Có thể bởi vì cùng ga giường và vỏ chăn, cũng có thể là vì mùi hương quen thuộc trên quần áo của Hứa Giác, buổi tối Tần An Nhiên ngủ thật sự rất say rất sâu.
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, thấy ánh mắt trời chiếu những tia sáng nhỏ qua khe hở cửa sổ, cô ngồi bật dậy với đôi mắt lim dim buồn ngủ.
Ý thức còn hơi mơ hồ, xoa xoa mắt, xuống giường, mở cửa phòng ngủ ra.
Nhìn thoáng qua thấy bóng dáng Hứa Giác ở phòng bếp, anh hình như đang bận gì đó.
" Anh đang làm gì ? " Tần An Nhiên ngáp một cái, duỗi eo đi tới một cách lười biếng " Sao anh dậy sớm như vậy.
"
" 11 giờ.
" Hứa Giác nghe được tiếng động, quay đầu nhìn cô một cái, có ẩn ý khác mà nói câu " Anh vốn đang đợi em nấu mì cho anh ăn.
"
Động tác vươn vai của Tần An Nhiên dừng một lát, cô nhớ tới hôm nay là sinh nhật của Hứa Giác, anh 20 tuổi.
Cô nhìn đồng hồ treo trên tường của phòng khách, tàn nhẫn chỉ thẳng vào lúc 11 giờ, trong lòng sinh ra chút áy náy ---- cô lại ngủ quên.
Cô hơi ngượng ngùng mà đi tới.
" Em làm đây.
" Cô thấy Hứa Giác xé túi đóng gói của mì ra, chủ động nhận lấy.
Cô ước lượng rút hai nắm ra, bỏ vào nước đã sôi trong nồi, nhìn mì dần mềm ra.
Sau đó hai người đứng bên cạnh chờ mì chín, tạm thời không có việc gì làm.
Hứa Giác nhìn lướt qua quần áo cô, vẫn là áo ngủ ngày hôm qua của anh.
Anh nhướn đuôi mày lên : " Không tính thay ? "
" Em mới vừa dậy, còn chưa kịp thay ...!" Tần An Nhiên theo tầm mắt của anh cũng cúi đầu nhìn thoáng qua, nhìn vạt áo rũ xuống đầu gối, lại ngẩng đầu hỏi " Hứa Giác, bây giờ anh cao bao nhiêu ? "
" Chưa đo lại, chắc cao hơn một chút so với cấp 3.
" Hứa Giác tùy ý đáp, lấy một đôi đũa từ bên cạnh quấy mì trong nồi một chút.
Tần An Nhiên nghĩ lại một chút, lúc lớp 12 hỏi anh là 183, vậy bây giờ ......
" Khả năng anh còn cao được nữa.
" Cô cảm khái một câu " Em nhớ tiểu học anh không cao bằng em, mỗi khi so chiều cao anh đều lo lắng giậm chân.
"
Hứa Giác nghe lời này, động tác trên tay dừng một giây, vẻ mang mang theo chút mất tự nhiên : " Bậy bạ, nào có chuyện như vậy.
"
" Thật mà.
Bởi vì con trai phát triển muộn hơn con gái, cho nên tiểu học em cao hơn anh là rất bình thường.
Không phải anh nói em lén ăn thuốc tăng lực sao, còn bảo em giao ra đây.
"
Vẻ mặt Hứa Giác càng cứng đờ hơn, quay đầu đi, liếc xéo cô : " Em có chứng cứ không ? "
" ...!Đương nhiên không có.
"
" Vậy anh đây chưa từng nói.
"
" ......!"
Tần An Nhiên lười tranh luận cùng anh, mắt thấy mì trong nồi đã nổi lên cô cầm lấy muôi vớt bắt đầu múc mì.
Hai bát mì được bưng đến bàn ăn, hai người cũng ngồi xuống.
Hứa Giác không vội ăn mì, lại bắt đầu phát huy bản tính so đo từng tý của anh : " Em sẽ không quên hôm nay là sinh nhật anh đúng chứ ? "
Tần An Nhiên đang chuẩn bị gắp mì ăn một miếng, nghe nói như vậy vội vàng để đũa xuống nói : " Em không có, em còn đặt một cái bánh kem cho anh, ngay trước khi anh về, em bảo hôm nay đưa ...!Toi rồi ! "
" Làm sao ? "
" Em điền địa chỉ nhà anh ở chỗ đó, tối hôm qua em cũng không nhớ đổi, bây giờ ước chừng đã đưa đến.
