Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!

chương 66

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đề này cuối cùng vẫn là Cố Duyên Chu thắng, anh gấp tờ giấy tính toán kia lại, đưa tới tay Thiệu Tư: “Nói với em là B rồi, em không nghe.”

Thiệu Tư tiếp nhận, mở tờ giấy kia ra lại, phát hiện Cố Duyên Chu đã sớm làm dấu hiệu ở bước mà hắn phạm sai lầm, là một cái hình tam giác nho nhỏ.

“…” Thiệu Tư im lặng chốc lát, nói, “Tôi nghĩ anh hù tôi.”

Cố Duyên Chu: “Em cho rằng tôi là em à?”

Quay được cảnh vừa lòng, lúc này Hồ đạo mới không nhanh không chậm tiếp tục thúc giục: “Được rồi tổ các cậu, còn lố thời gian nữa là bị trừ điểm đó, có thể có chút kỷ luật có chút tổ chức hay không, lại đây báo tổ trưởng cho tôi.”

Chờ đến phiên tổ B, tổ bọn họ diễn cũng không ít, đấu tranh nội bộ đấu đến chết đi sống lại.

Tần Thiếu Quyết: “Tôi thật sự rất muốn làm tổ trưởng, mấy anh trai à, cho tôi một cơ hội có được không.”

“Không không không, Thiếu Quyết không được, Vạn Lôi cũng không được, hắn hả, cậu biết không lần trước lúc tôi với hắn quay «Nhiệm vụ bí mật», hắn thật sự là lành nghề trong việc kéo chân sau đồng đội. Tôi bảo hắn đưa thẻ cho tôi, hắn trực tiếp chạy. Hắn còn tới chỗ nói tôi là phản đồ, các cậu tin tôi, năng lực quyết sách của Vạn Lôi thật sự rất kém cỏi.”

“Cũng không thể chọn tiểu Tề, tiểu Tề còn không đáng tin hơn cả Thiếu Quyết, hắn luôn tự cho là rất thông minh sau đó tự đào hố cho chính mình, nếu hắn làm đội trưởng, tôi sợ toàn bộ đội ngũ chúng ta đều sẽ bị hắn dẫn xuống hố.”

Một phân đoạn vốn dĩ bình thường như vậy, không biết là bị nhóm Thiệu Tư dẫn dắt hay là cái gì, mọi người đều xắn tay áo liều mạng đoạt diễn.

“Đạo diễn, Cố ảnh đế này, rất biết dẫn dắt không khí.” Trợ lý ở bên cạnh nhỏ giọng nói, “Trước đó tôi còn lo lắng Cố ảnh đế không có kinh nghiệm, chiếu theo như vầy, rating kỳ này của chúng ta tuyệt đối có thể bùng nổ.”

Hồ đạo sờ sờ cằm: “Phải, kỳ này khẳng định bùng nổ. Có điều trước kia lúc xem mấy lời đồn trên internet còn không thấy gì, bây giờ nhìn vào —— còn thật khỏi nói, hai người này rất có cảm giác CP.”

Trợ lý theo lời Hồ đạo nói mà nhìn qua, Cố Duyên Chu và Thiệu Tư không biết đang nói cái gì, nhìn dáng vẻ Thiệu Tư như rất xù lông, còn Cố Duyên Chu lại là vẻ mặt cưng chiều.

… Hệt như trêu mèo.

Phân đoạn chọn đội trưởng thuận lợi đi qua, tiêu phí gấp bội thời gian, chờ bọn họ chuẩn bị tốt hết thảy, xếp hàng lên xe buýt, lại xảy ra biến cố.

Tổ đạo diễn thông báo: “Bởi vì xe buýt chúng tôi thuê bất ngờ nổ lốp giữa đường, cho nên các cậu phải tự mình nghĩ biện pháp đến núi Võ Dương, vô cùng xin lỗi, chúng tôi cho mỗi tổ một trăm đồng kinh phí làm bồi thường, buổi chiều ba giờ, chúng ta gặp ở cửa số núi Võ Dương.”

“Cái quỷ gì? Xe buýt nổ lốp?”

“Một trăm đồng, kêu xe cũng không đủ dùng, hơn nữa chúng ta còn phải ăn cơm… giờ cũng giữa trưa rồi.”

