Lên máy bay Tang Trĩ liền tìm đến chỗ ngồi của mình, sau khi lên wechat báo một câu với Tang Diên xong thì tắt máy.
Máy bay lăn bánh, phát ra tiếng vang ầm ầm, rồi từ từ bay lên không trung.
Tang Trĩ kéo rèm che chỗ mình ra, nhìn ra bên ngoài. Ngắm thành phố Nghi Hà dần dần bị thu nhỏ lại trong mắt mình, một mảnh sương trắng bốc lên cho đến khi không còn nhìn rõ nữa.
Cô dời mắt, từ từ nhắm nghiền hai mắt lại nghỉ ngơi một hồi, nhưng vẫn không cảm thấy buồn ngủ. Tang Trĩ dứt khoát lấy quyển manga trong túi xách ra, lật đến trang mà mình đọc dở đã được đánh dấu lại.
Nhưng đọc không vào một chữ nào cả.
Tang Trĩ thở hắt ra, bỗng nhiên đóng cuốn manga.
Lần nữa nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Cô ngồi dưới mặt đất chơi tuyết, Đoàn Gia Hứa xuất hiện, cô bắt đầu khóc lóc nói mình đã có người thương, sau đó nôn lên người anh. Về sau lại nói thêm một đống từ ngữ rối loạn lung tung, vừa khóc vừa la, cực kỳ chật vật.
Rồi sau đó, được anh cõng về trường học, đến đây thì không còn ấn tượng nào nữa.
Ký ức cực kỳ ăn khớp liền mạch, cảm giác không bị thiếu mất phần nào cả mà.
Nhưng phản ứng ngày hôm nay của Đoàn Gia Hứa, sao lại giống như cô rượu chè be bét, rồi nói ra lời nào đó không nên nói với anh vậy chứ.
Nhưng nghĩ như vậy lại không đúng lắm.
Nếu như cô nói lộ chuyện gì đó, anh sẽ không có phản ứng như ngày hôm nay.
Tang Trĩ nghĩ tới nghĩ lui, nhớ tới phản ứng trước đó anh bị người ta tạt nước, cũng là nụ cười khó hiểu như thế. Lại nói, ngày hôm qua cô nôn lên người anh, vậy mà tâm tình của anh hôm nay dường như rất tốt.
Tang Trĩ: “…”
Cái tên già này có phải là tinh thần bất thường rồi không.
…………
Đến sân bay Nam Vu.
Máy bay chở Tang Trĩ hạ cánh, theo bảng hướng dẫn chỉ đường, đến nơi ký gửi hành lý. Cô mở điện thoại ra xem, thấy tin nhắn của Tang Diên trả lời cô, lập tức nhắn lại:【Đến nơi rồi, ra ngay đây ạ.】
Cô đợi nửa ngày cuối cùng cũng nhìn thấy được hành lý của mình, cầm lên đi ra ngoài.
Tang Diên đứng bên ngoài lối ra vào mặc một cái áo khoác đen mỏng. Anh ấy cụp mắt, một tay đút túi, tay kia bấm điện thoại, hình như đang chờ tin của ai đó.
Tang Trĩ đi đến trước mặt anh ấy.
Thấy anh ấy chậm chạp vẫn không ngẩng đầu lên, Tang Trĩ đột nhiên nhớ đến tin nhắn lần trước anh gửi trong điện thoại, nuốt hai chữ ‘anh hai’ sắp ra khỏi miệng, thân thiết đổi thành: “Tang Diên.”
“…” Động tác trên tay Tang Diên ngừng lại, lành lạnh nâng mắt: “Muốn tạo phản à?”
Tang Trĩ chớp mắt: “Anh bảo em đừng gọi anh là ‘anh’ mà.”
“Anh bảo em đừng đòi tiền anh em nghe lời sao? Với lại, nói với anh là nhịn ăn nhịn mặt,” Tang Diên quét mắt từ trên xuống dưới nhìn cô, nhàn nhạt cất lời, “Nói lời không giữ lời?”
“…”
“Lần sau mà có giả vờ đáng thương,” Tang Diên cầm lấy vali hành lý trong tay cô, “Nhớ kỹ giảm cân lại đi.”
Tang Trĩ rất khó chịu: “Em mới bốn mươi kí.”
