Ngươi là bị Nhân Duyên Tuyến mê hoặc, bình tĩnh lại một chút!
Thời điểm Bạch Trạch mang theo Thiên Cẩu cùng Nhị Lang Thần quay lại Ngọc Thanh Cung, Na Tra và Đông Hoa đã trở về. Đông Hoa đang chia phần cho các bạn nhỏ mấy viên Lưu Châu tiện tay lấy được ở chỗ Kim Ô.
Lưu Châu vốn là những viên đá ở chốn cực đông, bởi vì quanh năm bị ánh sáng mặt trời giội rửa, phần lớn đã bị thiêu cháy, lưu lại những viên đá có màu vàng trơn mịn long lanh giống như viên đá cuội. Kim Ô thường dùng những viên đá này để trang trí xe thái dương, còn tự mình đặt cho nó một cái tên là Lưu Châu. (hạt tròn mạ vàng)
Dương Tiễn nhéo nhéo lỗ tai Thiên Cẩu, ra hiệu cho nó đem mình thả xuống.
“Gâu!” Thiên Cẩu đáp một tiếng, đem chủ nhân thả xuống, còn mình thì hóa thành nguyên hình, đi theo chủ nhân bé con tham gia cuộc vui.
“Các ngươi đang chơi gì thế?” Nhị Lang Thần chắp tay sau lưng, bàn chân nhỏ ở trên đất loay hoay một hồi, rướn cổ lên nhìn, cương quyết chen vào cho bằng được.
“Ba mắt?” Lão Quân ngay lập tức nhận ra người mới tới.
Nguyệt Lão có chút sợ Thiên Cẩu, hơi co người ra phía sau Đông Hoa Đế Quân.
Còn Lý Tịnh một chút cũng không sợ, xông tới đẩy Nhị Lang Thần một cái: “Ngươi cầm binh khí làm cái gì? Muốn đánh nhau à?”
Nhị Lang Thần bị đẩy, lập tức căm giận, vung đấm về phía Lý Tịnh. Nếu là ngày thường, Lý Tịnh chắc chắn đánh không lại Nhị Lang Thần, có điều bây giờ, mọi người ai nấy đều tay ngắn chân chắn không có pháp lực, nên vẫn dư sức đánh nhau một trận… ha?
Bạch Trạch có chút bận tâm, Thiên Cẩu nhưng lại chẳng thèm lo lắng tẹo nào, nhàn nhã ngồi xổm ở một bên, dùng chân sau gãi gãi cổ. Thấy Bạch Trạch nhìn về phía bên này, Thiên Cẩu lập tức hưng phấn không thôi bật dậy, chạy đến bên cạnh người Bạch Trạch xoay vòng vòng.
“Ngoan… ngươi không đi xem chủ nhân ngươi… à?” Bạch Trạch sờ sờ đầu chó, còn chưa nói dứt lời, vừa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy Lý Tịnh bị Nhị Lang Thần quăng xuống đất.
Tiểu Tiểu Nhị Lang Thần cưỡi trên người Lý Tịnh, vung nắm đấm nhỏ ra sức đánh hắn.
Bạch Trạch: “…”
Cuối cùng vẫn phải đến lượt Thiên Tôn ra tay, làm cho một đám bé con đều yên tĩnh lại, ngoan ngoãn ngồi chung một chỗ chơi Lưu Châu. Bạch Trạch lúc này mới có thì giờ lôi kéo Na Tra qua một bên hỏi thăm tình hình.
Câu trả lời của Kim Ô bên kia, giống y như của Thiên Cẩu. Làm cho mặt trời mọc từ hướng tây không thành vấn đề, nhưng cái chính là sẽ dẫn đến tai họa cho nhân gian, phải đem vấn đề này giải quyết mới được.
“Sông lớn chảy ngược, tất sẽ làm cho rất nhiều bách tính bị chết, việc này tuyệt đối không được.” Na Tra cau mày.
Bạch Trạch cũng hết cách. Y mặc dù hiểu biết nhiều, nhưng chưa từng gặp được việc nhật nguyệt đảo chiều, hậu quả ra sao cũng khó mà dự đoán được.
“Thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy.” Thiên Cẩu lần thứ hai biến thành hình người, cùng Bạch Trạch và Na Tra ngồi một chỗ, hiện tại trong Ngọc Thanh Cung, chỉ có ba người bọn họ là thành niên, tuy rằng chỉ là hai con thú một củ sen…
Sông lớn chỉ chảy ngược trong sát na nhật nguyệt đảo chiều, không đến nỗi nhấn chìm bách tính, sau đó sẽ tràn về các con sông lớn ở quanh vùng dân chúng ở.
