"Kiều An, thì ra Phó lão sư là bạn trai của em."
Kiều An ngẩn người, quay lại nhìn, thân ảnh cao lớn kia đã đi vào trong phòng, hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu.
Tần Triệu thấy dáng vẻ hoang mang của cô, cúi đầu cười cười, không nói gì.
Kiều An nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chói lọi xuyên qua ô cửa kính khiến mắt cô có chút nhức mắt. Cô chớp mắt, sau đó vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài, trong đầu đột nhiên nhớ tới khung cảnh cô và Tần Triệu gặp nhau lần cuối cùng trước khi tốt nghiệp.
Khi đó trong lúc phẫn nộ, cô nói về sau nhất định sẽ tìm một người con trai tốt hơn so với anh, cái gì của người đó cũng phải vượt qua anh.
Hiển nhiên, Phó Cảnh Tri so với Tần Triệu quả nhiên tốt hơn rất nhiều.
Anh ta đã nghĩ cô sẽ nói là "ừ."
Nhưng Kiều An chỉ khẽ cười, ánh mắt bình tĩnh mà lãnh đạm: "Không phải, Phó lão sư chỉ là Phó lão sư thôi."
Tần Triệu nghe vậy, bình tĩnh nhìn cô, "Ra là vậy." Khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Kiều An nhíu mày, người này chỉ cười, không bày tỏ chút cảm xúc gì.
"Tần Triệu, chuyện này không liên quan đến Phó lão sư." Cô không biết sự chắc chắn trong giọng nói của anh ta đến từ đâu, vì cái gì mà đem cô cùng Phó Cảnh Tri gán ghép lại với nhau.
Cô vô thức không thích thái độ của anh ta đối với Phó lão sư.
Tần Triệu nhìn theo hướng Phó Cảnh Tri rời đi, môi cong lên.
"Phó lão sư khá tốt." Anh ta đột nhiên nói.
Kiều An nhấn mạnh lại: "Phó lão sư xác thật là rất tốt." Mặc kệ những tin đồn xung quanh về anh như thế nào, cô vẫn tin những gì mình nhìn thấy về anh là đúng.
Tần Triệu mím môi, trong mắt nổi lên một tia gợn sóng.
Một năm rưỡi qua, cô gái trước mặt anh đã thay đổi rất nhiều rồi.
"Ừ, anh biết rồi." Anh ta hít một hơi thật sâu, "Không cần giúp sao?"
"Không cần." Kiều An lại một lần nữa cự tuyệt.
Tần Triệu gật đầu, rảo bước rời đi.
Kiều An nhìn theo bóng anh ta dần đi xa, trong lòng nổi lên một cảm xúc hoang mang.
Cô cũng sẽ không tự luyến mà cho rằng Tần Triệu vẫn còn thích cô.
Tần Triệu rời khỏi phòng, xa xa liền nhìn thấy Phó Cảnh Tri đứng ở bên cửa sổ, từ từ uống hộp sữa đậu nành trong tay. Anh ta dừng bước lại, dường như đang tập trung suy nghĩ chuyện gì đó.
Mấy ngày hôm trước, có lão sư trong văn phòng muốn giới thiệu đối tượng cho anh, anh đã nghiêm túc nói với bọn họ, nói rằng anh đã có đối tượng. Các lão sư đều không tin, còn hỏi anh cô gái đó có phải phát thanh viên nổi tiếng Nhạc Tư Dư không.
Lúc đấy Phó Cảnh Tri nói như thế nào?
Anh nói: "Không phải Nhạc Tư Dư, cô gái tôi thích thực sự rất tốt, nếu tôi không theo đuổi, sợ rằng sẽ không kịp đuổi theo cô ấy."
Mọi người trong phòng ngay lập tức ngây người một phen.
Trước đây, Tần Triệu đã đừng nghe nói về Phó Cảnh Tri, trong lời đồn Phó Cảnh Tri được gọi là học phú ngũ xa (), giành được rất nhiều giải thưởng lớn, mọi người đều rất coi trọng anh. Tần Triệu cũng nghe qua các lão sư trong văn phòng nói, có rất nhiều nữ lão sư cùng sinh viên nữ đều theo đuổi Phó lão sư, nhưng lại không thể khiến anh động tâm được.
