Mỗi lần nói chuyện với cô, Đoàn Gia Hứa luôn theo thói quen cúi đầu xuống, khom người về trước để đối diện với tầm mắt của cô.
Khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc.
Xung quang cô còn có hơi thở ấm áp từ anh phả ra, Tang Trĩ tựa hồ có thể cảm nhận được mùi hương thuốc lá nhàn nhạt trên thân người anh. Khuôn mặt anh thả lỏng, ngậm lấy ánh sáng vụn vỡ cùng mê hoặc.
Mi mắt Tang Trĩ giật giật, không được tự nhiên lùi về sau một bước, tinh tế nói: “Sao anh lại nói mấy lời này được chứ?”
Đoàn Gia Hứa chậm rãi đứng thẳng người dậy, cảm thấy thật vi diệu: “Đây không phải là vì anh muốn làm một tên lưu manh có lễ phép sao.”
“…”
“Nếu như em không thích nghe.” Đoàn Gia Hứa cong khóe môi, lần nữa cúi người xuống, xích mặt đến gần sát cô, “Vậy thì anh sẽ trực tiếp—-”
Tang Trĩ nghiêm mặt, căng thẳng níu lấy vạt áo: “Trực tiếp gì cơ?”
Khoảng cách giữa hai người còn chừng mấy centimet, Đoàn Gia Hứa đột nhiên khựng lại, tầm mắt nhìn lên trên, mắt đối mắt với cô.
Đôi mắt của cô gái nhỏ to tròn, trong suốt lại sáng tỏ, bên trong đều là bóng hình anh. Có lẽ vì chưa từng trải qua chuyện như thế này, nét mặt của cô thoáng cứng ngắt, ngay cả hít thở cũng tựa như quên mất.
Nhưng vẫn giả vờ bày ra dáng vẻ không hề bị lay động.
Đoàn Gia Hứa thẳng lưng, cười khẽ một tiếng: “Thôi được rồi.”
Trong nháy mắt Tang Trĩ thở nhẹ ra, nhưng không hiểu sao mơ hồ có chút mất mát.
“Vẫn nên làm một người lịch sự đi.” Đoàn Gia Hứa giơ tay lên nhẹ nhàng cọ xát khóe mắt của cô, thanh âm khàn khàn, mập mờ lại lưu luyến, “Sợ em sẽ khóc nhè mất.”
Lúc này đã hơn mười giờ, bởi vì là sinh hoạt tập thể nên Tang Trĩ không muốn ảnh hưởng đến giờ làm việc và nghỉ ngơi của các bạn cùng phòng, vậy nên muốn về sớm rửa mặt rồi đi ngủ.
Đoàn Gia Hứa đưa cô về đến dưới lầu ký túc xá.
Tang Trĩ xoay người muốn chào tạm biệt với anh, đột nhiên phát hiện ánh mắt anh đang đặt ở một hướng khác. Cô thuận theo tầm mắt anh nhìn với theo, phát hiện hóa ra là một đôi tình nhân, đang lưu luyến không rời mà ôm hôn nhau.
“….”
Thời gian này, dưới ký túc xá thường sẽ có rất nhiều nữ sinh sẽ vừa hẹn hò xong quay về tạm biệt với người yêu.
Ban đêm ánh sáng vụn mờ, căn bản là không thể nhìn rõ mặt của bọn họ, vậy nên mấy đôi tình nhân này càng không xem ai ra gì mà trò thân mật.
Tang Trĩ từng gặp qua rất nhiều lần nên từ lâu đã chẳng còn kinh ngạc gì rồi.
Nhưng lúc này Đoàn Gia Hứa lại ở bên cạnh, còn như đang suy nghĩ gì đó khi nhìn chòng chọc vào bọn họ, khiến cho cô lần đầu lúng túng đến thế này.
“Vậy em về đây.” Tang Trĩ ho khẽ một cái, cứng nhắc lôi kéo sự chú ý của anh, “Anh Gia Hứa, cũng đã trễ như vậy rồi, anh lái xe nhớ chú ý an toàn nhé.”
Đoàn Gia Hứa dời tầm mắt, đột nhiên hỏi; “Theo đuổi ba ngày rồi, thật sự chỉ nắm tay một cái thôi cũng không cho sao?”
“…” Tang Trĩ mặt không đổi sắc nhìn anh, nhịn không được nói: “Anh thế này nào tính là theo đuổi chứ?”
“Hử?” Đoàn Gia Hứa cong mắt, “Không tính sao?”