NOTE: Sát na là thuật ngữ phật giáo hay sử dụng, chỉ đơn vị ngắn nhất của thời gian. Nói cách khác, sát na chỉ thời gian chớp nhoáng của mỗi biến đổi. Một ngày giờ được tính bằng – sáu ngàn bốn trăm tỷ chín vạn chín ngàn chín trăm tám mươi – sát na.
“Còn chuyện đất đá bay mù trời, chúng ta chọn một ngày, dặn bách tính đóng chặt cửa nẻo là ổn.” Na Tra gật đầu đồng ý.
Bạch Trạch nhíu mày, kêu bách tính dưới nhân gian cùng đóng chặt cửa một ngày, nào có đơn giản như vậy?
“Gâu?” Thanh niên áo đen nghiêng đầu: “Nói cũng đúng, bách tính nhìn thấy ta ăn mặt trăng, có khi còn ra ngoài khua chiêng gõ trống ấy chứ.” Bọn họ nhất định sẽ không chịu chủ động núp đi.
NOTE: hiện tượng nguyệt thực được gọi là “Thiên Cẩu ăn mặt trăng”, người ta thường mê tín, làm phép bằng cách gõ mõ, ném đá để đuổi thiên cẩu đi, cứu lấy mặt trăng.
Bạch Trạch cúi đầu, trầm mặc một lúc lâu.
Nhân gian bây giờ có đế vương thống trị, chỉ cần đế vương ra lệnh một tiếng, trong vòng một ngày vừa để bách tính ở phụ cận sông lớn tạm thời chuyển nhà, vừa để tất cả người dân không được bước chân ra khỏi cửa, chắc hẳn có thể thực hiện được. Lấy thân phận thụy thú của y để đi khuyên bảo đế vương chốn nhân gian làm theo lời mình, cũng không phải là việc khó. Nhưng phải chuyển nhà bao xa, có bao nơi bị liên lụy, chính bọn họ cũng không biết trước được thì làm sao có thể thuyết phục được đế vương chốn nhân gian?
“Bản tọa có thể ra tay.” Có âm thanh du dương mềm mại ở phía sau lưng vang lên, Bạch Trạch quay đầu nhìn liền thấy Tiểu Tiểu Phù Lê đang chắp tay đứng ngay sau mình.
“Ồ?”
Cửu thiên thập địa, bàn về việc suy tính (thôi diễn) thì không ai sánh bằng Thiên Tôn Phù Lê. Hắn là người hiểu được sự huyền bí của Vô Tự Thiên Thư, mọi việc trong thiên hạ đều không giấu được thuật thôi diễn của hắn.
Hai thú một củ sen lập tức mắt tỏa ánh sao!
Thiên Tôn cần đêm xuống để xem tinh tượng, Bạch Trạch đi theo hỗ trợ. Bữa nay, nhiệm vụ trông các bé con liền giao cho Thiên Cẩu.
“Gâu!” Thiên Cẩu không từ chối, nhận lời một cách hết sức sảng khoái.
Trăng treo giữa trời, Thiên Cẩu biến về nguyên hình, đem đám bé con đang chạy tới chạy lui cắp vào trong cung thất Ngọc Thanh Cung, nhường sân lại cho Thiên Tôn. Bên trong phòng, Bạch Trạch đã bày sẵn một cái đệm lót mềm mại cỡ bự để cho bọn nhỏ ngủ.
“Ta không buồn ngủ!” Lý Tịnh còn muốn chơi thêm lúc nữa, không chịu đi lên đệm nằm, đã thế còn chạy vòng vòng xung quanh.
“Gừ…” Thiên Cẩu nhảy đến ngăn Lý Tịnh lại, hung dữ trừng mắt nhìn hắn, chậm rãi lộ ra răng nanh, phát ra một tiếng gầm gừ trầm thấp.
Tức khắc Lý Tịnh bị dọa sợ luôn.
Bữa nay thấy Thiên Cẩu ở trước mặt Bạch Trạch rõ là ngoan ngoãn, làm mọi người quên đi việc con hàng này bình thường hung ác cỡ nào. Nhị Lang Thần thấy đám bé con kia bị chó ngố nhà mình dọa sợ, rất chi là đắc ý nha, đứng bên cạnh Thiên Cẩu nói: “Tối hôm nay, các ngươi ai cũng phải nghe lời ta.”
“Dựa vào cái gì?” Đông Hoa Đế Quân có chút không vui.
