Hiển nhiên anh không hề nghĩ đến việc cô sẽ nói ra cái nguyên nhân thế này, biểu cảm trên khuôn mặt Đoàn Gia Hứa sửng sờ, nhưng lại nhanh chóng cười thành tiếng, cảm thấy cực kì hoang đường: “Gì cơ?”
Lời vừa dứt, Tang Trĩ cũng ý thức được mình thật quá ngu ngốc đần độn, đoán chừng chắc chắn là vì còn đang buồn ngủ mới không tỉnh táo đến vậy. Biểu cảm của cô có chút quẫn bách, trầm mặc một hồi, một tay vịn giường muốn đứng dậy.
Thấy động tác này của Tang Trĩ, Đoàn Gia Hứa cúi người bắt lấy cổ tay của cô, thoáng dùng chút sức nâng người cô lên. Đợi cho cô đứng vững lại rồi tay khác đỡ lấy lưng của cô, kéo cô về phía mình.
Đầu Tang Trĩ đụng trúng lồng ngực anh, ngẩng đầu lên, không hiểu sao lại có chút khẩn trương nho nhỏ, bàn tay vô thức cuộn chặt, chống trên ngực anh. Còn có thể cảm nhận được sự rung động nơi bờ ngực anh, tâm tình anh có vẻ rất tốt, trong cổ họng phát ra tiếng cười khẽ không được khắc chế.
Cô không được tự nhiên lui người lại: “Anh làm gì…”
Ánh mắt Đoàn Gia Hứa sâu hun hút, giữa hai hàng lông mày chính là sự dụ dỗ trắng trợn. Đuôi lông mày anh nhấc lên, không chút dấu hiệu ép cô vào sát tường, giọng nói khàn khàn: “Thích kích thích sao?”
“…”
Trời đất cuồng quay, trong nháy mắt lưng Tang Trĩ chạm vào tường, vừa nâng mắt lên đã nhìn thấy đôi môi Đoàn Gia Hứa. Mềm mềm, tay anh còn đang đỡ lấy lưng cô, vậy nên cô không hề cảm thấy đau đớn gì.
Chỉ là vì chuyển động đột ngột này mà đầu óc cô vẫn đang mơ màng, trong nhất thời không hiểu được ý tứ trong câu nói kia của anh.
Đoàn Gia Hứa vẫn đang cười: “Hửm?”
Tang Trĩ chậm rãi chớp chớp mắt, lấy lại tinh thần. Cô hít một hơi thật sâu, đạp vào chân anh, thẹn quá hóa giận gọi: “Đoàn Gia Hứa.”
Anh hoàn toàn không bị cô ảnh hưởng, bờ môi kề sát vành tai tinh tế của cô, hạ giọng, mập mờ hỏi: “Hai chúng ta cùng nhau kích thích xem?”
“…”
Hô hấp Tang Trĩ thoáng ngừng lại, trong nháy mắt đó, từ cổ đến gương mặt cô đều đỏ bừng, tựa như bị thiêu đốt, cực kỳ nóng bỏng. Cô cảm nhận được tim mình đập nhanh như muốn chui ra khỏi lồng ngực, cưỡng ép bản thân phải tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm vào anh.
Anh không ép sát vào cô, chỉ là dùng tay chống lên tường.
Tang Trĩ mím môi, chen chân vào, dùng sức đẩy mạnh anh sang bên cạnh.
Sức lực của nam và nữ vốn cách xa nhau, Đoàn Gia Hứa nhíu mày, không phản kháng gì, thuận theo lực đạo của cô nằm bên cạnh.
Tang Trĩ ngồi xuống, cắn răng nói: “Anh lại chơi đùa lưu manh nữa!”
Đoàn Gia Hứa nằm nghiêng, một tay chống má, bộ dạng bất cần đời: “Hẹn hò với nhau rồi mà vẫn thành chơi đùa lưu manh sao?”
“…”
Hình như thật sự đúng là không phải.
Mà trên thực tế thì anh cũng chưa làm chuyện gì quá đáng.
Tang Trĩ không muốn so đo với anh, nâng tay vuốt vuốt trán mình, kề sát giường nghĩ ngợi.
