Tiền Phi ở đầu dây bên kia an tĩnh hẳn. Mãi một hồi lâu sau, anh ta cuối cùng cũng chịu mở miệng, tựa như không tin vào tai mình được nữa, cố gắng kìm chế lửa giận, trong giọng nói cái ngữ điệu cười trên nổi đau của người khác cũng biến mất không dấu vết: “Mày có còn là con người nữa không hả?”
Đoàn Gia Hứa hiền hậu đáp: “Mày chính là đại công thần.”
“…”
“Tao cũng không thể xem nhẹ công lao của mày được.” Tốc độ nói chuyện của Đoàn Gia Hứa rất chậm, cực kì ngay thẳng và chính trực, “Nếu không thì thành Bạch Nhãn Lang mất rồi?”
“Cút mẹ mày đi cho tao!” Cái năng lực đổi trắng thay đen này của anh, khiến Tiền Phi tức giận đến phát cười, “Mày mà sớm nói với tao người đó là Tang Trĩ, tao còn giúp mày cái rắm?”
“Ừm.” Đoàn Gia Hứa cười nói, “Nếu không có mày, tao thật sự không thể theo đuổi được.”
“…”
“Sau này tao mà gặp mặt anh rể, nhất định sẽ nói nhiều lời cảm ơn với mày.”
“…”
Đầu dây bên kia Tiền Phi cúp điện thoại cái rụp.
Liếc mắt liền thấy Tang Diên gửi đến cho anh ta một tin nhắn qua wechat.
Tang Diên:【Đoàn Gia Hứa không bị gì đó chứ? Tìm mày giúp theo đuổi người ta?】
Tang Diên: 【Trâu bò mà】
Tiền Phi: “…”
Tiền Phi: 【Cút.】
Tang Diên: 【Sao nó không tìm đến tao nhờ giúp đỡ?】
Tang Diên: 【Ồ.】
Tang Diên: 【 Tại tao chưa từng theo đuổi con gái mà nhỉ.】
Tang Diên: 【Thật xin lỗi nhé, đó giờ tao toàn là, bị người ta, điên cuồng theo đuổi thôi à.】
Tiền Phi: 【Có bệnh thì đi uống thuốc.】
Tang Diên: 【Nói nghe xem nào, mày giúp thế nào đấy?】
Tiền Phi vùng vẫy giãy chết, kích động bắn qua một đoạn tin nhắn thật dài:【Tao không có giúp, tao biết cái rắm gì đâu, mày đừng nghe nó nói bậy, tao thì giúp được gì? Bà xã nhà tao tao còn phải theo đuổi tận nửa năm trời, tao có thể giúp được gì cho nó?】
Tang Diên: 【Mày kích động gì vậy?】
Tiền Phi: 【Tao thật sự không có.】
Tang Diên: 【Ông chủ Tiền, mày kỳ quái lắm quá rồi đó. Chuyện này vốn dĩ có thể khiến cho mày phổng mũi đến ba năm, sao mày cứ phủ nhận mãi thế?”】
“…”
Tiền Phi muốn khóc đến nơi rồi: 【Tao thật sự không biết, thật mà.】
Tang Diên trực tiếp gửi qua một tin nhắn thoại, cười lạnh một tiếng, “Hai bọn mày được lắm, cô lập tao đúng không? Được lắm.”
Tiền Phi: “…”
Anh ta bấy giờ thật sự rất muốn phi đến Nghi Hà đuổi giết tên Đoàn Gia Hứa kia.
Lúc đi ngang qua siêu thị, Đoàn Gia Hứa xuống xe, đi vào mua nước chanh và bịch mực khô mà Tang Trĩ ban nãy xé ra ăn. Anh về đến nhà, đặt đồ vật về lại chỗ cũ, sau đó đến ghế sa-lon dọn dẹp lại cặn trà thật sạch sẽ.
Trong phòng trở về dáng vẻ như ban đầu.
Lại như có như không, cảm nhận được hơi thở còn sót lại của Tang Trĩ.
