Ngày hôm nay, khi Lưu Vũ Hi mới vừa bước vào phòng học thì đã bị ba người bọn Diêu Gia Lâm vây quanh.
“Vũ Hi, cậu ngày hôm qua có sao không?” Diêu Gia Lâm sắc mặt thoạt nhìn có vẻ nghiêm trọng.
“Nha... Bọn họ có tới tìm tớ gây rối, nhưng mà cũng may tớ không có việc gì”. Sự kiện ngày hôm qua phát triển thật sự là quỷ dị, Lưu Vũ Hi cũng không biết hướng nhóm cô nói như thế nào mới tốt.
Đường Vịnh Quân nhỏ giọng nói “Tớ nghe bạn trai mình nói, Liêu ca cùng Khỉ Ốm hôm nay xin nghỉ phép, nghe nói đều bị thương... có phải còn có phát sinh chuyện gì hay không?”.
“Này...” Lưu Vũ Hi trong lúc nhất thời cũng không nói rõ ràng được, cậu không đầu không đuôi độc thoại “Chẳng lẽ bị người nọ lộng thương? Nhìn nghiêm trọng như vậy a…”
“Cái gì, cái gì?” Tam nữ ngửi được hương vị không tầm thường, thần kinh bát quái toàn bộ dựng thẳng lên.
“Chính là.... Khi bọn họ đang khi dễ tớ, thì có một cậu bạn học đã cứu tớ, đem bọn họ đánh chạy”
“Lợi hại như vậy? Là ai thế?”
“Tớ không có biết tên của cậu ấy… Chỉ nghe được Liêu ca gọi cậu ấy cái gì ‘Long ca’…”
“Long ca? Một cái tên thật hay…” Tam nữ suy nghẫm lại cái tên này nhiều lần, Chân Tuệ Kì phản ứng nhanh, trong chốc lát minh bạch thét lên một tiếng chói tai “Không phải là cái ‘Long ca’ kia chứ?”
“Người Long ca nào” Lưu Vũ Hi cùng với hai cô còn lại cũng không hiểu ra sao.
“Chính là cái cái kia a! Cái kia Lý Dục Long!” Chân Tuệ Kì sử dụng của cả tay chân để vẽ lên, đầu lưỡi kích động không nói thành câu.
“Lý Dục Long?” Diêu Gia Lâm cùng Đường Vịnh Quân cũng lộ ra biểu tình khiếp sợ, chỉ có Lưu Vũ Hi là thần trí còn mơ màng.
“Long ca kia… Là một người rất lợi hại sao?” Cậu ngây ngốc hỏi.
“Hắc~~! Nói đến sự lợi hại của hắn, kì thật nếu kể ba ngày hai đêm cũng nói không hết!” Diêu Gia Lâm bộ dạng như người đang hát tuồng đắc ý nói, Đường Vịnh Quân rất có ăn ý tiếp lời.
“Lý Dục Long, tuổi, bề ngoài cao lớn anh tuấn, cá tính tàn bạo cổ quái, tài đánh nhau cũng không cần phải nói, vốn là một siêu cấp tiểu bá vương. Bởi vì ba của của cậu ta là Hiệu Đổng Hội chủ tịch, cho nên bình thường hoành hành cũng không bị ai ngăn cản, ngay cả Hiệu trưởng cũng phải nể mặt cậu ta ba phần.”
Chân Tuệ Kì nâng cái gọng mắt kính của mình, bắt chước giọng điệu của một nhà thuyết giáo mà cao giọng nói “Chỗ lợi hại của cha cậu ta không phải chỉ là Hiệu Đổng Hội chủ tịch, mà ba của cậu ấy trước kia là Lão đại thuộc hắc đạo, mấy năm trước mới thoái vị, lúc sinh ý trong bang đang tốt, thì đại ca Lý Dục Long tốt nghiệp ở Mỹ Quốc và vào làm cho Lý Công, mà Lý Công hiện tại từng bước trở thành xí nghiệp đứng đầu quốc gia, xí nghiệp kia kỳ thật là của ngoại công cậu ấy; nhị ca của cậu ta nghe nói cũng là một người học công thương, bất quá cuối cùng lại kế thừa tập đoàn hắc đạo; Lý Dục Long là con út, có ba cùng ca ca bảo vệ, tương lai coi như được sắp xếp sẵn cũng không cần lo, đừng nói ở trường học, dù ra ngoài bốn tỉnh cũng không ai dám trêu trọc cậu ta”.
