Chủ nhật tôi hẹn Tống Diệc Vi, ở thành phố Mạch Tống Diệc Vi quen biết không ít bác sĩ tâm thần, chị cố ý dành ra cả buổi sáng để dẫn tôi và Liễu Phường đến trung tâm chăm sóc sức khỏe tâm thần ở thành phố Mạch.
Trước đây tôi chưa từng đến nơi nào như thế này, đối với một người "tinh thần khỏe mạnh" mà nói, có thể họ sẽ thật sự không thể không mang một cái thành kiến nào đó khi nhìn bệnh nhân tâm thần, dù cho họ có là vô tình đi nữa nhưng khi nhắc đến bệnh viện tâm thần họ vẫn sẽ luôn nghĩ rằng nơi đó toàn là kẻ điên. Khi vừa bước xuống xe tôi liền hít mạnh một hơi, kéo khẩu trang trên mặt lên, xoay người mở cửa ghế sau đỡ Liễu Phường xuống xe.
Trong tòa nhà rất yên tĩnh, những người ngồi xếp hàng bên ngoài thoạt nhìn không khác mấy với người bình thường, thậm chí còn bình thường hơn cả ở bệnh viện bình thường. Dù cho có ở bệnh viện thường vẫn sẽ nhìn thấy những con người đau đớn đến mức không đứng thẳng được, nhìn thấy những người đang bị chảy máu ở đâu đó nhưng ở chỗ này ai ai cũng trông giống hệt người bình thường.
Tôi và Liễu Phường cũng giống như người bình thường.
Tống Diệc Vi đặt tay lên vai tôi, tôi nhắm mắt lại hít sâu hai lần, "Không sao đâu chị."
Chúng tôi không cần phải xếp hàng, vị bác sĩ mà Tống Diệc Vi quen vốn được nghỉ vào ngày hôm nay vì theo yêu cầu nên mới đến bệnh viện, vậy nên sáng hôm nay ông ấy chỉ tiếp đón tôi và Liễu Phường. Tôi khẽ nói cảm ơn với Tống Diệc Vi và bảo Liễu Phường đi vào trước.
Ngoài hành lang phòng khám có hai dãy ghế dài, đối diện tôi cũng có một dãy ghế. Có một cô gái nhuộm tóc vàng đang ngồi trên đó.
Cô nàng ăn mặc rất đẹp, dưới cái áo phao đen bóng lộ ra một bộ vest cực kỳ đẹp trai, trên đùi là quần yếm bó sát chân, một đôi chân rất dài mang đôi boots đế dày. Nhưng ánh mắt luôn có cảm giác trống rỗng, ngẩn người nhìn điện thoại di động, ngón tay cũng bất động, bỗng cô nàng ngẩng đầu nhìn tôi. Cô nàng thiện ý nháy mắt rồi cúi đầu lướt điện thoại, lần này ngón tay đã cử động.
Tôi đột nhiên cảm thấy có phải là tôi quá giống như lâm đại địch rồi không.
Chỉ là bị bệnh thôi mà, giống như bị sốt, bị cảm lạnh, nghiêm trọng hơn thì là gãy xương vậy, chẳng có gì to tát cả.
Tống Diệc Vi ra ngoài nghe điện thoại chưa quay lại, tôi mở điện thoại lên nhìn thấy tin nhắn trong nhóm.
Đại Thành: Đến nơi chưa đấy người anh em, dù cho có là kết quả gì thì mày cũng đừng có chơi trò mất tích nữa, cái trò này làm người ta sợ lắm đấy
Đại Thành: Nghĩ lại tao với Tam Tử đã trải qua gần một tháng không có người anh này rồi, cô đơn lạnh lẽo biết bao! Đồ ăn trong căn tin không còn ngon nữa vì thiếu vắng mày đó
Tam Tử: Một tuần mày đến căng tin được có mấy lần
Đại Thành: Tao đặt đồ ăn bên ngoài đều là bởi vì mày không ở đây nên nó không ngon nữa!
Tôi có hơi buồn cười, nhắn lại: "Liễu Phường đã vào được một lúc rồi, sẽ không mất tích nữa, theo đuổi nam thần nhiều năm như vậy cuối cùng tao cũng bắt được vào tay thì còn chơi trò mất tích làm gì."
Tam Tử: Đỉnh vl
Đại Thành: Đỉnh vl
Đại Thành: Anh mày không nhìn giống kiểu người sẽ yêu đươngĐại Thành: Lúc mày nói với tụi tao là mày với anh mày hẹn hò rồi, thật ra bọn tao tưởng là...