Đoàn Gia Hứa ngồi ở phòng khách một hồi. Anh lấy trong túi ra cái bật lửa mà lần trước Tang Trĩ tặng quà sinh nhật cho anh. Sau đó, anh lấy một điếu thuốc trong gói, cắn vào trong miệng.
Khựng vài giây, không đốt lên, lại nhanh chóng buông xuống, cười khẽ.
Đoàn Gia Hứa lười biếng tựa vào ghế dựa, dùng lòng bàn tay cọ xát đôi môi, nụ cười trên khuôn mặt tràn đầy xuân tình dập dờn, hòa với gió đêm mát nhẹ tao nhã. Một lúc lâu sau, anh đứng dậy đi về phòng ngủ.
Trên tủ đầu giường còn trưng bức ảnh chụp chung của hai người mấy năm trước. Bên cạnh là một cái đèn hình cầu lập thể nhỏ nhắn, cũng là được Tang Trĩ tặng cho.
Anh tắt đèn lớn của căn phòng, rồi mở đèn ngủ lên.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, ánh sáng lờ mờ.
Sắc màu tia sáng nhàn nhạt, làm giảm đi hương vị quạnh quẽ.
Trên điện thoại hiển thị tin nhắn của Tang Diên gửi đến.
Ngay cả Tiền Phi sau khi nghe được cũng phản ứng lớn đến vậy, Đoàn Gia Hứa đại khái cũng có thể đoán được ngày sau gặp lại nhau Tang Diên sẽ có phản ứng gì. Anh nghĩ ngợi, trả lời: 【Qua một thời gian nữa tao sẽ đến Nam Vu một chuyến.】
Đoàn Gia Hứa:【Đến lúc đó rồi nói trước mặt mày luôn.】
Sau đó, Đoàn Gia Hứa lại gửi cho Tang Trĩ một tin nhắn: 【Ngủ rồi à?】
Có thể là đã ngủ hoặc cũng có thể không nhìn thấy tin, Tang Trĩ không trả lời ngay. Vào thời gian này Đoàn Gia Hứa cũng ngủ không được, anh đứng dậy mở laptop lên, muốn làm cho xong công việc còn lại của ngày hôm nay.
Lúc này điện thoại lại đột nhiên vang lên.
Ánh mắt Đoàn Gia Hứa mờ mịt, quét mắt nhìn số điện thoại xa lạ, đang muốn cúp máy lại đột nhiên nhớ đến lời nói ngày hôm nay của Tang Trĩ, khóe môi vốn luôn cong lên cũng dần thu lại.
Thật ra trước kia Khương Dĩnh cũng từng làm những chuyện tương tự thế này.
Có một khoảng thời gian, Giang Tư Vân thường hay giới thiệu đối tượng cho Đoàn Gia Hứa. Đối với chuyện này kỳ thật anh cũng không đặt quá nhiều tâm tư vào, đặc biệt là khi vừa tốt nghiệp xong, chỉ muốn đặt hết tinh lực vào trong công việc mà thôi.
Nhưng anh lại không muốn làm phật lòng ý tốt của Giang Tư Vân, cũng cảm thấy mình cũng không có lý do gì để từ chối.
Có mấy đối tượng xem mắt nhìn khá hợp ý, sẽ hẹn anh gặp mặt thêm lần nữa. Đoàn Gia Hứa lịch sự hẹn chỗ, nhưng sau này không hiểu sao đều cắt đứt liên lạc.
Anh cũng từng thông qua wechat, nghe được một đối tượng ậm ờ nhắc qua.
Có một người phụ nữ đi tìm bọn họ, nói chút chuyện.
Đoàn Gia Hứa nhanh chóng đoán ra được người nọ chính là Khương Dĩnh, sau đó cũng không nghĩ gì, Giang Tư Vân lại giới thiệu nhưng anh chỉ đành lấy lý do không có thời gian để uyển chuyển từ chối.
Nhưng thật sự chuyện này đúng là một chuyện rất có tính hiện thực.
Dù sao thì kết hôn cũng không phải là chuyện nhỏ, nó không chỉ là chuyện liên quan đến hai người.