() học phú ngũ xa: đọc sách rất nhiều, kiến thức sâu rộng.
Nhưng anh ta đã nhìn thấy Phó Cảnh Tri cầm điện thoại xem một cô gái đánh đàn tranh.
Chính là người được tất cả mọi người coi trọng, một người vô cùng dịu dàng, Phó lão sư.
Mà cô gái trong video anh ta cũng biết.
Tần Triệu thấy trong lòng vô cùng mất mát, nhưng anh ta vẫn muốn thấy Kiều An được hạnh phúc. Thật ra rất đau lòng, nhưng lại cảm thấy Phó Cảnh Tri xác thật khá tốt.
Đúng như lời Kiều An nói, Phó Cảnh Tri thực sự tốt.
Ngày tháng , ngày sinh nhật của Phó Cảnh Tri.
Kiều An đã trang trí bánh sinh nhật xong, ở trong tiệm chờ Chu Hoan tới lấy.
"Gần đây tâm tình Phó lão sư không tệ." Sở Mịch ngồi bên cạnh cô đang tìm trò chơi trên Wechat.
Kiều An không ngẩng đầu lên, nói: "Cũng không phải là tốt lắm."
Wechat vang lên một tiếng, cô cầm điện thoại lên xem, thật trùng hợp, là tin nhắn của Phó Cảnh Tri.
Phó lão sư: [Kiều An, tôi xin lỗi, tôi với Chu Hoan đều bận nên không thể tới lấy bánh kem, có thể phiền em mang tới nhà giúp cho tôi được không?]
Kiều An không do dự nhắn lại "Được", cầm túi lên chuẩn bị đi.
Sở Mịch đang bị đối thủ ở trong game ném mấy quả bom, nghiến răng nghiến lợi rời khỏi trò chơi. Không ngờ lơ đãng nhìn thoáng qua, thấy trên hộp bánh có ghi ba chữ Phó Cảnh Tri, cô ấy duỗi tay muốn cầm điện thoại của Kiều An lên: "Tớ cũng chưa từng nhìn thấy "vòng bằng hữu" của Phó lão sư!"
Kiều An trợn tròn mắt, đưa cho cô ấy xem.
"Thật không ngờ, tất cả đều là về học thuật, luận văn cùng tin tức." Sở Mịch lướt xem trang cá nhân của Phó Cảnh Tri, "vòng bằng hữu" không hiện ngày hiển thị, nội dung đơn điệu tới mức nhàm chán.
Kiều An xách bánh kem lên: "Được rồi chị ơi, đừng nhìn nữa, tớ đi giao bánh kem cho người ta đây."
"Còn tớ thì sao?"
"Tìm chỗ nào mát mẻ mà ngồi, đồ ngốc."
Kiều An hôm nay đi xe của ba cô, mười phút sau liền tới nhà Phó Cảnh Tri, cô ấn chuông cửa, lần này người mở cửa lại là Chu Hoan.
"Chị mau vào đi." Chu Hoan để một đôi dép lê trước mặt cô, tiếp nhận bánh kem rồi mời cô vào nhà.
Kiều An vẫn đứng yên tại chỗ: "Chị tới đưa bánh kem thôi, đưa xong còn phải trở về tiệm nữa."
Chu Hoan: "Đừng mà, chị cũng đã tới rồi, cùng vào hát một bài chúc mừng sinh nhật anh em đi." Vừa nói vừa ghé vào tai cô, nói nhỏ: "Hôm nay chỉ có một mình em cùng anh ấy tổ chức sinh nhật, xem ra nhân duyên của anh ấy không được tốt, vô cùng đáng thương, chị ở lại nhé!"
Kiều An sửng sốt, biết rõ đối phương đang nói dối, vẫn đứng yên không bước vào trong nhà: "Nhân duyên của anh em không tốt á? Sợ là có rất nhiều cô gái muốn xếp hàng để bước vào cửa ý chứ." Cô nói chuyện không chút kiêng dè.