Trong một vùng âm thanh líu ríu xung quanh, Cố Duyên Chu tiếp nhận kinh phí nhân viên công tác đưa, cực bình tĩnh: “Sớm nghe nói chương trình này rất nghèo, xem ra là thật.”

An Ân cười nói: “Khó trách trước khi tôi đến, mấy người bạn đều nhắc nhở tôi, bảo là nhớ phải giấu ít tiền trên người.”

Thiệu Tư nhìn về phía cô: “Vậy cô có giấu không?”

An Ân: “… Đương nhiên không có, cái này thuộc loại phạm quy, bị phát hiện sẽ xoá tên đó.”

Lúc này, Dương Vũ vẫn luôn không nói lời nào chủ động há mồm đề nghị: “Tôi đề nghị chia đều tiền này, trên tay mỗi người đều lấy một ít, như vậy hành động cũng tương đối tiện.”

Hắn nói xong, thấy tất cả mọi người nhìn chằm chằm hắn, lại hao tâm tổn trí giải thích hai câu: “Ý của tôi là, có khả năng sẽ phát sinh một ít chuyện ngoài ý muốn cũng nói không chừng, lỡ như đi tách ra…”

Thiệu Tư nhìn đến rõ ràng, thầm nghĩ: tiện cho ai? Là tiện cho bản thân hắn ta trốn đi nhỉ.

Bàn tính trong lòng Dương Vũ đúng là đánh rất vang, từ sau khi tổ đạo diễn nói xong câu đó, hắn ta vẫn luôn cân nhắc.

Đi cùng bọn họ, mình còn không phải là lưu lạc thành một mảnh lá cây làm nền cho hoa tươi sao, nói chuyện làm việc đều sẽ bị Cố Duyên Chu đè áp một đầu, còn không bằng chờ một lát tìm cơ hội “đi lạc”, như vậy cảnh diễn ngược lại có thể nhiều hơn một ít.

Bốn tổ ABCD bắt đầu hành động, tổ quay phim cũng phân chia thành bốn nhóm.

Bên phía Thiệu Tư có kế hoạch chọn một người đến quầy bán quà vặt đổi tiền, bốn người tụ tập ở đầu đường kéo búa bao.

Thiệu Tư ngồi xổm ven bồn hoa, đội mũ tránh nắng, mỗi lần chơi oẳn tù tì hắn đều vạn năm không đổi mà ra búa, thua không hề hồi hộp.

[Cậu duỗi hai đầu ngón tay ra sẽ chết hả?] hệ thống nói, [từ nhỏ đến lớn, cậu tự nói một chút xem, cậu kéo búa bao có lần nào thắng.]

[… Vẫn thắng được mấy lần.]

Hệ thống: [có thể đếm được trên đầu ngón tay!]

Thiệu Tư: [còn không phải là ra búa tương đối thuận sao.]

[Thuận cái gì mà thuận,] hệ thống quả thực vô lực rủa xả, [vậy cậu cứ đi thêm vài bước đường mà đổi tiền đi, đi.]

Cuối cùng Thiệu Tư đeo khẩu trang lên, đi vào trong tiệm, lấy ra tờ một trăm kia, để ở trên bàn đẩy qua nói: “Chào ông chủ, có thể phiền toái chú đổi tiền giúp cháu không?”

Ông chủ là một người đàn ông trung niên, tính cách không tồi, cười ha ha đứng lên từ chỗ ngồi: “Được chứ, không thành vấn đề, muốn đổi bao nhiêu?”

Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, ông chủ tiện tay đưa tiền đến chỗ máy kiểm tiền kiểm một chút, ai ngờ máy kiểm tiền lập tức sáng đèn đỏ, bắt đầu “tích tích tích” mà không ngừng kêu to.

Thiệu Tư: “…”

Ông chủ cầm tờ một trăm kia lên, để ngay ánh sáng soi soi, sau đó lấy một loại ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn về phía Thiệu Tư: “Cậu nhóc, cậu chơi tôi à, tờ tiền của cậu vừa nhìn liền biết là tiền giả.”

Sau khi Thiệu Tư lấy được tiền căn bản không có nhìn, không chỉ mỗi hắn, trên cơ bản không ai sẽ nghĩ tới phương diện này: “Giả?”

—— Ai lại ngờ tổ chương trình có thể gài hàng đến loại tình trạng này?