Tôi chỉ đọc được đến đây Đại Thành đã thu hồi tin nhắn về, nhưng tôi có thể đoán được cậu ta muốn nói gì, nhất định là nghĩ tôi lại phát bệnh rồi ảo tưởng tôi và anh tôi đang hẹn hò với nhau.
Đại Thành: Lúc mày bảo với hai đứa bọn tao là mày hẹn hò với anh mày thì tao đang ăn, suýt nuốt luôn xương trong trong miệng.
Tôi gõ gõ màn hình: Không phải là phát bệnh, thật sự hẹn hò rồi, để bữa nào đó cùng nhau ăn một bữa cơm đi
Đại Thành: Ấy ya, người anh thân yêu của em à, là cái miệng này của em hèn hạ thôi, không có ý gì khác đâu
Tôi vừa mới trả lời thì Tống Diệc Vi đã nghe điện thoại xong quay lại. Chị còn chưa kịp ngồi xuống, cửa phòng khám đã mở ra, Liễu Phường trông rất mệt mỏi, hơi thở có vẻ yếu ớt, hai bên tóc dính sát uốn lượn trên gương mặt ướt đẫm nước mắt. Tôi giật mình vội vàng bước lên đỡ Liễu Phường ngồi xuống. Tống Diệc Vi vỗ nhẹ tôi, "Cưng à, để chị, em vào trong đi."
Tôi lo lắng vẫn muốn nói chuyện với Liễu Phường thì trong phòng khám đã gọi tên Liễu Phường, "Người nhà của Liễu Phường có ở đây không?"
Tôi vẫn vô thức cảm thấy căng thẳng khi bước vào, tôi không chỉ là người nhà của Liễu Phường mà tôi còn là bệnh nhân.
Nơi này rất khác với phòng tham vấn của Tống Diệc Vi, một phòng khám sáng sủa, bác sĩ mặc áo blouse trắng, khắp nơi là bầu không khí căng thẳng.
Bác sĩ tâm thần là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, trong miệng có một chiếc răng giả lấp lánh ánh bạc. Lúc nói chuyện tôi luôn có thể nhìn thấy cái răng giả được khảm ở vị trí rất thu hút tầm mắt của tôi. Ông ấy gọi tên tôi hai lần tôi mới hồi phục tinh thần, vội đáp lại, "Ermm chào ngài, tôi là con của Liễu Phường, tôi tên Trần Lễ."
Bác sĩ nói chuyện bằng giọng địa phương ở thành phố Mạch, tôi có thể hiểu.
"Mẹ của cậu không đơn giản là mắc bệnh tâm thần phân liệt, bước đầu kết luận bà ấy nghiêm trọng hơn thật ra là vì rối loạn căng thẳng sau chấn thương, cũng chính là PTSD mà giới trẻ các cậu bây giờ luôn nhắc đến. Một biểu hiện quan trọng của rối loạn căng thẳng sau chấn thương chính là trải nghiệm lại chấn thương, thi thoảng bà ấy sẽ xuất hiện ảo giác nhưng trải nghiệm bị c**ng hi3p năm đó không phải là ảo giác mà là một kiểu trải nghiệm lại chấn thương."
Tôi nhìn cái răng giả nhấp nháy liên tục giống như ngôi sao giữa ban ngày.
Khi ra khỏi phòng khám Liễu Phường đã không còn ở cửa, Tống Diệc Vi vừa rồi vẫn còn đang xem điện thoại, có thể là đang đọc bằng tiếng Anh nên trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa điều chỉnh lại được, đưa tay ấn lên vai tôi, hỏi tôi vẫn ổn chứ bằng tiếng Anh.
Tôi hít một hơi, "Tôi không sao, Liễu Phường đâu?"
Bấy giờ Tống Diệc Vi mới đổi lại tiếng Trung, bảo rằng chị đã đưa Liễu Phường vào trong xe để nghỉ ngơi, chị bảo tôi ở đây chờ chị một chút, chị phải vào trò chuyện với bác sĩ. Tôi ngăn chị lại, "Tôi sẽ ra ngoài trước, ở ngay tầng dưới thôi, tôi muốn gọi điện thoại."