Đoàn Gia Hứa hiểu rất rõ.
Cũng bởi vì Khương Dĩnh không làm ra chuyện gì quá mức tưởng tượng, càng không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của đối phương, chỉ là nói chuyện gia đình anh ra bên ngoài, vậy nên Đoàn Gia Hứa cũng không quá để tâm đến chuyện này trong lòng.
Chuyện trôi qua đã lâu như vậy rồi, từ lâu anh cũng quên đi hành động này của Khương Dĩnh.
Vậy mà không ngờ tới cô ta sẽ chủ động đi tìm Tang Trĩ.
Đôi mắt Đoàn Gia Hứa ẩn chứa bình tĩnh, nhìn không ra tâm tư gì, chỉ là không kiên nhẫn.
Sau đó anh nhận điện thoại.
Quả nhiên,
Đầu bên kia truyền đến giọng nói của Khương Dĩnh.
Cũng không biết lấy từ đâu ra được số điện thoại của anh.
Không tin được anh sẽ nhận điện thoại, Khương Dĩnh hình như có hơi sững sốt, chần chờ lên tiếng: “Đoàn Gia Hứa?”
Đoàn Gia Hứa trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay cô đến đại học Nghi Hà?”
“Sao thế?” Khương Dĩnh phản ứng kịp, giễu cợt, “Cô bạn gái nhỏ của anh chạy đến tố cáo à? Thấy anh khoảng thời gian này chạy đi chạy về bên kia, thật đủ dụng tâm nhỉ?”
Đoàn Gia Hứa lấy cái bật lửa trong túi ra, vuốt ve nó, không nói gì.
Khương Dĩnh: “Sớm biết sinh viên dễ lừa gạt như vậy, trước kia hẳn là nên đi tìm mấy cô sinh viên, đúng chứ? Trong lòng anh bây giờ sung sướng lắm đúng không? Cô sinh viên kia bị tẩy não rồi, có phải anh đã lên giường với cô ta rồi đúng không?”
Đoàn Gia Hứa vẫn im lặng không lên tiếng.
Khương Dĩnh nâng giọng: “Câm rồi à?”
Đoàn Gia Hứa: “Nói xong chưa?”
“…”
“Mấy lời cô nói với tôi, thật ra thì tôi đây không đau cũng chẳng ngứa.” Ngữ khí Đoàn Gia Hứa rất nhạt nhẽo, nụ cười không chút độ ấm, “So ra thì giọng nói của cô mới càng khiến tôi cảm thấy khó chịu hơn bao giờ hết đấy.”
Khương Dĩnh trầm mặc mấy giây, thanh âm càng trở nên bén nhọn: “Được thôi, vậy tôi nhất định sẽ làm cho anh buồn nôn đến chết.”
“Nếu cô bằng lòng thì cứ làm vậy đi.” Đoàn Gia Hứa không để tâm, “Tôi đây, vốn cảm thấy chuyện này chỉ là việc nhỏ, tự mình xử lý thì có chút khó coi, vậy nên đành làm phiền đến mấy anh cảnh sát nhân dân rồi.”
“Tôi làm chuyện gì mà anh dám báo cảnh sát? Hả?!”
“Mặc dù không chắc nó hữu dụng hay không,” Đoàn Gia Hứa cười khẽ thành tiếng, “Nhưng cũng nên thử một chút mới biết được, đúng không?”
“Đoàn Gia Hứa!” Tiếng hít thở của Khương Dĩnh rất nặng, giọng nói theo đó cũng trở nên nghẹn ngào, điên cuồng nhắc nhở anh nhớ lấy, “Anh nhớ lại đi. Nếu không phải là ba anh! Thì ba tôi có chết không!”
Đoàn Gia Hứa: “Cô cũng đã nói, là ba tôi.”
Khương Dĩnh: “Anh là con của ông ta.”
“Nghe cái đạo lý này của cô, ba tôi lái xe đụng chết người, vậy thì người làm con của ông ấy là tôi, cũng xem như là đụng chết người sao?” Đoàn Gia Hứa mềm nhẹ nói, “Vậy thì chuyện của ba cô, cô là con gái ông ấy, sao không chết cùng ông ấy nhỉ?”
