rời đi; bây giờ như thế, sau này cũng như thế, chúng ta đều cùng ở một chỗ vĩnh viễn không xa rời, thế nào hả?”

“Chàng điên rồi.” Nàng bật lên được vài chữ.

Hắn lại chỉ lặng lẽ nở nụ cười, “Đúng vậy, ta điên rồi, chính nàng đã làm cho ta điên dại, Nhuận Ngọc, thật là một chuyện tốt nha.”

Đến lúc này, nàng đã thật sự không còn lời nào để nói, hắn đã thổ lộ rõ tâm ý của mình, chỉ còn chờ quyết định của nàng, nàng còn có con đường khác sao? Không còn nữa đúng không? Trừ bỏ lưu lại bên hắn không còn phương pháp…

Liễu Húc đối mặt với vẻ trầm mặc của nàng, vẫn không hề để tâm, rồi lại bật lên những lời lẽ không chút quan hệ, “Thôi nào, mau ăn xong chén cháo đi.”

“Ta không cần húp cháo nữa.”

“Ơ kìa sao lại thế? Hiện tại thân thể của nàng cần phải tẩm bổ thật tốt mới có thể hồi phục lại nguyên khí.”

“Ta nói không ăn nữa là không ăn nữa.” Nàng thét lên – bây giờ nàng đều bị hắn bao vây giam giữ gắt gao, chẳng lẽ đến cả việc ăn uống cỏn con như thế cũng không thể tự mình quản.

“Thật là hết cách với nàng, cứ như một đứa trẻ vậy.” Hắn không hề tức giận, vẫn tươi cười ôn nhu.

“Hừ!”

“Nếu không thì như vậy đi, bổn vương cho người đến hầu hạ nàng, người này ắt hẳn nàng cũng biết, dù sao bổn vương cũng có việc cần phải xử lý, sau khi ăn xong bát cháo này, trên bàn còn có canh bổ cùng vài món hầm, nàng hãy ráng ăn cho hết, nếu cảm thấy mấy thứ đó chán ngán, thì còn có chút điểm tâm ngọt, bổn vương đã căn dặn sư phó ở phòng ăn thay đổi khẩu vị khác, nàng có thể nếm thử xem thế nào.” Nói xong hắn liền rời giường, tiến ra mở cửa phòng, quay ra bên ngoài hô to một tiếng, “Thái Bình.”

“Dạ có nô tài.”

“Cho nàng ta vào đi.”

“Tuân lệnh, nô tài lập tức đi gọi nàng ta.”

Không lâu sau một thân ảnh nhỏ xinh xuất hiện ở cửa, Nhuận Ngọc tập trung nhìn, thì ra là Tú Hoa.

“Nhuận Ngọc, nô tỳ này giao cho nàng xử lý.” Nói xong, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Tú Hoa một cái rồi quay lưng đi ra.

Nhuận Ngọc nhìn thoáng qua Tú Hoa đang đứng ở cửa phòng, hòa nhã nói, “Sao còn chần chừ ở đó? Còn không mau tiến vào đi.”

Tú Hoa run lên một chút, mới chầm chậm từng bước tiến vào, đi đến trước giường của nàng rồi đứng lại, từ đầu đến cuối, mặt vẫn cúi gằm ủ rũ.

“Đóng cửa phòng lại đi.”

Tú Hoa theo lời ra đóng cửa phòng, sau đó trở về lại chỗ cũ.

“Cửu gia có đem ngươi hành hạ gì không?” Xem Tú Hoa run rẩy đến như vậy, khẳng định là Liễu Húc đã đem trách nhiệm xử phạt này giao cho nàng.

Hai đầu gối Tú Hoa lập tức mềm nhũn ra, quỳ rạp xuống đất, khóc lóc van xin, “Nô tỳ khẩn xin Ngọc chủ nhân tha thứ, cầu Ngọc chủ nhân khai ân, xin đừng giết nô tỳ….”

Nàng ta sợ hãi đến như thế bởi vì trong mắt của Cửu gia, nàng ta đã trở thành một tội nhân, chỉ cần Ngọc chủ nhân khẽ gật đầu, lập tức nàng ta sẽ bị áp giải ra ngoài chôn sống.

Nhuận Ngọc nhíu nhíu mày, ôn nhu nói, “Ai! Tú Hoa, ngươi đã quên quy củ của ta rồi sao, không cho phép được quỳ, không cho phép xưng là nô tỳ, ngươi đều đã quên sao? Lúc nào ta nói qua là sẽ giết ngươi?”

Tú Hoa vừa nghe, vội ngẩng đầu lên, “Ngọc chủ nhân, người…. người thật sự không trách nô tỳ sao?”