“Ôi chao, Tuệ Kì đích thật là thần thông quản đại” Hai người còn lại phụ họa vỗ tay.
Lưu Vũ Hi nghe xong mà sửng sốt, cái miệng mở lớn có thể nhét cả quả trứng chim vào “Cậu…cậu ta là người lợi hại như thế. Như thế nào lại giúp tớ a…”
“Cái này sao… rất khó nói nha” Diêu Gia Lâm đang suy tư về vấn đề gì đó, đứng trên bục giảng, giáo viên không nhịn được nữa mà lớn tiếng ho khan.
“Khụ khụ!”
Bốn người lúc này mới phát hiện, chuông vào học đã sớm vang lên, giáo viên đang thần tình giận dữ trừng mắt nhìn bọn họ. Bọn người Diêu Gia Lâm hi hi ha ha cười làm lành, chạy về chỗ ngồi của mình, rồi ngồi xuống bắt đầu nghe giảng bài.
Lưu Vũ Hi không có tiếp tục phân tâm suy nghĩ về Lý Dục Long nữa, cũng chuyên tâm nghe giảng bài. Khi tiết thứ nhất trải qua được một nửa, trên bục giảng, giáo viên đang thao thao bất tuyệt giảng giải công thức thì cửa phòng học đột nhiên mãnh liệt bị mở ra.
Tập thể các học sinh cùng giáo viên đều nhìn sang, chỉ thấy một người với chiếc áo sơ mi cút áo được mở rộng, là Lý Dục Long, hắn đang đứng ở cửa, ánh mắt đằng đằng sát khí của hắn quét qua trên từng khuôn mặt kinh ngạc của các học sinh.
Giáo viên cố giữ trấn định, run rẫy mở miệng nói “ Lý... Lý đồng học, xin hỏi em có phải là đi nhầm phòng học hay không? Nơi này là ban nhất a…”
Lý Dục Long coi thường sự tồn tại của giáo viên, hắn rất nhanh chóng tìm được “thứ” mà chính mình muốn, thẳng tấp đi vào phòng học.
“Lý... Lý đồng học...” Vị giáo viên rốt cuộc lấy không ra uy nghiêm, chỉ có thể mở mắt nhìn thấy hắn xông vào.
Lưu Vũ Hi cảm thấy kinh hoảng khi nhìn thấy hắn đi đến chỗ người ngồi bên cạnh của mình. Đáng thương cho người bạn học cùng bàn, còn chưa kịp phản ứng, cho là mình đắc tội với vị bá vương này, sợ tới mức cả người run run.
Cả lớp, ánh mắt đều đồng loạt nhìn chằm chằm vào bọn họ, lúc này Lý Dục Long mở miệng.
“Ê...”
“Vâng…Vâng?”
“Chỗ này là của tôi” Lý Dục Long tựa tiếu phi tiếu nói.
Đứa bé trai còn không có suy nghĩ gì, thì thân thể đã tự động đứng lên ôm sách vở của mình đi, nhường chỗ ngồi cho Lý Dục Long.
“Cám ơn” Lý Dục Long đang lúc mọi người há hốc mồm, nhìn soi mói, thì đã thấy hắn ngồi vào trên ghế.
Lưu Vũ Hi bị vô số ánh mắt chỉa vào, đầu cũng không dám ngẩng lên, người bạn học ngồi cùng bàn cũng cảm thấy bất lực, cuối cùng suy sụp cuối đầu, ôm sách vở đi về phía gần thùng rác mà ngồi xuống.
