Vừa Ý Quý Công Tử

chương 7

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tuy nói chỉ cần đi dọc theo một con đường mòn là đến trấn trên, nhưng một đoạn ngắn đường núi này đi cũng mất nửa giờ.

Đỗ Vân Ny nửa rúc vào trong ngực Thiệu Tuyên Dĩnh nửa dựa vào hắn, một tay chống đỡ nổi sức nặng toàn thân của cô mới có thể miễn cưỡng đuổi theo người đàn ông.

Ngoài ý nghĩ của Thiệu Tuyên Dĩnh, đoạn đường này cô mặc cho hắn ôm đi, cũng không tránh ngực của hắn.

Chóp mũi ngửi thấy hương thơm mê người trên người Vân Ny, dáng người ma quỷ của cô còn dựa vào trong ngực của hắn, làm hắn không nhịn được nổi lên cỗ dục vọng.

Mà dựa vào trong ngực hắn Vân Ny càng lộ vẻ thấp thỏm bất an. Bị bàn tay to của hắn kéo, cô nửa người cơ hồ đều dán lên người hắn. Trên người Tuyên Dĩnh truyền tới mùi nước hoa làm cho tim của cô đập càng nhanh.

Bị hắn kéo thời gian càng lâu, cô càng thấy được hai chân của mình không làm được gì.

Rõ ràng chỉ có chân phải bị thương, nhưng bị hắn kéo như vậy, cô cảm giác chân trái cũng như bị thương rồi.

Thật vất vả đi tới trấn trên, lại không nhìn thấy quán ăn chính thức nào.

Mắt của Đỗ Vân Ny lại nhìn thấy cô gái đi về phía một quán ăn nhỏ.

Hôm nay tuy là ngày nghỉ, nhưng quán ăn lại không có người khách nào.

Trên đó có treo biển hiệu " Quán ăn nhỏ A Mỹ ". Một người phụ nữ trong quán ăn đi ra vừa nhìn thấy người đàn ông, lập tức hỏi: " Hôm nay ông xuống núi, thế nào mà trở về sớm thế? Có hay không thuận lợi mượn được tiền?"

"Làm gì vừa thấy tôi trở về liền hỏi vậy. Trước hết chào hỏi khách đi."

"A!"

Người phụ nữ lúc này mới chú ý tới hai người khách đứng ở sau lưng chồng mình, tuấn nam mỹ nữ lạ mặt.

"Ngại quá, mời ngồi. Hai vị ăn cơm chưa? Có muốn ăn chút gì hay không? Chúng tôi món ăn ở đây không đặc sắc lắm, nhưng cũng rất mới mẻ."

Nhìn người phụ nữ nhiệt tình chào hỏi bọn họ, tầm mắt Đỗ Vân Ny dừng ở một cái quán ăn khác ở cách đó không xa trông hoa lệ hơn, còn quán ăn trước mặt này xem ra khá đơn sơ.

Thiệu Tuyên Dĩnh tự nhiên chú ý tới sự do dự của cô. Nhớ lần trước hắn từng mang một ngôi sao mới nổi đến một nơi ăn hải sản đơn sơ, ai ngờ khi nhìn thấy kia quán ăn đơn sơ, hơi có vẻ xốc xếch, người phụ nữ đó cứ nhiên không chút lưu tình xoay người bước đi.

Hỏi tại sao lại đi, cô chỉ nói cảm thấy không vệ sinh.

Trải qua sự kiện đó, người phụ nữ kia biến mất khỏi danh sách phụ nữ của hắn.

Người phụ nữ cười đưa thực đơn: "Xin hỏi hai vị muốn dùng món gì?"

Vân Ny cười trả lời: "Do Thiệu tiên sinh quyết định đi! Tôi không có ý kiến."

"Đã như vậy, làm phiền chị mang toàn bộ món ăn trong thực đơn chiều lên."