“Em chỉ là nhắc nhở anh thôi, phương pháp theo đuổi con gái này của anh, nếu là bình thường sẽ không tán được người ta đâu.”
Đoàn Gia Hứa ‘a’ một tiếng: “Vậy phải làm thế nào bây giờ?”
“Anh còn hỏi em làm sao?” Tang Trĩ vô cùng không cho anh mặt mũi, chau mày nói, “Chẳng lẽ còn muốn em phải cầm tay anh chỉ dạy cách anh theo đuổi em như thế nào nữa sao?”
Đoàn Gia Hứa khựng người, không biết xấu hổi hỏi: “Không được à?”
“…”
“Em vừa nhắc anh xong, dù có cho anh đi cửa sau, thì anh cũng không nên được đà lấn tới như vậy chứ.” Tang Trĩ nghiêm túc nói, “Anh có thể lên mạng tra, hoặc cũng có thể đi hỏi người khác mà.”
Đoàn Gia Hứa buồn cười nói: “Anh làm sai chỗ nào vậy?”
“Ba ngày này, cũng chỉ nói chuyện phiếm vài câu trên wechat, thỉnh thoảng thì được vài cuộc điện thoại.” Tang Trĩ ám chỉ, “Em ở đây, thế mà cả ba ngày còn không gặp mặt được người theo đuổi mình, càng đừng nói đến chuyện đi chơi.”
Đoàn Gia Hứa: “Không phải là vì em bận sao?”
Tang Trĩ: “Vậy thì anh với bạn trên mạng khác nhau chỗ nào đâu chứ.”
“…”
Tang Trĩ lại tiếp tục mổ xẻ vấn đề: “Anh cũng đã lớn tuổi như thế rồi, còn muốn học đòi người ta yêu qua mạng sao?”
Nghe cô nói vậy, mi tâm Đoàn Gia Hứa giật giật, nhớ tới cuộc tình trước kia của cô. Anh nhìn cô, như cười như không hỏi: “Em nói anh học ai?”
“…”
Tang Trĩ lúc này cũng nhớ đến cái ‘người yêu qua mạng’ kia, cô lập tức chột dạ khoát khoát tay với anh, lui người về phía ký túc xá: “Dù sao thì em cũng chỉ nói đến đấy thôi, anh thích nghe thì nghe.”
Đoàn Gia Hứa về lại xe của mình, không vội vã lái xe đi. Anh nghĩ đến Tang Trĩ, cầm điện thoại lên gửi cho cô một tin nhắn trên wechat:【Ngày mai rãnh không?】
Chích Chích: 【Không rãnh.】
Lần nào cũng rất lưu loát trả lời mỗi hai chữ này.
Đoàn Gia Hứa khẽ cười, lại hỏi: 【Bây giờ anh rất nghi ngờ có phải là em gạt anh không đấy.】
Đoàn Gia Hứa: 【Em chụp thời khóa biểu gửi anh xem nào.】
Đầu dây bên kia gửi một bức ảnh đến, trên ảnh lít nha lít nhít chương trình học chật cứng. Tựa như vô cùng bất mãn với sự nghi ngờ của anh, Tang Trĩ lại chêm thêm một dòng: 【Em vốn là đầy lớp đó.】
Đoàn Gia Hứa quét mắt nhìn: 【Quả thật đúng là đầy lớp.】
Tang Trĩ không trả lời lại.
Đoàn Gia Hứa cười: 【Đổ oan cho Chích Chích nhà chúng ta rồi.】
Tang Trĩ vẫn không trả lời lại tin nhắn của anh.
Đoàn Gia Hứa ném di động sang một bên, khởi động xe.
Đêm đến ít người, trên đường cũng không nhiều xe lắm. Đoàn Gia Hứa hạ cửa sổ xe xuống một nửa, nghĩ đến ban nãy ở dưới lầu ký túc xá anh và Tang Trĩ ồn ào náo loạn, khóe miệng lại cong lên.
Suy nghĩ của Đoàn Gia Hứa dần dần mơ hồ, lại hồi tưởng đến đêm nay nhìn thấy Khương Dĩnh.
Thỉnh thoảng, anh thậm chí còn tự hỏi có phải là vì tinh thần mình xảy ra vấn đề rồi hay không. Người tên Khương Dĩnh này, có khả năng nào là bởi vì trong lúc anh quá mệt mỏi nên xuất hiện ảo giác mà ra.
Nếu không thì tại sao trên thế giới này lại có thể có người dạng như cô ta được,
Mười năm như một ngày, dây dưa bám dính một người mãi không nhả.