"
" Đây đâu phải chuyện lớn.
" Hứa Giác đứng dậy chuẩn bị đi lấy điện thoại di động " Gọi điện cho bố mẹ anh để giao hàng hỏa tốc đưa tới đâu không được sao.
"
" Quá phiền phức, nếu không thì chút nữa em mua thêm một cái cho anh.
"
" Không được, đó là bánh kem của anh.
" Vừa nói Hứa Giác đã bắt đầu bấm số.
Tần An Nhiên cũng không nói gì nữa, cúi đầu hút một miếng mì.
-
Buổi tối lúc 7 giờ, nhận được điện thoại của người giao hàng, bánh kem đã đến.
Hứa Giác mở cửa nhận, đem vào nhà, đặt trên bàn ăn khi tùy nhìn qua, tầm mắt bỗng nhiên dừng trên tấm thẻ bên ngoài hộp bánh kem.
Trên mặt viết : Chúc anh Hứa sinh nhật tuổi 20 vui vẻ !
Môi anh hiện lên độ cong rõ ràng, lòng bàn tay vuốt ve tấm thẻ, xoay người nhìn về phía Tần An Nhiên : " Em viết tấm thẻ này ? "
Ánh mắt Tần An Nhiên dao động né tránh, không nhìn thẳng vào mắt anh.
Lúc đặt bánh ngọt nhất thời quyết định bốc đồng, bây giờ đối mặt với anh đột nhiên cảm giác cách làm này của mình có chút khó hiểu xấu hổ.
Hứa Giác cười một tiếng : " Em còn rất hiểu tình ý.
"
Tần An Nhiên mím môi, không nói gì.
Hứa Giác tiến lên một bước, cúi đầu, một tay ôm lấy eo cô, một tay kia móc cằm cô một chút : " Vậy gọi anh một tiếng trước mặt ? "
Gò mà Tần An Nhiên ửng đỏ, giọng nói hơi cứng nhắc : " Em cũng không hiểu tình ý như anh nghĩ vậy ...!"
Sau đó cô giãy khỏi anh, đi tới bên cạnh bàn chuyển đề tài : " Chúng ta ăn bánh ngọt đi.
"
Vừa nói cô vừa cởi dải băng màu trên hộp bánh ngọt ra, sau đó mở nắp ra.
Cô đặt một bánh kem trái cây, lớp trên cùng phủ một vòng dâu tây, quả kiwi, đào vàng và các loại trái cây cắt miếng khác, màu sắc rực rỡ lại ngay ngắn.
" Thích không ? " Cô nhìn về phía Hứa Giác.
" Ừ.
"
Tần An Nhiên nhận được câu trả lời của anh, vui vẻ đốt nến, sau đó kéo cánh tay anh : " Mau ước đi.
"
" Có thể ước gì.
"
" Sinh nhật nào chẳng có ước nguyện, rất kỳ diệu, anh mau ước một cái.
" Tần An Nhiên thúc giục anh.
Hứa Giác không còn cách nào, đối mặt với bánh kem, lầu bầu một câu, sau đó nói : " Ước xong rồi.
"
" Nhanh như vậy ? Anh ước gì ? "
" Không nói cho em.
"
Tần An Nhiên bất mãn nhìn anh một cái : " Sao lần nào anh cũng không nói với em ? "
Hứa Giác hờ hững nói một câu : " Bởi vì lần nào cũng là một.
"
Nguyện vọng như năm lớp 3 tiểu học vậy, nhiều năm qua như vậy, vẫn luôn là một.
Tần An Nhiên không tranh cãi với anh nữa, cầm dao nhựa chuẩn bị cắt bánh kem.
Hứa Giác cầm lấy dao, thuận miệng hỏi : " Sinh nhật lần sau còn qua cùng anh ? "
" Ừ, em nói rồi sau này mỗi sinh nhật đều sẽ ở cùng anh.
"
Hứa Giác gật đầu một cái, nhẹ giọng nói một câu : " Thật linh nghiệm.
"
" Cái gì ? "
" Không có gì.
" Hứa Giác cắt một miếng đưa vào đĩa, đưa cho cô, " Đi lên ghế sô pha ngồi ăn.
"
Tần An Nhiên nhận lấy bánh kem, đến ghế sô pha ngồi xuống, mở tivi.
Không lâu sau Hứa Giác cũng đi tới, ôm cô.
Tần An Nhiên thuận thế dựa vào trong ngực anh, vừa ăn bánh kem vừa xem tivi.
