Thiệu Tư tranh thủ thời gian nhấc mí mắt lên nhìn lướt qua, sau khi thấy là anh, lại cúi đầu: “Sao anh lại tới đây?… Chờ một lát nha, cho tôi chơi xong ván này đã.”
Cố Duyên Chu trực tiếp đi đến trước mặt Thiệu Tư, vừa nhíu mày vừa cởi khăn choàng cổ xuống, cầm ở trong tay hỏi hắn: “Hôm nay nhiệt độ giảm, sao mặc ít như vậy?”
Một ván vừa lúc chấm dứt, Thiệu Tư rời khỏi game, thuận tiện thoáng nhìn thời gian biểu hiện ở góc trên bên phải ——: đúng.
Hắn vốn muốn nói là mình cố ý làm ra vẻ tiều tụy chút, nổi bật thân phận “người bị hại” của hắn.
Đảo mắt lại cảm thấy việc này giải thích lên có chút phiền phức, vì thế buông chân xuống, nửa đường sửa lời: “Bởi vì… bởi vì nghèo á.”
Cố Duyên Chu cũng không thèm để ý Thiệu Tư há miệng liền xạo sự với anh, hơi hơi cúi người quấn cái khăn choàng màu xám đậm trong tay lên cổ hắn: “Mang.”
“…”
Thiệu Tư có chút khó xử: “Cái khăn choàng này không hợp với bộ đồ hôm nay tôi mặc cho lắm.”
Hắn mới vừa nói xong, giương mắt liền nhìn thấy Cố Duyên Chu cười như không cười nhìn chằm chằm hắn, đáy mắt lạnh đến phát run.
Vì thế Thiệu Tư đưa tay đem hai đầu khăn choàng quấn lại thắt cái nút: “… Mang thì mang, anh đừng làm cái loại ánh mắt này, khiếp đến hoảng.”
Năm phút đồng hồ sau.
Một chiếc xe thể thao màu đen lặng yên không một tiếng động từ cửa sau lái ra ngoài.
Biển số xe xa lạ không chút nào thu hút. Thủy tinh dùng chất liệu đặc biệt, từ bên ngoài nhìn không thấy bên trong. Lái xe là một người đàn ông trung niên.
“Đám đó vẫn còn canh giữ ở cửa hông, tính cả cửa chính cửa sau, đại khái tổng cộng có ba bốn đài truyền thông.” Cố Duyên Chu nói xong, bảo tài xế hạ tốc độ một chút, lại tiếp tục nói, “Em cho là muộn một chút bọn họ liền đi hả? Vào nghề bao năm rồi.”
Thiệu Tư xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, quả nhiên thấy mấy chiếc xe bánh mì màu đen quen thuộc, người trong xe bánh mì không ngừng liên tiếp thăm dò, trên tay còn gác máy quay.
“Dựa theo kinh nghiệm trước đó, bọn họ chờ vài tiếng không chờ được thì sẽ rút quân.” Bởi vì cũng không có gì để chờ, không có nghệ nhân nào lại ngốc đến độ ở nơi đầu sóng ngọn gió còn chạy ra bên ngoài.
Chỉ có thể nói, lần này hắn hủy hợp đồng gây ra oanh động còn hơn xa so với trong tưởng tượng của hắn.
Thiệu Tư nói xong, lại nghiêng đầu nhìn anh: “Vừa rồi tôi đã muốn hỏi, anh là vừa vặn đi ngang qua hả?”
“Không vừa vặn, cố ý lại đây gặp em.” Vẻ mặt Cố Duyên Chu loáng thoáng có chút mỏi mệt, anh đưa tay nhéo nhéo mũi, lại nói, “Vừa về đến liền nhìn thấy em xảy ra chuyện lớn như vậy.”