Thiệu Tuyên Dĩnh vừa nói ra lời này, trong mắt bà chủ quán lập tức lộ ra ánh sáng vui sướng. Thật lâu không có người khách nào hào phóng như vậy tới quán ăn, bọn họ phải biểu hiện thật tốt mới được.

"Xin chờ một lát, món ăn tới ngay." Dứt lời, hai vợ chồng vui vẻ hướng phòng bếp chạy.

Tuyên Dĩnh nhìn Vân Ny, trong ánh mắt nhiều hơn một phần tán thưởng.

Mà bây giờ trước mắt hắn là cô gái nhỏ tinh quái, không biết cô sẽ lựa chọn thế nào đây?

Một hồi lâu, Đỗ Vân Ny mỉm cười kéo tay Tuyên Dĩnh đi tới quán ăn nhỏ A Mỹ.

Cô chọn quán ăn nhỏ này để ăn cơm.

Cô so với những cô gái cùng hắn ăn cơm, đơn giản khác nhau một trời một vực.

"Anh làm gì thế. . . . . . Nhìn tôi như vậy ? Trên mặt tôi có dính bẩn sao?"

Đỗ Vân Ny thấy Thiệu Tuyên Dĩnh nhìn cô hơi khác, ánh mắt thật nóng bỏng và có sức quyến rũ.

"Gương mặt của em giống như bị dính một chút bụi."

Tuyên Dĩnh đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của cô, "Hiện tại tốt hơn nhiều."

Vân Ny không tự chủ đưa tay vuốt chỗ hắn vừa chạm, chỉ cảm thấy chỗ hắn chạm qua cũng nóng lên.

Một lát sau, đôi vợ chồng kia đưa thức ăn mang đầy hương vị miền núi lên bàn.

Đã sớm đói lại nhìn thấy món ngon trên bàn, Vân Ny chẳng qua là lễ phép hướng Tuyên Dĩnh cười một tiếng, rồi không khách khí chút nào giơ đũa tấn công thức ăn ngon trước mắt.

Thiệu Tuyên Dĩnh vẻ mặt tươi cười nhìn Đỗ Vân Ny tướng ăn như hổ, xem ra cô đói bụng lắm.

Hắn cũng bắt đầu ăn, hơn nữa hắn cười, học Vân Ny cầm lên đùi gà đưa lên miệng cắn.

Hai người tận tình cười, ăn uống no say. Bỗng nhiên, Tuyên Dĩnh giật mình nghĩ hắn không hề ưa phụ nữ ăn uống như thế, duy chỉ có Vân Ny hắn cảm thấy tướng ăn của cô đặc biệt khả ái?

Chẳng lẽ hắn lặng lẽ nảy sinh tình cảm với cô mà không phát hiện ra?

Đỗ Vân Ny không có phát hiện Tuyên Dĩnh khác thường, tiếp tục ăn cho đến khi no bụng ăn không vô bất kỳ gì nữa, lúc này mới thỏa mãn nói:

"Nơi này món ăn ngon thật, tôi ăn no bụng a! Nếu ăn uống no đủ rồi, chúng ta cũng nên đi về thôi."

Lại đột nhiên nhớ tới, xe của bọn họ bị hỏng ! Không phải bị vây trên núi đi không được sao?

"Nguy rồi, tôi hiện tại mới nghĩ đến xe bị hỏng, chúng ta làm như thế nào xuống núi được?"

Không đợi Tuyên Dĩnh trả lời, suy nghĩ nhanh nhạy Vân Ny lấy điện thoại di động ra tính gọi cứu binh, "Xe cũng không thể vẫn đặt ở nơi đó? Duy nhất chính là gọi cần cẩu đến kéo. Thuận tiện tìm người tới đón chúng ta trở về."

Nhưng thật đáng tiếc, điện thoại di động của cô lại không có sóng.

"Nơi này quá vắng vẻ, điện thoại di động căn bản cũng không có thể sử dụng. Xem ra chúng ta nhất định bị vây ở chỗ này, không về nhà được."

