Phó Cảnh Tri cầm điện thoại tìm kiếm tín hiệu ở khắp nơi. Điện thoại truyền đến tiếng nói chuyện đứt quãng của Chu Hoan, làm anh hoàn toàn không nghe rõ rốt cuộc cô ấy đang nói gì. Ngay cả Kiều An ở trên màn hình cũng không thể nhìn rõ biểu tình trên mặt cô.
Đáy lòng đột nhiên truyền đến một trận nôn nóng.
Nửa tháng qua, rốt cuộc anh cũng được nhìn thấy mặt cô một lần, tín hiệu ở trên núi quá kém, như thế nào cũng không thể truyền đến được một hình ảnh bình thường.
Sau một lúc tìm kiếm, màn hình trước sau đều đen tối, Phó Cảnh Tri quyết định từ bỏ.
"Cảnh Tri?" Nhạc Tư Dư trơ mắt nhìn anh rời khỏi nơi diễn ra lửa trại, một lúc lâu cũng không thấy về, cô ấy quyết định đi tìm anh.
Màn hình trong nháy mắt lại sáng lên.
Sau đó, Phó Cảnh Tri thấy rõ nét mặt sững sờ và kỳ lạ của cô.
Trong lòng rùng mình.
Chu Hoan: "Tín hiệu kém quá, cúp máy đây."
Mới vừa nói xong, trên màn hình biểu hiện video trò chuyện đã kết thúc.
Dòng chữ "không có dịch vụ" hiện lên ở góc trái điện thoại, thậm chí tín hiệu E cũng bị cắt đứt luôn.
Phó Cảnh Tri nhìn chằm chằm điện thoại, cũng không biết là tiếc nuối hay là phiền muộn nữa.
Nhạc Tư Dư đi tới, quan sát anh: "Nói chuyện video với Chu Hoan sao?"
Phó Cảnh Tri khởi động lại điện thoại lần nữa, giao diễn vẫn hiện mấy chữ "không có dịch vụ" như cũ, đành phải thôi.
"Ừ, nói chuyện video với cô ấy." Hai tay anh đút trong túi quần, ở Thượng Hải thế nào cũng không thể nhìn thấy bầu trời đầy sao như thế này: "Sao lại tới đây?"
Tối nay, Nhạc Tư Dư cùng tổ biên tập đi lấy tin tức xong quay trở lại đây, nói là tranh thủ nghỉ phép tới đây tham quan cùng học tập.
Phía sau truyền đến những tiếng cười, còn có tiếng nói của bọn trẻ đang chơi đùa nữa.
Phó Cảnh Tri nhịn không được cong môi lên.
Nhạc Tư Dư nhìn qua, tim chợt đập nhanh hơn.
Cô ấy bước tới hai bước, ngồi trên mặt đất, sau đó, cô ấy ngẩng đầu lên, dễ dàng nhìn thấy rõ sắc thái trong đáy mắt anh.
Ấm áp lại vô cùng dịu dàng.
Anh vẫn luôn như vậy, nhìn bề ngoài có vẻ nghiêm túc, nhưng đối với người khác lại rất dịu dàng, săn sóc.
Nhạc Tư Dư nhìn theo hướng Phó Cảnh Tri nhìn, trong thành thị không thể nhìn thấy sao trời, lộng lẫy lại bắt mắt: "Trung tâm tin trức và truyền thông của quận sẽ làm một báo cáo về hỗ trợ giảng dạy, em vì nhờ chú em mở cửa sau, nên cùng tới đây xem."
Chú của cô ấy vừa đúng lúc là thư ký của trung tâm tin tức.
"Em mỗi lần đều xem rất kỹ những thứ anh đăng trên "vòng bằng hữu", hơn nữa video của anh hấp dẫn nên mới tới đây." Cô ấy tuy nói đùa, nhưng ngữ khí lại vô cùng nghiêm túc.
Trong mắt cô ấy, Phó Cảnh Tri thay đổi rất nhiều. Đặc biệt gần đây trong lòng cô ấy luôn bị sự nôn nóng và bất an vây quanh, cô ấy bắt đầu nghi ngờ không biết chính mình nhiều năm trước có phải đã làm sai chuyệb gì đó không.
Phó Cảnh Tri cũng ngồi xuống theo: "Sinh hoạt ở đây vất vả hơn em tưởng rất nhiều." Giọng nói của anh vô cùng nhẹ nhàng.