Chủ nhật, đáng lẽ Châu Bạc Tân cũng phải được nghỉ ngơi. Tối hôm qua lúc nói chuyện điện thoại với anh, anh bảo sáng nay phải ra ngoài ký hợp đồng, tôi nhìn lướt qua thời gian, mười một giờ, chắc là hợp đồng đã được ký xong, chẳng ai lại vội vàng ký hợp đồng vào giờ ăn vì nếu không ký hợp đồng xong lại còn phải ngồi ăn với nhau.
Tôi gọi sang, sau vài hồi chuông đã được nối máy với đầu dây bên kia.
Thật ra số lần tôi và Châu Bạc Tân nói chuyện điện thoại thế này cũng không nhiều lắm, mấy ngày nay hầu hết là gọi video qua wechat. Gọi vào số điện thoại của anh như thế và rồi được anh bắt máy, dạo trước phần nhiều là khi tôi muốn quấn lấy anh nhưng anh lại không để ý tới tôi.
Tôi nhất thời im lặng, Châu Bạc Tân đợi một lúc rồi mở lời trước, "Sao rồi em?"
"Anh, em muốn gặp anh." Tôi nói, "Tối nay em đến chỗ anh được không?"
"Được, anh đến đón em."
-
Trên đường đi Liễu Phường cũng đã tỉnh lại, một lúc sau bà nắm tay tôi hỏi về kết quả của tôi, tôi ôm bả vai bà kéo nhẹ vào trong lồ ng ngực bảo con không sao. Tôi vừa mới nói xong thì điện thoại của Liễu Phường liền đột ngột vang lên phát ra âm thanh chói tai trong khung cảnh yên tĩnh trong xe. Liễu Phường sợ tới mức co rúm người lại như thể sau đó bà sẽ vỡ vụn. Ánh mắt bà trống rỗng không tiêu cự, một tay tôi nắm chặt tay bà, một tay ấn nghe máy.
"Em đang ở đâu, chúng ta gặp mặt đi."
Trong loa điện thoại truyền ra một âm thanh có vẻ lo lắng.
Tôi hoàn toàn không nhận ra đó là giọng nói của ai, số điện thoại không được lưu vào danh bạ nhưng Liễu Phường lại run rẩy, mở to hai mắt nhìn điện thoại được đặt trên đầu gối của bà, điên cuồng lắc đầu. Đôi mắt cầu xin sự giúp đỡ nhìn chằm chằm tôi, đôi môi lặng lẽ run lên, bà vừa lắc đầu vừa thì thào với tôi, "Không được, không được, không được đồng ý, ông ta là người xấu, ông ta là người xấu."
Đầu bên kia điện thoại không nghe thấy giọng của Liễu Phường, chỉ có thể nghe được vài giây yên tĩnh, ông ta không chờ đợi nổi nữa, lại lên tiếng.
"Rõ ràng chúng ta đã đàm phán tốt chuyện này rồi, anh cũng không đòi hỏi gì hơn, em đưa cổ phần cho anh, sau này anh sẽ không bao giờ đi tìm em nữa, cũng sẽ không đến gần tiểu Lễ nữa, được chứ?"
Nước mắt Liễu Phường rơi xuống, Tống Diệc Vi cũng dừng xe ven đường.
Tống Diệc Vi vừa dừng xe đã quay phắt người lại, chồm nửa người ra khỏi ghế lái tiến sát lại đây, xoay điện thoại trên đầu gối của Liễu Phường hướng về phía chị, sau đó nhấn mở nút ghi âm. Trong lòng tôi rùng mình liếc nhìn Tống Diệc Vi, chị chỉ chỉ vào điện thoại, cơ thể tôi có hơi không nhịn được run lên.
"Tiểu Phường?"
"Liễu Viên." Tôi mở miệng.
Trong xe yên tĩnh một hồi, Liễu Viên không nói gì nữa, tôi liếc nhìn Tống Diệc Vi, chị cũng đang cau mày.
Tôi li3m môi, đầu óc tôi bây giờ đang xoay chuyển rất nhanh, chắc chắn Liễu Viên vẫn chưa biết tôi đã biết được thân thế của mình, nếu không ông ta cũng sẽ không tiếp tục gọi điện thoại cho Liễu Phường để đòi cổ phần như vậy. Nhưng tôi không nhất thiết phải giả ngu với ông ta, nếu tôi giả ngu thì sẽ không thể nghe hiểu những gì ông ta nói.
"Ông còn dám gọi điện cho mẹ tôi? Ông có biết chúng tôi đang ở chỗ nào không? Chúng tôi vừa mới ra khỏi bệnh viện tâm thần, ông làm ra cái chuyện này mà còn dám tới đòi cổ phần? Đúng là gan đấy." Tôi nói rất hung dữ nhưng thật ra trên trán tôi đã đổ một lớp mồ hôi dày, trái tim sắp nhảy cả ra ngoài, bên tai là tiếng tim đập thình thịch.