Lý Dục Long thân thủ nâng mặt lên, liếc nhìn qua giáo viên đang đờ người ra, chậm rãi nói chuyện “Thầy a, thầy không cần dừng lại, tiếp tục giảng bài tiếp đi”
“Ờ... Phải... Phải” Giáo viên lau một thân mồ hôi, quay lưng lại tiếp tục viết công thức, chính là đôi tay cầm phấn như không nghe lời chủ nhân cứ run rẫy. Bất quá loại không khí này có gì đó là lạ, cảm thấy tâm tư của mọi người không có đặt trên người Lý Dục Long, vì cậu thấy mặt ngoài mọi người như đang chăm chú nhìn lên bảng nhưng đôi khi ánh mắt sẽ liếc nhìn đến chỗ ngồi của cậu.
Lưu Vũ Hi không dám nhìn qua Lý Dục Long, chỉ lo cuối đầu chăm chú ghi chép. Lý Dục Long đang ngồi, đầu bỗng nhiên nghiêng về phía bên này, không chút khách khí đặt trên bả vai của cậu, Lưu Vũ Hi tâm như bị dọa nhảy dựng lên, thân hình ưởn thẳng không dám nhúc nhích.
“Hô...” Lý Dục Long nhấc đầu tựa vào trên vai mảnh khảnh của Lưu Vũ Hi, đường hoàng mà nhắm mắt ngủ. Hắn nhắm mắt lại một lúc, thì các học sinh không còn kiêng dè sợ sệt, bắt đầu công khai nhìn chằm chằm về phía bên này.
Ô... Nặng quá... Lưu Vũ Hi trong lòng kêu khổ thấu trời, bên bả vai bị ép gắt gao, ngay cả việc ghi chép của mình cũng ghi không nổi nữa.
Ngao a ngao, rốt cuộc chịu đựng đến khi tan học, giáo viên mang theo sách giáo khoa cực kì nhanh chạy thoát ra ngoài, các bạn học còn ở trong phòng nơm nớp lo sợ, nói chuyện không dám cao giọng, đi đường không dám dùng sức, sợ một cái không cẩn thận liền đánh thức tên bạo chúa kia.
Trực nhật đi đến trước bảng đen tràn ngập những công thức toán, đang muốn cầm lấy giẻ lau, Lưu Vũ Hi khẩn trương khẽ gọi “Xin chờ một chút, tớ còn chưa có ghi xong…”
Cậu vừa mở miệng, bên cạnh Lý Dục Long lập tức phát ra những tiếng khe khẽ. Ô oa ~~ Lưu Vũ Hi toàn thân buột chặt.
Lý Dục Long gãi gãi đầu, mở mắt ra. Ánh mắt của hắn dường như không có tiêu cự, xem ra còn chưa có thanh tỉnh hẳn, hắn hướng khuôn mặt Lưu Vũ Hi tới gần, quỷ dị ha ha cười rộ lên. Lưu Vũ Hi sợ hãi không dứt, lui về phía sau, cái mông đã muốn ngồi dịch đến gần mép ghế, chỉ cần cử động một chút thì có thể sẽ ngã sấp xuống.
Lý Dục Long bỗng dưng dang hai tay ra ôm ngang hông của cậu, Lưu Vũ Hi thề, trong nháy mắt này cậu quả thật nghe được sau lưng truyền đến tiếng thét chói tai, nhưng không kém phần hưng phấn của các nữ sinh.
Thân thể của Lý Dục Long tiếp theo từ từ đi xuống, hầu kết rắn chắc để lên đùi của cậu, lập tức nhẹ nhàng như thế nhắm mắt ngủ tiếp.
Lưu Vũ Hi thân thể cứng ngắc, trong đầu như có tiếng nổ vang, xem ra đối phương không có ý tứ đứng dậy... Cậu chỉ có thể hảo chịu đựng số phận bất hạnh, làm gối nằm cho đối phương. Giật giật cánh tay bị đối phương ép tới, nắm chắc thời gian cậu chộp lấy quyển tập ghi.
