Ánh sáng trong phòng lạnh lẽo nhưng sáng tỏ, mạ lên gương mặt Đoàn Gia Hứa, vừa sắc bén lại rõ ràng. Đôi mắt anh buông thõng, lông mi vừa đen lại dài, làm nổi bật lên con ngươi màu nâu ngày một thâm thúy, mang theo vụn vặt ánh sáng.
Đoàn Gia Hứa nhìn cô chăm chú, nhưng lại không mang theo một chút cảm giác bức bách ngột ngạt gì. Từ trước đến nay anh vẫn có rất nhiều kiên nhẫn, không thúc giục cô, cũng không bày ra dáng vẻ nóng nảy nào, an tĩnh chờ đợi câu trả lời từ cô.
Trước cảnh tượng này, Tang Trĩ đột nhiên nhớ lại khoảnh khắc lần đầu gặp anh.
Anh nghiêng người ngồi trên ghế sa-lon, vẻ mặt mơ màng nghiền ngẫm, đối với cái suy nghĩ không giống người kia của cô cũng chỉ cười qua loa một tiếng, không đứng đắn phụ họa: “Phẫu thuật xong đẹp hơn chứ?”
Nhiều năm như vậy trôi qua, anh cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Nhưng tựa như, cũng chẳng có biến đổi gì quá lớn.
Chỉ là thành thục hơn, nhưng vẫn là dáng vẻ mà cô thích nhất kia.
Khiến cho cô trong thoáng chốc lại đột nhiên hiện lên ảo giác, thời gian thật sự sẽ chờ đợi bạn.
Hai người đồng thời ngồi xuống.
Hồi tưởng ước chừng chỉ mười mấy giây, Tang Trĩ bỗng nhiên lấy lại tinh thần, âm cuối của cô ẩn ẩn phát run, nhưng vẫn làm vẻ như không có chuyện gì, hỏi: “Câu nói này của anh, là giống với ý mà em hiểu sao?”
“Hửm?” Đoàn Gia Hứa thu tay lại, khẽ liếm vết socola còn sót lại trên đầu ngón tay, “Câu này còn có thể tìm ra ý nghĩ thứ hai?”
Tang Trĩ hơi trầm mặc, nhẹ giọng hỏi: “ Không phải anh vẫn luôn nói em là trẻ con sao?”
“Nếu em nguyện ý,” Đoàn Gia Hứa uốn cong khóe môi, trong giọng nói mang theo ý cười thấp thoáng, “Cho đến khi em chín mươi tuổi, anh vẫn có thể gọi em như vậy.”
“…” Tang Trĩ thấp mắt tiếp tục ăn bánh kem.
“Chỉ là một cái xưng hô.” Đoàn Gia Hứa khẽ cười, tốc độ nói chuyện chậm rãi ung dung, “Không phải em gọi anh là anh, thì thật sự xem anh thành anh trai ruột đấy chứ?”
Tang Trĩ có đôi chút khó chịu, cố ý đối nghịch với anh: “Đúng là xem anh như anh ruột đấy.”
“Là vậy sao.” Đoàn Gia Hứa liếc mắt nhìn cô, không có ý định vạch trần cây nói của cô, đổi cách nói chuyện chuyển giọng sang thương lượng hỏi, “Vậy anh sẽ thay đổi hoàn toàn, không làm người nữa, được chứ?”
“…”
Tỏ vẻ không thèm quan tâm, bổ sung: “Đổi thành một tên súc sinh.”
Tang Trĩ ho khan mấy tiếng liền, nhịn không được nói: “Cũng đâu nghiêm trọng đến mức ấy.”
“Vậy em cho anh một câu trả lời chắc chắn, được không?” Đầu ngón tay Đoàn Gia Hứa khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn, ngữ khí hơi không tập trung, “Nếu em không nói, anh nhất định sẽ sốt sắng không thở nổi mất.”
Em còn chưa từng thấy anh khẩn trương đấy.
Tang Trĩ thầm nói trong lòng.
