Vụng Trộm Không Thể Giấu

chương 72: không cảm thấy anh già

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Tuổi tác thực thực không còn nhỏ,” Đoàn Gia Hứa cũng không thèm để ý ai đó vừa chê mình già, khí định thần nhàn nói: “Em đang thương xót cho anh hả?”

Tang Trĩ ngẩng đầu nhìn anh, thần sắc đứng đắn, lạnh nhạt đáp: “Để em suy nghĩ đã.”

Vốn chỉ là nói đùa, Đoàn Gia Hứa cũng không đem chuyện này để trong lòng, anh nhéo nhéo má cô, mắt nhìn đồng hồ nói: “Còn muốn đi đâu không? Xem phim nhé?”

Suy nghĩ mấy giây, Tang Trĩ lắc đầu.

Đoàn Gia Hứa kiên nhẫn nói: “Vậy anh đưa em về kí túc xá nhé?”

Tang Trĩ đứng nguyên không chịu nhúc nhích, bờ môi bị khăn len dày che lại, lộ ra đôi mắt to đen nháy, nhìn thẳng vào mắt anh. Cô hít một hơi, đột nhiên đưa ra yêu cầu: “Em muốn anh cõng em về.”

“Đi không được rồi?” Đoàn Gia Hứa nói xong, không nghĩ ngợi xoay lưng lại phía cô, ngồi xuống, “Lên nào!”

Tang Trĩ nằm sấp lên, hai tay ôm cổ anh. Sau khi Tang Trĩ ổn định vị trí, Đoàn Gia Hứa đứng dậy, thanh âm người con gái anh thích truyền đến, gần trong gang tấc, mang theo điểm hoài nghi: “Thật sự không uống nhiều?”

“Chưa đến nửa chén,” Ngoại trừ gương mặt đỏ lên, một chút cảm giác nâng nâng đều không có. Cô đặt cằm lên cổ hẳn, nghiêm túc nói, “Chỉ như uống cocacola.”

Đoàn Gia Hứa: “Vậy lần sau chỉ uống cocacola thôi.”

Đi được một đoạn.

Theo góc độ này, Tang Trĩ nhìn nửa bên mặt Đoàn Gia Hứa thì thầm: “Có phải em rất nặng không?”

Đoàn Gia Hứa: “Không nặng.”

Tang Trĩ bất mãn: “Thế sao anh không nói gì, chắc chắn là em rất nặng.”

Đoàn Gia Hứa cười thành tiếng: “Là anh cân nhắc không chu toàn.”

Rất nhanh, anh thuận theo nói: “Tại sao em lại nhẹ như thế?”

“Hôm nay em tương đối nặng.” Tang Trĩ nói, “Trên người mặc một cái áo khoác lông cân. Nếu em cởi áo ra, thì sẽ nhẹ tựa như không khí.”

Đoàn Gia Hứa nín cười: “Hiện tại cũng không kém là bao nhiêu.”

Lại đi một đoạn.

Tang Trĩ gọi anh: “Đoàn Gia Hứa.”

“Ừ?”

“Hôm nay em nộp sản phẩm nghiên cứu cho thầy rồi.” Tang Trĩ kể cho anh mấy việc cô làm hôm nay, giọng cô rất nhẹ, tựa như đang thì thầm vào tai anh, “Sắp có một cuộc thi, em ngày nào cũng phải thức thật khuya chỉnh sửa bài thi, rồi lại gửi thầy duyệt rồi lại chỉnh, chỉnh đến muốn nôn ra chữ.”

Đoàn Gia Hứa: “Em được vào vòng trong rồi?”

“Vâng” Tang Trĩ nói, “Nhưng mà giờ chưa có kết quả cuối cùng, phải đợi đến học kỳ sau mới biết.”

“Vậy thời gian này hãy nghỉ ngơi thật tốt.”

“Em muốn giành giải thưởng. Nghe mọi người nói, cuộc thi này giải thưởng rất to, lúc trao giải sẽ có nhiều công ty lớn có mặt, nói không chừng có thể được họ nhắm trúng.” Tang Trĩ nghĩ linh tinh, “Sau đó khi tốt nghiệp em có thể kiếm một công việc văn phòng lương cao, tháng thu nhập tiền vạn.”