Ước chừng một giờ trước, Cố Duyên Chu mới vừa xuống máy bay, đã bị fan đón máy bay và phóng viên truyền thông ở sân bay vây đến chật như nêm cối, anh thả chậm bước chân, ký tên cho vài fan đứng ở phía trước, sau đó cười cười với bọn họ, nói một câu ‘trên đường trở về cẩn thận chút’.
Đây là kỹ xảo anh quen dùng, ở mặt ngoài nghe cực ấm lòng, kỳ thật chính là ý đuổi người.
Đúng lúc này, có phóng viên gan lớn không sợ chết hỏi: “Xin hỏi anh có biết chuyện hôm nay Thiệu Tư hủy hợp đồng với công ty không? Anh có biết một ít tin tức nội bộ không? Có thể lộ ra một chút với chúng tôi hay không.”
Cố Duyên Chu dừng bước lại.
Vốn dĩ Cố Duyên Chu không muốn hỏi chuyện hủy hợp đồng nhanh như vậy, sợ không cẩn thận chọt đến chỗ đau lòng của Thiệu Tư. Người này hiện tại khẳng định rất là khó chịu, hơn nữa dáng vẻ rúc trong băng ghế mượn game tiêu sầu vừa rồi —— miễn bàn có bao nhiêu đáng thương.
Nhưng mà Thiệu Tư lên xe không quá mười phút, hai mắt cái người “đau lòng quá độ” ấy đã chầm chậm híp lại, nhìn tư thế của hắn, rõ ràng là chuẩn bị thoải thoải mái mái tựa lưng vào ghế ngồi ngủ gật.
…
Cố Duyên Chu cảm thấy lòng đồng tình tràn lan của mình trước đó giống như đều đút cho chó ăn.
“Em hủy hợp đồng, là xảy ra chuyện gì?”
Tuy Cố Duyên Chu hỏi như vậy, kỳ thật trong lòng cũng đoán được bảy tám phần. Lần trước Thiệu Tư gửi cho anh tấm ảnh kia, nói là trên tay Tề Minh, từ khi đó anh đã cảm thấy không đúng lắm.
Tám chín phần là trở mặt với người đại diện.
Nhưng anh thật không ngờ, có thể kéo cả công ty vào theo.
Thiệu Tư mở mắt ra một chút, thản nhiên nói: “Nhìn bọn họ khó chịu… vốn đang có thể nhẫn nhịn thêm, kết quả kêu tôi qua mắng một trận, cũng bởi vì không diễn cái phim gì mà đời đời kiếp kiếp kia, nói tôi bại hoại hình tượng công ty… tôi bại cái chim.”
Cố Duyên Chu: “Nhà cũng bán à? Hiện giờ em ở đâu?”
“Đặt khách sạn rồi, trước hết tạm ở hai ngày.” Thiệu Tư ngồi thẳng người, nhìn ra bên ngoài hai cái, nói, “Tôi xuống ở ngã tư phía trước là được, hôm nay cám ơn anh, hôm nào mời anh ăn cơm.”
Cố Duyên Chu không trả lời, trực tiếp nói với tài xế: “Kệ cậu ta, tiếp tục lái.”
Thiệu Tư: “… Ê.”
“Bọn họ tra ghi chép mướn phòng của khách sạn, chỉ là chuyện động động đầu ngón tay, ” Cố Duyên Chu nói hai ba câu bấm trúng tử huyệt của Thiệu Tư, sau đó mang theo ‘mục đích’ nào đó tiếp tục nói, “Nhà tôi rất lớn, tính bảo mật cũng cực tốt.”
Thiệu Tư đảo qua những lời này trong đầu một lần: “Anh đang mời tôi à?”
“Nếu mang theo loại suy nghĩ ‘dù đối phương không đồng ý, cũng phải đánh ngất xỉu bỏ bao tải khiêng về’ tính là mời, vậy không sai, tôi đang mời em.”
Nói đến tính bảo mật, nhà Cố Duyên Chu đúng là số một, ngay cả loại người không chú ý đến động thái của giới giải trí như Thiệu Tư, đối với việc này cũng hơi có nghe nói.