Phát hiện ra cử động của cô, Đoàn Gia Hứa giật tay cô kéo ra, mi mắt nhấc lên nhìn chòng chọc vào trán cô, lúc này mới chú ý thấy một cục u trên trán: “Đụng trúng?”
Cô chỉ chỉ mép giường, nhỏ giọng nói: “Không cẩn thận đụng vào nó.”
Đoàn Gia Hứa: “Có đau lắm không?”
Tang Trĩ lắc đầu: “Không đau như vậy.”
“Nói anh nghe xem nào,” Đoàn Gia Hứa buồn cười hỏi: “Sao lại nằm trên mặt đất thế?”
Tang Trĩ trung thực nói: “Em đột nhiên thấy buồn ngủ.”
Đoàn Gia Hứa: “Vậy sao không lên giường nằm?”
“Vừa nãy em đã nói vậy rồi, em sợ anh cảm thấy em không để tâm đến anh,” Giọng điệu Tang Trĩ rầu rĩ không thôi, “Nhưng mà em thật sự muốn ôn tập, xế chìu ngày mai em thi rồi, em muốn thi thật tốt.”
“Anh nào có nhỏ nhen đến thế?” Đoàn Gia Hứa nói, “Ngủ đi, một lát anh gọi em dậy.”
Tang Trĩ thầm thì: “Vậy không phải anh sẽ rất chán sao?”
“Có chút chút.”
“Vậy em sẽ cố gắng xong bài sớm hơn…”
Đoàn Gia Hứa cười: “Sợ anh tức giận đến vậy ư?”
Tang Trĩ nhìn anh, tựa như đang ngầm thừa nhận.
“Gọi em đến chỗ của anh ôn bài, nhất định là có tâm tư riêng.” Đoàn Gia Hứa ấm giọng nói, “Nhưng thật sự không có ý định sẽ làm ảnh hưởng đến em. Chích Chích nhà anh có lòng cầu tiến, anh sao có thể ngăn cản được chứ, hửm?”
Tang Trĩ thận trọng nói: “Vậy em ngủ nhé?”
“Ngủ đi,” Đoàn Gia Hứa hôn lên mu bàn tay của cô, đôi mắt đào hoa khẽ thấp xuống, “Tuy là có chút nhàm chán, nhưng chỉ cần nghĩ đến em đang ở đây, thì sẽ vui vẻ ngay.”
Tang Trĩ chui vào trong mền.
Không bao lâu sau Đoàn Gia Hứa mang một cái khăn ấm đến đặt vào chỗ trán bị đụng của cô, lại nói: “Vừa nãy vì nghe anh mở cửa nên mới trốn đi?”
Tang Trĩ chần chờ gật gật đầu.
Đoàn Gia Hứa cong môi: “Đần quá đi.”
Nửa gương mặt của cô chôn trong mền, nói chuyện còn mang theo sự rầu rĩ: “Lúc đó không phải vì em nhất thời khẩn trương sao?”
“Căng thẳng gì thì cứ ngoan ngoãn đứng yên chứ,” Đoàn Gia Hứa đứng lên, kéo rèm cửa lại che hết một mảng ánh sáng lớn từ bên ngoài chiếu rọi vào trong phòng, “Té ngã thì làm thế nào bây giờ.”
Tang Trĩ nghĩ ngợi, đột nhiên gọi anh: “Anh Gia Hứa.”
Đoàn Gia Hứa: “Hửm?”
“Thì là, anh cũng biết đấy, anh mà áp em quá gần thì em sẽ cảm thấy khẩn trương ngay.” Tang Trĩ liếm liếm khóe môi, giải thích, “Tựa như lúc nãy anh làm vậy, nhưng em không tức giận, cũng không hề có cảm giác không thích…”
Đoàn Gia Hứa lấy khăn mặt trên trán cô xuống, cà lơ phất phơ noi: “Vậy là thích sao?”
Tang Trĩ gắng gượng thốt lên: “Vậy nên không phải là em thích kích thích đâu…”
Đoàn Gia Hứa cười thành tiếng, “Được rồi, tạm thời không thích kích thích vậy.”