"Ha." Một tiếng cười khẽ truyền ra từ trong loa, "Tiểu Lễ? Sao lại thế? Tiểu Phường bị bệnh hay là con bị bệnh vậy, có muốn cậu đi thăm hai người không?"
Tôi siết chặt nắm đấm.
Chắc chắn Liễu Viên biết chúng tôi đang ghi âm, đều do tôi nói quá cố ý nên mới bị ông ta nhận ra. Hô hấp của tôi không kiểm soát được trở nên gấp gáp, Liễu Viên vẫn đang nói chuyện.
"Tiễu Lễ, thật ra cậu và mẹ con có chút hiểu lầm, biết đâu chừng chân tướng vụ việc không phải thế, con cũng là một đứa nhóc lớn thế rồi..."
"Ông biết tôi đang ghi âm, đúng không?"
"Ghi âm? Ghi âm cái gì... Ôi." Liễu Viên nở nụ cười, tiếng cười sang sảng và bao dung cứ như ông ta thật sự là quân tử trong sạch, "Cậu bảo này, chuyện năm đó đều là hiểu lầm, nếu đã là hiểu lầm thì cậu cũng không sợ con ghi âm lại."
"Tôi sẽ tống ông vào tù, Liễu Viên, tôi nhất định sẽ tống ông vào tù."
Liễu Viên vẫn còn muốn nói gì đó nhưng Tống Diệc Vi đã đưa tay nhấn cúp máy.
"Chết tiệt." Tôi đấm một phát vào chân mình. Nhất thời không tài nào bình tĩnh lại được, định đưa tay lấy điện thoại nhưng vừa mới đưa tay ra một chút Liễu Phường đã hét lớn, tiếng hét chói tai bị bóp nghẹt trong xe, không gian chật chội nháy mắt bị lấp đầy trong sự sỡ hãi và suy sụp. Liễu Phường liều mạng lắc đầu nhìn tôi, "Tôi xin anh, đừng đến đây, đừng đến đây, tôi xin anh."
"Tiểu Lễ." Tống Diệc Vi chợt gọi tôi, tôi quay đầu nhìn chị.
"Quay lại cảnh này đi." Tống Diệc Vi nhìn tôi.
Cả người tôi cứng đờ nhìn Liễu Phường đang co rúm người lại như một đứa trẻ, cánh tay vung vẩy loạn xạ.
"Tiểu Lễ." Tống Diệc Vi gọi tôi, "Đây là đang giúp bà ấy, em biết mà."
Phải, tôi biết chứ.
Bác sĩ đã bảo tình trạng của bà rất nghiêm trọng, bà có khuynh hướng né tránh một cách nặng nề, là khuynh hướng này khiến bà không muốn vạch trần những chuyện trong quá khứ nhưng thật ra mỗi giây mỗi phút bà đều đang sống trong quá khứ, không phải chỉ đơn giản là ảo giác mà là đang trải nghiệm lại, có nghĩa mỗi ngày bà đều sẽ bị Liễu Viên c**ng hi3p thêm một lần. Đây là một vòng tuần hoàn ác tính, chỉ cần Liễu Viên vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật vậy Liễu Phường sẽ vĩnh viễn không thoát ra được.
Tôi đang giúp bà, dù cho có đưa bà trong một tình trạng nhếch nhác như vậy ra để làm bằng chứng trình lên, ngay cả khi khiến bà máu chảy đầm đìa thì tôi cũng là đang giúp bà.
Tôi run rẩy mở ghi hình lên hướng về phía Liễu Phường.
Tôi cũng không biết có ghi lại được không, hai mắt tôi nhòe đi vì nước mắt nên chẳng thấy rõ được điều gì. Không biết trôi qua bao lâu, Liễu Phường cũng đã yên tĩnh lại, Tống Diệc Vi nhẹ nhàng gọi tên tôi không biết đến lần thứ mấy tôi mới nghe thấy. Máy móc nhấn tắt ghi hình, tôi không dám nhìn xem mình đã quay lại được cái gì mà chỉ cúi người ôm Liễu Phường, áp lên trán bà, "Mẹ, con xin lỗi, con xin lỗi. Con nhất định sẽ giúp mẹ đuổi người xấu đi, con nhất định sẽ làm được."