Truyền thông giống như sợ anh vậy, chưa từng lộ ra cuộc sống của anh.
Trước đó đệ nhất papparazi Vương XX đã từng mịt mờ tiết lộ: sau lưng Cố Duyên Chu có người, dù hắn mở rộng cửa cho chúng tôi chụp, chúng tôi cũng không dám chụp.
Cố Duyên Chu này, thành thần trong giới giải trí, đồng thời quả thực cũng thành ẩn số.
Thiệu Tư vốn dĩ muốn cự tuyệt, đảo mắt lại nghĩ, hình như cũng không có lựa chọn khác.
Nếu hắn muốn ở nhờ, Lý Quang Tông, Trì Tử Tuấn khẳng định không tiện lắm, đám truyền thông kia tuyệt đối là hệt như máy bay ném bom, vào tiểu khu quấy đảo cuộc sống của bọn họ đến gà bay chó sủa.
Thiệu Tư trầm ngâm nói: “Tiền thuê nhà tính như thế nào?”
Cố Duyên Chu: “Em xem rồi đưa.” Dù sao về sau tiền của tôi đều là của em, của em vẫn là của em.
“… Đúng là có chút động lòng, ” Thiệu Tư hít một tiếng, “Có điều tôi sợ anh có mưu đồ gây rối với tôi.”
Cố Duyên Chu không e dè: “Ừm, em lo lắng là chính xác.”
Sau khi nói xong anh lại nói: “Có điều tôi không có hứng thú với cưỡng gian, mà tỷ lệ em chủ động yêu thương nhung nhớ chính em cũng biết đó, cho nên, tổ tông, em rất an toàn.”
Thiệu Tư: “…”
Cuối cùng hai người xác định xong, để tài xế tiên sinh quẹo đến khách sạn hỗ trợ trả phòng, thuận tiện chuyển hành lý lên xe.
Hôm nay Cố Duyên Chu mệt chết đi, chạy thông cáo chạy cả ngày, tiếp đó lại ngựa không ngừng vó từ Milan bay về.
Cho nên vừa đến nhà, sau khi dẫn Thiệu Tư chọn phòng xong, anh dựa cạnh cửa nhìn trong chốc lát, thật sự chống đỡ không nổi, nói: “Tôi đi ngủ trước một lát, có việc lại gọi tôi. Muốn ăn cái gì phòng bếp đều có, đồ ăn hâm nóng một chút là được, đều là má Vương mới vừa làm buổi tối. Không cho phép ăn mì ăn liền.”
Thiệu Tư đang lấy con alpaca từ trong rương hành lý ra, đặt ở đầu giường, đáp lời: “Biết, anh đi ngủ đi.”
Trước khi đi Cố Duyên Chu còn khách sáo đánh giá một câu: “Con gà nhỏ của em còn rất đáng yêu.”
…
Thiệu Tư nhìn thoáng qua alpaca trong tay: “Cố Duyên Chu, hình như anh buồn ngủ đến mù luôn rồi.”
Đồ đạc của Thiệu Tư cũng không nhiều lắm, quần áo chiếm hơn phân nửa, sau khi sửa sang xong toàn bộ, hắn mới có thời gian đánh giá ‘khu nhà cấp cao’ của Cố Duyên Chu.
Bên trong trang hoàng không kém bao nhiêu so với suy nghĩ của hắn, hệt như chủ nhân nó, nhìn giản lược, kỳ thật cũng không hề bình thường. Chỉ mỗi cái tủ rượu kia, bên trong bày một loạt rượu quý giá đã đủ để cho người ta líu lưỡi.
Thiệu Tư tùy tiện lết một vòng, cuối cùng vẫn trở lại trên sofa nằm lướt weibo.
Lưới đã quăng ra ngoài, dù sao cũng phải nhìn xem hưởng ứng.
