Tần An Nhiên vẫn nhìn chằm chằm vào anh.
Màu mắt Hứa Giác trở nên sẫm hơn ít, lại nói với cô : " Chỉ là, xin lỗi vì anh mất nhiều thời gian mới làm được như vậy.
Nếu sớm hơn chút, em sẽ không cần lo lắng như vậy.
"
" Không phải, là em ....!" Tần An Nhiên vội vàng nói.
" Đi thôi.
" Hứa Giác không để cô nói thêm, lại kéo tay cô " Về nhà trước, buổi trưa tùy tiện ăn chút, buổi tối ra ngoài ăn.
"
" Thật ra buổi tối cũng ăn tùy tiện chút cũng được.
" Tần An Nhiên nói, cô bây giờ không nỡ để anh bỏ ra quá nhiều tiền.
" Sao vậy, này là bắt đầu tiết kiệm tiền cho anh ? " Hứa Giác khẽ cười một cái " Không cần, buổi tối đi ăn cùng Lương Tri Viễn, người này muốn ăn tiệc lớn.
"
" Ồ.
"
Về đến nhà nghỉ ngơi giữ sức chút, lúc hoàng hôn hai người lên đường đi tới thành phố.
Đến nhà hàng buffet hải sản cao cấp ở thành phố, Lương Tri Viễn đã ở cửa.
Anh ta thấy Hứa Giác đưa Tần An Nhiên tới, cười nói : " Dô, chị dâu đã trở lại trường sớm vậy.
"
Tần An Nhiên cũng cười một tiếng với anh ta, lên tiếng chào.
Ba người đi vào, tìm một bàn ngồi xuống.
" Sao cậu cũng tới sớm như vậy ? " Tần An Nhiên hỏi Lương Tri Viễn.
Lương Tri Viễn nhìn Hứa Giác một cái, oán giận nói : " Đẩy nhanh tiến độ đó.
Anh Giác trở lại cái liền kéo tôi qua, hai ta tối qua ở phòng làm việc chiến đấu hăng hái cả một đêm.
"
Tiếng nói chuyện của anh ta rất lớn, đặc biệt là cách dùng từ, lời vừa ra khỏi miệng người quanh bàn liếc mắt.
Tần An Nhiên ngồi giữa hai nam sinh, thấp thỏm quét mắt nhìn bốn phía một cái, có chút lúng túng.
Bỗng nhiên, cô chú ý thấy trong bàn bên cạnh có một nam sinh là Hình Huy.
Cô để ý chút, người đối diện cũng không phải Đỗ Thi Vũ.
" Cậu đừng bảo vậy khiến người khác hiểu lầm.
" Vẻ mặt Hứa Giác bình tĩnh, chậm rãi mở miệng nói " Ảnh hưởng danh tiếng của tôi.
"
" Chà, người khác sẽ chỉ cảm thấy nam nữ đều yêu* cả, nói không chừng còn hâm mộ.
" Lương Tri Viễn đứng dậy, chuẩn bị đi lấy đồ ăn ở khu lấy đồ ăn " Tôi tăng thể diện cho cậu mà.
"
* Gốc : 男女通吃
Hứa Giác lạnh nhạt nói : " Cũng không phải tất cả khuôn mặt đều sáng sủa.
"
Editor : Ý là nói mặt mũi Lương Tri Viễn không sáng sủa, không có thể diện.
Lương Tri Viễn : " ...!"
Anh ta bị Hứa Giác làm tức, cũng không có ý định rời đi, quay đầu thẳng về phía Tần An Nhiên gian xảo nói : " Chị dâu, cậu biết thời điểm năm nhất đại học Hứa Giác đã từng bị một vị học trưởng ở học viện chúng tôi theo đuổi không ? "
Tần An Nhiên nghe lời này, rất bất ngờ.
Cô nhìn thoáng qua, biểu hiện trên mặt Hứa Giác cứng đờ.