Nhạc Tư Dư nhíu mày, trừng mắt nhìn anh: "Phó lão sư, em đâu phải là người như vậy đâu."
Anh chỉ cười, không nói lời nào.
Nhạc Tư Dư bĩu môi, lấy điện thoại ra chụp ảnh sao trời: "Anh xem, so với lúc em ở Pháp đẹp hơn nhiều." Đem điện thoại đưa qua, cô ấy cùng Phó Cảnh Tri ngồi cực gần.
Phó Cảnh Tri bất động thanh sắc dịch sang bên cạnh một chút, gật đầu đồng tình.
Ánh mắt Nhạc Tư Dư chợt lóe lên, cô ấy ngồi thẳng dậy, cúi đầu nghịch điện thoại.
Trưởng thôn nắm tay cháu mình ở phía xa, thấy bóng dáng hai người ngồi trên mặt đất, cười tươi như hoa.
"Phó lão sư, Nhạc lão sư." Bọn họ đối với các lão sư đều vô cùng tôn kính.
Phó Cảnh Tri vội vàng đứng lên, ánh mắt trưởng thôn dừng trên người Nhạc Tư Dư ở bên cạnh: "Phó lão sư, Nhạc lão sư là bạn gái của cậu sao?"
Vô cùng uyển chuyển hỏi anh xem có bọn họ có phải là người yêu của nhau không.
Nhạc Tư Dư đỏ mặt, cố gắng che giấu cảm xúc trong đêm tối.
"Không phải." Phó Cảnh Tri cười giải thích: "Tư Dư là học sinh của mẹ tôi."
Trưởng thôn xoa đầu cháu mình, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, nói: "Mau đi thôi, bên trong đang náo nhiệt lắm."
Nhạc Tư Dư vội xua tay: "Không cần đâu, tôi còn phải gọi điện cho mẹ tôi, ngài cùng với Cảnh Tri cứ vào bên trong trước đi." Giọng nói vẫn ôn hòa như mọi khi.
Phó Cảnh Tri dặn dò cô ấy chú ý an toàn, sau đó xoay người đi theo trưởng thôn vào bên trong.
Ánh trăng ở trên núi rất đẹp, bầu trời đầy sao, nhà dân ở phụ cận đều treo đèn ở trước cửa, lay động trong gió phát ra một thứ ánh sáng nhàn nhạt.
Ánh sao xem lẫn với ánh đèn, dừng ở thân ảnh anh đĩnh kia.
Nhạc Tư Dư dừng chân, nhìn theo Phó Cảnh Tri đã đi xa.
Ánh mắt quyến luyến.
Vẫn luôn là còn hy vọng, cô ấy suy nghĩ như vậy.
Hôm sau, Phó Cảnh Tri đi dạy học, lớp học của anh từ trước đến nay vẫn luôn được bọn trẻ con vô cùng yêu thích. Hôm nay, trong giờ học còn có một vài bạn nhỏ giơ tay lên đặt câu hỏi nữa.
Phó Cảnh Tri kiên nhẫn giải đáp, còn nói mở rộng ra các câu chuyện thần thoại nước ngoài, ba mươi bạn nhỏ trong lớp đều thích thú lắng nghe.
"Phó lão sư, tại sao thầy lại hiểu biết nhiều như vậy? Em cũng có thể trở thành một bách khoa toàn thư giống như thầy trong tương lai chứ?" Có một bạn nhỏ đứng lên hỏi.
Bách khoa toàn thư là biệt danh lần này Phó Cảnh Tri được bọn trẻ con đặt cho, trong mắt bọn trẻ, vị này chính là bác học Phó lão sư, bất cứ điều gì bọn chúng hỏi, anh cũng biết. Rất nhiều lần bọn trẻ hỏi, anh luôn có thể mở rộng ra rất nhiều thứ mà trước đây chúng không biết nhưng lại tò mò.
Phó Cảnh Tri nhìn qua, nhận ra đây là câu hỏi trong "mười vạn câu hỏi vì sao", đáy mắt anh nhiễm ý cười, nói: "Cần phải đọc sách nhiều xong ghi chép lại, cuối tuần thầy sẽ cho các em mấy quyển sách."
Hồi xưa mẹ Phó cũng kiên trì làm Độc thư bút ký, mưa dầm thấm lâu, Phó Cảnh Tri từ nhỏ cũng học theo làm Độc thư bút ký. Từ sách giáo khoa trong nước đến sách văn học nước ngoài, tất cả đều dựa vào tích lũy.
