Âm thanh trong phòng càng lúc càng lớn, nhân viên phục vụ đứng bên ngoài, do dự đôi chút cuối cùng vẫn gõ cửa hỏi: “Phát sinh chuyện gì sao tiên sinh?”
Giây tiếp theo, Tề Minh mở cửa, sắc mặt xanh mét, đã sớm không còn lãnh tĩnh ngày thường: “Cậu đi xuống trước đi, không có phân phó thì không cho ai tới gần nơi này. Tôi và Thiệu tiên sinh… có một số việc muốn trò chuyện.”
Nhân viên phục vụ bưng đĩa không, hơi hơi khom người: “Vâng, nếu còn gì yêu cầu, trực tiếp gọi điện thoại cho tiếp tân, chúc tiên sinh dùng cơm vui vẻ.”
Vui vẻ.
Có thể không vui vẻ sao.
Thiệu Tư mắt mở trừng trừng nhìn Tề Minh tức đến khó thở mà sập cửa, quay đầu liền ‘phắc’ một tiếng nện túi công văn dưới đất.
Tề Minh nói: “Tôi đã cho cậu đủ mặt mũi, cậu đừng có không biết phân biệt.”
“Anh Tề nói sao vậy, ” Thiệu Tư đứng mệt, lại ngồi trở về, nâng di động xoay hai vòng trong lòng bàn tay, mắt hơi hơi nheo lại, dáng vẻ nhìn rất thanh thản, “Có điều, bốn chữ không biết phân biệt này từ trong miệng anh nói ra, tôi còn thực sự nghe không hiểu lắm.”
Mấy năm nay Tề Minh được nâng còn cao hơn cả nghệ nhân —— minh tinh tính là cái gì, còn không phải đều giống như con diều bị gã dắt ở trong tay sao.
Tuy rằng lòng dạ Tề Minh đủ sâu, ở mặt ngoài không hề hiển lộ, nhưng trên thực tế đã sớm nuôi ra tật xấu tâm cao khí ngạo.
Ăn nói khép nép với Thiệu Tư nhiều ngày như vậy, lại đổi về một cục diện thoát khỏi khống chế, gã thật sự là tức đến bật cười: “Tôi mặc kệ cậu muốn làm gì, cậu ầm ĩ cũng được, không phục cũng được, bộ phim này cậu không nhận cũng phải nhận.”
Thiệu Tư thay đổi tư thế ngồi, chân dài hơi cong, tay đặt lên mép bàn, không nói chuyện.
“Người muốn kéo tôi xuống ngựa rất nhiều, nhiều năm như vậy, cậu thấy có ai từng thành công?” Tề Minh nỉ non ghé sát vào nói, “Phải —— cậu rất nổi tiếng, cũng thông minh, nói chuyện làm việc to gan, nhưng người thành công vẫn không phải là cậu, cậu cũng sẽ không là ngoại lệ.”
Thiệu Tư nhấc mí mắt lên, hỏi lại gã: “Có phải anh cảm thấy mỗi lần mình đều có thể toàn thân trở ra không?”
Lần này hắn dám công khai tuyên chiến với Tề Minh, cũng đã làm đủ chuẩn bị.
Tề Minh và Tề Hạ Dương tựa như hai đường kẻ giao nhau cùng một chỗ, mà giao điểm chính là «Một đời một kiếp một đôi người».
Tề Hạ Dương đạo văn cũng không thành công, lúc ấy cô ta đăng truyện trên trang web văn học, không ai mua truyện. Chỗ duy nhất “thành công” của cô ta chính là có một ông anh họ là người đại diện vương bài.
Một quyển tiểu thuyết bị mọi người khinh thường, cho dù là đạo văn thì cũng đạo đến không người hỏi thăm, chỉ có vô số bồn nước bẩn hắt về phía cô ta, dưới sự đóng gói của Tề Minh, đi vào tầm mắt mọi người, đóng gói thành một tác phẩm “IP lớn”.
IP: là chữ viết tắt của Itellectual Property (Sở hữu trí tuệ), từ này rất thịnh hành ở TQ vào những năm , ý chỉ những diễn viên, phim ảnh, tác phẩm nổi tiếng và có sức thu hút lớn.