Với tính tình Hứa Giác, bàn luận loại chuyện này hẳn sẽ khiến anh nổi khùng.
Nhưng Tần An Nhiên vẫn không nhịn được nói : " Thật ? "
" Đó là đương nhiên, lúc ấy vị học trưởng kia vì muốn nghe tin tức của cậu ấy, còn mời tôi ăn vài bữa cơm.
Còn nữ sinh khác cũng vậy.
" Lương Tri Viễn một tay khoác lên ghế dựa, ngửa về sau, cảm khái nói " Nhớ năm đó lúc tôi nghèo đói nhất, chính là dựa vào việc mua đi bán lại tin tức của cậu ấy mà sống...!"
Tần An Nhiên : " ...!"
" Nhưng cậu và cậu ấy ở bên nhau, cứ vậy cắt đứt tiền tài của tôi.
"
" ...!" Tần An Nhiên tạm thời không biết tiếp lời như nào, cô hẳn nên lộ ra sự áy náy sao ?
Hứa Giác liếc anh ta một cái : " Không ăn thì đi.
"
" Ăn ăn ăn, tôi phải ăn lại từ trên người cậu.
" Lương Tri Viễn vừa đứng dậy đi lấy đồ ăn.
Tần An Nhiên quay đầu, còn chưa mở miệng nói gì, Hứa Giác liền giành nói trước : " Học trưởng cái gì, không có chuyện đó, đừng nghe cậu ta nói bừa.
"
" Không phải,em muốn nói, nếu như sớm biết có phương pháp kiếm tiền này, tiền em ra nước ngoài cũng có thể tự xử lý rồi.
" Tần An Nhiên nói.
" ...!" Hứa Giác dường như lười cùng cô thảo luận nghiên cứu vấn đề này, đứng dậy cũng đi lấy đồ ở khu đồ ăn.
Tần An Nhiên muốn đi phòng vệ sinh rửa tay trước.
Lúc đi ngang qua bàn bên cạnh, vừa lúc nghe được Hình Huy nói chuyện phiếm cùng nam sinh đối diện kia.
Hình Huy gặm cá nướng trong tay, khóe miệng có dầu mỡ, oán giận nói với đối phương : " Mẹ kiếp, cũng chia tay mẹ nó một năm, hai ngày trước còn quấn lấy tôi muốn lời giải thích.
"
" Ai bảo cậu tìm một người ngực lớn nhưng không có đầu óc.
" Nam sinh đối diện hắc hắc cười nhạo nói.
" Vỗn dĩ ngay từ đầu tính ngủ chán rồi chia tay.
" Hình Huy phun ra miếng xương cá lên trên bàn, vẻ mặt khinh thường mà nói tiếp " Ai ngờ cô đó muốn tôi cưới cô ta thật.
Cũng không nhìn dáng vẻ của mình chút, hão huyền muốn vào cửa nhà tôi ? "
Tần An Nhiên ngừng chân một lát, cô ý thức được hai người đang thảo luận về Đỗ Thi Vũ.
Mặc dù cô không có cảm tình gì với nữ sinh này, nhưng nghĩ tới hôm đó cô ấy tự mãn và bạn trai cũ lúc này đang ở sau lưng chán ghét khinh bỉ, cô thở dài, lắc đầu một cái.
Trở lại bàn, Lương Tri Viễn và Hứa Giác cũng cầm chút đồ ăn trở lại.
Cô hỏi bọn họ : " Vừa rồi hình như em thấy Đỗ Thi Vũ ...!Hẳn là bạn trai cũ rồi, bọn họ chia tay rồi phải không ? "
" Không biết.
" Hứa Giác đáp, đeo găng tay vào bắt đầu bóc tôm hùm đất xào cay.
" Ừ, đầu năm chia tay rồi.
