Thời gian trôi đến canh ba.
Gin cuối cùng cũng vác theo đã ngất xỉu Musaki trở về đến nhà.
Dưới ánh mắt quái dị của ba vị thiếu nữ đang đứng ở giữa sân luyện tập kia, hắn liền đi thẳng vào một căn phòng trống, sau đó liền trói hai tay, hai chân của nàng vào bốn góc giường.
Nhìn thiếu nữ đang nằm bất tỉnh một chút, hắn liền giơ tay bóp lấy mũi nàng.
Dường như cảm thấy không thở được, Musaki sắc mặt hơi nhăn nhó một chút rồi mở choàng hai mắt ra, ngay tức khắc đập vào mắt nàng chính là khuôn mặt của vị tổ tiên trộm cắp kia.
Ngạch, mà nói trộm cắp cũng không đúng, nói thế nào thì đó cũng là đồ của hắn đâu.
“Tỉnh lại a, ngươi đọc thử cái này nào.”
“N-ngươi muốn làm gì!?”
Musaki giật mình muốn nhảy sang một bên tránh thoát, nhưng đột nhiên nàng phát hiện, tay chân của mình vậy mà không thoát ra được, tất cả đều bị trói lại.
“Bây giờ ta sẽ cho ngươi xem một lá thư, ngươi xem nội dung bên trong có gì không hợp lý và cần phải chỉnh sửa không?”
Hắn nhìn nàng một chút rồi nói.
“Thư? Thư gì?”
Nàng bây giờ đột nhiên có chút sợ thân ảnh ở trước mặt, lại hối hận chính mình tại sao phải dây dưa đến người này, nàng còn phải báo thù cho gia đình của mình nữa đâu, nàng không muốn chết một cách vô nghĩa như vậy a.
“Thư tống tiền a, bắt cóc mà không thông báo thì có chút không đúng với trình tự đâu.
Đây ngươi đọc thử xem, mấy loại thư bắt cóc như thế này ta không có kinh nghiệm lắm.”
Hắn cầm lấy một lá thư đưa ở trước mặt nàng, để nàng đọc lấy.
“Thư tống tiền?”
Musaki khoé miệng có chút co giật nhìn cái tiêu đề ở đầu trang giấy, nàng lần đầu tiên thấy có người viết thư tống tiền còn để cái tiêu đề đâu.
Sau đó nàng liếc mắt xuống nội dung ở bên dưới, tờ giấy tuy khá lớn nhưng nội dung lại chỉ có - hàng chữ mà thôi.
“Vợ ngươi chính thức bị bắt, trong nửa tháng phải giao ra Zantō Tsurugi, trễ ngày đầu tiên nàng sẽ bị tét mông cái, trễ ngày thứ hai bờ mông của nàng liền sẽ bị tháo xuống, trễ ngày thứ ba liền chờ nhặt xác của nàng đi.”
Nàng khoé mắt run rẩy nhìn vào những dòng chữ trước mắt.
Bắt cóc thì có doạ giết là điều dễ hiểu, nhưng là tháo xuống bờ mông của ta là cái gì quỷ?
Cái này không khỏi cũng quá kì lạ đi.
“Đọc xong sao? Như vậy ta liền đi gửi lá thư này a, đừng kinh ngạc, ta là quỷ cho nên cái gì cũng dám làm, nhất là đối với những người không có quan hệ gì như ngươi.
Ngươi lo mà cầu nguyện Uzukamaru mang đao đến đây cho ta đi.”
Gin nhìn vẻ mặt mộng vòng rồi lại chuyển sang tái nhợt của nàng một cái, rồi đứng lên đi ra ngoài, bỏ mặc thiếu nữ đang lâm vào trạng thái mộng bức ở lại một mình trong phòng.
Còn vì sao phải đợi nửa tháng, một mặt chính là do hắn vừa hoàn tất phân giải Akaza và sắp tới chính là khoảng thời gian hắn làm quen với Huyết Quỷ Thuật mới, nên dù cho có lấy được đao thì cũng không dùng ngay được.
Còn vì sao lại phân giải Akaza chậm hơn dự tính ban đầu đến nửa tháng, thì phải kể đến chuyện hắn phải bỏ ra rất nhiều thời gian để huấn luyện các nàng đâu.
Còn mặt khác chính là hắn muốn cho nàng dư dả thời gian một chút để suy nghĩ, nói cho cùng thì cũng là người cuối cùng của gia tộc.