Đến tột cùng Tề Minh chỉ muốn giúp đỡ người nhà, hay là hướng ánh mắt về phía chức nghiệp “IP”. Hoặc là nói, gã đã không còn thỏa mãn với việc đóng gói nghệ nhân nữa, gã ngửi được một tia thương cơ từ cái thời đại phim IP điện ảnh và truyền hình thịnh hành hiện giờ.
… Về mục đích thực sự của gã, Thiệu Tư càng thiên hướng về loại sau.
Kế hoạch của Thiệu Tư rất đơn giản, hắn chỉ muốn công bố sự thật cho mọi người —— một tác phẩm ăn cắp như vậy, đến tột cùng làm thế nào từ trong nước bùn bò ra, nhiễu đầy nước bẩn ẩm ướt, đi lên bài vị.
Chứng cứ Tề Minh mua thuỷ quân, chứng cứ Tề Hạ Dương sao chép…
Không phải người này thích chơi trò PR sao, không phải thích dẫn dắt tiết tấu sao, vậy để cho gã nếm thử hương vị “bị PR” đi.
Nhưng mà đối mặt câu nói của Thiệu Tư, Tề Minh lại bất ngờ nở nụ cười: “Toàn thân trở ra, bốn chữ này dùng thật tốt, mỗi một câu nói, mỗi một bước đi, thậm chí mỗi đêm trước khi đi ngủ tôi đều nghĩ tới bốn chữ này. Trong cái giới của chúng ta, một bước sai, vạn kiếp bất phục. Cho nên sợi dây diều của cậu, tôi chính là nắm rất chặt.”
Cho dù Thiệu Tư có tự tin hơn nữa, nghe được lời Tề Minh nói, cảm thấy mơ hồ nổi lên dự cảm nào đó không tốt lắm.
[Thống Thống, hắn có nhược điểm gì của tôi?]
Hệ thống vẫn luôn lặn xuống nước, hồi âm rất nhanh, nói: [báo cáo, Thống Thống của cậu không có thuật đọc tâm.]
[…]
[Đã nói với cậu là đừng quá kiêu ngạo mà.]
Tề Hạ Dương vẫn chưa hoàn toàn say lật, cô ngủ chốc lát, nghe được tiếng ồn ào, ý thức từ từ tỉnh táo.
Cô mở mí mắt ra một cái khe, gương mặt mơ mơ hồ hồ còn mang chút hiệu ứng trùng lặp của Tề Minh xuất hiện trong tầm mắt cô, cô gọi: “Anh họ?”
“Dương Dương, em dậy chưa? Anh lại đây đón em về, ” Tề Minh như là cái gì cũng không có phát sinh, ngữ điệu như bình thường, “Con gái sao lại uống nhiều rượu như vậy.”
Tề Hạ Dương vui tươi hớn hở cười, ý đồ đứng lên, lại lắc lư hai cái, ngã trở về.
“Tôi đưa con bé về nhà trước, chúng ta… liên hệ wechat.” Tề Minh đỡ cô đứng lên, lúc nói xong bốn chữ cuối cùng, hơi tạm dừng một cách quỷ dị.
“Liên hệ” wechat.
Thiệu Tư ngồi trên ghế nhấm nuốt ý tứ của những lời này, thuận tiện lấy khăn ướt xoa xoa tay, lau từng ngón từng ngón tay một.
[Liên hệ, xem ra đây là muốn uy hiếp cậu.] hệ thống trầm ngâm hai giây, [có lẽ cậu thực sự có nhược điểm gì ở trong tay hắn.]
Thiệu Tư: [Tao? Không có khả năng.]
Hệ thống: [… Sao lại không có khả năng.]
Thiệu Tư mặt không đổi sắc nói: [trên cơ bản, tao là một người đàn ông không có vết nhơ.]
Hệ thống: […]
Hệ thống: [cậu có chút mặt mũi đi.]