Đoàn Gia Hứa: “Em không định học nghiên cứu sinh à?”

“Em không học đâu.”Tang Trĩ ngữ điệu có chút buồn bực, “Nhưng em cảm thấy lần này mình không có khả năng giành giải, có quá nhiều người lợi hại hơn em. Em cảm thấy sản phẩm của mình chẳng khác gì đống phân.”

Nghe thế, Đoàn Gia Hứa quay đầu nhìn cô: “Con gái nói chuyện văn minh một chút đi.”

Tang Trĩ giương mắt, nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt cô chớp nhẹ, ghé sát môi vào má anh, đôi môi nhỏ hồng khẽ mơn trớn làn gò má lành lành của Đoàn Gia Hứa. Trong giây phút ai đó còn đang sững sờ, cô cong khóe miệng hôn nhẹ lên.

“Còn biết dùng cả mỹ nhân kế à?” Đoàn Gia Hứa cau mày, nhưng miệng không kìm được khẽ câu lên. “Em đen đủi gặp phải anh, khiến em không thể phát huy hết mị lực bản thân?”

“Có một chút.” Tang Trĩ lúc này mới để ý anh đã cõng cô đi một đoạn xa như vậy, bèn nhẹ nhàng nói, “Anh có mệt không? Thả em xuống đi, không cần cõng nữa.”

“Mới đi được bao nhiêu chứ?” Đoàn Gia Hứa trêu chọc nói, “Anh cũng không có già đến thế, không đến mức cõng em hai bước thì chân tay bủn rủn, sức lực cạn kiệt,”

Nghe anh nói thế, Tang Trĩ trầm mặc một chút, liền giải thích: “Em không cảm thấy anh già.”

Đoàn Gia Hứa: “Thật sao?”

“Ừ, em chỉ đùa anh thôi.” Không biết nghĩ cái gì, bỗng Tang Trĩ chôn mặt xuống cổ anh, thanh âm nhẹ đi, lặp lại, “Em không cảm thấy anh già.”

Thấy giọng cô có điểm khác thường, Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu nhìn cô: “Sao thế?”

Tang Trĩ thoáng ngước lên, nhìn chằm chằm một bên mặt anh, không hiểu sao sống mũi cay cay.

Cô đột nhiên nghĩ đến, mặc kệ cô dùng hết lời lẽ nói chuyện với mẹ thế nào, bên kia bố mẹ đều tỏ thái độ lấp lửng không rõ ý tứ. Lại nghĩ đến ngày đó ở cùng anh, Đoàn Gia Hứa tự giễu nói với cô: “Sợ em để ý.”

Nhưng rõ ràng mọi chuyện đều không liên quan đến anh.

Một chút quan hệ cũng không có.

Mà mọi người lại vì yếu tố không mấy quan trọng kia đặt người đàn ông tuyệt vời này ở vị trí dưới người khác, dành cho anh những đãi ngộ không công bằng.

Nếu như Đoàn Gia Hứa của cô biết những suy nghĩ của mẹ, anh ấy nhất định sẽ đau lòng và tổn thương nhiều lắm. Truyện được Edit bởi Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page chương. Không up chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.

Hốc mắt Tang Trĩ dần phiếm hồng, cô dùng sức mấp máy môi, cố không để cho thanh âm mình nghẹn lại, cúi đầu, cố gắng nói thật chậm rãi, rõ ràng: “Em không cảm thấy anh già, em … chỉ là… chỉ là em cảm thấy mình quá nhỏ.”

Đoàn Gia Hứa không kịp phản ứng: “Cái gì?”

Tang Trĩ vốn không cho là như vậy, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng cô còn quá nhỏ. Tất cả đều cảm thấy việc cô đến với Đoàn Gia Hứa chỉ là tình cảm bồng bột nhất thời, hoàn toàn không suy tính đến tương lai; ai cũng cảm thấy nhất định phải nhắc nhở cô để cô thấy rõ vấn đề, rằng con đường này không thích hợp với cô.

Nếu như cô lớn hơn.