Hắn tà mị cười có ý xấu thưởng thức vẻ mặt ảo não của cô rồi mới lấy ra vũ khí bí mật cuối cùng .

"Không cần lo lắng, điện thoại di động không thể dùng nhưng cũng còn có cái hơn điện thoại."

Thiệu Tuyên Dĩnh lấy trong túi ngực ra máy bộ đàm vô tuyến điện, gọi cho Vu Dương giao phó mấy câu, liền tuyên bố cứu binh đã lên đường.

Đỗ Vân Ny vừa nghe, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó cô không hiểu hỏi: "Trên người anh mang theo đồ dùng tốt như vậy, sao lại không lấy ra dùng sớm một chút ?"

"Em không có nói, anh cũng quên mất."

Tuyên Dĩnh nở nụ cười chân thật ẩn giấu trò đùa dai.

Hắn thích thưởng thức vẻ mặt thay đổi phong phú của cô, lại càng không muốn đưa cô trở về nhanh như thế.

" Bao lâu nữa họ mới đến vậy?"

Cô ước gì cứu binh mau lại đây, bị giằng co một ngày, cô đã sớm mệt muốn chết rồi, hiện tại chỉ muốn về nhà tắm nước nóng, nằm ở trên giường đánh một giấc.

"Ước chừng một canh giờ."

Trả tiền xong hai người đi ra khỏi quán ăn nhỏ. Đỗ Vân Ny có chút mờ mịt, không biết nên làm gì cho qua thời gian.

Tuyên Dĩnh đề nghị: " Em có muốn đi dạo hay không? Núi này phong cảnh đẹp vô cùng."

Đối với đề nghị của hắn Vân Ny không phải là không thích nhưng cô bị thương đi lại bất tiện, chỉ có thể liên tục do dự. Hơn nữa Vân Ny mặc một trang phục khiêu gợi, một hồi gió lạnh thổi, làm cô lạnh run run cả người.

Thiệu Tuyên Dĩnh lập tức cởi áo khoác, khoác lên trên người của cô.

"Cám ơn!"

"Trên núi có chút lạnh, đi xuống thân thể sẽ ấm hơn một chút."

Cô để mặc cho Tuyên Dĩnh dắt tay, hướng đường nhỏ đi xuống.

Đỗ Vân Ny bị động để cho hắn dắt tay, trong lòng không khỏi cảm thấy hạnh phúc.

Có lẽ sâu trong nội tâm của mình Vân Ny vẫn khát vọng tìm được nơi chốn, chẳng qua là hiện tại cô quan tâm đến sự nghiệp, căn bản cũng không để ý đến khát vọng từ trong lòng mình.

Ba năm trước đây, mẹ của cô ngoài ý muốn phát hiện cha ở ngoài có người phụ nữ khác, đó chính là sự đả kích làm tan nát cõi lòng mẹ, cho nên mẹ đã chán nản mà đưa ra yêu cầu ly hôn với cha.

Không nghĩ tới hơn hai mươi năm hôn nhân, lại không sánh bằng một chút xíu hấp dẫn bên ngoài?

Đỗ Vân Ny đột nhiên tránh thoát khỏi tay Tuyên Dĩnh.

Cô không muốn giống mẹ, vì đàn ông mà tan nát cõi lòng, mất đi tất cả.

Coi như không có đàn ông, cô cũng có thể sống tốt .

Nếu nói là thế gian này thật có người đàn ông đáng giá làm cô lưu luyến, vậy cũng chỉ có Thiệu ca ca mà thôi, từ nhỏ luôn thương yêu cô, luôn ôn nhu quan tâm cô, Thiệu ca ca hôm nay đang ở phương nào? Cô thật là nhớ hắn.

Cô quyết định chờ có được khoản tiền thưởng kếch xù cùng xe Austin, cô muốn đi Mĩ một chuyến.

"Thế nào?"

Thiệu Tuyên Dĩnh chú ý tới thần sắc khác lạ của cô.