Vừa dứt lời, Thiên Cẩu đã động thủ, ngậm cổ áo Lý Tịnh, hất đầu lên một cái, đem người quăng vào trong đệm mềm. Sau đó chạy quanh một vòng, đem các bé con đang chui ở khắp các ngóc ngách trong cung thất, từng đứa từng đứa ném vào trong đệm.
“Hừ hừ, dựa vào Khiếu Thiên nhà ta…” Nhị Lang Thần đang đắc ý nói, nhưng còn chưa kịp dứt lời đã bị chính Thiên Cẩu nhà mình gặm lên, quăng chung vào trong đệm.
“Ai ui! Cái con chó ngu này!” Nhị Lang Thần đầu đập vào khôi giáp trên người Lý Tịnh, nhất thời đau đến nhe răng nhếch miệng.
“Dương Tiễn, chó nhà ngươi hình như cũng không nghe lời ngươi…” Nguyệt Lão bám vào vai Đông Hoa Đế Quân, lộ ra nửa cái đầu, nhỏ giọng nói.
“Ha ha ha ha…” Lão Quân rốt cuộc cũng nhịn không nổi, nằm bò trên đệm cười ầm lên.
Bạch Trạch không biết tình trạng nước sôi lửa bỏng của các bé con trong vườn trẻ, lúc này y đang ngồi cùng Thiên Tôn trong sân, chờ Phù Lê làm thuật thôi diễn.
Rót cho mình một ly Thiên Quân, Bạch Trạch gãi đầu một cái, y thực sự không muốn uống thứ rượu này, say rồi lại bị mất mặt.
“Thuật thôi diễn không cần quá nhiều pháp lực, uống một chén là đủ rồi.” Phù Lê nhàn nhạt nói.
Bạch Trạch gật đầu, bưng chén rượu lên uống cạn một hơi. Ánh sáng lóe lên, Phù Lê Thiên Tôn thân hình thon dài, tuấn mỹ vô song lại xuất hiện.
“Uống thêm một chén.” Phù Lê giơ tay, lại rót một ly, đưa tới bên miệng Bạch Trạch.
Thường nói ngắm người dưới trăng thêm ba phần đẹp, Phù Lê được ánh trăng dát lên người một vầng sáng nhu hòa, so với dĩ vãng lại càng đẹp hơn. Bạch Trạch nhìn hắn, ngây ngốc cắn vành chén, ừng ực ừng ực nâng lên uống sạch.
Phù Lê cầm chén rượu đi, nhìn thấy trên khóe môi Bạch Trạch có vương một giọt rượu, liền vươn tay, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi. Bờ môi mềm mại trơn bóng, mang theo hơi nước man mát, con ngươi Phù Lê bỗng chốc tối sầm lại, không dấu vết miết nhẹ bờ môi kia.
Xúc cảm ấm áp lưu luyến ở trên môi, Bạch Trạch cứng ngắc một cái khó nhận ra. Nhìn Phù Lê thu tay về cứ như không có chuyện gì xảy ra, cúi đầu chi phối thiên thư… Cảm giác quái dị một lần nữa lại nổi lên trong lòng.
Vô Tự Thiên Thư mở ra to như mặt thớt, trôi nổi trước mặt Phù Lê, nhẹ nhàng lay động theo cơn gió đêm.
Lòng hai bàn tay hướng lên trời, chậm rãi triển khai, động tác dứt khoát vung lên ống tay áo, phảng phất như đem phồn tinh (sao dày đặc) thu vào hết bên trong. Sau đó thiên thư lướt qua, bầu trời ngàn sao tức khắc phản chiếu trên nền giấy trắng như tuyết. Trang sách dần dần biến thành một màu xanh lam đậm như bảo thạch, như biến thành một màn trời đầy sao thu nhỏ.
Ngón tay như ngọc trúc, nhẹ nhàng điểm trên trang sách, vô số ánh sao nho nhỏ di chuyển theo đầu ngón tay Phù Lê, đây chính là ‘tinh thần thôi diễn chi pháp’. (cách bói sao =)))
Bạch Trạch chưa từng thấy Phù Lê triển khai thôi diễn thuật, cảm thấy rất là ngạc nhiên, đôi mắt nhìn chằm chằm đầu ngón tay xinh đẹp kia liên tục di chuyển.
Cảm giác được ánh mắt chăm chú của Bạch Trạch, khóe môi Phù Lê lộ ra một chút ý cười nhỏ bé đến không thể nhận ra, càng lúc càng tăng nhanh tốc độ thôi diễn. Mười ngón cùng sử dụng, tung tay trên màn sao lam đậm, tư thái tao nhã trầm ổn, uy nghi vạn phần, phảng phất như không phải đang suy đoán tinh tượng, mà như đang ở dưới ánh trăng gảy lên một khúc Thái Cổ Di Âm. (tên một bộ cầm phổ)
“Uống thêm một chén nữa.” Phù Lê thôi diễn gần nửa canh giờ, nhẹ giọng nói một câu.