Nếu như cô tốt nghiệp đại học, có công việc ổn định, thu nhập vững vàng, kinh tế độc lập, bất kì việc gì cũng có thể tự lo liệu, đảm đương, có phải rằng, khi đó nói đến chuyện này, ba mẹ sẽ nghe ý kiến của cô một cách công tâm hơn, tin tưởng quyết định cùng chọn lựa của cô hơn. Kỳ thật Tang Trĩ đã cân nhắc qua chuyện này.

Trước đó Tang Trĩ không quá để chuyện này trong lòng vì cô cho rằng những nhân tố kia chỉ là chút chuyện nhỏ bé không đáng kể, không thể ảnh hưởng đến quan hệ của cô và anh.

Cô luôn mong lớn lên thật nhanh, đến giờ vẫn vậy, muốn trưởng thành thật nhanh.

Vậy mà năm, khoảng cách chỉ có năm ngắn ngủi mà tựa hồ vĩnh viễn không thể đuổi kịp.

“Tại sao em chỉ tuổi.” Tang Trĩ không nhịn được nữa, nước mắt thi nhau nhỏ xuống, “Tại sao không phải tuổi, tại sao lại nhỏ như vậy.”

Cảm giác được một mảng ướt đẫm trên vai, Đoàn Gia Hứa nhíu mày: “Sao thế?”

“Khi em tuổi, chắc chắn có rất nhiều tiền.” Tang Trĩ thút thít nói, “Em cũng không bao nuôi anh, em sẽ đem tất cả tiền cho anh, anh…”

“…” Đoàn Gia Hứa dừng bước, rất nhanh lại đi tiếp, “Tại sao cứ nhất định phải cho anh tiền tiêu?”

“Để cuộc sống của anh trôi qua nhẹ nhàng hơn.”

Đoàn Gia Hứa cười nói: “Hiện tại cuộc sống của anh rất tốt, không phiền hà gì cả.”

“Anh có khi nào thảnh thơi, không mệt mỏi, ưu phiền chứ.” Hai mắt Tang Trĩ đẫm lệ, cô vươn tay ôm chặt lấy cổ Đoàn Gia Hứa, “Đêm nào cũng phải tăng ca, còn luôn phải thức đêm, mắt quầng một mảng lớn, còn rụng thật nhiều tóc.”

Đoàn Gia Hứa hơi trầm giọng cảnh cáo: “Cái gì mà quầng thâm, rồi rụng tóc, đừng xuyên tạc tin đồn thất thiệt.”

Tang Trĩ phối hợp nói tiếp: “Nếu như giờ em tuổi, vậy em sẽ lớn hơn anh tuổi, anh trai em cũng không đánh anh, Tiền Phi ca không mắng anh nữa trái lại sẽ mắng em là đồ súc sinh.”

“Vậy thì không được.” Đoàn Gia Hứa nói, “Anh thích người kém tuổi.”

“…” Tang Trĩ dùng tay lai sạch nước mắt, nói: “Nhưng em có già đâu?”

“Em có lớn tuổi hơn thì khẳng định nhìn cũng trẻ hơn anh.”

Tang Trĩ khịt mũi, không phản bác lại.

Đoàn Gia Hứa cảm thấy buồn cười, cà lơ, cà phất nói: “Bởi vì bạn nhỏ nào đấy khóc lóc thật thương tâm khiến chỗ này của anh đau như bị dao đâm vậy.” Đoàn Gia Hứa chỉ vào tim mình, bộ dạng như thật sự rất đau.

Nhìn ý cười bên môi anh, Tang TRĩ lại ôm chặt cổ anh, nhoài người, môi dán sát bên tai anh nói: “Đoàn Gia Hứa.”

“Ừ.”

“Hiện tại anh có vui vẻ không?”

“Có.”

Tang Trĩ nghiêm túc nói: “Em muốn anh mỗi ngày đều thật vui vẻ.”

Một giây sau, Đoàn Gia Hứa quay đầu, chóp mũi cọ cọ gương mặt cô.

“Chỉ cần em ngày nào cũng ở bên cạnh anh, anh liền vui vẻ.”

Đoàn Gia Hứa muốn đưa Tang Trĩ về ký túc xá, nhưng Tang Trĩ vốn không có ý định trở về. Vì vừa rồi khóc một trận nên những cảm xúc khó chịu cũng vơi đi một nửa. Tang Trĩ không để Đoàn Gia Hứa cõng nữa mà nhảy xuống đi bộ cùng anh.