“Nào có ai trước khi theo đuổi người ta,” Tang Trĩ nghĩ ngợi, vẫn nhịn không được muốn chửi, “Còn đi hỏi trước, anh có thể theo đuổi em được không như anh đâu chứ.”
“Anh mà không hỏi,” Đoàn Gia Hứa kéo ghế đến sát bên cạnh cô ngồi xuống, “Không phải em sẽ biến mấy chuyện mà anh làm kia thành sự yêu mến của trưởng bối sao?”
Yên lặng vài giây.
“Vậy tùy anh đó.” Tang Trĩ dời mắt đi, tỏ ra không quan trọng gì, “Đây vốn là chuyện của anh, em không xen vào đâu.”
Đoàn Gia Hứa khe khẽ cười, “Vậy em có ý kia với anh không?”
Nghĩ đến câu nói của Ninh Vi, Tang Trĩ vô cùng nghiêm túc phủ nhận: “Không có.”
Thế nhưng chỉ vừa qua vài giây, cô liền lo lắng không biết như vậy có thể sẽ đánh bại sự tích cực của anh không, thế là chêm thêm một câu: “Nhưng anh theo đuổi em một thời gian, nói không chừng em lại thay đổi.”
Nói xong, Tang Trĩ ngẩng đầu nhìn Đoàn Gia Hứa vài lần.
“Vậy được.” Đoàn Gia Hứa một tay chống bên má, hỏi: “Thế nhưng mà, em có thể chỉ đường cho anh được không, đại khái thì theo đuổi bao lâu mới được?”
“Gì mà chỉ đường chứ?” Tang Trĩ nhíu mày, cảm thấy thật mất mặt, “Anh nói thế này cứ như là chắc chắn rằng sẽ theo đuổi được em vậy.”
Đoàn Gia Hứa nhíu mày: “Còn có đạo lý không theo đuổi được sao?”
Tang Trĩ: “Đương nhiên, em rất khó tán đó.”
Đoàn Gia Hứa: “Vậy hai chúng ta ký hợp đồng đi, xác định kỳ hạn.”
Tang Trĩ cảm thấy thật uất ức: “Chuyện này còn phải ký hợp đồng?”
Đoàn Gia Hứa ‘ừm’, thần thái hững hờ, nói rất đương nhiên: “Ở lứa tuổi này của chúng ta, làm việc cần phải ổn định mới được.”
“…”
Tang Trĩ nuốt miếng bánh cuối cùng xuống bụng, đứng dậy nói: “Em không thèm ký với anh đó.”
“Được.” Đoàn Gia Hứa cũng không miễn cưỡng cô, nói, “Vậy anh sẽ kiên nhẫn một chút, theo đuổi em không tám năm thì mười năm cũng được. Nhưng đến lúc đó em mà muốn chạy theo người khác, anh đây sẽ đến tận nhà em tố cáo với ba mẹ em.”
Tang Trĩ: “Anh tố cáo gì chứ?”
Đoàn Gia Hứa nghĩ ngợi, ngoẹo đâu, giọng điệu hình như là thăm dò cô: “Thì tố là, em tìm đến anh nhờ anh giả làm anh trai đi gặp giáo viên?”
Tang Trĩ cảm thấy thật sự cạn ngôn, một lời khó nói hết: “Chuyện này đã từ mấy trăm năm trước rồi đấy.”
Cô không để ý đến anh nữa, đi đến nhà vệ sinh rửa miệng. Ngẩng đầu lên soi gương, lúc này mới chú ý thấy trên mặt mình có dính vết socola.
Tang Trĩ lập tức nhớ lại hành động ban nãy của Đoàn Gia Hứa, rửa sạch vết bẩn rồi nhanh chóng đi ra ngoài, “Anh Gia Hứa, sao anh lại quệt kem lên mặt em vậy?”
Đoàn Gia Hứa dọn dẹp lại đồ trên bàn: “Sao thế?”
“Em trang điểm.” Tang Trĩ rõ ràng không quá vui vẻ, “Anh làm vậy thì chẳng phải trôi mất lớp make up rồi sao.”