“Ồ.” Tang Diên nói, “Nhưng nhìn em rất mập.”
Tang Trĩ nhịn không được đánh trả: “Nhìn anh còn chưa đến một mét năm đấy.”
Tang Diên thờ ơ ồ một tiếng: “Vậy em tới một mét chưa?”
“…”
……………
Tang Vinh đi công tác ở thành phố khác, trong nhà chỉ còn lại một mình Lê Bình. Trên bàn đã có mấy dĩa thức ăn, mà bà vẫn còn đang trong nhà bếp.
Nghe tiếng động ngoài cửa, Lê Bình lập tức đi ra, trên tay vẫn còn ướt sũng.
Tang Trĩ nhảy lên ôm lấy bà.
Hơn mấy tháng không gặp, Lê Bình cũng vô cùng nhớ cô, cau mày nhìn cô thật kỹ, ngoài miệng không ngừng lẩm bẩm tại sao lại gầy như vậy, nhưng ý cười bên môi thì không giấu được một chút nào.
Rất nhanh sau đó bà đã nhìn thấy được Tang Diên ở phía sau, biểu cảm một giây sau đã thay đổi: “Tiểu tử thúi nhà con còn biết đường về à? Có phải con không đi gặp mặt con gái dì Vương đúng không, con gái nhà người ta ngồi ở chỗ hẹn đợi con hơn một giờ đấy!”
Tang Trĩ là lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, lập tức yên lặng, tròn mắt nhanh như chớp chớp đảo quanh hai người họ.
“Mẹ không có chuyện gì làm hay sao mà cứ giới thiệu đối tượng cho con làm gì?” Tang Diên đặt hành lý của Tang Trĩ qua một bên, lười nhát nói, “Con không phải đã nói trước với mẹ là không gặp rồi sao?”
Lê Bình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng vài câu rồi mới vào lại nhà bếp.
Có thể là vì đã nghe vấn đề này không biết bao nhiêu lần nên Tang Diên không hề để tâm, nhấc chân lên đi đến ghế sa-lon ngồi xuống, rót một ly nước.
Tang Trĩ lập tức đến cạnh anh ấy, tò mò hỏi: “Anh hai, anh đi xem mắt ạ?”
“…” Tang Diên liếc cô, “Có chuyện gì?”
“Chẳng phải em chỉ hỏi một chút thôi à.” Tang Trĩ vô cùng cảm thấy hứng thú về chuyện này, “Anh không đi sao?”
“Anh mà cần xem mắt?”
“Nhưng anh cũng không có bạn gái mà.” Tang Trĩ cẩn thận nghĩ ngợi, tìm lý do, “Có phải anh thẹn thùng đúng không?”
Tang Diên tựa người trên ghế, mặc kệ cô.
Tang Trĩ đột nhiên nhớ đến chuyện Đoàn Gia Hứa nhờ cô giời thiệu đối tượng cho, cần chừ giây lát, vẫn mở miệng, “Nếu không thì anh và anh Gia Hứa cùng nhau đi đi?”
Nghe vậy Tang Diên lại nâng mắt lên.
“Hình như dạo gần đây anh ấy cũng có ý định tìm bạn gái. Anh có thể đến Nghi Hà tìm anh ấy, hoặc là bảo anh ấy đến đây gặp anh.” Tang Trĩ chân thành nói, “Sau đó các anh cũng có thể lập thành một tổ đội độc thân.”
“…”
“Nhưng có điều là,” Tang Trĩ đột nhiên lại nhận ra chuyện này hình như không ổn lắm, “Có thể anh sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi, bởi vì anh chỉ có thể làm nền cho anh ấy,…Nếu không thì các anh…”
Tang Diên lạnh lùng lên tiếng: “Em có thể ngậm miệng lại không?”
Tang Trĩ nuốt lại câu nói, lầm bầm: “Được rồi, anh cứ cô độc suốt quãng đời còn lại luôn đi.”
Vừa lúc, điện thoại trên bàn của Tang Diên vang lên một tiếng. Anh ấy mở mắt ra nhìn, đột nhiên cong khóe môi, nhìn qua tâm tình rất tốt, “Tiểu quỷ, nói cho em một chuyện.”
Tang Trĩ nhìn anh ấy: “Gì cơ?”