Mấy bạn nhỏ lại bắt đầu giơ tay đặt vấn đề, Phó Cảnh Tri kiên nhẫn giải đáp từng thứ một.
Hết giờ dạy, Phó Cảnh Tri lưu lại tác nghiệp trước khi tới phòng nghỉ ăn cơm. Bài đăng lúc buổi sáng của anh đã bị bạn bè spam rất nhiều, anh lướt từng cái một xuống, không nhìn thấy bình luận của Kiều An.
Anh ngẩn người, nắm chặt điện thoại mà nhướng mày.
Kiều An tối qua ngủ không ngon, nằm ở nhà nửa ngày, sau đó vừa xoa huyệt thái dương, vừa đẩy cửa đi vào bên trong tiệm.
"Chị mới làm hai cái bánh kem vị mới này." Vừa đúng lúc Hạ Lan đem đĩa bánh ra, tiếp đón cô.
Tinh thần Kiều An không tốt, giọng nói mềm như bông không chút sức lực: "Hôm nay em không muốn ăn uống đâu."
Hạ Lan nhìn trái nhìn phải cô một lúc lâu: "Có tâm sự sao?"
"Không có." Trả lời rất nhanh chóng.
Hạ Lan hiểu rõ: "Ừ, chột dạ rồi."
Kiều An không phục, cãi lại: "Chị Hạ, gần đây sao không thấy Mục Thừa Dương tới nữa vậy?" Nghĩ đến Mục Thừa Dương, cô cười trộm.
Mặt Hạ Lan không đổi sắc, đem bánh kem cắt thành từng khối nhỏ, một miếng là có thể ăn hết: "Có một số việc bỏ lỡ khả năng sẽ tiếc cả đời."
Nói xong, cô ấy cầm dao đi về phía nhà bếp, bóng dáng vô cùng tiêu sái.
Ngược lại Kiều An ngớ người ra, vô thức đem miếng bánh bỏ vào trong miệng. Vị matcha nồng đậm, ăn rất ngon, cũng thực nâng cao tinh thần.
Cô nghĩ lại vẫn thấy khó hiểu, vội đi theo: "Chị Ha, em không phải cố ý."
Hạ Lan đang rửa dao, quay đầu lại cười cười: "Chị biết."
Kiều An nhớ tới hai nhà lúc này còn đang hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Mục Thừa Dương: "Em không biết chị và Mục Thừa Dương phát sinh chuyện gì, nhưng em nhìn ra được, chị cũng không thể buông anh ta ra, có phải không?"
Hạ Lan hơi dừng tay: "Kiều An, có những người chỉ thích hợp đặt trong hồi ức, mặc kệ anh ta có ở trong lòng em hay không, cũng mặc kệ ký ức kia có sâu sắc bao nhiêu, vẫn là không thể ở bên nhau mà thôi."
Một câu nói có chút thương cảm, Kiều An có thể hiểu được.
Cô nghĩ đến tâm trạng mình lúc mới chia tay với Tần Triệu, sau khi gào khóc một hồi, dường như tất cả sự tức giận và bất mãn cùng sự miễn cưỡng đều được đặt sau đầu cô.
"Chị Hạ, chị nói vậy làm em sẽ nghĩ là em vô tâm đó." Cô nói đùa, "Mẹ em bây giờ rất muốn nhanh chóng biến Mục Thừa Dương thành con rể." Đề tài lại được chuyển tới Mục Thừa Dương.
Cô không thể giải thích với mẹ rằng Mục Thừa Dương tới tiệm thật ra là để tìm Hạ Lan.
Hạ Lan rửa dao xong, quay lại nhìn Kiều An, ánh mắt trầm tĩnh: "Chị cùng với Mục Thừa Dương đã bỏ qua nhiều năm như vậy, ngay cả khi bọn chị quay lại, cũng không thể giống như trước nữa. Cho nên, hai người phải làm gì thì mau làm liền đi, cần thẳng thắn liền thẳng thắn đi."
"Chỉ cần đừng dẫm vào vết xe đổ như của bọn chị là được rồi." Cuối cùng, đột nhiên bổ sung thêm một câu.
Kiều An nắm chặt hai tay, trầm ngâm.
Buổi tối, Kiều An không đi tập yoga, cô ngồi trên giường lật xem quyển Độc thư bút ký Phó Cảnh Tri cho cô, trên tủ đầu giường là bản gốc của "Chopin truyện". Lúc ấy nhặt được quyển Độc thư bút ký xong, cô xem thấy vô cùng thú vị, về nhà liền lên mạng đặt bản gốc của "Chopin truyện".