Thật ra còn có một nguyên nhân nữa, đó chính là cô nàng này là một cái thiên tài, tố chất thân thể của nàng rất tốt, mặc dù không có gấp lần cơ bắp như Mitsuri nhưng nàng vẫn là có lượng cơ bắp nhiều gấp - lần người bình thường.
Lại thêm nàng từ nhỏ đã bắt đầu làm quen với nâng búa để rèn đao, nên sức mạnh thể chất của nàng hiện tại là rất mạnh, lúc ngắn ngủi giao tranh kia hắn cũng có nhận ra.
Với lại kiếm thuật của nàng cũng không kém, lại rất quái dị, lúc hắn ngăn cản đao của nàng thì đã cảm giác được kiếm thuật của nàng không tầm thường, hẳn là sử dụng một loại hơi thở nào đó.
Theo hắn thấy thì cái nàng thiếu cũng chỉ là kinh nghiệm thực chiến mà thôi.
“Các ngươi đã luyện tập xong thì sao không đi ngủ đi? Còn chạy tới đây làm gì?”
Vừa bước ra ngoài hắn liền gặp được, ba cái đầu nhỏ đang lén lút nhô ra nhìn vào bên trong phòng.
“Thiếu nữ đó là thế nào vậy, Gin?”
Shinobu dùng ánh mắt ngờ vực nhìn hắn rồi hỏi.
“Nàng là con tin của ta, được rồi, các ngươi đừng để ý đến nàng, trở về nghĩ ngơi đi, tối mai còn phải tiếp tục huấn luyện đâu.”
Hắn phủi ba người các nàng một cái rồi trở về phòng của mình.
Còn về chuyện lá thư kia, đó chỉ là một trò đùa của hắn mà thôi.
…
Nửa tháng lại trôi qua.
Thời gian hiện tại là lúc xế chiều.
Cuộc sống thường nhật của bọn hắn cũng không có biến động quá nhiều, trừ trong nhà hiện tại lại có thêm một người mà thôi.
Trong nửa tháng này, Kagaya cũng có gửi thư cho hắn mấy lần, nói số lượng người mất tích đã tăng lên con số người, chuyện này cũng đã kinh động tới chính phủ bên kia.
Nhưng điều kì lạ là bên đó vậy mà cũng không làm ra động tác gì để ứng phó, thế nhưng khi Gin nhìn thấy những thông tin này thì cũng không quá cảm thấy khó hiểu.
Dù sao thì vẫn còn có cái gọi là khế ước ràng buộc đâu, thế lực của Thiên Hoàng không muốn nhúng tay vào chuyện này cũng là điều dễ hiểu.
Một hai ngàn mạng người đối với Nhật Bản tại thời đại này có vẻ như cũng không quan trọng lắm a.
Chỉ là cái khiến hắn quan tâm là tại sao Muzan phải bắt nhiều người như vậy làm gì đâu?
Cạch!
Đang lúc suy nghĩ của hắn lâm vào ngõ cụt thì cửa phòng của hắn bị đẩy ra, Shinobu từ bên ngoài bước vào đối với hắn nói: “Nàng đã đồng ý giao ra thanh bảo đao rồi, chuyện này để ta phụ trách cho.”
Nửa tháng này hắn ức hiếp Musaki có chút thảm, mấy lần cô nàng kia muốn khai thật nhưng đều bị hắn chặn miệng lại, rõ ràng hắn chính là cố ý ức hiếp người ta.
Thật ra hắn cũng không sợ nàng không mang đao ra đưa đến tới tay cho hắn, phải biết Kagaya còn gấp hơn hắn a, nàng không muốn giao thì Kagaya cũng sẽ bắt nàng giao ra.
“Ồ, vậy liền nhờ ngươi.”
Thấy bộ dạng tỉnh bơ của hắn như vậy, Shinobu cũng không nhịn được là liếc xéo hắn một cái, rõ ràng là cái tên này cố ý tạo thêm phiền phức, vậy mà hiện tại lại tỏ ra mình là người vô tội, cũng vì hắn mà hai ngày trước Oyakata phải gọi nàng qua để giao phó nhiệm vụ lấy thanh đao mang tới tận tay dâng lên cho hắn đâu.
Nếu Gin mà biết ý nghĩ của nàng thì sẽ cười nhạt một tiếng rồi nói: ‘Ta chỉ bỏ công đi một lần mà thôi, các ngươi nếu còn muốn ta huấn luyện thì phải cầu cạnh, phục vụ ta a…ta mới không có thời gian bỏ công sức của mình ra mà đi tìm lung tung.