“Gần đây có một cô gái muốn tán anh.” Tang Diên nói, “Anh không có thời gian đi đối phó với người khác, hiểu chưa?”
“…” Tang Trĩ có chút hoài nghi về câu mà mình nghe được, cực kỳ cảm thấy một lời khó nói hết, “Anh nói là, có người, muốn, theo đuổi anh?”
“Vậy nên.” Tang Diên tắt màn hình, chậm rãi nói, “Em bảo Đoàn Gia Hứa, một mình cậu ta, dùng mấy lời lẽ tán tỉnh quê mùa của cậu ta, vui vẻ mà xem mắt đi.”
Tang Trĩ: “…”
………………
Tang Diên tốt nghiệp đại học không được bao lâu sau thì dọn ra ngoài ở. Vậy nên sau khi ăn tối xong anh ấy cũng không ở lại nhà, nói tạm biệt với Lê Bình xong liền rời đi.
Tang Trĩ giúp Lê Bình thu dọn bàn ăn, sau đó mới về phòng, lấy đồ đạc trong vali ra.
Đồ mà cô mua làm quà tặng cho Tang Diên và Tang Vinh đã được cất vào trong hai cái hộp khác. Nhìn tới nó cô lại nhớ tới chuyện Đoàn Gia Hứa nói sẽ bổ sung quà năm mới cho cô.
Cũng không biết là tặng gì nữa.
Năm sinh nhật mười tám tuổi của Tang Trĩ, Đoàn Gia Hứa gửi cho cô một bộ trang điểm. Lúc đó cô còn đang chuẩn bị thi đại học, chỉ nói một tiếng cảm ơn với anh, sau cũng không nghĩ thêm về chuyện này.
Sau này bộ trang điểm đó được cô đặt lên bàn trang điểm, không động qua.
Lúc cô đến Nghi Hà cũng không nghĩ rằng sẽ mang nó theo.
Nghĩ đến đó, Tang Trĩ bò dậy cầm lấy bộ trang điểm trên bàn. Cô mở ra nhìn bảng hiệu, hình như không rẻ.
Nghĩ như vậy, lại nhớ đến điều kiện bây giờ của anh tốt hơn lúc lên đại học rất nhiều.
Có xe, khu vực ở cũng rất tốt.
Anh hẳn là cũng không còn khổ cực như trước kia nữa.
Ôi chao.
Vậy thì vì sao cô vẫn cảm thấy anh vô cùng đáng thương vậy.
Tang Trĩ ngồi lại trên nền, đặt cằm lên mép giường, im lặng không tiếng động nghĩ ngợi.
Suy nghĩ của cô có chút mơ màng.
Một lúc lâu sau, trong đầu hồi tưởng lại hôm nay ngồi trên xe anh, hai chữ mà cô nghe được kia không biết có phải là cô đã nghe lầm rồi không.
……“Cũng được.”
Câu phía trước là.
……“Lớn như em?”
“…”
Cũng được.
Chắc chắn là cô đã nghe lầm.
Mà nói không chừng anh cũng chỉ là giống như ngày thường, nói mấy câu trêu đùa cô mà thôi.
Nhưng cũng không đúng lắm.
Hình như trước kia anh chưa từng nói đùa như vậy.
“…”
Tang Trĩ càng nghĩ càng thấy phiền.
Cô leo lên giường lăn lộn một vòng. Tang Trĩ lấy điện thoại ra, không muốn nghĩ thêm về nó nữa, nhắn cho Đoàn Gia Hứa một tin trên wechat:【 Đến nơi. 】
Nghĩ lại, Tang Trĩ còn bổ sung một tin:【 Anh Gia Hứa, anh hai em hình như có bạn gái. 】
Anh trai số hai:【 Ừm. 】
Tang Trĩ gãi gãi đầu, tính thăm dò nên lại nói:【 Tuổi hình như là rất nhỏ. 】
Anh trai số hai:【 Anh trai của em sẽ không sằng bậy với vị thành niên. 】
Tang Trĩ chần chờ hói:【 Trưởng thành là được sao?】
Qua một hồi lâu.
Đoàn Gia Hứa gửi đến một tin nhắn thoại.