Nghe vậy, Đoàn Gia Hứa ngẩng đầu lên quét mắt nhìn cô, đuôi mày giương lên, ngữ khí cợt nhả lại ngả ngớn: “Đến gặp anh còn trang điểm nữa cơ à, còn dám nói dối là không có ý gì với anh.”
“…” Tang Trĩ muốn lấy lại thanh danh của mình, “Em gặp ai cũng sẽ trang điểm cả.”
“Sao em cứ thích đả kích người khác thế hả?” Đoàn Gia Hứa cất bánh kem vào lại trong hộp, cười nói, “Em không có ý gì với anh, anh cũng không thể tự ảo tượng để cho bản thân vui vẻ một chút được sao?”
Tang Trĩ tị nạnh: “Vậy anh đừng nên nói ra mới đúng.”
Đoàn Gia Hứa thoải mái nói: “Anh không nói thì em sẽ không biết, không phải sao?”
“…”
Tang Trĩ đi đến cầm hai cái túi treo lên cổ tay mình. Cô cụp mắt nhìn cái bánh kem mà Đoàn Gia Hứa làm đặt ở trên bàn, dư đến phân nửa, nghiêm túc gọi anh: “Anh Gia Hứa.”
“Hử?”
“Thì là, bây giờ anh cũng không tính là tỏ tình với em, vì anh chỉ hỏi là có thể theo đuổi em được hay không thôi, em nói có thể, cũng không hề từ chối anh.” Tang Trĩ thận trọng hỏi tiếp: “Vậy nên, em có thể mang bánh kem này về được không?”
Đoàn Gia Hứa tròn mắt nhìn cô, bày ra vẻ nghi hoặc: “Thế bây giờ anh mà tỏ tình với em, có phải em sẽ đồng ý đúng không?”
Tang Trĩ nghẹn họng: “Đương nhiên là không phải.”
“Vậy quên đi,” Đoàn Gia Hứa dịu dàng từ chối, “Anh giữ lại để ăn nó một mình vậy.”
Tang Trĩ chỉ chỉ vào cái bánh mà anh đã mua: “Anh ăn cái này không được sao?”
Đoàn Gia Hứa: “Không được.”
Tang Trĩ nhẫn nhịn: “Anh cũng đâu có thích ăn đồ ngọt?”
“Bây giờ thích rồi.”
Tang Trĩ bùng nổ, nhịn hơn nửa ngày rốt cuộc vẫn thốt lên: “Sao anh lòng dạ hẹp hòi quá vậy! Em đã không có yêu cầu cao gì rồi, dù sao anh cũng nên theo đuổi em một chút đi chứ!”
Trong nháy mắt thế giới đều yên tĩnh.
Tang Trĩ mới kịp phản ứng câu mà bản thân vừa thốt lên kia mang ý nghĩa gì, lập tức nhịn không được giải thích thêm, “Ý của em là, dù sao anh cũng phải theo đuổi em một thời gian, em mới biết được là em có ý gì kia với anh không.”
Đoàn Gia Hứa hắng giọng, dường như đang nín cười: “Không sao.”
Sợ thật sự sẽ chọc giận cô, Đoàn Gia Hứa dừng lại không còn đùa bỡn cô nữa: “Nếu em không có ý kia với anh, anh lại theo đuổi em mấy lần nữa.”
“….”
Đoàn Gia Hứa nâng tay nhéo mặt cô, dịu dàng nói: “Cất vào trong hộp cho em nhé, đem về mở ra ăn cùng với bạn chung phòng. Nếu em thích, sau này mỗi ngày đều sẽ làm cho em ăn.”
Tang Trĩ cầm đồ về lại ký túc xá.
Lúc này Uông Nhược Lan vẫn chưa trở lại, Ngu Tâm đứng bên cạnh Ninh Vi trò chuyện với cô ấy. Thấy cô về Ninh Vi liền cười híp mắt khoát tay với cô: “Tiểu Tang Tang, hẹn hò vui vẻ chứ?”
Tang Trĩ bỏ đồ vật lên trên bàn, nghiêm túc hỏi: “Hôm nay có gác cổng không?”