Đầu dây bên kia ngây ngẩn cả người, không tin được anh sẽ nói như vậy: “Anh nói gì cơ?”
Đoàn Gia Hứa cũng ý thức được lời này không dễ nghe, nhưng lại không thấy có chỗ nào không đúng. Anh giật giật khóe môi, hạ giọng, nói một câu cuối cùng: “Cô nói thử xem, là ý gì?”
Sau đó, anh cúp điện thoại.
Khương Dĩnh không còn gọi tới nữa.
Đoàn Gia Hứa kéo số điện thoại này của cô ta vào danh sách đen.
Tang Trĩ vừa tắm rửa xong ra khỏi nhà vệ sinh. Thấy tin nhắn của Đoàn Gia Hứa, cô cười híp mắt trả lời:【 Vẫn chưa ạ, định ngủ ngay đây.】
Nghĩ nghĩ, lại chêm thêm câu nữa: 【Nhưng nếu anh muốn nói chuyện phiếm với em, em sẽ gắng gượng không ngủ.】
Người theo đuổi: 【Không phải là đang trò chuyện rồi ngủ quên chứ?】
Tang Trĩ thành thật: 【Chắc là có.】
Nhìn tên hiển thị, Tang Trĩ mở danh bạ của anh, suy nghĩ một đống cách xưng hô, cuối cùng vẫn chốt lại, nên đứng đắn đặt là ‘Đoàn Gia Hứa’.
Đoàn Gia Hứa: 【Anh nói chuyện là để giúp em ngủ đấy à?】
Tang Trĩ nhíu mày: 【Vậy thì anh có thể đi ngủ sớm mà, thức đêm làm gì. Cũng có phải chuyện tốt lành gì đâu.】
Tang Trĩ: 【Anh mà thế này thì già nhanh lắm đấy.】
Ninh Vi ngồi yên một chỗ thoa sữa dưỡng thể, thuận miệng hỏi: “Tang Tang, đêm nay cậu đi đâu làm gì vậy? Trễ như vậy mới về. Ban nãy mình có gặp mấy người trong khoa cậu đang tụ tập, nhưng lại không thấy cậu trong đấy.”
Tang Trĩ ngẩng đầu: “Mình đi tìm Đoàn Gia Hứa.”
Ninh Vi: “Hẹn hò à.”
Tang Trĩ chớp chớp mắt: “Mình và anh ấy đã chính thức bên nhau.”
Nghe cô nói, Ngu Tâm xoay đầu lại: “Nhanh vậy?”
“Không nhanh mà.” Tang Trĩ cảm thấy mình còn kéo dài lâu lắm rồi đó, “Lúc trước anh ấy không biết mình thích anh ấy, nhưng giờ biết rồi thì mình còn để anh ấy theo đuổi làm gì chứ, kỳ cục lắm.”
Ngu Tâm: “Nói cũng đúng.”
Tang Trĩ cúi đầu, tiếp tục nói chuyện phiếm với Đoàn Gia Hứa.
Đoàn Gia Hứa: 【Già thì già thôi, dù gì cũng có bạn gái rồi.】
Tang Trĩ: 【?】
Tang Trĩ: 【Em! Để! Ý!】
Đoàn Gia Hứa: 【Được rồi.】
Đoàn Gia Hứa: 【Vậy anh đi ngủ sớm một chút.】
Tang Trĩ nhìn đồng hồ, nói:【Hai chúng ta có thể trò chuyện nửa giờ.】
Qua nửa giờ.
Có lẽ vì chuyện hôm nay, nên đến tận bây giờ Tang Trĩ không có một chút buồn ngủ nào, vô cùng có tinh thần. Cô ôm điện thoại, trùm chăn kín mít, không có ý định sẽ đi ngủ.