Kết quả lúc đăng nhập weibo, còn chưa lên được đã bị đá văng ra một lần.
Bình luận weibo đã sớm nổ tung.
—— Xảy ra chuyện gì??!! Ba Thiệu vì sao hủy hợp đồng a a a, có phải bị công ty ăn hiếp hay không?!
——. trăm triệu, có thể nói là táng gia bại sản đi…
—— Cầu chân tướng QWQ.
—— Ba ơi ba có thể đi ra nói một câu hay không?? Bọn con thật sự đều sắp bị ba dọa điên rồi.
Phong ba hủy hợp đồng náo loạn nửa ngày, hai bên đều không chịu lộ ra mảy may, tận đến buổi tối chín giờ rưỡi, Thiệu Tư đăng một status.
Thiệu Tư V: đúng là gặp một ít chuyện, có điều không cần lo lắng.
… Chân tướng cái cha già.
Sau khi Thiệu Tư đăng xong, lại nhìn thoáng qua weibo Cảo Y.
Không có, cái gì cũng không có. Không biết vì sao, cô xóa hết nội dung weibo.
Trang chủ trống rỗng này, nhìn qua không hề khác cái tên “Cảo Y” của cô. (“Cảo” có nghĩa là “lụa trắng”)
Xảy ra chuyện gì? Cô bị người ta làm gì ư?
Hệ thống: [cái đó, tuy rằng tôi biết hiện tại nói cái này có chút không tốt, nhưng tôi vẫn phải nói, chủ nhân tài khoản weibo này, hừm… giá trị sinh mệnh đang dao động.]
Tim Thiệu Tư ‘thịch’ một tiếng nhảy dựng: [lại tới?]
Có thể bị hệ thống rách thăm dò ra giá trị sinh mệnh dao động, dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng, đều là người sắp chết.
Hệ thống lại tiếp tục bấm tay tính toán, nói: [cậu điều tra xem có bệnh viện nào, bên trong có một người tên Đới Vi đang tiếp nhận trị liệu hay không.]
[Bệnh viện, trị liệu.] Thiệu Tư như có điều suy nghĩ, [khó trách…]
Khó trách cô mang bộ dạng không tranh không đoạt.
Mặc cho lòng dạ Cảo Y có rộng lớn như thế nào nữa, gặp được loại chuyện này, cũng không nên biểu hiện lạnh nhạt như vậy… Rõ ràng là đồ của cô, là câu chuyện của cô. Rốt cuộc Thiệu Tư cũng biết cảm giác loáng thoáng không ổn từ lần đầu tiên lướt weibo của cô, đến tột cùng là cái gì rồi.
Hóa ra là như vậy.
Trước mặt sống chết, chút chuyện ấy tự nhiên trở nên vô cùng nhỏ bé.
Thiệu Tư mới vừa liên lạc người hỗ trợ tra tìm bệnh viện, Cố Duyên Chu vốn dĩ đã ngủ lại từ trong phòng đi ra —— anh cởi áo khoác, áo sơ mi bên trong mở mấy nút, không quá đứng đắn mà treo ở trên người, xem ra là vừa rồi buồn ngủ đến cả quần áo cũng chưa kịp thay.
Thiệu Tư nhìn thoáng qua thời gian, xác định người này nói buồn ngủ thực tế chỉ ngủ không đến hai mươi phút: “Cố Duyên Chu, anh đi ra làm cái gì… mộng du hả?”
Giọng Cố Duyên Chu khàn khàn, anh giật nhẹ áo, đi vào phòng bếp mở tủ lạnh, vừa bưng thức ăn ra vừa nói: “Không mộng du, trái lại là nằm mơ, trong mơ em nói với tôi rằng bỏ đồ ăn vào lò vi ba rồi lại từ trong lò vi ba lấy ra thật là phiền phức, tôi liền tỉnh —— đi ra nhìn thử, tổ tông, em quả nhiên không khiến tôi thất vọng.”