Ta rất bận!’
“Vậy ta liền đi mang theo nàng trở về làng, tối nay có lẽ sẽ về trễ.”
“Chờ một chút, ngươi giúp ta chuyển lời cho nàng…nói nếu muốn mạnh hơn thì nàng có thể tới đây tham gia huấn luyện cùng các ngươi.”
Gin bổng nhiên gọi Shinobu lại và nói, dù thế nào thì Musaki cũng là hậu nhân của mình, nếu nàng mong muốn mạnh hơn thì hắn có thể giúp một chút.
Hắn cũng không biết nhờ quyết định đột xuất này, mà tương lai của hắn lại có một chút chuyển biến.
Đến lúc đó hắn liền sẽ biết được quyết định lần này là đúng đắn đến cỡ nào.
…
Lúc này ở trong một căn phòng.
Musaki ngồi trên giường trầm tư suy nghĩ.
Thật ra ở thời gian một tháng rưỡi trước, trong cuộc trò chuyện với Oyakata thì nàng cũng đã bị hắn thuyết phục và đồng ý giao ra Zantō Tsurugi rồi.
Cho tới lúc lần đầu gặp mặt Gin ở nửa tháng trước, khi biết được danh tính của hắn, rồi sau đó lại bày ra nhiều trò như vậy, cũng là vì nàng muốn thăm dò một chút tính cách cùng nội tâm của người được cho là tổ tiên của mình mà thôi.
Thế nhưng ai mà ngờ được sự tình lại xảy ra đến nước này a.
Tính cách của hắn xấu đến mức không được bình thường đâu, trong nửa tháng này nàng bị hắn tét vào mông không dưới cái đi, nếu không có Shinobu tỷ tỷ giúp nàng chữa trị lấy, thì hiện tại nàng đi đứng cũng rất khó khăn đi.
Mà nàng không phải là không nghĩ chạy trốn, thế nhưng là chạy không được a, vì hắn luôn trói nàng vào bốn góc giường, sau đó ngồi ở bên cạnh canh chừng nàng cả ngày đâu.
Nghĩ tới đây, nàng vẫn không hiểu tại sao những vị tỷ tỷ kia lại có thể ở chung với một kẻ có tính cách xấu như vậy, mỗi khi nhắc đến chuyện này thì bờ mông của nàng liền không nhịn được mà cảm thấy có chút ê ẩm đứng lên.
Cạch!
Lúc nàng lâm vào hồi ức của sự thổn thức thì cánh cửa bị đẩy vào.
“Musaki, chúng ta đi lấy nó về thôi.”
Shinobu vừa từ phòng Gin qua đây, nhìn về thiếu nữ trước mắt nói.
“Ừm, đa tạ Shinobu tỷ tỷ đã giúp đỡ ta trong thời gian vừa rồi.”
Musaki khi thấy nàng thì cũng đứng lên cúi người cảm tạ lấy.
Sau đó hai người vì không để mất thời gian, cũng nhanh chóng lên đường trở về Làng Thợ Rèn, thế nhưng đây cũng không phải là lần cuối cùng mà Musaki ở trong ngôi nhà này đấy.
…
Pháo đài vô cực.
“…mà chỉ trụ được có người a.”
Kibutsuji Muzan ngồi ở giữa một căn phòng rộng lớn tựa như một cái quảng trường, lạnh nhạt nói.
Mà trên “quảng trường” này chính là vô số tàn chi của nhân loại, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất mà không chừa lại một khoảng trống, điều này cũng có thể thấy hoàn cảnh ở nơi này hiện tại khủng khiếp tới mức nào.
“ người, ăn hết chỉ để đổi lại tên ở đẳng cấp Hạ Huyền, ngài vẫn luôn tàn nhẫn như vậy đâu.”
“Tàn nhẫn? Ngươi dùng sai từ đâu Uzume.
Sinh vật bậc cao săn giết sinh vật bậc thấp tại sao lại gọi là tàn nhẫn? Cá lớn nuốt cá bé mà thôi, nhân loại cũng chỉ là thức ăn của chúng ta a, đó chính là quy luật tự nhiên.
Mà ngươi cũng nói sai đâu, bọn hắn mặc dù là Hạ Huyền nhưng đều là đẳng cấp cao nhất, trong đó còn có tên còn mạnh không kém Daki đâu, trong đó còn có tên rất có triển vọng trở thành Thượng Huyền a.”