" Lương Tri Viễn cầm một chân cua lớn, vừa bóc vở vừa tiếp lời : " Lúc ấy ầm ĩ còn rất không vui, sau đó Đỗ Thi Vũ tới chỗ Hình viện trưởng ở viện phần mềm nháo lên, còn bị trong viện ghi lỗi.
"
" Còn có chuyện này ? " Những thứ này Tần An Nhiên cũng chưa nghe nói qua, rất khiếp sợ.
" Ừ.
Đúng rồi, nói tới Hình viện trưởng, có phải ông ấy để nghiên cứu sinh dưới trướng đi tìm cậu không ? " Lương Tri Viễn bỗng nheien lại nói với Hứa Giác " Tôi nghe Cố Quân bọn họ nói, nói muốn để cậu giúp phát triển chương trình cho hạng mục của bọn họ, thù lao hai vạn.
"
Hứa Giác gật đầu một cái : " Ừ.
"
Nhiều như vậy ! Tần An Nhiên có chút giật mình.
" Này mẹ nó không phải vũ nhục cậu sao ?! " Lương Tri Viễn lòng đầy căm phẫn, đem vỏ cua bóc trên tay ném vào khay " Hai vạn đuổi ăn mày sao, ngay cả giá thị trường cơ bản cũng không cho, còn cảm thấy có thể mời được người như cậu sao ? "
* Ý nói ổng keo kiệt, gốc : 打发叫花子
Tần An Nhiên vốn đang cầm con sò chuẩn bị ăn, vừa nghe thì bỏ xuống.
Hai vạn ...!Chẳng lẽ không phải là giá tiền rất cao sao ?
Cô quay đầu nhìn về phía Hứa Giác, hỏi dò : " Kiểu như anh ...!bao nhiêu tiền vậy ? "
Hứa Giác còn chưa mở miệng, Lương Tri Viễn đã cướp lời đáp : " Cái độ khó của công trình ấy cùng kích thước mà nói với cậu ấy, phía sau thêm một số không đi."
" Như vậy ...!"
" Vẫn là giá hữu nghị.
"
" ...!"
Lương Tri Viễn sau khi nói xong, miệng to bỏ thịt cua vừa bóc xong bỏ vào miệng ăn, sau đó lại dùng khăn ướt lau tay, đứng dậy định đi lấy món khác.
Tần An Nhiên cúi đầu ăn một miếng thịt bỏ vào miệng.
Bỗng nhiên, cô lại nghĩ đến gì đó, vẻ mặt có chút lúng túng nhìn về phía Hứa Giác : " Vậy lúc trước ...!Em nhờ anh hỗ trợ lập trình, lấy 1000 tiền thưởng, sao anh lại đồng ý ? Đưa tất cả tiền thưởng kia cho anh, cũng không đáng giá thị trường của anh mà.
"
Lần thi đó, dựa vào chương trình của Hứa Giác, không chút nghi ngờ nào, kí túc xá của Tần An Nhiên được hạng nhất.
Nhưng cuối cùng Hứa Giác từ chối thù lao, một chút tiền cũng không muốn.
Hứa Giác khẽ cười một cái, nhìn về phía cô, thuận tay đưa tôm hùm bóc xong tới bên môi cô : " Tiền thưởng không đáng giá, nhưng em đáng giá.
"
Tần An Nhiên rất tự nhiên mở miệng ăn con tôm vào trong miệng, vừa nhai, khóe miệng không ngừng cong lên, trong lòng ngọt ngào.
Đúng lúc Lương Tri Viễn cầm mâm trở lại, thấy một màn này, lắc đầu một cái : " Haiz, cùng cặp đôi yêu nhau đi ăn cơm chính là vậy, toàn mùi chua thúi cuả tình yêu.
"
Giọng Hứa Giác thờ ơ : " Vậy cậu ngồi một mình một bàn, tự trả tiền ? "
Lương Tri Viễn đặt mông xuống : " Tôi nói tôi không thích mùi chua thúi sao ? "
Tần An Nhiên : " ...!"