“Sao hả? Ngươi muốn quỳ lạy để nói chuyện sao?” Nàng có chút bất mãn.

“Nô… không! Tú Hoa tạ ơn Ngọc chủ nhân không giết, tạ Ngọc chủ nhân, tạ Ngọc chủ nhân…” Nàng ta vội vàng đứng dậy, vẻ mặt vui sướng phấn khởi.

“Là Cửu gia nói muốn giết ngươi sao?” Nàng biết lòng dạ nam nhân kia vô cùng ngoan độc, hơn nữa nàng đã xảy ra chuyện, hắn động sát khí cũng không phải là chuyện ngoài dự đoán trước.

“Không…. Cửu gia nói là muốn nghe ý người xử lý ra sao.”

“Thì ra là như vậy nha! Làm cho ngươi sợ hãi rồi sao? Thật sự đã làm khó ngươi, dù sao ngươi cũng chỉ là một đứa bé.”

Tú Hoa vừa nghe dứt, nước mắt đã chảy ra thành giọt, nức nở lên tiếng, “Ngọc chủ nhân, người thực sự không trách… lúc đó…. Tú Hoa không… không cứu người sao?”

“Cứu ta?” Nàng không khỏi bật cười, “Ngươi chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể cứu nổi ta? Nói đến tình hình ngay lúc đó, nếu ngươi không khôn lanh ẩn núp, chỉ sợ cả ngươi cũng chịu thương tích, thậm chí tính mạng cũng gặp bất trắc; người kia chỉ nhắm đến một mình ta, nếu còn làm liên lụy đến ngươi, lương tâm của ta cũng sẽ không yên lòng.”

Lúc ấy gặp nạn, không phát hiện được bóng dáng Tú Hoa, trong lòng nàng quả thật lạnh lẽo, nhưng nghĩ kĩ lại, Tú Hoa chỉ là một đứa trẻ, tại thời điểm đó cũng không thể mang lại một sự trợ giúp lớn lao nào.

“Ngọc chủ nhân thật sự là một người có tâm địa tốt bụng.” Nàng ta thật lòng nói, nếu trong quá khứ gặp phải tình huống như thế – nô bộc không làm tròn bổn phận, chủ tử có thể thẳng tay chém giết, pháp luật hoàng triều không hề truy cứu trách nhiệm. Sở dĩ nàng ta còn giữ lại được tính mạng nhỏ nhoi này, toàn nhờ nữ tử yêu chiều của Cửu gia ban tặng.

Lúc ấy Cửu gia không giết nàng, không lẽ vì sợ Ngọc chủ nhân…. Mất hứng sao?

Nhìn kĩ thì bộ dáng Nhuận Ngọc không gì quá xuất sắc, so sánh với nhiều nữ tử trong hoàng triều vẫn còn thua kém rất xa.

Nhưng nếu so về phần lời lẽ cư xử, thì đôi mắt đen của nàng thập phần bình thản, không chứa đựng nhiều tham vọng, cũng không ưa thích so đo, có lẽ hôm nay nàng ta tránh được một kiếp nạn thì nguyên nhân chính đều do đây.

Nhuận Ngọc thấy nàng ta cứ chăm chăm nhìn mình, liền trêu ghẹo, “Nhìn cái gì hả? Chủ nhân của ngươi là một nữ nhân nha, không phải là một tuấn nam có một không hai, nhìn lâu cỡ nào cũng không thể nở hoa kết trái đâu à.” ( ý nói nhìn lâu cũng không sinh tình)

Tú Hoa lấy lại tinh thần, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, nhỏ giọng đáp, “Là nô…. Tú Hoa thất lễ.”

“Ai! Không sao, nhưng mà nói trở lại chuyện lúc ấy đi, ngươi sao có thể không cẩn thận như thế chứ. Lại để cho Cửu gia bắt được ngay tại trận, bản lĩnh của ngươi không chút cao minh gì hết.”

“Cửu gia thần thông quảng đại, làm sao Tú Hoa có thể qua mặt được ngài.”

“Uy, sao ngươi lại đem hắn tung hô cao đến vậy chứ? Hắn phải là gian trá, giảo hoạt thì mới đúng.” Thần thông quảng đại gì cơ chứ! Xem cái thủ đoạn hắn giở ra để bắt ép ăn nàng cho bằng được kìa, nhìn sơ cũng biết hắn thuộc loại người làm việc thiếu quang minh chính đại, chuyên môn làm chuyện có chút mờ ám.

Lời này Tú Hoa thật không dám hồi đáp, chỉ lặng lẽ không lên tiếng, nhìn thần sắc Ngọc chủ nhân rõ ràng đang chỉ trích phê bình, nhưng lại không thấy giận dữ, ngược lại có phần thương tiếc, chỉ sợ ngay cả bản thân người cũng không rõ điều đó.