Đôi khi xuất hiện trước mắt anh, nói toàn nhưng câu nói vô cùng cực đoan. Theo năm tháng trôi qua cảm xúc lại không bị tan biến đi chút nào, mà ngày một trở nên nghiêm trọng hơn.
Đem hết tất cả những hận thù oán thán mà vốn không phải do anh làm, lại trút hết trên đầu anh.
Sau lần bị Khương Dĩnh đẩy ngã từ cầu thang trường xuống, có mấy người bạn cũng đến an ủi anh, bảo anh cố hết sức tránh xa cô ta ra, Không bao lâu sau chuyện này, cộng thêm lời kể của chủ nhiệm đều bị truyền đến tai ban lãnh đạo nhà trường.
Sau đó, chủ nhiệm lớp bị xử lý.
Cân nhắc đến mối quan hệ giữa Đoàn Gia Hứa và Khương Dĩnh, bên phía nhà trường điều anh đến một lớp khác.
Lại sau nữa, thật ra cũng có rất nhiều người nói chuyện với Đoàn Gia Hứa, bảo anh không cần để tâm đến chủ nhiệm, càng đừng để bụng mấy cái hành động của Khương Dĩnh làm gì.
Nhưng thật sự, so với chủ nhiệm lớp thì điều khiên anh khó chịu hơn bao giờ hết, chính là câu nói mà bạn học cùng lớp ngày ấy thốt ra.
—–“Sao cậu ta lại có ý định bắt Khương Dĩnh xin lỗi cậu ta vậy chứ…”
Đấy là lần đầu tiên, Đoàn Gia Hứa cảm nhận được tôn nghiêm của mình như bùn đất bị giẫm đạp lên.
Cho dù trước kia Khương Dĩnh cũng hay dùng lời nói để châm chọc và công kích anh trước mặt các bạn học cùng lớp, nhưng anh không để ý, nghe rồi bỏ ngoài tai vậy thôi.
Bởi vì Đoàn Gia Hứa cho rằng, những người bạn khác hẳn cũng mang suy nghĩ giống như anh vậy.
Họ cũng sẽ cho rằng, chuyện này thật sự không hề có chút quan hệ nào với anh.
Khương Dĩnh vì mất ba nên cảm thấy đau khổ tột cùng, vì vậy mà trong lời nói luôn mang theo sự cực đoan, không lựa lời nói rồi giận cá chém thớt lên đầu anh. Cho nên là, anh cũng chỉ có thể cố gắng hiểu cho cô ta và chiều theo cô ta.
Nhưng sau khi nghe được câu nói đó của bạn học.
Đoàn Gia Hứa mới biết được, hóa ra không phải là như anh nghĩ.
Hóa ra trong bóng tối.
Sẽ có rất nhiều người cảm thấy, tội lỗi mà ba anh gây nên, anh cũng cần phải trả giá.
Mặc kệ là trả nhiều, hay là ít.
Nhưng câu nói đấy quả thật đã ảnh hưởng rất lớn đến Đoàn Gia Hứa. Khiến cho anh trong một đoạn thời gian dài sau này, phải luôn nhẫn nhịn đối với tất cả những khó dễ mà Khương Dĩnh làm.
Anh muốn để cho bản thân mình tê liệt với những chuyện này.
Anh không muốn để người khác có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của mình.
Đoàn Gia Hứa chỉ có thể cưỡng ép bản thân phải hiểu thành, Khương Dĩnh chỉ cần nhìn thấy anh là sẽ khiến vết sẹo trong lòng cô ta lại bị lộ ra. Vậy nên anh cố gắng hết sức không xuất hiện trước mặt cô ta.
Nhưng dường như Khương Dĩnh không hề có suy nghĩ giống anh.
Cô ta cảm thấy bản thân đau khổ, vậy nên càng muốn để anh không được sống thoải mái như cô ta vậy.
Sau khi đổi lớp, Đoàn Gia Hứa học ở một phòng trên lầu năm. Thật tốt là nó cách lớp cũ ở lầu ba một đoạn khá dài, nhưng Khương Dĩnh thỉnh thoảng vẫn sẽ tìm ra được gốc rạ của anh.
Năm ấy gần đến thời gian thi đầu vào cấp ba. Hứa Nhược Thục nghe được chuyện này đã hỏi ý kiến của anh, sau đó liền xin trường học cho anh về nhà tự ôn tập.
Lại sau nữa, Đoàn Gia Hứa thi đậu Nhất Trung của Nghi Hà.