Nhịp tim Tang Trĩ bất ngờ tăng tốc, khẩn trương ấn phát tin nhắn.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền qua ống nghe, buông thả lại mang theo ý đương nhiên: “Trưởng thành, tốt nghiệp trung học, lên đại học. Đấy không phải là đã thành người lớn rồi sao?”
Lại gửi đến một tin nhắn thoại khác.
Giọng nói của anh mang theo ý cười: “Vậy sao lại không được?”
Bởi vì Đoàn Gia Hứa có thể nói ra được những lời như vậy, Tang Trĩ cảm thấy cực kì không thể tưởng tượng nổi, cả đêm ngủ không ngon. Nhưng dùng lý trí để phán đoán, cô lại cảm thấy anh hẳn là đang đứng ở góc độ một người xem.
Chí ít thì chỉ cần đứng ở vai trò người ngoài thì đúng là sẽ nghĩ đến đạo lý này.
Cũng đâu phải là chênh lệch tuổi tác quá lớn, chỉ có kém nhau sáu bảy tuổi thôi mà.
Nhưng lúc Tang Trĩ quen biết với Đoàn Gia Hứa, chỉ mới mười ba.
Vậy nên, có lẽ, sẽ chỉ có duy nhất một khả năng này thôi. Trong mắt anh, cô vĩnh viễn luôn có dáng vẻ tuổi mười ba, không có bất kỳ biến đổi nào.
Cô vẫn chỉ là lúc còn con nít, được gặp anh.
Vậy nên trong mắt anh cô mãi mãi là một cô bé.
Cho dù anh nghĩ rằng anh có thể hẹn hò yêu đương cùng với một cô bé trạc tuổi cô.
Nhưng chắc chắn ràng sẽ không bao hàm cô trong đó.
Tang Trĩ thật sự ngủ không được, nửa đêm đứng dậy lấy một thùng giấy từ dưới giường ra. Cô dùng dao rọc giấy cắt đi lớp keo dính ở trên, lấy ra món đồ bên trong.
Nhìn thấy món đồ mà nhiều năm trước Đoàn Gia Hứa nói, nếu như cô thích thì cho cô, là con gấu bông xấu xí kia.
Tang Trĩ để nó lên trên giường, chăm chú nhìn thật lâu.
Một lúc lâu sau khóe miệng cô thả lỏng, buồn rầu thầm thì: “Nếu, em nói là nếu, anh không xem em là một cô bé…….”
“Em cũng không thể lại theo đuổi anh.” Tang Trĩ dùng đầu ngón tay chọc chọc vào con gấu bông kia, nhấn mạnh: “Không phải là không có ai theo đuổi em đâu, em xinh đẹp như vậy, mà anh thì tuổi bao lớn rồi hả. Qua mấy năm nữa đoán chừng ngay cả nếp nhắn cũng sẽ có đấy.”
Tang Trĩ nói thầm: “Anh nghĩ hay thật.”
…………….
Hôn lễ của Tiền Phi quyết định là mùng tám đầu năm.
Bởi vì anh ta sống ở Nam Vu nên Tang Trĩ cũng khá quen thuộc. Trừ năm cấp hai anh ta có đến đón cô về mấy lần ra. Thì năm Tang Trĩ lên cấp ba, cũng thỉnh thoảng có vài lần Tang Diên dẫn anh ta về nhà ăn cơm.
Vậy nên lúc anh ta kết hôn cũng có mời Tang Trĩ.
Cùng ngày mùng tám đầu năm.
Tang Trĩ đặc biệt thay một bộ đồ khác rồi đi cùng với Tang Diên. Vị trí của cô được sắp xếp là cùng bàn với các bạn thời đại học của Tiền Phi, mà hầu hết đều là đàn ông.
Lại sau đó Tang Trĩ cũng nhìn thấy được Đoàn Gia Hứa.
Tang Trĩ biết anh sẽ đến nên không quá kinh ngạc.
Chẳng qua là vẫn không kìm chế được mà nhìn anh thêm vài lần.
Hôm nay Đoàn Gia Hứa mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, bên ngoài khoác tây trang màu đen, nhìn qua nghiêm chỉnh không ít, khí chất khoa trương cũng thu lại mấy phần. Anh ngồi ở đối diện cô, bên cạnh là một người phụ nữ, lúc này đang trò chuyện với anh.