“…”
“Sau này lại kích thích.”
“…”
Tang Trĩ ngẩn ngẩn ngơ ngơ trong nhà Đoàn Gia Hứa như vậy, ngây ngốc đến mười giờ tối. Phần lớn thời gian đều dành để ôn tập, càng về sau cô cũng không còn chú ý đến Đoàn Gia Hứa bên cạnh nữa.
Hai người một ôn tập, một người khác thì nằm trên giường đọc sách.
Hài hòa đến không ngờ.
Nghe nói ký túc xá đã có điện, Tang Trĩ mới bắt đầu thu dọn đồ đạc muốn về trường. Cô quen cửa quen nẻo đến trước tủ TV, lấy một cây kẹo mềm từ giữa tủ ra.
Hai ngươi đổi giày, ra cửa.
Tang Trĩ xé gói kẹo, thuận miệng hỏi: “Anh Gia Hứa, anh có muốn ăn kẹo không?”
Đoàn Gia Hứa không hề có hứng thú gì với mấy món đồ ăn vặt như kia, nhéo nhéo đôi gò má mủm mỉm thịt của cô: “Em ăn đi.”
Tang Trĩ mở viên kẹo, cho vào trong miệng: “Vâng.”
Hai người đi vào trong thang máy.
Đột nhiên, Đoàn Gia Hứa lại lên tiếng, tay vuốt ve mặt cô, ngữ điệu nhàn nhã tản mạn: “Vẫn nên cho anh một viên đi.”
Tang Trĩ ngoan ngoãn đưa một viên qua cho anh, để vào lòng bàn tay của anh.
Tay cô còn chưa rút ra, bàn tay Đoàn Gia Hứa đã nâng lên bắt lấy mấy đầu ngón tay của cô, còn không có ý định sẽ buông ra. Đuôi lông mày của anh nhếch lên, chầm chậm nói: “Đưa kẹo còn phải nắm tay?”
Tang Trĩ mộng mị: “Không phải anh muốn ăn kẹo mềm sao?”
Đoàn Gia Hứa lại nói: “Nắm tay hay là không?”
Cô kịp thời phản ứng được: “…À.”
Đoàn Gia Hứa: “Nắm tay nhé?”
Tang Trĩ ngước mắt nhìn anh, không hiểu sao lại thấy anh thế này có hơi buồn cười. Cô cười rộ lên, vì trong miệng còn đang ngậm kẹo nên nói chuyện có hơi ậm ờ không rõ: “Anh còn có thể hỏi nghiêm chỉnh như vậy cơ đấy.”
Đoàn Gia Hứa không chút mất tự nhiên hỏi tiếp: “Nắm hay không?”
Tang Trĩ dùng một cái tay khác rút kẹo mềm lại, chớp mắt nói: “Nắm.”
Đoàn Gia Hứa cười khẽ một tiếng, nắm chặt tay của cô. Thang máy cùng lúc xuống lầu một, anh nắm tay cô đi ra ngoài, không để ý nói: “Nghỉ hè định đi thực tập?”
“Vâng ạ.” Một tay Tang Trĩ mở giấy gói kẹo, “Em có xin vào vài công ty, trong đó có một nơi gọi em đến phỏng vấn rồi.”
“Sao lại đi thực tập sớm như vậy?”
“Kiếm chuyện gì đó để làm,” Tang Trĩ nói, “Em mà về nhà cũng chẳng có gì để làm, mỗi ngày chỉ ngây ngốc ở nhà một mình thôi”
Đi được một đoạn đường.
Tang Trĩ bỗng nhiên nói: “Anh có ăn kẹo không?”
Đoàn Gia Hứa: “Không ăn.”
“Anh Gia Hứa,” Tang Trĩ đá đá một viên đá nhỏ trên mặt đất, đề cập với anh, “Người ta nắm tay hầu như đều là, thừa lúc đi qua đường, hoặc là bất ngờ nắm lấy. Chỉ mỗi anh là đi hỏi thôi ấy.”
“Lần trước anh không hỏi đã hôn em,” Đoàn Gia Hứa ung dung nói, “Không phải sau đó em không vui sao?”