Thiệu Tư đến nhà không bao lâu, lấy hộp y tế từ trong tủ ra, uống hai viên thuốc tiêu thực.
Bữa cơm này ăn mà dạ dày hắn khó chịu.
Nhưng mà Thiệu Tư bưng cái ly, một ngụm nước còn chưa nuốt xuống, “liên hệ” của Tề Minh đã tới rồi.
[Tề Minh]: [hình ảnh].
Thiệu Tư không quá để ý, rúc trong sofa, lười nhúc nhích, duỗi tay lấy di động.
Chờ hắn tiện tay mở tấm hình kia ra, một ngụm nước thiếu chút nữa phun sạch: “…”
—— Là ảnh lúc trước hắn và Cố Duyên Chu hôn môi trong câu lạc bộ đêm khi giả làm người yêu.
Bài trí quen thuộc, ngọn đèn quen thuộc, còn có cái áo lông cổ chữ V hắn chỉ từng mặc một lần.
Trên ảnh, đầu Cố Duyên Chu hơi hơi nâng, hầu kết nổi lên, tay vịn bên hông hắn, tư thế mờ ám.
Mà một bàn tay Thiệu Tư nhẹ kéo tóc Cố Duyên Chu, động tác rất thô bạo.
[Tề Minh]: cậu không suy xét cho mình, cũng nên suy nghĩ một chút cho Cố ảnh đế chứ, cậu cứ nói xem?
Thiệu Tư thấy may mắn vì mấy ngày hôm trước mình đổi tên lại thành “Ba Thiệu của mi”.
Hắn đặt ly nước trên bàn trà, châm chước một chút, sau đó ôn hoà mà hồi âm hai câu.
[Ba Thiệu của mi]: ừm.
[Ba Thiệu của mi]: cho nên sao?
[Tề Minh]: ngày mai đến văn phòng, ký hợp đồng «Một đời một kiếp một đôi người», đây là kỳ hạn cuối cùng.
Tề Minh cho rằng gã lộ ra con bài tẩy chưa lật, Thiệu Tư liền không có lựa chọn khác, chỉ có thể ngoan ngoãn mặc gã bài bố —— tựa như Lý Quang Tông vậy.
Có điều gặp gỡ Thiệu Tư cũng coi như gã xui xẻo.
Bởi vì Thiệu Tư không trả lời gã nữa, trực tiếp gửi tấm ảnh kia cho Cố Duyên Chu.
Hệ thống: […?!]
Thiệu Tư giải thích: [không thể mình mình bị phiền ngủ không yên, tốt xấu hắn cũng là một nhân vật chính trong ảnh mà.]
Thiệu Tư gửi xong sau đó chân trần vào phòng ngủ lấy quần áo, chuẩn bị tắm rửa, di động bị hắn tiện tay đặt trên nắp máy giặt.
Chờ hắn xả nước, cởi áo xong, lúc vươn tay đi cởi thắt lưng, di động vang lên một tiếng.
[Cố Duyên Chu]: ai chụp?
Xem.
Có người cùng phiền não chung cảm giác thật tốt.
Trong lòng Thiệu Tư cân bằng hơn một chút, cũng không quan tâm cái quần muốn cởi mà chưa cởi treo trên người, một tay hồi âm: một đứa đầu đất tên là Tề Minh.
Qua một thời gian thật dài Cố Duyên Chu mới nhắn tới một chữ: ừm.
[Ba Thiệu của mi]: rất bận sao, đang làm việc à?
[Cố Duyên Chu]: đang xem ảnh, chụp không tồi, Thiệu tổ tông của chúng ta eo tốt chân tốt chỉ là kỹ thuật hôn không ra làm sao.
[Thông báo: Cố Duyên Chu thu hồi một tin nhắn.]
[Cố Duyên Chu]: ừm.
[Cố Duyên Chu]: đang làm việc.
Hai câu, bốn chữ, nghiêm trang chững chạc sắp phá tan cả màn hình.
Thiệu Tư tựa vào trên tường, không biết nên bày ra biểu tình gì.
[Ba Thiệu của mi]:…
[Ba Thiệu của mi]: có phải anh tưởng tôi mù không?