Hứa Giác không để ý tới anh ta, hỏi Tần An Nhiên : " Em còn muốn ăn gì ? Anh đi lấy cho em.
"
" Em hơi ngấy, lấy chút trái cây đi.
"
Hứa Giác gật đầu một cái, đứng dậy đi đến khu tự lấy đồ.
" Đến đây ăn trái cây ? " Lương Tri Viễn nuối tiếc lắc đầu một cái " 350 một người, cậu lỗ lớn.
"
" Cậu ăn thật ngon, ăn nhiều chút.
" Tần An Nhiên cười nói, bỗng nhiên, cô lại có chút hiếu kỳ " Tôi muốn hỏi chút ha, tại sao Hứa Giác lập trình có được nhiều tiền vậy ? "
" Bởi vì cậu ấy logic tốt, số hiệu đẹp, ít bug.
"
" Chỉ vậy ? " Tần An Nhiên không hiểu cái này, cảm thấy lý do này dường như cũng không đáng giá 20 vạn chứ ?
" Còn chỉ vậy ? " Lương Tri Viễn cười " Tài nghệ này cũng khiến bao nhiêu lão lập trình viên từ công ty lớn bị bỏ lại phía sau.
"
" Ồ.
"
Lương Tri Viễn nhìn dáng vẻ của Tần An Nhiên, lại nói : " Dĩ nhiên, cũng không phải ban đầu Hứa Giác cứ vậy là có thể kiếm được.
Mặc dù cậu ấy có tài năng, nhưng vẫn là kiểu cố gắng.
"
Anh ta rút một tờ giấy lau miệng, lại tiếp tục nói : " Trong ấn tượng của tôi, từ lúc vào năm nhất cậu bắt đầu chạy ra ngoài.
Lúc đầu thì nhận công việc thường của công ty, gia công phần mềm rồi lại gia công phần mềm các loại, là người đi làm thuê.
Sau để chứng minh năng lực của mình lại thiếp lập liên lạc với các công ty tự mình nhận thầu hạng mục.
Bây giờ cậu ấy đã có quan hệ hợp tác với rất nhiều công ty lớn.
"
" Là như vậy sao ...!" Tần An Nhiên đáp.
Mặc dù lơ thơ mấy câu, nhưng dường như cô có thể nghe hiểu rõ chặng đường của Hứa Giác không hề dễ dàng.
Một người kiêu ngạo và bá đạo như vậy ở thời điểm bắt đầu sự nghiệp hẳn cũng phải có sự khiêm tốn và tôn trọng.
Lương Tri Viễn cảm khái nói : " Thật ra thì có lúc tôi cũng không hiểu sao sao cậu ấy lại liều mạng đến vậy.
Theo lý mà nói nhà cậu ấy căn bản không thiếu tiền, nhưng cậu ấy như đứa trẻ nghèo vậy, mỗi ngày đều là kiếm tiền kiếm tiền kiếm tiền.
Hơn nữa thậm chí có một khoảng thời gian giữa chừng, không biết tại sao cậu ấy rất sa sút, vẫn làm như cũ, tiến độ hạng mục vẫn tiến triển không chút giảm.
Không biết tại sao cậu ấy có chấp niệm với tiền như vậy ? "
Tần An Nhiên cúi đầu xuống, nhấp một ngụm nước trái cây, mi mắt rũ xuống, không đáp lại.
Lương Tri Viễn vẫn đang tự nói với mình : " Cậu cứ nói cậu ấy là kẻ bủn xỉn đi, nhưng cho tới bây giờ chưa từng trả thù lao thấp cho anh em chúng ta, nói cậu ấy không ham tiền đi, nhưng mỗi ngày lại ...!"
Đúng lúc này, Hứa Giác cầm đĩa trở lại, bên trong đều là trái cây Tần An Nhiên thích.