Tang Trĩ yên lặng vài giây, “….Cũng không phải là không vui gì.”
Đoàn Gia Hứa: “Hửm?”
Tang Trĩ lại nói: “Chỉ là có chút tí xấu hổ thôi.”
“Ừm.”
“Thì là, hình như em chưa từng nói với anh,” Tang Trĩ cúi đầu, nghĩ nghĩ, sứt mẻ nói hết câu, “Em rất thích anh.”
Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tràn đầy sự khẩn trương của cô.
Hai người đi đến bãi đậu xe của Đoàn Gia Hứa. Ban đêm tiểu khu tĩnh mịch, người qua kẻ lại cũng ít. Đèn đường mờ ảo, ánh sáng còn bị mấy lá cây che đi, rọi trên mặt đất những hình ảnh cắt rời.
Ban đêm vào giữa mùa hè, gió có thổi cũng là khô nóng.
Nghe cô nói thế, bước chân của Đoàn Gia Hứa dừng lại, kéo cô vào trong ngực. Anh cúi người, cọ cọ chóp mũi cô. Khuôn mặt thâm thúy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng tỏ của cô. Đôi môi tựa hồ một giây sau đó cũng sẽ dán lên.
Một lúc lâu sau, cằm anh nhếch lên nhẹ nhàng hôn xuống vầng trán của cô.
Cực kỳ trân quý.
“Ừm, anh cũng rất thích em.”
Sau khi kết thúc buối thi cận cuối, Tang Trĩ ra khỏi phòng thi. Buổi chiều không có môn thi nào nhưng lại có một buổi phỏng vấn, cô định là sẽ về ký túc xá thay một bộ đồ khác mới ra ngoài.
Tang Trĩ lấy điện thoại di động trong túi ra xem.
Vừa lúc nhìn thấy Tang Diên gọi cho cô một cuộc gọi nhỡ.
Tang Trĩ gọi lại.
Giọng nói của Tang Diên từ đầu dây bên kia vang lên, ngữ khí hoàn toàn là muốn ăn đòn như cũ: “Tiểu quỷ, anh hai đây, dạo gần đây cứ vội vàng yêu đương hẹn hò nên quên một nhân vật trọng yếu là em mất tiêu…”
“…”
Tang Diên: “Mua vé máy bay rồi chưa?”
Tang Trĩ: “Em không về nhà mà anh.”
Đầu dây bên kia nháy mắt an tĩnh hẳn, sau đó tức giận đến phát cười, giọng điệu bất cần đời ban đầu cũng thu lại, trầm xuống: “Em nói lại lần nữa cho anh nghe?”
“Em đã nói với ba mẹ rồi.” Anh ấy dùng giọng điệu này cũng khiến cho Tang Trĩ trở nên bất an, nhưng nghĩ lại thì lại thấy bản thân mình chẳng làm gì sao, thanh âm không có nửa phần chột dạ, “Bọn họ đều đã đồng ý rồi.”
“Em lặp lại lần nữa.”
“…” Tang Trĩ giận, “Em ở đây tìm chỗ thực tập chứ có làm chuyện xấu gì đâu!”
“Được lắm, anh lười quan tâm đến em.” Tang Diên lạnh lùng nói ra, “Lần này em mà lại bị người khác lừa gạt thì cũng đừng có đi tìm anh khóc lóc. Anh đây chẳng có nhiều thời gian quản em thế đâu.”
Tang Trĩ nháo nhào với anh ấy: “Em sao lại bị lừa được chứ?”
“Thời kỳ phản nghịch này của em cũng dài thật đấy, từ cấp ba cho đến tận bây giờ? Lên đại học rồi vẫn không hiểu chuyện, đúng không?” Tang Diên nói, “Vốn đã không có đầu óc, yêu đương vào một cái thì càng không có đầu óc hơn.”
Tang Trĩ mau chóng bị cho ăn tức đến muốn bùng nổ: “Anh mới không có đầu óc ấy, hẹn hò thôi mà còn muốn cầm loa chiêu cáo thiên hạ, đi khắp nơi đồn thổi người ta theo đuổi anh, ai mà tin cho được!”