Thành tích của Khương Dĩnh không được tốt nên không thể thi đậu cùng trường với anh. Từ đó cuộc sống của anh mới dần dần ổn hơn, cũng bắt đầu có thể hít thở được.
Bất tri bất giác, xe chạy về đến tiểu khu nhà anh.
Đoàn Gia Hứa tắt máy xe, cầm điện thoại lên nhìn, phát hiện hai phút trước Tang Trĩ mới gửi lại cho anh một tin nhắn: 【Em ngủ đây, bye bye.】
Anh cũng trả lời lại: 【Anh về đến nhà rồi.】
Bên kia lập tức nhắn lại: 【Ồ.】
Mơ không hiểu sao lại nở nụ cười. sau đó lấy viên kẹo mềm cô đã cho anh trong túi ra, lột một viên cho vào miệng.
Tang Trĩ cảm thấy, nhưng lời nói mà mình ám chỉ cho Đoàn Gia Hứa ngày hôm đó, tựa như cục đá ném vào biển cả vậy, không dấu hiệu quay về. Mấy ngày tiếp theo, anh vẫn không khác nào so với trước kia.
Chỉ có vào cuối tuần, hai người sẽ cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm, xem một bộ phim.
Rồi lại tiếp tục quay về tình trạng như lúc ban đầu.
Cô cảm thấy, nếu như bọn họ mà yêu đương với nhau, thì đoán chừng lúc ấy cũng chẳng khác nào hai người yêu xa cả.
Theo lý mà nói, Tang Trĩ tuy nói mình không rảnh, nhưng cũng đâu đến nỗi mà ngay cả cơm cô cũng không ăn đâu. Vậy anh không thể nhân giờ ăn mà hẹn cô cùng ra ngoài ăn được sao.
Người khác theo đuổi con gái, đều sẽ tạo mọi cơ hội ngẫu nhiên gặp mặt.
Còn riêng anh, theo đuổi người ta còn trưng cái dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng.
Cũng có thể là vì câu nói cuối cùng kia của cô.
——“Dù sao thì e cũng chỉ nói đến đó thôi, anh không thích thì đừng nghe.”
Hẳn là khi ấy trong lòng anh âm thầm đáp trả lại câu: “Anh không nghe đấy.”
Tang Trĩ càng nghĩ càng thấy giận.
Cô nhổ bọt trong miệng ra, lấy sửa rửa mặt rửa sạch mặt. Ra khỏi nhà vệ sinh, thấy Ngu Tâm vẫn chưa rời giường, Tang Trĩ đến gõ gõ vào giường cô ấy, hỏi: “Hôm nay cậu không lên lớp sao?”
Qua mấy giây sau, Ngu Tâm ậm ờ đáp: “Hôm qua mình thức đêm đọc tiểu thuyết, giờ buồn ngủ muốn chết rồi đây. Cậu giúp mình điểm danh nhé, mình không đi đâu.”
Tang Trĩ gật đầu. Thật ra cô cũng buồn ngủ, thật sự rất lười trang điểm, nhưng đến cùng vẫn gắng gượng vẽ cái lông mày và tô son môi. Cô thu dọn sách vở rồi nhanh chóng rời cửa.
Tiết học này là tiết chung của khoa, vậy nên phòng học rất lớn.
Tang Trĩ đến sớm, hơn phân nửa phòng vẫn còn trống chỗ. Cô rất ngoan ngoãn ngồi ở hàng cạnh cửa sổ, tìm một vị trí bốn chỗ ngồi xuống.
Lướt điện thoại một hồi, Tang Trĩ ngáp một cái, đang chuẩn bị nằm dài trên bàn bổ sung tinh thần, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh mình có người ngồi xuống. Cô vô thức ngước mắt lên nhìn, trong nháy mắt khựng người, vẻ mặt vô cùng sững sờ, bộ dạng đần độn.
Người trước mắt mang một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần dài màu đen, khí chất thanh thuần lại sạch sẽ. Anh nghiêng đầu nhìn cô, nhấc mí mắt lên, khóe môi vẫn nở nụ cười quen thuộc: “Thật khéo quá.”
“…”
“Em cũng đến dự tiết này sao?”
“…”
Tang Trĩ cảm thấy thế này đến quá bất thình lình, hô hấp cũng chậm nhịp, “Anh không cần đi làm sao ạ?”
“Xin nghỉ.”
Tang Trĩ gật đầu một cái: “Vậy sao anh biết được em sẽ học tiết này?”
Đoàn Gia Hứa cười: “Không phải trước đó đã xin thời khóa biểu của em rồi sao?”