Ngược lại Đoàn Gia Hứa còn chủ động nhắc nhở:【Nửa giờ rồi, ngủ nhé?】
Tang Trĩ lăn lộn một vòng, không quá tình nguyện:【Cảm thấy vẫn có thể trò chuyện thêm nửa giờ nữa cơ.】
Lần này phải mất mấy chục giây sau Đoàn Gia Hứa mới trả lời, lặp lại y nguyên lời cô nói: 【Như thế này thì anh già rất nhanh.】
Khóe miệng Tang Trĩ vểnh lên, cũng lặp lại lời anh: 【Già thì già đi, dù sao cũng có bạn gái rồi.】
“…”
Trong nháy mắt tháng sáu đã đến.
Tác phẩm dự thi của đội Tang Trĩ cuối cùng cũng hoàn thành, chỉ còn phải sửa lại một chút xíu phần nội dung, sẽ nhanh chóng nộp lên.
Tuần thi cuối khóa sắp đến, Tang Trĩ vứt chuyện thi đấu qua một bên, bắt đầu bận rộn ôn thi, cũng nhân lúc này cô theo Ninh Vi làm sơ yếu lý lịch, rồi tìm mấy công ty thích hợp nộp sơ yếu lý lịch lên.
Suy tính thật lâu, Tang Trĩ vẫn gọi điện thoại về cho Lê Bình, vội vã cuống cuồng nói chuyện nghỉ hè sẽ không về nhà.
Sau khi nghe ý nghĩ của cô, Lê Bình bất ngờ là không phản đối gì, chỉ dặn dò cô chú ý an toàn, còn bảo lễ Quốc Khánh nhất định phải về nhà.
Tang Trĩ đồng ý ngay.
Các chương trình học lục tục ngo ngoe kết thúc, Tang Trĩ muốn dành học bổng nên vô cùng coi trọng thành tích thi cử, đại đa số thời gian đều ngâm mình trong thư viện, số lần gặp mặt Đoàn Gia Hứa cũng vì vậy mà ít hẳn.
Đoàn Gia Hứa cũng nhiều lần đề cập cùng anh học, nhưng Tang Trĩ vẫn luôn từ chối. Cô cảm thấy nếu Đoàn Gia Hứa mà ở bên cạnh cô, khẳng định là không cách nào tập trung nổi. Vả lại, anh ở thư viện nhất định sẽ cảm thấy rất nhàm chán.
Ngày hôm ấy Tang Trĩ rửa mặt xong ra khỏi nhà vệ sinh. Cô bò lên giường, lúc sắp đi ngủ lại nghe thấy Uông Nhược Lan nói: “Hình như ngày mai toàn trường sẽ cúp điện đó.”
Ninh Vi: “Hả?”
Uông Nhược Lan: “Nói là tu sửa lại phòng, cũng chỉ có mấy lầu ký túc xá là có điện, còn lại thì không.”
Ninh Vi: “Ký túc xá chúng ta có chứ?”
Uông Nhược Lan: “Không.”
Ngu Tâm: “Cúp bao lâu?”
Uông Nhược Lan: “Bảy giờ sáng đến chín giờ tối, cúp nguyên cả ngày.”
Ngu Tâm: “Chưa nói chuyện khác, nhưng nhìn trời thế này, không có điện thì mình cảm nắng mất.”
Tang Trĩ cũng cảm thấy rất bực mình, dù sao khi cô ôn tập vẫn phải dùng đến máy tính. Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại thì thấy chẳng có gì đáng quan ngại. Ngày mai sau khi thức dậy cứ trực tiếp ra ngoài tìm một quán cà phê an tĩnh, ở đó học cả ngày là được rồi.
Nhưng khiến Tang Trĩ không kịp chuẩn bị chính là, cả trường toàn những người lo ôn thi lại bị ảnh hưởng bởi chuyện cúp điện lần này, nên những quán mà ngày thường bên ngoài trường không có người đến, bây giờ cơ bản đều bị chiếm hết. Sáng sớm cô đã đến rồi, nhưng lại không còn một chỗ trống nào.
Cô nhìn đồng hồ, đi vào trạm tàu điện ngầm, dự định sẽ đến thư viện thành phố ôn tập.