Không ngờ mới bước vào cửa, lại đụng trúng Phó Cảnh Tri, trên tay anh cầm một đĩa khấu tam ti, cười khúc khích.
Kiều An nghẹn lời, chột dạ cúi đầu.
Phó Cảnh Tri đem khấu tam ti để trên bàn ăn, đi tới vài bước, lại sợ mùi khói dầu nồng trên người mình bay ra, anh dừng trước mặt cô ba bước, nói: "Kiều An, thực sự nhân duyên của tôi không được tốt, nửa cô gái cũng không có." Đôi mắt anh nhìn cô chằm chằm, nghiêm túc giải thích.
Kiều An càm thấy muốn đào một cái lỗ để chui xuống, gương mặt nóng lên, hai tai cũng như bị thiêu đốt.
Sau đó, cô nghe được một tiếng cười lớn.
Rốt cuộc cô không do dự mà đánh vào tay Chu Hoan một cái.
"Chị đáng em làm gì?" Chu Hoan chạm vào chỗ cô vừa đánh vào, vừa cười vừa nói: "Muốn đánh thì đánh anh em ý."
Kiều An: "..." Ngượng ngùng dời ánh mắt đi.
Phó Cảnh Tri mỉm cười, xoay người đi vào trong bếp.
"Tối nay là anh em xuống bếp." Chu Hoan để bánh lên trên mặt bàn, nói.
Kiều An nhìn về hướng phòng bếp, chỉ thấy một thân ảnh thon dài đang chăm chỉ nấu nướng ở bên trong.
Chu Hoan rót nước cho cô: "Tài nghệ nấu nướng cũng anh em không có gì để nói, trước kia bác em nằm viện an dưỡng, đều là anh ấy xuống bếp làm cơm mang tới."
Kiều An hoàn hồn: "Nằm viện?"
Sắc mặt Chu Hoan bỗng nhiên thay đổi, biểu tình rõ ràng không được tự nhiên.
Biết mình tò mò hơi quá, Kiều An cúi đầu uống nước: "Hôm nay sinh nhật thật sự chỉ mình em thôi sao?" Cô lập tức nói sang chuyện khác.
"Đúng vậy, à không phải, còn có chị nữa còn gì?"
Cầm ly nước lên nhìn xung quanh, Kiều An thấy trên bàn có bốn món ăn, vẫn còn hơi nóng bốc lên, hiển nhiên đều là Phó Cảnh Tri làm. Tầm mắt lại một lần nữa rơi xuống bàn trà trong phòng khách, trên mặt bàn đều là tư liệu, nó được đặt ở một vị trí vô cùng dễ thấy.
Trên tư liệu có ghi "Thông báo hỗ trợ giáo dục của quận Lệ Giang."
"Anh em muốn đi hỗ trợ dạy học sao?"
Chu Hoan cầm tập tài liệu lên, đưa cho Kiều An: "Mỗi năm anh ấy đều đi khoảng một tháng, đây cũng không phải lần đầu tiên."
Kiều An lật vài tờ: "Phó lão sư dạy môn gì? Ngữ văn?"
"Ngữ văn và tiếng Anh."
Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp, Kiều An lập tức ngồi thẳng lên.
Phó Cảnh Tri nói: "Ở đó thiếu lão sư, lại nhiều trẻ em. Em thấy hứng thú sao?" Anh đã cởi tạp dề, trên người còn mang theo mùi thơm của đồ ăn.
Kiều An để lại tư liệu lên mặt bàn: "Mỗi năm tôi cùng ba mẹ đều tới một trường tiểu học ở Lệ Giang để quyên góp quần áo."
Mới đầu là cô cùng ba mẹ đi du lịch ở Lệ Giang, xe đã đi qua rất nhiều nơi ở đây. Ngày đó mưa to, đường núi có nhiều chỗ lún, hướng dẫn viên vì muốn dời sự chú ý của bọn họ sang cái khác nên đã kể cho bọn họ nghe về việc trẻ em ở đây đều chân trần leo núi đi học.
Cô nhớ rõ, hồi đấy mình đang học cấp hai.