Lý Dục Long ước chừng ngủ trên đùi của cậu qua hai tiết học, căn bản không có người dám lại gần bọn họ. Lưu Vũ Hi từ lúc đến giờ, suốt buổi vẫn ngồi trên ghế, dù thế nào cũng không thể đi, thật sự là khổ không thể tả. Thời gian tan học tiết cuối cùng của buổi sáng cũng gần kết thúc, bỗng dưng có một tiếng nhạc chuông như không báo trước trong túi quần của Lý Dục Long vang lên, cô giáo đang giảng bài Anh ngữ trên bụt giảng cũng quay lại nhìn một chút, cuối cùng chỉ có thể giả bộ như không có việc gì quay lên tiếp tục bài dạy. Lý Dục Long mở mắt ra, ngồi dậy. Không coi ai ra gì bắt điện thoại lên nghe.
“Uy?.... Đã biết, bây giờ sẽ tới” Hắn thu hồi di động, đứng lên nói với Lưu Vũ Hi.
“Tôi đi trước”
“Ờ… ờ…” Lưu Vũ Hi ngơ ngác gật đầu, Lý Dục Long sờ sờ đầu cậu rồi vỗ vỗ giống như đang dỗ dành một chú cún con, sau đó hắn tiêu sái rời đi.
Trời ạ... Rốt cuộc cũng được giải thoát rồi! Lưu Vũ Hi nhanh chóng xoa nhẹ đôi chân đang tê rần của mình. Lý Dục Long vừa đi, thì không khí khẩn trương trong lớp cũng dần dần tiêu thất.
Chuông tan học vang lên, Cô giáo vừa tuyên bố kết thúc, thì trong lớp bỗng dưng như bùng nổ, toàn thể bạn học từng người tiếp một người vọt tới bên người Lưu Vũ Hi, nhiều người đồng loạt hỏi.
“Vũ Hi cậu cùng Lý Dục Long là quan hệ như thế nào?”
“Cậu như thế nào gặp phải cậu ta? Thật là chuyện khó tin”
“Cậu ấy như thế nào lại chạy bên chân cậu mà nằm ngủ?”
Lưu Vũ Hi bị bọn họ hỏi mà choáng váng đầu óc, cà lăm trả lời “Tớ…Tớ không biết…”
Tổ ba người Diêu Gia Lâm xung phong nhận việc ngăn cách bọn họ với Lưu Vũ Hi ra, lấy khẩu khí hộ vệ la lớn “Các cậu ít đến quấn Lưu Vũ Hi! Người ta cùng Lý Dục Long có quan hệ gì, thì có mắc mớ gì đến mấy cậu”
“Đúng vậy, đi nhanh đi, đi nhanh đi!”
Một nữ sinh không phục nói “Cũng không phải quấn các cậu, các cậu khẩn trương cái gì?”
Mấy nữ sinh khác phụ họa nói theo “Chúng tớ tò mò nha, đừng nói mấy cậu một chút hứng thú cũng không có.”
“Hừ! Đừng đem chúng tớ đánh đồng với tam cô lục bà các cậu, chúng tớ đối với việc rình mò chuyện riêng tư của người khác không có hứng thú” Diêu Gia Lâm hai tay chống nạnh cả giận nói “Các cậu không phải nhìn thấy Lưu Vũ Hi thành thật, dễ ăn hiếp sao. Nói cho các cậu biết, Vũ Hi bây giờ là người bên cạnh Lý Dục Long, nếu các cậu còn đối với cậu ấy như thế, để xem Lý Dục Long như thế nào thu thập các cậu!”
Lời này vừa nói ra, một đám người cùng lúc rút lui, mọi người oán hận nói vài câu, thần tình mất mát tản ra.
Lưu Vũ Hi thở dài nhẹ nhõm cả người, hơi cảm kích hướng ba người nói “Cám ơn các cậu...”
Tam nữ hề hề cười, một đường che chở cậu đi vào phòng ăn của trường. Bốn người đi lấy đồ ăn, Lưu Vũ Hi vừa định đưa muỗng cơm trứng rán lên miệng ăn, thì tam nữ bắt đầu luân phiên bức cung.
“Vũ Hi, nói mau, cậu cùng Lý Dục Long rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Đúng, chính là liên quan đến chuyện ngày hôm qua đi?”
“Mau đem tình hình kể lại cho chúng tớ biết”
“…>_