Muzan liếc nhìn thiếu nữ ở bên cạnh rồi thản nhiên đáp.
“Trái lại là ngươi, ngươi dự tính không hồi phục lại năng lượng sao? Kể từ lần sử dụng năng lực quá giới hạn tại năm trước thì ngươi tựa hồ đã ăn rất ít a.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì làm sao có thể chiến đấu trong thời gian dài được?”
Hắn không chờ nàng nói thêm cái gì, liền tiếp tục mở miệng nói.
Đối với chuyện này thì Uzume cũng chỉ là im lặng không đáp, không phản bác cũng không giải thích.
Một lát sau nàng mới trầm ngâm nhẹ giọng nói một câu: “Chuyện này ta sẽ có toan tính của mình, sẽ không ảnh hưởng tới kế hoạch của ngài.”
“Vậy thì tốt.”
Muzan nghe xong cũng không để ý đến nàng, mà bắt đầu đưa mắt nhìn sang thân ảnh đang quỳ ở trước mặt, lạnh nhạt nói: “Từ hôm nay trở đi, các ngươi có một tháng để đi săn cùng thích ứng với năng lực của mình, còn bây giờ thì tản đi đi.”
“Vâng.”
Một trăm thân ảnh đồng loạt hô lên một tiếng, sau đó liền bắt đầu hướng về bốn phương tám hướng tản ra.
Trong một trăm con quỷ này có già có trẻ, thậm chí còn có trẻ con ở trong đó, thông qua hình dáng thì có thể đoán được khi còn là người thì bọn chúng cũng chỉ khoảng - tuổi gì mà thôi.
“Hyo, chủ nhân, ngài có cần ta đi bắt thêm người trở về không?”
Lúc này Gyokko bổng nhiên xuất hiện ở bên cạnh, ngữ khí có chút nịnh nọt, cẩn thận dò hỏi.
Bởi vì hắn không nịnh nọt không được a, thời gian hai năm qua hắn đã không thể giết được một tên trụ cột nào của sát quỷ đội, điều này đã khiến cho hắn cả ngày sống trong nơm nớp lo sợ.
Bổng dưng hơn tháng trước Muzan đại nhân gọi hắn tới, lúc đó hắn quả thật nghĩ mình sắp chết rồi, nhưng không ngờ kết quả chẳng những không chết, trái lại còn được giao cho một nhiệm vụ quan trọng và được cho thêm một ít máu nữa, chuyện này quả thật đã làm hắn tưởng chừng như mình đang nằm mơ a.
“Không cần, bao nhiêu đó là đủ rồi, ngươi trong thời gian này vẫn đi săn giết bọn kiếm sĩ diệt quỷ đi.”
Muzan ngay cả liếc cũng không liếc hắn một cái, nói.
Thật ra giết quá nhiều người trong một thời gian ngắn cũng không tốt, lại nói những tên quỷ mới kia cũng cần có thời gian thích ứng cơ thể mới, và hắn cũng phải giữ lại sức cho trận chiến sắp tới, cho máu quá nhiều thì sẽ bị bệnh thiếu máu đâu.
“Vâng, thuộc hạ cáo lui.”
Gyokko nghe được lệnh cũng không dám nói nhiều, sau đó hắn rất nhanh chóng liền bị Nakime được ra ngoài.
“Đã không còn chuyện gì thì ta cũng rời đi đây.”
Lúc này thiếu nữ Uzume cũng lên tiếng nói.
“Đi đi…”
Hắn vừa dứt tiếng, thì Nakime cũng dịch chuyển Uzume ra ngoài, để lại một mình Muzan đứng trầm ngâm tại chỗ.
Hạ Huyền trong đó có tên tương đương với Daki hẳn là đã đủ giết được bọn trụ cột đi.
Dù sao thì Thượng Lục Daki cùng Gyuutarou cũng đã từng chém giết rất nhiều trụ cột trong quá khứ.
Cuối cũng hắn cũng là không nghĩ nhiều nữa, tên này tác dụng chỉ là tiêu hao bọn trụ cột mà thôi, chủ lực của hắn vẫn là các Thượng Huyền.
Bổng nhiên lúc này Muzan cảm nhận được có một đoạn tin tức truyền đến ở trong đầu.
“Ồ, một tên kiếm sĩ diệt quỷ có sức mạnh có thể sánh ngang với một trụ cột quy hàng sao? Vậy thì chấp nhận hắn đi Kokushibou, chúng ta đang thiếu nhân thủ đâu.”