“Có đấy.” Ngu Tâm tự nhủ, “Mười hai giờ.”
Tang Trĩ: “Mấy giờ rồi?”
Ngu Tâm: “Mới mười giờ, sao thế?”
Tang Trĩ mở tủ quần áo ra: “Mình muốn ra ngoài chạy bộ một tí.”
“…” Ninh Vi mơ màng không hiểu, “Cậu không sợ lạnh à?”
“Mình có hơi,” Tang Trĩ nhìn về phía mấy cô ấy, “Có hơi kích động.”
Ngu Tâm: “Cậu thế này thì có chỗ nào giống đang kích động đâu.”
Tang Trĩ sờ lên mặt mình, bình phục tâm tình, nhưng lại bắt đầu cười ngây ngô: “Mình nhịn cả đêm, cảm thấy mặt mình bây giờ muốn rút gân đến nơi rồi đây.”
Ninh Vi cũng cười theo cô, suy đoán: “Tỏ tình với cậu rồi à?”
“Hẳn cũng giống vậy đấy.” Tang Trĩ nói, “Anh ấy nói muốn theo đuổi mình đó.”
Ninh Vi hiếu kỳ nói: “Cậu định để anh ấy theo đuổi bao lâu?”
Tang Trĩ chớp chớp mắt, mơ hồ: “Bình thường phải bao lâu là phù hợp nhỉ?”
Ninh Vi: “Mình với bạn trai, tầm khoảng một tháng đó. Nhưng mình vẫn còn hối hận vì sớm đồng ý với anh ấy lắm đây, đàn ông ấy mà, chỉ khi theo đuổi mình mới là lúc đối xử tốt với mình nhất.”
“Ồ.” Tang Trĩ gãi gãi đầu, “Vậy bao lâu mới là ổn.”
Ngu Tâm: “Cậu tự hỏi bản thân cậu ấy, xem bao lâu mới cảm thấy thích hợp, vậy là được rồi.”
Tang Trĩ: “Mình thấy bây giờ là thích hợp nhất…”
“….”
Tang Trĩ đột nhiên có chút u buồn, thở hắt ra nói: “Nhưng mình có hơi lo lắng, anh ấy có khi nào chỉ là nhất thời thú vị. Có thể là đó giờ chưa có bạn gái, sau này bên cạnh đột nhiên lại xuất hiện một người con gái tuổi tác thích hợp, vừa nhìn đã thấy vừa ý.”
Ninh Vi: “Nhưng theo mình thấy nếu giống như lời cậu nói, vậy thì với quan hệ như của hai người mà anh ấy lại nói những lời như vậy rồi, thì hẳn là đã hạ quyết tâm rất lớn, đúng chứ?”
Tang Trĩ sững sờ, nghiêm túc suy nghĩ, lại cười rộ lên.
“Đúng thế.”
Cô và bạn cùng phòng ăn bánh kem, về lại chỗ ngồi của mình mở cái hộp mà Đoàn Gia Hứa đã tặng cho cô ra xem. Bên trong là một cái máy ảnh cỡ nhỏ đơn giản, màu đen tuyền, kiểu dáng thiên về kiểu cũ.
Tang Trĩ mở máy ra thử chụp vài tấm.
Sau đó, cô mở album ảnh nhìn xem chất lượng ảnh như thế nào, vô thức bấm về mấy ảnh cũ.
Phát hiện trong đó còn có nhiều ảnh chụp khác nữa.
Là ảnh selfie của Đoàn Gia Hứa.
“…”
Tấm ảnh này, là góc chụp cận mặt.
Đặc trưng rõ ràng của một tên thẳng nam tự chụp, ngũ quan hiện rõ. Anh trên ảnh dường như vừa tắm rửa xong, tóc vẫn còn ẩm ướt, đôi mắt đào hoa rực rỡ sáng tỏ, đôi môi nhiễm sắc nước.
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào ống kính, nụ cười có mấy phần du côn phóng đãng.
Một giây sau, điện thoại di động của Tang Trĩ vang lên.