Trở lại thành cổ Lệ Giang, ba cô liền tìm hướng dẫn viên du lịch, hy vọng anh ta có thể giúp gia đình cô gửi ít tiền tới trường tiểu học mà anh ta đề cập. Hướng dẫn viên lại nói, mấy đứa nhỏ ở đấy chỉ cần bàn học và quần áo.
Ba mẹ cô đã tính toán, đến cuối chuyến du lịch cùng cô khiêng một bộ bàn học lên núi.
Đó là lần đầu tiên Kiều An tận mắt nhìn thấy một ngôi làng nghèo nàn và lạc hậu như vậy.
Có rất nhiều đứa trẻ đi chân trần và mang theo giỏ, nhưng trên mặt đứa nào cũng là một một nụ cười tươi hơn mặt trời.
"Tôi lần đầu tiên tới đó dạy học, bọn nhỏ ngoan ngoãn tới nỗi khiến người khác vô cùng đau lòng." Phó Cảnh Tri giở đến trang thứ ba, chỉ vào tên trường học, "Năm nay tôi dạy ở đây."
Kiều An yên lặng ghi nhớ tên trường học, cũng nói cho anh biết nơi này chính là nơi gia đình cô hay gửi quần áo tới: "Nơi này cách đây rất xa."
Phó Cảnh Tri tra tên trường học trên Baidu: "Hiện tại vẫn còn tới chỗ này sao? Vẫn chỉ gửi quần áo?"
"Trước kia mỗi năm đều sẽ đi, hiện tại thì chỉ thỉnh thoảng thôi, gửi rất nhiều thứ lên đó. Có khi là giày, cũng có khi là quần áo mùa đông." Kiều An giải thích.
Ánh mắt Phó Cảnh Tri dừng trên gương mặt cô, một sự ấm áp lan tỏa trong lồng ngực.
"Em cảm thấy hai người lúc này tam quan () rất hợp, hay là em cho hai người một lời khen nhé?" Chu Hoan cười trêu ghẹo.
() tam quan: gồm phong quan, khí quan, mệnh quan.
Hai tai Kiều An lại một lần nữa nóng lên, cô không dám nhìn Phó Cảnh Tri: "Không có, chị tin Phật, tương đối mê tín, trước sau đều tin người tốt đều sẽ nhận được điềm lành."
Cô nhớ tới mấy năm trước lúc ba cô ngã bệnh, cô cùng mẹ vô cùng lo sợ đứng trước cửa phòng cấp cứu. Sau đó, cô bắt đầu tin tưởng vào Phật, lúc rảnh rỗi sẽ nghe kinh Phật, định kỳ sẽ tới chùa Linh Ẩn ở Hàng Châu để cầu phúc. Mặc dù thời gian đầu tiệm bánh của cô gặp không ít khó khăn, cô vẫn nghĩ tới muốn giúp đám trẻ nhỏ ở Lệ Giang, ngay cả khi việc làm của cô không hề lớn lao gì.
Kiều An cảm thấy chính mình tối nay nói khá nhiều, nhưng cô vẫn nghiêm túc nói: "Chị hy vọng sau này có thể báo hiếu ba mẹ." Nguyện cầu cho bọn họ luôn được mạnh khỏe.
Khóe miệng Phó Cảnh Tri giật giật, định nói gì đó lại thôi.
Chỉ nhìn cô, ánh mắt vô cùng long lanh.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Mùng vừa rồi tôi tới Lệ Giang, nghe hướng dẫn viên du lịch nói bọn trẻ ở Lệ Giang mỗi ngày đều chân trần leo núi đi học.
Hướng dẫn viên du lịch nói anh ta đều dành một tháng rảnh rỗi đẻ mang bàn học lên núi cho bọn trẻ, mang theo cả quần áo cùng giày dép, anh ta nói bọn nhỏ sống ở đây thật sự kham khổ, thế nhưng lại sống vô cùng tích cực, nỗ lực sinh hoạt cùng học tập.
Nghe xong tôi thấy sống mũi mình cay cay.
PS: Hai chương này thực ra là các chương chuyển tiếp, và nó có rất nhiều chi tiết cần chú ý. Không biết các độc giả của tôi có nhận ra không ~