“…” Tang Diên nói, “Em muốn quậy với anh chứ gì?”
“Anh bắt đầu trước.”
Giằng co một hồi.
“Tang Trĩ, tự em ngẫm nghĩ lại mà xem, nếu như em chịu hiểu chuyện hơn một chút thì anh sẽ quản em nhiều đến thế cơ à?” Tang Diên bình tĩnh lại, gằn từng chữ nói, “Em thích hẹn hò với ai thế nào thì cứ thế đi, không có chuyện thì đừng tìm anh nữa.”
Nói xong anh ấy cúp điện thoại ngay.
Tang Trĩ buông di động xuống nhìn màn hình. Tâm tình của cô trong nháy mắt trở nên cực kỳ tệ hại, một cục đá ngăn ngay lồng ngực, kìm nén đến hoảng loạng. Cô và Tang Diên rất ít khi cãi nhau như thế này, bình thường cũng chỉ là mấy cuộc náo loạn nho nhỏ, nếu quá giới hạn anh ấy sẽ nhường cô ngay.
Mặc dù hai người không hề nói những lời hay ý đẹp với đối phương, nhưng mà Tang Trĩ quả thật rất ỷ lại vào anh ấy.
Làn này dù Tang Trĩ cảm thấy khó chịu thật, nhưng vẫn không đành lòng cứ thế này mà chiến tranh lạnh cùng Tang Diên.
Cảm giác như, nếu năm lớp mười khi ấy cô không đi Nghi Hà, thì đoán chừng lần này Tang Diên đã không ngăn cản rồi.
Có thể bởi vì cái lần nọ mà hình tượng của Tang Trĩ trong lòng anh ấy liền trở thành một con nhóc xấu xa xem việc yêu đương quan trọng bằng trời.
Không có đầu óc, cực kỳ dễ bị lừa gạt, đằng trai nói gì thì làm theo thế ấy.
Tang Trĩ gãi gãi đầu, mở giao diện trò chuyện của Tang Diên ra. Cô tự hỏi, nếu như thẳng thắn với anh ấy đối tượng mà cô nhắc đến là Đoàn Gia Hứa, hẳn là anh ấy sẽ không tức giận đến vậy đâu nhỉ….
Anh ấy cũng đâu thể không tin tưởng Đoàn Gia Hứa.
Tang Trĩ châm chước một hồi thật lâu, nhập một đoạn dài:【Anh hai ơi, anh thật sự không cần phải lo lắng đâu mà. Em thật lòng định nghỉ hè sẽ đi tìm nơi thực tập kiếm chuyện để làm đó, Quốc Khánh em sẽ về nhà. Trước kia em cũng gạt anh, bạn trai của em không phải là nghiên cứu sinh ở trường em gì đâu, là người mà anh cũng biết, là anh Gia Hứa đó ạ. Không phải là một người xấu gì cả.】
Cô nhìn đi nhìn lại vài lần, lại có chút do dự khi gửi đi.
Thế này thì có khi nào Đoàn Gia Hứa sẽ bị Tang Diên đánh không.
Tang Trĩ tự thay mình vào trường hợp này, nếu như bạn mình và Tang Diên hẹn hò với nhau….
Hình như cũng không phải là đặc biệt khó chấp nhận mà nhỉ.
Tang Trĩ yên lòng, nhấn gửi đi.
Trước sự đè nén lại lập tức hiện lên một cái dấu chấm than màu đỏ.
——–【Tin nhắn đã gửi đi, nhưng bị đối phương từ chối.】
Tang Trĩ: “…”
Được lắm.
Máu nóng của Tang Trĩ lần nữa tăng lên.
Cô mà cúi đầu,
Cô! Sẽ! Làm! Chó!!
Nơi Tang Trĩ đi phỏng vấn chính là một công ty quảng cáo nhỏ, vị trí của nó khá gần trường học, đi tàu điện ngầm thì cũng chỉ qua hai trạm là đến. Theo địa chỉ, cô đi vào trong văn phòng, lên tầng lầu đã hẹn.