Người kia xem ra đã canh kỹ thời gian, gửi đến cho cô hai tin nhắn wechat.
Anh trai số hai: 【Ảnh chụp bên trong mới là quà.】
Anh trai số hai: 【Nhớ đặt làm hình nền.】
Tang Trĩ: “…”
Tang Trĩ lạnh lùng kiêu ngạo trả lời: 【Không.】
Sau đó, cô ấn mở thông tin của Đoàn Gia Hứa, đổi lại tên anh thành ‘Đoàn Gia Hứa’, khóe môi vểnh lên. Lại lần nữa nhìn tin nhắn Đoàn Gia Hứa vừa gửi đến, nhịn xuống xúc động muốn lăn lộn, nghĩ nghĩ, lại tiếp tục đổi thành ‘người theo đuổi’.
Một giây sau, điện thoại chấn động.
Tang Trĩ thoát ra nhìn màn hình.
Là tin nhắn của Tang Diên chuyển khoản cho cô hai nghìn qua wechat, còn bổ sung một câu: 【Muốn gì thì tự mình mua.】
Tang Trĩ nhận tiền. Nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, cô không hiểu sao cảm giác sắp có mưa to gió lớn, chần chừ, tuần tự gửi đến cho anh ấy một câu trần thuật: 【Anh hai, em nghĩ là muốn yêu đương.】
Anh hai: 【?】
Anh hai: 【Em học đại học hay đi xem mắt?】
Tang Trĩ: 【Lên đại học rồi thì yêu đương không phải là chuyện rất bình thường sao?】
Anh hai: 【Tùy em, chú ý một chút đừng để bị người ta lừa gạt.】
Tang Trĩ: 【Vâng ạ.】
Chốc lát liền tẻ nhạt chán ngắt.
Tang Trĩ lại nói: 【Tuổi có hơi lớn.】
Anh hai: 【?】
Anh hai: 【Cũng không thể lớn hơn anh là được.】
Tang Trĩ: 【…】
Lần này Tang Diên trực tiếp gửi đến một tin nhắn thoại, giọng điệu không hề dễ nghe: “Thật sự lớn hơn anh? Tiểu quỷ, em quen người đó thế nào?”
Tang Trĩ không dám nói thật, đành tìm bừa một đáp án: 【Nghiên cứu sinh của trường bọn em.】
Tang Diên: “Em lo mà học tập cho anh, cái rắm mới bao lớn đã bày đặt đi học đòi người ta yêu với chả đương. Còn nữa, anh nói cho em biết, lớn hơn anh một ngày cũng không được, anh không thể chịu được cảnh một thằng nào đấy già hơn anh lại đi gọi anh là ‘anh hai’.”
Tang Trĩ không phục: 【Anh lấy đâu nhiều bệnh thế?】
Tang Trĩ: 【Gọi anh là anh hai không tốt sao?】
Anh hai: 【?】
Anh hai: 【Em còn nhớ Đoàn Gia Hứa chứ?】
Tang Trĩ: “…”
Một bên khác, Đoàn Gia Hứa vừa từ nhà tắm ra.
Anh dùng khăn lau tóc, lấy một chai nước lạnh trong tủ lạnh ra, tiện thể liếc mắt xem điện thoại, phát hiện Tang Diên gửi qua cho anh mấy cái tin nhắn liền.
Đuôi lông mày Đoàn Gia Hứa cong lên, ấn mở ra đọc.
Tang Diên: 【Em gái tao hình như có đối tượng rồi.】
Tang Diên: 【Con bé ở bên đấy một mình, mày giúp tao trông chừng nó.】
Tang Diên: 【Đừng để nó bị người ta lừa.】
Đoàn Gia Hứa kéo dài hơi thở cười một tiếng dài, giữa hai đầu lông mày không có chút biểu hiện của sự xấu hổ. Anh mở nắp chai từ từ uống một hớp, sau đó trả lời: 【Được nha.】
Tác giả có lời muốn nói:
Tang Diên thật thành thức ngốc nghếch nha~