Bỗng nhiên, nghe giọng Hứa Giác truyền tới từ trên đỉnh đầu : " Này, em chỉ ăn một mình ? "
Cô lúc này mới nhận ra trong tay anh không cầm bánh kem, dường như là cố ý.
Cô do dự một chút, xiên một miếng bánh kem nhỏ giơ đến bên miệng anh.
Hứa Giác mở miệng nuốt vào, lúc này mới lộ ra vẻ mặt hài lòng.
" Sao anh giống như trẻ con vậy, còn cần người đút.
" Tần An Nhiên lầm bầm một câu.
" Người yêu anh sẵn lòng, hâm mộ sao ? " Giọng Hứa Giác kiêu ngạo lại khiêu khích " Được thì em cũng bảo người yêu em đút cho em.
"
Tần An Nhiên nghe thế đưa cái xiên tới : " Vậy anh cũng đút cho em.
"
Hứa Giác không đưa tay nhận lấy : " Không làm.
"
" ...!"
Tần An Nhiên tức giận nhìn anh một cái, xiên một miếng bánh kem nhét vào miệng, tiếp tục tự ăn.
Rất nhanh liền ăn xong một miếng bánh kem, Tần An Nhiên thò người đặt đĩa lên bàn nhỏ uống trà, đột nhiên hỏi : " Bánh ngọt này thật sự do bố mẹ anh gửi tới ? "
" Ừ.
"
" ...!Vậy bọn họ đều thấy thẻ ? "
" Dĩ nhiên.
"
Tần An Nhiên hơi bất an, nâng mi nhìn anh : " Bọn họ không nói gì chứ ? "
" Có thể nói gì ? Sao còn lo chuyện này ? " Hứa Giác rũ mắt, đưa tay bóp má cô " Không phải anh nói rồi sao, em cứ yên tâm ở bên anh là được, chuyện khác để anh xử lý.
"
Tần An Nhiên nhìn anh chăm chú, giọng nói anh kiên định và trong lòng đã có dự tính trước.
Nhưng cô nhớ tới tối qua anh nói, nhớ tới anh không dễ lộ ra sự lo lắng, nhớ tới anh ít khi thể hiện sự yếu đuối, cô dưới.
Cho tới này đều là anh vì cô vượt mọi chông gai, vốn nên đồng tâm hiệp lực cùng nhau đi, cô giống như từ trước đến nay chưa từng sánh vai cùng anh.
Cô lấy lại bình tĩnh, chớp mắt hai lần, xoay người đối mặt với anh, chậm rãi mở miệng nói : " Thật ra ...!Thời điểm lần đầu mẹ anh tới tìm em, quả thật em lùi bước.
Bởi vì khoảng cách hai nhà chúng ta quá lớn, khoảng cách của em và anh cũng lớn, em không nghĩ được cái nào có thể giải quyết vấn đề này ...!"
Hứa Giác yên lặng mà nhìn cô, chờ cô tiếp tục nói tiếp.
Giọng người trong TV dường như trở thành bối cảnh xa xôi, cả phòng khách cũng chỉ có giọng của Tần An Nhiên.
Cô không hề giữ lại mà nói hết, đây là lần đầu tiên cô nói thứ trong lòng cô với anh.
Giọng nói của cô giống như dòng suối nhỏ chảy qua đá cuội, róc rách mà nhẹ chậm, cả những mâu thuẫn và tự ti trong lòng chưa từng nói với người ngoài cũng cùng nhau chảy xuống.
" Sở dĩ em không nói cho anh, là bởi vì không muốn thêm gánh nặng cho anh.
Anh cũng không làm được gì ......!Ngoại trừ, ngoại trừ tuyệt thực.
"
Hứa Giác nghe được những lời này của cô, khóe miệng cong lên, giọng khó tin : " Đánh giá thấp anh như vậy ? "
" Không phải coi thường anh, khi đó, quả thật em rất hèn nhát, cho nên không nghĩ tới khả khác.
"
" Khi đó ? "
" Ừ, bây giờ ý nghĩ của em không giống.
" Tần An Nhiên dừng một chút, nói quyết định trong lòng với anh " Em cũng xin xuất ngoại, lấy học bổng ra nước ngoài.
"
Hứa Giác sững sờ, dường như rất bất ngờ, chậm rãi nói : " Anh chưa nói anh muốn xuất ngoại ......!"
" Ừ, em nói.