Cố Duyên Chu đang rèn luyện trong phòng tập thể thao, anh dùng khăn mặt lau mồ hôi, sau đó xoay người nhặt nước đặt bên cạnh lên, vặn ra nốc hai cái, đi ra ngoài phòng, trực tiếp gọi một cú điện thoại qua: “Tôi đoán xem, có phải hắn muốn dùng ảnh chụp để em nhận phim hay không?”
Con người Tề Minh này, từ lần trước Thiệu Tư nói với anh là lúc vừa mới vào công ty, người đại diện đó bắt hắn xây dựng hình tượng, anh liền cố ý vô tình mà chú ý tới, cũng từng hỏi Trần Dương, Trần Dương chỉ nói một câu: không phải thứ tốt gì.
Hơn nữa gần đây Thiệu Tư thay đổi người đại diện, bộ phim nào đó có độ tranh luận vô cùng cao đang xác định nhân vật, Tề Minh cũng chạy nơi nơi vì việc này.
Giọng Cố Duyên Chu có hơi khàn, có thể là vì mới vừa vận động xong, âm điệu cực thấp. Anh đợi chốc lát, đối diện không có âm thanh, lại nói: “Sao không nói chuyện… cái tin mới thu hồi là nói giỡn với em thôi, giận à?”
“Không, tôi đang mặc quần áo.”
Vừa rồi Thiệu Tư cởi quần áo xong chuẩn bị ngâm mình, ai biết giây tiếp theo Cố Duyên Chu liền gọi điện thoại tới. Cảm giác toàn thân không mảnh vải nghe Cố Duyên Chu nói chuyện xác thực có chút không được tự nhiên, hệt như ở truồng tán gẫu. Thiệu Tư cúi đầu kéo vạt áo xuống, lại nói: “Nói tới thì, sao anh biết rõ dữ vậy?”
Cố Duyên Chu nói: “Chuyện của em, tôi đương nhiên biết rõ.”
Thiệu Tư ho nhẹ một tiếng, đang muốn tiêm mũi dự phòng cho anh, chợt nghe Cố Duyên Chu lại nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ảnh chụp không cần lo lắng, hắn có gan liền lộ ra đi. Bộ phim nát kia em nên từ chối thì cứ từ chối, không cần quản cái này.”
Giỏi nha anh Chu.
Thiệu Tư không hiểu biết bối cảnh gia đình Cố Duyên Chu, bên ngoài cũng chưa từng xuất hiện lời đồn tương tự, cho nên Cố Duyên Chu nói lời này hắn nửa tin nửa ngờ: “Lợi hại quá nhỉ, anh đại à anh theo xã hội nào vậy?” (xã hội đen hay xã hội trắng á)
Cố Duyên Chu nói: “Đoán mò cái gì vậy.”
Vốn dĩ rất phiền lòng một việc, sau khi nói chuyện điện thoại với Cố Duyên Chu xong, trọng điểm tự hỏi của Thiệu Tư xoay chuyển, nhịn không được nghĩ: Cố Duyên Chu… hình như một chút cũng không thèm để ý ảnh chụp sẽ lộ ra nhỉ.
…
Đương nhiên không thèm để ý.
Vị đại ảnh đế kia ước gì toàn thế giới đều biết Thiệu Tư là người của anh.
Cũng không biết đến tột cùng Cố Duyên Chu nói gì với Tề Minh, ngày hôm sau hắn ngủ nướng, ngủ luôn thời gian Tề Minh đơn phương hẹn ký hợp đồng với hắn, Tề Minh cũng không có tới tìm hắn.
Tận đến giữa trưa, Lý Quang Tông nghỉ ngơi, chạy tới đưa cơm cho Thiệu Tư. Hai người vài ngày không gặp mặt, lúc cùng nhau ngồi ở bàn ăn ăn cơm, mới nhận được tin nhắn Tề Minh gửi tới.
Trên đó chỉ có năm chữ: Xem như cậu lợi hại.