Diện tích của công ty này không lớn, bên trong chỉ bày ra ba cái bàn thành ba hàng, có một khu vực nhỏ đặt ghế sô pha, còn có một phòng họp nhỏ nữa. Người đến phỏng vấn không nhiều, trừ cô ra thì còn một nam sinh cũng xấp xỉ trạc tuổi với cô.
Nam sinh đi vào phòng họp trước.
Tang Trĩ ở bên ngoài chờ đợi, có một người phụ nữ đến rót nước cho cô. Cô lễ phép nói một câu ‘cảm ơn’, vô thức đưa mắt nhìn bốn phía. Công ty này có thể là mới vừa thành lập, nhân viên cũng không nhiều.
Đa số các vị trí đều là trống không.
Tang Trĩ di chuyển ánh mắt, dừng lại trên thân người phụ nữ nào đó hai giây.
Người phụ nữ đang trò chuyện với một người đàn ông, nhìn qua thì tâm trạng rất tốt, khuôn mặt tươi cười. Tang Trĩ nhìn người ta lâu như vậy thì cảm thấy không ổn lắm, cũng sợ bị phát hiện nên nhanh chóng dời ánh mắt đi.
Luôn thấy rất quen….
Không bao lâu sau, nam sinh nọ đi ra khỏi phòng họp, ra hiệu cho Tang Trĩ có thể chuẩn bị lại rồi đi vào.
Cô gật đầu, bỏ đi tâm tư, đứng dậy đi vào trong.
Sau khi phỏng vấn kết thúc cũng đã là mười một giờ rồi.
Tang Trĩ tính toán, đi ra khỏi tàu điện ngầm đón chuyến đến công ty Đoàn Gia Hứa, tìm một quán cà phê gần đó ngồi đợi. Trước có nghe Đoàn Gia Hứa nói qua, bình thường cơm trưa mà anh ăn đều là cùng với đồng nghiệp gọi thức ăn bên ngoài về, sẽ không ra ngoài ăn.
Cô mở sáng màn hình điện thoại, gửi cho anh một tin wechat: 【Anh nhìn ra cửa sổ đi ạ.】
Đoàn Gia Hứa: 【Em qua đây rồi sao?】
Tang Trĩ nhấp một ngụm cà phê, cười tủm tỉm nói: 【Không có đâu.】
Đoàn Gia Hứa: 【Được.】
Đoàn Gia Hứa: 【Em bảo nhìn thì nhìn ngay đây.】
Tang Trĩ: 【Giữa trưa ra ngoài ăn cơm không anh?】
Đoàn Gia Hứa: 【Muốn ăn gì?】
Tang Trĩ: 【Ăn thịt nướng.】
Đoàn Gia Hứa: 【Được.】
Tang Trĩ không quấy rầy anh làm việc nữa, lại chêm thêm một câu: 【Bây giờ em đang trên tàu điện ngầm đi qua, lúc anh tan ca thì hẳn là em cũng đã gần đến rồi đó.】
Cô có chút nhàm chán, quả quyết tải một cái trò chơi về để giết thời gian. Chờ Tang Trĩ qua một vòng, cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu rồi, vừa lúc Đoàn Gia Hứa nhắn một tin đến.
Đoàn Gia Hứa: 【Quay đầu lại.】
Tang Trĩ sửng sờ, cùng lúc đó mới chú ý đến người bên cạnh cô. Trong nháy mắt đoán ra được điều gì rồi, cô vô thức quay đầu.
Người bên cạnh bấy giờ cúi người xuống, đầu kề sát, khuôn mặt trong tích tách gần kề với cô.
Tang Trĩ quay đầu đi, tựa như là ngoài ý muốn, bờ môi trong lúc lơ đãng chạm vào gương mặt của anh. Thân thể cô cứng đờ, nghiêng người lập tức ngả về phía sau, nháy mắt chạm vào ánh mắt nóng bỏng như lửa của Đoàn Gia Hứa.
Anh đứng thẳng người dậy, khóe môi nhếch lên một đường cong nho nhỏ, ngữ khí mập mờ cùng ngả ngớn.
“Chỉ bảo em quay đầu, sao em còn đi hôn người ta thế hửm?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tang Trĩ:????????