Lương Tri Viễn cũng không tiếp tục đề tài này, tiếp tục dùng tay trái tay phải ăn uống linh đình.
Một bữa cứ như vậy mà xong.
Buổi tối về đến nhà, Tần An Nhiên đi tới phòng ngủ trước để sắp xếp đồ chút.
Sau khi Hứa Giác tắm xong, cô cũng cầm quần áo để thay vào phòng tắm.
Đứng dưới vòi sen, giọt nước nhỏ đổ xuống trên da cô, cô lại nghĩ tới lời Lương Tri Viễn.
Xem xét từ sự miêu tả của anh ta, dự định kiếm tiền của Hứa Giác đã sớm có từ trước.
Ở thời điểm bọn họ chưa bên nhau, thậm chí ở lúc anh còn chưa cho cô thấy tình cảm, anh cũng đã đặt mục tiêu kiếm tiền nuôi cô.
Cô lại nhớ lại, bởi vì cô chùn bước và nhát gan mà nói với anh những lời đó, làm những chuyện kia.
Là sự cố chấp với tình yêu như nào, mới có thể chống đỡ cho anh kiên trì như cũ ở thời điểm không có chút hy vọng nào.
Mà anh lại nói xin lỗi, anh mất thời gian lâu như vậy mới làm được.
Tần An Nhiên hít sâu một hơi, một cảm giác chua xót và hối tiếc hợp cùng với khói mờ trong phòng tắm, lấp kín lồng ngực cô.
Cô lau nước trên mặt rồi đóng vòi.
Đi ra từ phòng tắm, nhìn thấy Hứa Giác ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách.
Trước mặt mở tivi, trong tay anh cầm điều khiển từ xa, dường như đang chán đổi lại kênh.
Cô đi tới, trực tiếp ngồi lên trên đùi anh.
Hứa Giác rất tự nhiên giang hai cánh tay, để cho cô tựa vào trong ngực anh, sau đó hai cánh tay vòng qua cô, tiếp tục đổi kênh.
Lần này, Tần An Nhiên mang đồ ngủ của mình, mùi hoa sơn chi trên người cùng mùi thơm xà bông trên người hòa chung một chỗ, khiến mỗi góc trong phòng khách không lớn cũng tràn ngập mùi thanh mát nhàn nhạt này.
Tần An Nhiên vùi đầu ở hõm cổ của anh, ngón tay vẽ nhẹ nhàng trên ngực anh, âm thanh hơi ngột ngạt : " Hứa Giác, lúc trước ...!Có phải em khiến anh rất đau lòng không ? "
" Sao đột nhiên hỏi như vậy ? "
" Chỉ là ....!Em cảm thấy ...!" Tần An Nhiên nghẹn ngào, lời còn chưa nói hết, chớp mắt, nước mắt liền rơi xuống.
Rơi xuống quần áo Hứa Giác, lan rộng rất nhanh.
" Sao vậy ? " Nhận ra chỗ cổ bị ướt, đầu Hứa Giác hơi nghiêng qua, một tay khe vuốt lưng của cô.
" Đúng vậy, em cảm thấy em rất có lỗi với anh.
" Tần An Nhiên vẫn không ngẩng đầu, khóc thút thít một chút " Trước kia em đã nói với anh những lời đó, em vẫn luôn khiến anh đau lòng.
Sau đó, em cũng không biết cực khổ kiếm tiền như vậy, còn khiến anh tốn nhiều tiền như vậy ...!"
" Cái này đâu có gì.
" Hứa Giác cười, hôn khóe mắt cô một cái " Cảm thấy rất có lỗi với anh, vậy sau này đền bù thật tốt cho anh.
"
Tần An Nhiên hơi ngẩng đầu nhìn anh.
Màu da Hứa Giác trắng lạnh, đường nét cằm thon gọn, con ngươi đen không lẫn chất, môi hồng rõ ràng.