“Vâng ạ.” Tang Trĩ dời mắt, nhỏ giọng nói, “Anh muốn đi học chung với em sao?”
Đoàn Gia Hứa lời ít ý nhiều: “Ngẫu nhiên gặp được thôi.”
“…”
Chưa bàn đến việc hai người vốn không hề học chung một trường đại học Nghi Hà này, riêng việc một người đã tốt nghiệp bốn năm rồi, thì đến cùng là kiếm đâu ra mặt mũi mà nói được mấy chữ ngẫu nhiên này vậy.
Cách thời gian vào lớp khoảng mười phút.
Tang Trĩ thầm thì: “Còn ăn mặc như sinh viên nữa chứ.”
Đoàn Gia Hứa nhíu mày: “Trẻ không?”
Tang Trĩ: “Tạm được.”
Đoàn Gia Hứa: “Được, vậy sau này anh sẽ mặc như vậy.”
“…”
Bởi vì sự xuất hiện ngoài ý muốn của anh mà Tang Trĩ khó có thể giữ được bình tĩnh.
Cô mở sách ra nằm úp sấp trên bàn, quyết định vẫn làm theo kế hoạch định ra trước lúc anh đến, tiện thế bình phục tâm trạng: “Em buồn ngủ quá, phải ngủ mười phút đây. Nếu không lát nữa ngủ trong giờ học, giảng viên lại gọi em lên trả lời mất.”
Đoàn Gia Hứa nhìn cô chuyên chú vài giây, tức đến cười: “Anh lần đầu đến mà em lại ngủ sao?”
Tang Trĩ giải thích: “Tại em buồn ngủ mà.”
Đoàn Gia Hứa: “Được, em ngủ đi.”
Tang Trĩ nhắm mắt lại, nhưng vì cảm giác tồn tại của anh quá mãnh liệt, cơn buồn ngủ sớm đã biến mất không còn bóng dáng. Hoặc có lẽ vì ảo giác của cô, cô luôn cảm thấy Đoàn Gia Hứa cứ mãi nhìn cô chòng chọc.
Một hồi lâu, cô do dự suy nghĩ có nên thay đổi hướng nắm hay không.
Lại sợ như thế thì tận tâm quá.
Rồi Tang Trĩ lại đột nhiên nhớ ra, hôm nay cô không trang điểm.
Ôi chao.
Sao lại không chịu thông báo trước một tiếng.
Nếu vậy thì cô đã không lười rồi.
Đoàn Gia Hứa chống một bên má, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang lộ ra ngoài của cô. Ngũ quan cô tinh xảo, làn da trắng sáng tinh tế, đôi môi chôn trong khuỷu tay.
Lại qua mấy giây, đôi hàng mi cô khẽ run rẩy.
Đoàn Gia Hứa khựng lại, cặp mắt đào hoa cong lên.
Bạn nhỏ vờ ngủ à.
Trong mắt Đoàn Gia Hứa mang theo sự nghiền ngẫm, đột nhiên thẳng người dậy chậm rãi xê dịch vào sát cô. Sau đó, lòng bàn tay khẽ chạm vào gương mặt của cô, đôi môi anh kề sát lại, hôn một cái lên mu bàn tay của mình.
Một tiếng ‘chụt’ nhè nhẹ vang lên. Một giây sau, anh nhìn thấy Tang Trĩ mở mắt ra ngẩng đầu lên.
Cô nhìn vào khuôn mặt còn chưa rời xa của anh, khóe môi cô run run, không dám tin nhìn anh. Tang Trĩ ngay ngốc mấy giây, dường như đang cố hồi tưởng lại chuyện vừa nãy.
Đoàn Gia Hứa trêu đùa: “Sao lại tỉnh rồi?”
Tang Trĩ lấy lại tinh thần, cả gương mặt đều đỏ bừng như muốn bốc cháy, trong đầu bị hai chữ ‘hôn trộm’ này chiếm giữ. Cô thẹn quá hóa giận gọi: “Đoàn Gia Hứa.”
Lần đầu nghe được cô gọi mình như vậy, Đoàn Gia Hứa sững sờ vài giây, cười thành tiếng khó tin nổi hỏi: “Gọi anh là gì cơ?”
“…”
Đoàn Gia Hứa đứng đắn nhắc nhở cô: “Tang Trĩ, chú ý phép tắc.”
“…”
“Quan hệ này của hai chúng ta ta bây giờ, em lại gọi anh như vậy,” Đoàn Gia Hứa chậm rãi nói, “Có phải là không phù hợp lắm rồi không?”