Hai người câu được câu không nói chuyện.

Đoàn Gia Hứa trầm ngâm một lát, quay sang hỏi: “Có ai nói gì với em à?”

Tang Trĩ không định nói cho anh biết việc này, thanh âm còn mang theo giọng mũi, lắc đầu: “Hôm nay ngồi nói chuyện cùng mấy nhỏ bạn cùng phòng, ai cũng nói sau khi tốt nghiệp đa phần sẽ chia tay bạn trai hiện tại, bởi vì sau khi tốt nghiệp mỗi người sẽ có một chí hướng, người sẽ về quê, người sẽ ở lại Nghi Hà, mà bọn họ căn bản không ai cùng quê với nhau.”

“…”

“Ngoài ra, còn rất nhiều yếu tố khác tác động nữa.” Tang Trĩ buồn buồn nói, “Bản thân em cảm thấy khoảng cách giữa chúng ta chẳng có gì, chỉ có vấn đề tuổi tác lúc nào cũng như cái gai trong lòng.”

“Khoảnh cách về tuổi tác?”

“Đúng.” Tang Trĩ chậm rãi giải thích, “Ví dụ anh dẫn em ra ngoài gặp bạn bè, người quen, anh không để tâm gì cả, thẳng tanh giới thiệu em là bạn gái anh. Nhưng đối phương nghe xong có thể sẽ phản ứng như thế này: WOW _ Tôi còn tưởng đây là con gái cậu.”

Đã quen với kiểu nói chuyện có chút thổi phồng lên của cô, Đoàn Gia Hứa chỉ cười: “Cũng được, anh cảm thấy tình huống đó nghe…”

Tang Trĩ: “Nghe thế nào?”

“Vẫn có vài phần mặt mũi.”

"..."

Đến nhà Đoàn Gia Hứa không ít lần vì vậy Tang Trĩ để sẵn ở đây một ít quần áo và đồ dùng cá nhân. Nhìn thời gian cô theo thường lệ gọi điện thoại cho mẹ hàn huyên vài câu rồi cúp máy. Truyện được Edit bởi Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page chương. Không up chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.

Tang Trĩ ngồi trên giường phát ngốc một lát, sau đó thở hắt ra. Cô đứng dậy, vừa nghĩ đến chuyện lúc nãy, vừa đi vào phòng tắm. Tắm xong, cô do dự nhắn tin cho Tang Diên: [Anh hai, giúp em một việc đi.]

Tang Diên không lập tức trả lời lại.

Cô đợi một lát mà không thấy hồi âm của anh liền ném điện thoại xuống giường, đi vào nhà tắm sấy tóc.

Lúc này cũng chưa muộn lắm, mới h hơn.

Tang Trĩ nghe thấy tiếng tivi ngoài phòng khách, chắc Đoàn Gia Hứa đã tắm xong đang ngồi ngoài xem, cô đi ra phòng khách, định ngồi xem cùng anh cho đến giờ đi ngủ.

Đoàn Gia Hứa vừa tắm xong, toàn thân khoan khoái. Anh không xem ti vi, chỉ mở lên nghe tiếng, còn bản thân đang cắm cúi chơi game trên điện thoại.

Tang Trĩ bò lên ghế so pha, tiến lại cạnh anh. Cô không biết game anh đang chơi, chỉ chú ý đến mùi bạc hà mát lạnh trên người anh, thuận miệng hỏi: “Mùi sữa tắm này của anh thật thích.”

Đoàn Gia Hứa cười, nghe lời Dạ một tiếng.

“Hiệu gì thế?” Tang Trĩ nói, “Em cũng muốn mua để dùng.”

“Vì sao phải mua?” Nghe cô nói thế, Đoàn Gia Hứa nhấc mí mắt, kéo dài giọng nói: “Ngửi anh chưa đủ à?”

“…”

Một giây sau, Đoàn Gia Hứa quay qua nắm chặt tay cô, ôm vào trong ngực. Môi anh ngậm ý cười dạt dào, điều chỉnh tư thế để tiện vừa ôm ấp vừa trêu chọc: “Ôm em đến gần, ngửi cho rõ.”