Vào lúc này, Đoàn Gia Hứa lại gọi điện thoại đến cho cô, giọng nói thuận theo đường truyền truyền đến, trầm thấp lại êm tai, thấp thoáng ý cười quen thuộc: “Bạn gái, hôm nay có rảnh ra ngoài cùng anh ăn bữa cơm không?”
Tang Trĩ nghĩ nghĩ: “Em đang đến thư viện thành phố.”
“Thư viện thành phố?”
“Vâng ạ.” Tang Trĩ nói, “Trường em mất điện cả ngày, em đến đó tìm chỗ ôn tập.”
Đoàn Gia Hứa nhắc nhở: “Thư viện đó không gian không lớn lắm đâu, bây giờ em đến phỏng chừng không còn chỗ nữa đó.”
Tang Trĩ tìm chỗ cả buổi trời, vốn còn cho rằng lần này sẽ đến được nơi có chỗ ngồi, lúc này nghe được câu anh nói, cô khựng người, phiền muộn suy nghĩ đến phát cáu: “Chỉ muốn tìm một chỗ ôn tập thôi mà sao lại khó thế chứ…”
Vừa lúc cuối tuần nên Đoàn Gia Hứa ở nhà, bây giờ cũng không có chuyện gì khác để làm. Anh cười khẽ, chầm chậm và ung dung đưa ra một đề nghị: “Đến nhà anh đi.”
“…” Tang Trĩ có chút động lòng, nhưng vẫn còn do dự, “Anh có thể sẽ ảnh hưởng đến em không nhỉ.”
“Sẽ không đâu.”
Tang Trĩ không muốn lãng phí thêm thời gian, không còn xoắn xuýt: “Vậy em bắt tàu điện ngầm đến.”
Xuống tàu điện ngầm, ra khỏi trạm.
Tang Trĩ cúi đầu nhìn điện thoại, lúc này mới chú ý đến một tin nhắn Đoàn Gia Hứa gửi qua wechat, nói đang đứng ở giữa trạm tàu điện ngầm chờ cô. Cô nâng mắt nhìn chung quanh, lập tức nhìn thấy cách đó không xa Đoàn Gia Hứa đang đứng đợi.
Đoàn Gia Hứa mặc một cái áo đen ngắn tay và quần thể thao dài, một tay đút trong túi, tay khác cầm điện thoại, rũ mi. Thân hình cao lớn gầy gò, nhìn qua tuy tuấn tú nhưng lạnh nhạt, trong đám đông vô cùng nổi bật.
Tang Trĩ định đi qua.
Đột nhiên có một người phụ nữ đi đến trước mặt anh, khuôn mặt ửng đỏ, mang theo ý cười e lệ.
Nhìn qua cũng có thể đoán được là muốn xin phương thức liên lạc của anh.
Biểu cảm của Tang Trĩ nháy mắt trở nên khó coi.
Cô trầm mặc đi qua, yên lặng đứng bên cạnh hai người bọn họ, không chủ động lên tiếng. Cô nghe thấy người phụ nữ nọ mở miệng, giọng điệu mang theo chút ít xấu hổ: “Chào anh, có thể…có thể thêm wechat không?”
Nghe thấy tiếng nói, Đoàn Gia Hứa nâng mắt lên nhìn, vừa lúc chú ý đến Tang Trĩ đứng bên cạnh xụ mặt xuống không nói chuyện. Ánh mắt anh dừng lại trên người cô, cảm thấy thú vị nhìn cô thêm mấy giây nữa, sau mới quay đầu lại nói với người phụ nữ lạ mặt kia: “Không thể.”
“…”
Yên lặng vài giây.
Đoàn Gia Hứa lần nữa nhìn về hướng Tang Trĩ, cười khẽ thành tiếng: “Nếu để cho bạn gái của tôi biết được——”
“…”
“Tôi sẽ không toàn mạng mất.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tang Trĩ: Chẳng lẽ em lại xách đao đến sao?
Đoàn Gia Hứa: Bạn gái ăn dấm, đáng yêu quá đi.