“Tú Hoa, cái người ám sát ta có lai lịch như thế nào?”

“Chuyện này… Tú Hoa chỉ nghe nhắc đến một chút, người kia tên là Trần Nguyên Cát, phụ thân hắn nguyên là đại quan triều đình, nhưng dựa vào thế lực của thái tử, gây ra những chuyện mưu hại Cửu gia, Cửu gia đặc biệt tóm được đuôi của hắn mượn cơ hội trừ đi hậu họa, dường như nghe nói là…. cả nhà lưu đày đi về phía Tây, suốt đời không được phép hồi kinh, mà đại quan kia trên đường đi đày đã lâm bệnh qua đời, về phần Trần Nguyên Cát có lẽ là bỏ trốn lén trở về… sau đó lẻn vào vương phủ ta, gây ra những chuyện nguy hiểm như vậy cho người.”

“Thì ra là thế, Tú Hoa, ngươi biết thật nhiều chuyện nha.” Miệng nàng tuy rằng thoải mái đáp trả, nhưng trong tâm lại nổi lên một cảm giác chán ghét.

Nguyên lai là đấu tranh triều đình!

Kỳ thật loại người như Liễu Húc, tính khí không coi ai ra gì, nhất định sẽ gây ra nhiều thù hằn, nhưng hắn cũng không phải loại tôm tép yếu đuối, nói thật ra nàng cũng không phải quá lo lắng, hắn thật sự rất mạnh, tâm tư quỷ kế đầy một bụng, không người nào có thể địch lại; ngược lại địch nhân của hắn mới thật cần phải cẩn thân, ngày nào đó bị hắn giết đi mà không hề hay biết.

“Kỳ thật Tú Hoa cũng chỉ nghe những người trong phủ truyền nhau, là thật hay giả cũng không biết được.”

“Cứ cho rằng nó thật sự chỉ là giả, loại sự tình này cũng không cần tra rõ ràng, Tú Hoa, ta có chút đói bụng, ngươi đem một ít bánh ngọt đến đây cho ta.”

“Tuân lệnh, Tú Hoa lập tức đi lấy.”

Nàng đưa tay tiếp nhận bánh do Tú Hoa đem đến, một bên vừa ăn vừa suy nghĩ.

Xem ra thế lực bên trong của Liễu Húc ở kinh thành không kém, nếu không làm sao có thể chống cự lại với phe đảng của Thái tử? Nói sao thì Hoàng thượng tuổi cũng đã già, thân thể suy nhược, năng lực quản lý cũng không còn được như trước, các hoàng tử đấu nhau tranh giành, tưởng cũng là vì long vị kia.

Long vị? Liễu Húc muốn làm hoàng đế sao? Tuy nói rằng với năng lực của hắn không phải không thể, nhưng mà…

Nhưng mà hắn không phải là thái tử a! Chẳng lẽ…là muốn tranh giành sao? Như thế có nghĩa là cướp ngôi? Trong nháy mắt, bánh ngọt ứ nghẹn lại nơi cổ họng, không thể nuốt trôi.

Còn có chuyện hắn tích trữ tân la diệp là để làm gì? Nàng đặc biệt để ý việc này – không có đạo lý nào ép nàng không được quyền biết việc này. Mấy ngày nữa, nàng nhất định tìm một cơ hội hỏi rõ ràng.

“Mau uống hết thuốc vào đi.”

“Còn phải uống? Phải uống bao nhiêu nữa mới đủ đây?” Thanh âm không cam lòng.

“Nhất định phải uống, thứ này dùng để cứu mạng của nàng.”

“Không hiệu quả! Ta sớm muộn gì cũng….”

“Nhuận Ngọc!” Giọng nói vô cùng tức giận.

“Hảo hảo, được rồi được rồi. Ta uống là được.”

Liễu Húc đem chén thuốc kê gần đến miệng nàng, nàng nhắm mắt một hơi uống cho xong.

Cũng như thường ngày, cơn đau đớn mau chóng xâm tới, nàng cắn răng nhẫn nại chịu đựng cho đến khi dược khí đi qua, mới nằm trên giường thở hổn hển; hôm nay đã là ngày thứ bảy, mỗi buổi tối đều như thế, miệng vết thương trước ngực vẫn chưa khép lại, đang được băng bó bằng vải trắng.

“Nào, xích vào bên trong một chút.” Nói xong hắn liền cởi hài, xoay người nằm xuống giường.

“Chàng không cần mỗi ngày đều ngủ lại ở nơi này, thật chật chội a.” Nàng ai oán nói.

Truyện Chữ Hay