Bạch Trạch đang xem đến ngây người lúc này mới hồi phục tinh thần, nhanh chóng uống thêm một chén rượu. Cứ như vậy, suy tính một lúc, uống thêm một chén, suy tính đến ba canh giờ, mới miễn cưỡng thu tay lại.
Phù Lê lấy ra một chiếc khăn màu xanh, phủ lên mặt thiên thư, ánh sao trên trang sách đột nhiên sáng rực, sau đó biến mất không còn tăm hơi. Vô Tự Thiên Thư khôi phục lại dáng vẻ như xưa, bay bay lơ lửng lên giữa không trung, yên tĩnh lại. Còn chiếc khăn xanh, đã biến thành một mảnh lụa dài ba thước, rộng một thước, trên mặt vải hiện lên rõ ràng địa đồ chốn nhân gian, khoảng chừng có mười tám cửa sông lớn bị đánh dấu.
Bạch Trạch tiếp nhận mảnh lụa, coi như trân bảo mà cất đi, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, lắc lắc cái đầu có hơi choáng, cũng may đêm nay không uống quá nhiều, chỉ mới nửa bầu rượu, còn trụ được.
“Say rồi?” Phù Lê đến trước mặt Bạch Trạch, cúi đầu đưa tay ra đỡ.
Âm thanh trầm thấp du dương vang vọng bên tai, khiến lỗ tai Bạch Trạch không khỏi bắt đầu ửng hồng: “Còn… vẫn còn tốt…”
“Có muốn tiên khí không?” Phù Lê mặt không đổi sắc hỏi.
“Không… A?” Bạch Trạch đang muốn lắc lắc, đột nhiên cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía mỹ nhân trước mặt: “Phù, Phù Lê, ngươi ngươi ngươi…”
Ngày hôm ấy uống nhiều quá, y mơ hồ có chút ấn tượng, chính mình quấn quýt lấy Phù Lê muốn hắn truyền tiên khí, Phù Lê liền cứ như vậy mà… truyền cho y. Sau khi tỉnh lại phát hiện sắc mặt Phù Lê vẫn như thường, còn tưởng rằng do mình mộng xuân, nhưng nhìn tình hình này… lẽ nào là sự thật?!
“Sao?” Phù Lê nghiêng người về phía trước, đem Bạch Trạch bao phủ hoàn toàn, khoảng cách rất gần, có thể ngửi thấy được mùi hơi nước trong veo tỏa ra từ trên người Bạch Trạch.
“Đừng!” Bạch Trạch chống một tay về phía sau, một tay chặn Phù Lê ngăn cho hắn không đến gần thêm nữa, đầu ngón tay nhịn không được có chút run rẩy: “Ngươi là bị Nhân Duyên Tuyến mê hoặc, bình tĩnh lại một chút!” Thực ra, chính y cũng mặt đỏ tim đập, rất muốn nếm thử lại mùi vị của đôi môi mỏng nhợt nhạt kia. Đây nhất định là do Nhân Duyên Tuyến gây họa…
“Nhân Duyên Tuyến?” Phù Lê nắm lấy cái tay đang chống trước ngực mình kia, trên cổ tay trắng nõn, sắc đỏ tươi của Nhân Duyên Tuyến đặc biệt chói mắt, dưới ngón tay thon dài của Thiên Tôn… đột nhiên đứt đoạn.
“Ngươi, ngươi giải được Nhân Duyên Tuyến?” Bạch Trạch trợn to hai mắt.
“Ừ.” Phù Lê khẽ đáp lời, thoáng nghiêng đầu, ngậm lấy đôi môi trơn bóng trong veo kia.
—— Tiểu kịch trường:
Phù Lê: Nơi này bị cẩu đần liếm qua, phải tiêu độc, chụt~
Bạch Trạch: Hmm…
Phù Lê: Nơi này bị cẩu đần đạp lên, phải tiêu độc, chụt~
Bạch Trạch: Đạp có một cái thôi mà, hmm…
Phù Lê: Nơi này bị cẩu đần cọ qua, phải tiêu độc, chụt~
Bạch Trạch: Người ta không có cọ nơi đó! Ê!
Nhị Lang: Khiếu Thiên, bọn họ đang làm cái gì nha?
Thiên Cẩu: QAQ Bọn họ ngược cẩu, gâu!