Thật đúng là kỳ quái, đọc truyện xong ngược lại thấy Độc thư bút ký lại xuất sắc hơn nhiều.
Cô lật từng tờ một, chữ viết xinh đẹp của Phó Cảnh Tri như một bức tranh vậy, anh còn chú giải vô cùng kỹ lưỡng cho "Chopin truyện". Nhanh như gió đã đọc xong, cô lại lật từng tờ một, trong đầu hiện lên những lời nói của Hạ Lan.
Tâm tình có chút phức tạp.
Wechat thông báo rất nhiều, hầu như đều là tin của Phó Cảnh Tri, Kiều An cố tình lảng tránh coi như không thấy.
Có một số việc, cô cần phải suy nghĩ cẩn thận.
Không ngờ đến, điện thoại lại rung lên.
Vẫn là Phó Cảnh Tri.
Phó Cảnh Tri: [Cuối tuần này tôi muốn tới siêu thị.]
Kiều An bực bội, một phen khép Độc thư bút ký lại, ném thật mạnh lên tủ đầu giường.
Kiều An: [?]
Phó Cảnh Tri: [Lần trước không phải em muốn mua bông tuyết bạc sao, có cần tôi mua về nữa không?]
Kiều An click mở bàn phìm, vô thức định đánh "không cần", nhưng mà nghĩ lại thế cũng không tốt, cô nhận thấy chính mình đang giận cá chém thớt với anh, đem tất cả những gì vừa viết xóa bỏ đi.
Thật ra cô cũng thấy giận chính bản thân, khó chịu đến không tưởng được.
Vì thế, cô ôn tồn trả lời lại: Được, làm phiền anh rồi.
Sau đó, cô nhìn đến khung chat của mình với Sở Mịch, tin nhắn gần đây nhất là ngày hôm qua Sở Mịch nói nhìn thấy Nhạc Tư Dư ở chỗ gửi hành lý, nơi đến là Đại Lý.
Tay cô run lên, nhanh chóng đem tin nhắn vừa nãy gỡ xuống.
Kiều An: [Không cần, tôi vừa mới hỏi mẹ tôi, bà ấy bảo không cần bông tuyết bạc nữa.]
Phó Cảnh Tri nhắn lại "Được", Kiều An cảm thấy nhàm chán vô cùng, đem điều hòa tắt đi.
Trước mắt đột nhiên tối sầm, oi bức quá.
Gần đây một loạt cảm xúc xuất hiện trong lòng cô, cô bồn chồn lại vô cùng bất an, không thể kiếm soát nổi, cô không dám nghĩ nhiều, lại càng không dám tin tưởng.
Nghẹn một lát, Kiều An tắt đèn đi ngủ.
Thật là phiền muộn.
Nằm ở trên giường, Kiều An xoay người, nỗ lực chợp mắt, chờ đến khi thấy rõ quyển sách nằm trên tủ đầu giường, cô lại trở mình. Cái tủ quần áo trong bóng đêm hiện ra một cái bóng mơ hồ ở dưới đất, cô lại xoay người một lần nữa, ngước mắt lên, lại hung hăng nhắm chặt vào.
Lăn qua lộn lại, tư thế ngủ cũng thay đổi một chút rồi một chút, cô rõ ràng là buồn ngủ, nhưng đến khi nhắm mắt vào lại không thể nào mà ngủ được. Cô mở mắt ra, nằm thẳng nhìn lên trần nhà.
Sau một lúc, rốt cuộc Kiều An cũng ngồi dậy bật đèn.
Cái đồng hồ điện ở trên đầu giường nhấp nháy đã hơn giờ sáng, cô nửa ghé vào trên giường, mở điện thoại ra, tìm số điện thoại của Sở Mịch.
Không nghĩ tới, người bên kia lại nghe điện thoại.
"Kiều Nhi? Nửa đêm rồi không ngủ được sao?" Giọng Sở Mịch vô cùng minh mẫn, không hề có chút buồn ngủ nào.
Kiều An gắt gao cầm điện thoại, nhìn đèn ngủ ở trên tủ đầu giường, nói: "Người chị em, cậu có muốn đến hồ Lô Cô chơi không?
~
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Mịch: Hồ Lô Cô là ở đâu trên đất Vân Nam vậy?
Tác giả: Ở Ninh Lang đó!
Kiều An: Ừ hừ...
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.