" Tần An Nhiên nhìn thẳng anh, thay đổi cách nói " Anh sẵn lòng đi cùng em không ? "
Hứa Giác nhìn cô, không nói gì.
" Em vẫn luôn cảm thấy mình không ưu tú.
Nhưng hiện tại, em muốn nỗ lực thử xem ......!"
Tần An Nhiên mím môi, hơi thấp thỏm mà nhìn anh.
Hứa Giác tạm dừng vài giây, khẽ cười một cái, giãn mặt mày ra, lần nữa ôm cô vào trong lồng ngực.
" Theo cách anh hiểu về sự ưu tú, không phải là bản thân có được điều kiện ưu việt, sau đó làm ra thành tựu gì ; mà là trong điều kiện hiện tại, có thể làm được tốt nhất.
" Giọng Hứa Giác ôn nhu, hôn trán cô một chút " Em làm được.
An Nhiên, em rất ưu tú.
"
Tần An Nhiên ngửa đầu nhìn anh chăm chú, đèn chiếu trên đỉnh đầu nghiền nát ánh sáng nhỏ trong đáy mắt anh, toàn bộ ngũ quan đều rực rỡ chói mắt.
Vầng sáng dường như phác họa đường nét của anh, khắc vẽ lông mày cao thẳng và cánh mũi nhỏ tinh xảo hơn, đường viên cổ căng chặt rõ ràng và trơn.
Không cầm nổi lòng, cô ngửa đầu, sáp gần lên.
Đây là lần đầu tiên, cô chủ động hôn anh.
Cánh tay cô vòng lên cô anh, dùng đôi môi cọ xát cánh môi anh.
Môi anh có chút lạnh, quấn quít với môi cô, dần dần ấm lên.
Sau đó cô hơi há mồm, dây dưa cùng anh.
Một giây kế tiếp, cơ thể bị đảo lộn một chút, cô ngồi trên đùi Hứa Giác.
Anh ôm cô, cúi người, lấy tư thái cướp đoạt đáng sợ hơn thân mật cùng cô.
Bên trong nhà, tiếng ồn ào của tivi tiếng nuốt mờ nhạt xen vào nhau, dưới ánh đèn lờ mờ, màu sắc kiều diễm dập dờn từng vòng.
Bỗng nhiên, thân hình Hứa Giác cứng đờ, buông lỏng cô, thở còn chưa bình ổn, khóe mắt cũng có chút ấm ướt đỏ hồng.
Cánh tay Tần An Nhiên móc quanh cổ anh như cũ, ý thức còn dừng lại ở khoảng khắc nóng thân mật vừa rồi, thậm chí còn có chút chưa thỏa mãn.
Hứa Giác hít sâu một hơi, rũ mắt nhìn cô, nụ cười mang chút không đứng đắn mập mờ : " Em còn nói em không hiểu tình ý.
"
" Dạ ? "
Hứa Giác cúi người, trầm giọng nói bên tai cô : " Em có phải không mặc đồ lót hay không ? "
Con ngươi của Tần An Nhiên bỗng trợn to : " Sao anh ...!"
Cô nhanh chóng nhìn lướt qua phía dưới, cổ áo áo ngủ này của anh cũng không rộng, cô cho rằng nhìn không ra.
Hứa Giác không ngẩng đầu, hơi thở nóng bỏng tiếp tục quanh quẩn vành tai cô, đầy ngụ ý : " Quần áo này không dày như em nghĩ.
"
" ....!" Mặ Tần An Nhiên thoáng chốc đỏ, màu đỏ ửng lan tới lỗ tai.
Hứa Giác khẽ cắn tai của cô một chút.
Chốc lát, buông lỏng cô ra : " Đi tắm rồi ngủ đi.
"
Tần An Nhiên ngượng ngùng đứng dậy, đứng dậy từ trên đùi anh.
Đi vào phòng ngủ một mình tỉnh táo một hồi, cầm đồ tắm đồ lót ra, mới vừa mở cửa phòng tắm đi một bước vào trong.
" Nếu không ...!" Sau lưng Hứa Giác bỗng lên tiếng, kéo dài âm cuối một cách trêu chọc : " Anh tắm cùng em ? "
Tần An Nhiên dừng bước, tay vẫn cầm trên tay vịn, quay đầu thấy anh lấy tư thế cực kỳ nhàn rỗi dựa vào ghế sô pha, khóe miệng cong lên, trong ánh mắt không che giấu sự tùy ý.
Cô nhìn chằm chằm anh vài giây, mở miệng nói : " Được.
".