Tang Trĩ dời mắt đi, đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng liền ngước lên nhìn anh lần nữa.
Lập tức chú ý đến cà vạt hôm nay anh đeo, chính là cái mà cô đã tặng anh kia.
Dường như cũng nhận ra ánh mắt của cô, Đoàn Gia Hứa nâng mắt nhìn về phía cô, đôi mắt đào hoa trong tích tắc cong lên. Một giây sau anh nói câu gì đó với người phụ nữ bên cạnh, sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh Tang Diên.
Trao đổi vài câu với người đàn ông bên cạnh Tang Diên, hai người đổi vị trí cho nhau.
Tang Trĩ ngồi xuống bên cạnh Tang Diên.
Nghe được tiếng cười lạnh của Tang Diên, giọng điệu trăm phần trăm là muốn ăn đòn: “Đoàn Gia Hứa, tao vừa mới ngồi xuống đây thôi, mày đã vội vàng chạy đến muốn gặp ‘ba’ rồi?”
Đoàn Gia Hứa thấp mắt, đổi lại ly chén, không thèm để ý đến anh ấy.
“Gọi một tiếng ba xem nào.” Tang Diên ngồi dựa lưng trên ghế, nâng tay kéo cái bao lì xì để trên bàn trước mặt Tang Trĩ qua, khóe miệng nhếch một bên, “Qua tuổi mới, ba phát bao lì xì cho mày.”
Đó là bao lì xì mà trước khi Tang Trĩ ra đến cửa, đột nhiên có một dòng họ thân thích mừng cho.
Tang Trĩ mắt nhìn nó nhưng nghĩ cũng sẽ không dễ để cướp về, chỉ có thể nén giận làm như không nhìn thấy, uống ly nước trước mặt.
Mí mắt Đoàn Gia Hứa giật giật, ánh mắt nhanh chóng quét nhanh qua người Tang Trĩ. Anh chống bên má nhìn về phía Tang Diên, ngân nga kéo dài giọng nói: “Ba thì không thể nói ra miệng được, gọi anh được không?”
Tang Diên nhíu mày: “Gọi anh hai cũng được đó.”
Nghe vậy, Đoàn Gia Hứa lần nữa nhìn về phía Tang Trĩ, ánh mắt nhìn thẳng, khuôn mặt chứa chan tình ý. Anh khẽ cười, một chút không phục cũng không có, càng không hề có sự giãy dụa hay suy nghĩ lâu ly, trong nháy mắt liền gọi.
“Ừm, anh hai.”
Một tiếng gọi này cực kì ghê người.
“…”
Tang Trĩ thiếu chút nữa bị sặc, kéo khăn giấy lên che miệng ho khan mấy tiếng.
Trầm mặc vài giâu, Tang Diên im lặng không nói nhìn chằm chằm vào anh, tựa như không thể nhận ra người này. Trán anh ấy co rút, cực kì cạn lời: “Mày gọi mà không thấy buồn nôn sao?”
“Anh hai,” Đoàn Gia Hứa cầm bao lì xì đưa tới, đầu ngó tay gõ trên bàn hai cái, cà lơ phất phơ nói, “Cảm ơn nhé.”
Tang Diên mặt không đổi sắc nói: “Không cần cảm ơn, cầm về đi.”
“Bao lì xì tao nghe lời mày nhận.” Đoàn Gia Hứa tỏ ra không nghe lời anh ấy nói, cất bao vào túi, cười đến dịu dàng: “Vậy cứ quyết định như vậy, sau này anh là anh hai của em.”
Ánh mắt Tang Diên trở nên vi diệu: “Hôm nay mày phát cơn điên gì thế?”
“Không lên cơn.” Đoàn Gia Hứa cười không dứt, kéo dài âm cuối nói, “Cảm ơn anh hai quan tâm.”
“…”
Tác giả có lời muốn nói:
Tang Diên: Tôi hít thở không thông.
Tang Trĩ: Em cũng có chút chút.
Đoàn Gia Hứa: Một tiếng gọi anh này, lùi một bước mà nói thì tao chính là bạn trai của em gài mày đấy.
Thấy có mấy tiểu khả ái hỏi chênh lệch tuổi tác, hai người vẫn chênh nhau bảy tuổi! Không thay đổi!