Cô đột nhiên tránh thoát tay của hắn, làm hắn có cảm giác buồn bã, mất mác.

"Có phải hay không đi quá xa? Cho nên đau chân?"

"Có một chút."

Mặc dù chân của Vân Ny có chút không thoải mái, nhưng cũng không bằng vết thương trong lòng.

Cho dù cha mẹ ly dị đã ba năm rồi, nhưng cô không có cách nào quên được.

Ngay cả người cha đa tình năm đó cũng phản bội mẹ, cô lại có thể nào mong đợi Thiệu Tuyên Dĩnh đào hoa, sẽ quan tâm đến mình cô?

Ngay từ lúc này, trong lòng Đỗ Vân Ny quyết định muốn cố ý coi thường tình cảm tốt đẹp trong lòng mình đối với Tuyên Dĩnh, toàn tâm toàn ý lo cho sự nghiệp.

Bị cô tránh tay, Tuyên Dĩnh ngược lại càng ôm chặt lấy cô.

"Anh. . . . . . anh muốn làm gì?"

Bỗng nhiên bị Thiệu Tuyên Dĩnh ôm vào trong ngực, Vân Ny đỏ mặt, nhịp tim tăng nhanh mà nghĩ cách tránh ra.

Cô không thể chìm đắm trong đó, nếu không một khi bị phản bội, cô sẽ giống mẹ mà tan nát cõi lòng.

"Chân của em bị thương, không thể đi nữa. Nếu bọn Vu Dương còn chưa tới, hãy để anh chăm sóc cho em vậy!"

Thiệu Tuyên Dĩnh ôm lấy Vân Ny.

Vân Ny không dãy ra khỏi hắn, chỉ có thể chấp nhận mặc cho hắn ôm.

Áo khoác trên người cô, có một cỗ nước hoa nhàn nhạt, đó là mùi vị trên người của hắn, cô không ngờ mình dần dần quen thuộc, trầm mê mùi thơm của hắn.

Ở trong ngực hắn, thật là ấm áp, thật thoải mái, sự mỏi mệt làm cho ý thức của Vân Ny dần dần lung lay.

Tuyên Dĩnh ôm cô, bước chậm, một lúc lâu cúi đầu mới chú ý cô đã ngủ.

Cô gái này vốn kịch liệt muốn tránh thoát cái ôm của hắn, hiện tại lại ngủ thiếp đi ở trong ngực hắn? Hắn tận tình thưởng thức vẻ diễm lệ, khả ái khi ngủ của cô.

Chẳng lẽ cô không biết, con cừu ngủ ở trước miệng sói rất nguy hiểm sao?

Hắn chậm rãi cúi đầu, khó kìm lòng nổi mà hôn xuống con cừu nhỏ.

Nghĩ thầm, những người phụ nữ ái mộ hắn, từ trước đến giờ luôn chủ động mà tích cực. Còn cô gái này làm hại hắn bây giờ hưởng thụ qua "Trộm hương".

Hiện tại con cừu nhỏ cho hắn cơ hội, lại làm hắn yêu cảm giác trộm hương.

Tính toán thời gian, Vu Dương cũng nên đến.

Nếu như không phải là rõ ràng Vu Dương làm việc hiệu suất luôn luôn cao, hắn còn muốn thừa dịp con cừu nhỏ không có lực phản kháng mà trộm hương thêm. Hiện tại dục vọng của hắn đối với cô cũng không phải chỉ hôn là có thể thỏa mãn.

Lúc này, một chiếc xe BMW màu bạc lái vào núi.

Trong xe Vu Dương vừa nhìn một cái liền nhận ra bóng lưng của Tuyên Dĩnh ở trước mắt. Hắn liền tranh thủ lái xe đến bên người Tuyên Dĩnh, kéo cửa kính xe xuống, nói:

"Tổng giám đốc, tôi tới muộn."

Thiệu Tuyên Dĩnh lại lộ ra nụ cười thần bí với hắn. "Không, cậu đến sớm”.

Truyện Chữ Hay