“Cái gì đây?” Thiệu Tư ngủ quá lâu, đầu có hơi đau, để đũa xuống nhìn năm chữ kia vài lần, “Xem như cậu lợi hại? Tôi làm gì hắn?”
Lý Quang Tông đương nhiên cũng không phải đơn thuần mà lại đây đưa cơm.
Chuyện Thiệu Tư và Tề Minh lan truyền nhanh chóng, trong công ty đều đang nghị luận, hắn ta vô cùng lo lắng, thật sự nhịn không nổi mới lại đây xem: “Sáng hôm nay, có vài cảnh sát đến, trực tiếp vọt vào trong phòng làm việc của Tề Minh… Cũng không biết bọn họ nói gì, sau khi cảnh sát đi, có người nghe thấy Tề Minh ở trong phòng làm việc đập phá.”
“Đập phá?”
“Ừm, với lại nam chính Một đời một kiếp một đôi người đã định rồi, là một tiểu thịt tươi hai năm nay thăng tiến rất nhanh của công ty đối thủ, từng làm luyện tập sinh ở Hàn quốc hai năm.”
Thiệu Tư xoay chuyển mấy điểm đặc thù này ở trong đầu một lần, không có ấn tượng gì quá lớn, hắn cau mày hỏi: “Đầu bạc hả?”
Lý Quang Tông cũng vô cùng chịu phục cái chứng mù mặt của hắn: “… Ba nhớ lầm rồi ba Thiệu, người ta là tóc màu đỏ.”
Tay Thiệu Tư cầm đũa thoáng khựng: “Phải không?”
“Đúng vậy, ” Lý Quang Tông nói, “Tên rất kêu, là Âu Dương Ngạo Vũ. Cậu để ý chút đi, người đại diện của hắn là đối thủ một mất một còn của Tề Minh, lần này Tề Minh giành không lại, chưa chừng muốn lấy cậu ra trút giận đó.”
“Chờ lát, cậu ăn trước, tôi gọi điện thoại hỏi nam thần của cậu một chút.”
Cố Duyên Chu đang bận, điện thoại là Trần Dương nhận, tình huống không khác biệt gì so với lần trước, giọng Trần Dương vi diệu mà khựng lại một chút, sau đó nghi hoặc kêu: “Tổ tông?”
Nhất thời Thiệu Tư liền hết muốn nói chuyện.
—
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của Tề Minh một đống hỗn độn.
Tấm ảnh trong tay gã xem như trôi sông, nhưng cơn tức này gã xác thực nuốt không trôi.
Ai có thể ngờ một đám cảnh sát lại trực tiếp tới đây lấy cớ “Thiệu Tư và Cố Duyên Chu hợp tác với cảnh sát trong vụ án Vương Sơn”, mà cảnh cáo gã? Cảnh cáo tấm ảnh này bất luận là lấy loại hình thức nào tiết lộ ra ngoài, gã đều phải chịu trách nhiệm pháp luật nhất định.
“Cậu cũng đừng trách tôi, chuyện cho tới bây giờ đều là cậu tự tìm.” Tề Minh nhốt mình trong phòng làm việc, thì thào tự nói với không khí.
Trên vách tường văn phòng treo poster của mỗi một nghệ nhân dưới tay gã, từng hàng từng hàng, gần như dán đầy hơn phân nửa mặt tường.
Tấm của Thiệu Tư —— là lúc vừa ra mắt, để quy hoạch tạo hình cho hắn, chụp một bộ ảnh thiết kế hình tượng.
Thiệu Tư năm năm trước, thoạt nhìn hơi non nớt hơn hiện tại, đối diện màn ảnh mặt không đổi sắc, rất cao lãnh. Trên poster hắn mặc một cái áo lông màu đen, cúi đầu ngồi ở trên tường, hai chân lơ lửng giữa không trung.
“Hạt giống thật tốt, ” Tề Minh vươn tay nhẹ nhàng sờ soạng hai cái trên tấm poster, trên mặt hiện lên một nụ cười, nhìn lại có chút khiếp người, “Cánh diều cậu tôi bắt không được, vậy cậu cũng đừng tiếp tục bay trên trời nữa… nhìn chướng mắt.”