Cô choàng lấy cổ anh, khép hờ mắt, hôn lên.
Hứa Giác cũng buông điều khiển từ xa xuống, ôm cô, nhiệt liệt đáp lại.
Tay đặt ở thắt lưng cô, bóp nhẹ nhàng.
Đèn trần phòng khách hơi nhức mắt, dần dần khiến khiến mắt Tần An Nhiên trở nên mờ mịt.
Động tác dường như mất kiểm soát, chủ động rồi bị động đón nhận Hứa Giác, rất lưu luyến hòa giữa răng môi nhau mà đi sâu vào.
Nhưng trong thoáng chốc, Tần An Nhiên cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, cô rất muốn dựa vào gần hơn ít, sâu hơn ít.
Cơ thể cô sát anh như vậy, chân cũng thuận thế cọ vào chân anh, xuyên qua chất liệu may mặc mỏng da thịt có thể cảm nhận được kết cấu cơ bắp dẻo dai và rắn chắc của anh.
Dần dần, cô cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể Hứa Giác.
Kỳ thật, lúc thân mật trước kia cô không phải là không cảm thấy được phản ứng sinh lý của anh, nhưng lần này cô không lùi bước, ngược lại càng sát vào người anh.
Cả người hơi run rẩy, ngay cả lông mi mảnh dài cũng đang khẽ lay động, giữa đôi mắt hiện lên gợn sóng.
Hứa Giác dường như cảm nhận được thái độ của cô, lại mãnh mẽ hút vào hơi thở trong miệng của cô mấy cái.
Sau đó nắm lấy bả vai cô, hơi xa cô ra một ít.
" Thế nào ? " Yết hầu anh hơi lăn chút, giọng khàn hỏi.
" Em ...!" Tần An Nhiên ngửa đầu nhìn anh, không biết nên mở miệng như nào.
Tầm mắt Hứa Giác dừng ở khuôn mặt cô, trầm mặc chốt lát rồi lập tức ôm cô lên đi vào phòng ngủ của cô.
Máy điều hòa đã được mở trước, trong phòng rất lạnh, một cơn gió lạnh tấn công khiến cô không nhịn được co rúm lại một chút.
Hứa Giác từng bước một đi về phía mép giường, nhẹ nhàng thả cô lên giường.
Trái tim Tần An Nhiên tùm không ngừng nhảy, tay chân cũng hơi cứng ngắc, đầu ngón tay khẽ nắm ga trải giường phía dưới người.
Nhưng cô cố gắng kiềm chế sự căng thẳng, cô đồng ý, cô thật sự cam tâm tình nguyện ......
Nhưng một giây tiếp theo, Hứa Giác kéo chăn tới che kín cô.
Lại hôn một cái lên trán cô, giọng trầm mà ôn nhu : " Ngủ ngon.
"
Vừa nói anh chuẩn bị đứng lên.
" Nè.
" Tay Tần An Nhiên từ trong chăn đưa ra, nhanh chóng kéo cổ tay anh lại.
Ngón tay cô trắng nõn nhỏ bé nắm lấy chỗ khớp xương của anh, khẽ ấn vài cái.
Cô đang giữ anh lại.
Hứa Giác dừng vài giây, vùi đầu vào cổ cô, hơi thở nóng bỏng và ấm áp.
" Cục cưng, anh cũng muốn, anh cũng muốn sắp điên rồi.
"
Giống như là hết sức kiềm chế vậy, để cho bên trong tắt lửa Hứa Giác hít một hơi thật sâu : " Nhưng, nghe được thái độ của mẹ em, bây giờ anh còn chưa giải quyết hoàn toàn vấn đề, cho nên không thể nào yên tâm thoải mái.
"
Sau đó anh ngồi dậy, hôn một cái lên mu bàn tay cô, nhét vào trong chăn.
" Tết năm nay anh sẽ đi gặp bố mẹ em.
".