Nháy mắt biến thành tư thế, cô ngồi trên đùi anh, lưng dựa vào lồng ngực ấm áp của anh. Tang Trĩ ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh, yên lặng nhìn Đoàn Gia Hứa chơi game.

Tay của anh rất đẹp, ngón thon dài, tinh tế, móng tay sạch sẽ bóng loáng. Động tác của anh rất nhanh lẹ, như múa trên màn hình, chỉ nhìn đôi tay chơi đùa cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Tang Trĩ chưa chơi qua game này, vì vậy có chút không hiểu diễn biến, thi thoảng sẽ nhẹ giọng hỏi anh.

Đoàn Gia Hứa cũng không chăm chăm vào trận game, khi cô hỏi đến, anh sẽ kiên nhẫn giải thích cho cô. Phòng khách nhỏ hẹp, không gian an tĩnh. Dần dần, động tác tay của Đoàn Gia Hứa chậm lại. Đã xong một ván. Tang Trĩ muốn đứng dậy đi về phòng download trò này về chơi thử. Cô còn chưa kịp đứng dậy, Đoàn Gia Hứa nhẹ buông tay, điện thoại của anh rơi xuống trúng đùi cô, rồi thuận theo lực rơi trượt xuống thảm.

Rất nhẹ, rất dịu dàng, Đoàn Gia Hứa ôm sát, ôn nhu hôn lên gáy cô.

Tiếng thở của Đoàn Gia Hứa bỗng trở nên nặng nề hơn, lòng bàn tay khô ráo, ấm áp của anh, từ từ tham tiến vào dưới lớp áo ngủ của Tang Trĩ, xoa nắn phần bụng mềm mại, nhỏ nhắn. Hơi thở của anh lướt qua gáy đậu trên cần cổ, khiến Tang Trĩ hơi ngứa, trái tim cũng theo đó thổn thức. Nụ hôn dần tham lam hơn, trượt theo cần cổ xuống xương quai xanh tinh tế, mang theo lực lớn dần.

Đầu óc Tang Trĩ trống rỗng, vô thức quay đầu lại.

Hệt như đoán được hành động này của cô từ trước, chỉ chờ có vậy Đoàn Gia Hứa đỡ lấy gáy cô, đôi môi mềm mại ấm áp đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu, rồi dường như không đủ, đầu lưỡi ấm nóng ướt át quét qua làn môi cô như tỉ mỉ khắc họa đôi môi cô, luồn vào giữa hai hàm răng đang hé mở, khiến cô vừa hồi hộp vừa lo sợ, tim đập thình thịch. Môi lưỡi anh mạnh mẽ cướp đi hơi thở của cô, cảm quan của cô lý trí của cô. Dư vị ngọt ngào của nụ hôn thấm vào tận tâm khiến Tang Trĩ choáng váng đầu óc. Mà phía bên này Đoàn Gia Hứa giường như chưa thỏa mãn, càng ngày càng tăng tốc, cứ thế nụ hôn ngày càng bỏng cháy, cuồng loạn và phóng túng.

Không biết qua bao lâu, đến mức Tang Trĩ cảm thấy mình sắp ngột thở, Đoàn Gia Hứa tách khỏi môi cô, bất động thanh sắc sửa sang chỉnh tề lại vạt áo của cô, chậm rãi hồi phục hô hấp.

Anh nhìn cô thật lâu, đôi mắt nhiễm tình ý càng trở nên sâu thẳm, hút hồn, giọng anh hơi trầm, khàn khàn nói: “Nếu không phải sợ hù dọa em _”

“…”

Giống như không thể phát tiết hết sự bức bối hiện tại, môi của anh tiếp tục trượt xuống dưới, dùng sức gặm cắn xương quai xanh mảnh dẻ của cô, nụ hôn như ngàn đốm lửa li ti châm hỏa trên người Tang Trĩ, Đoàn Gia Hứa vừa tỉ mỉ hôn bờ vai cô vừa thì thầm: “Hiện tại em có khóc bao nhiêu lần cũng không thoát được đâu.”

Truyện Chữ Hay