Ông chủ thấy dáng vẻ kinh ngạc của Thiệu Tư không giống như là giả vờ, trả tiền lại, còn nhắc nhở nói: “Cậu bị người ta lừa rồi, lần sau lúc lấy tiền chú ý cho kỹ chút, cậu xem cái này căn bản ngay cả vạch an toàn cũng không có…”

Bình thường Thiệu Tư mua đồ rất ít khi dùng tiền mặt, trên cơ bản đều là quét thẻ, hắn vẫn cảm thấy tiền lưu động rất bẩn… đối với thiệt giả cũng quả thật không hiểu lắm.

Vì thế hắn xáp qua, buôn chuyện với ông chủ quầy bán quà vặt: “Cái gì là vạch an toàn?”

“Tôi lấy một tờ tiền thật cho cậu xem, ” ông chủ lấy ra một tờ từ trong ngăn kéo, nhiệt tình giáo dục, “Cái đường chính giữa nè, nhìn thấy không, soi ánh sáng là có thể nhìn thấy.”

Thiệu Tư gật gật đầu: “Như vậy à.”

Hai người liền tám nhảm về chuyện phân biệt tiền trăm nguyên, cameraman ở cửa bí mật quay phim, thiếu chút nữa cười đến đau sốc hông.

Cố Duyên Chu chờ nửa ngày không thấy người đi ra, cho rằng hắn đã xảy ra chuyện gì, đi vào liền thấy, Thiệu Tư và ông chủ cách một cái quầy đang tán gẫu đến hăng say.

“Còn có cái đường này, cậu dùng tay sờ, nó nổi lên rất rõ rệt, cậu sờ xem.”

“… Ừm, hình như là vậy.”

Cố Duyên Chu đứng ở cửa, không đi vào trong, hỏi: “Em làm gì đó?”

Thiệu Tư chống một bàn tay trên quầy thủy tinh, nghe vậy nghiêng đầu nhìn anh, kéo dài ngữ điệu nói: “Tổ trưởng, chúng ta bị đùa giỡn, tiền này là giả.”

“Tiền giả?”

“Đúng vậy, ” Thiệu Tư đứng thẳng người, kéo anh đi ra bên ngoài, “Xem ra chúng ta chỉ có thể đi ra ngoài xoát mặt.”

“Tìm người mượn đi, ” phương án này An Ân giơ hai tay tán thành, “trên quy định chưa nói không thể tìm người qua đường giúp đỡ, chúng ta có thể lưu lại phương thức liên lạc của bọn họ, sau khi quay xong trả lại cho họ… tổ trưởng Cố, việc này có phải nên là tổ trưởng lên hay không?”

Cố Duyên Chu đi ra ngoài xoát mặt, xoát quả thực rất dễ dàng.

Độ nổi tiếng của anh là cao nhất trong tất cả bọn họ, cho dù đeo khẩu trang đi dọc đường cũng có thể bị nhận ra.

Cố Duyên Chu còn chưa nói gì, Dương Vũ đã vươn tay chỉ: “Tôi đi đến đối diện thử xem.”

“Tin không, chờ một lát hắn sẽ tự động đi tách ra.” Thiệu Tư vỗ vỗ quần đứng lên.

Cố Duyên Chu cũng không thèm để ý đến Dương Vũ này: “Tùy hắn đi.”

Thiệu Tư: “Tổ trưởng là anh, có phải quá tùy hứng rồi hay không.”

Cố Duyên Chu vươn tay với hắn, nửa dụ nửa dỗ nói: “Lười quản hắn. Lại đây, cùng tổ trưởng đi ra xin cơm ăn.”

“… Mắc gì tôi phải đi chung với anh ra ngoài xin cơm hả.”

Thiệu Tư tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng vẫn chậm rì rì lắc lư đến bên cạnh Cố Duyên Chu.

An Ân là nữ, tự nhiên được bọn họ quan tâm nhiều hơn, Cố Duyên Chu chọn một tiệm cà phê, gọi cho cô vài món đồ ngọt để cô ngồi vừa ăn vừa chờ.

“A, quá hạnh phúc, Cố ảnh đế à đại khái là tôi phải yêu anh rồi.” An Ân chọn vị trí bên cửa sổ, làm vẻ si tình với một bàn đồ ngọt, sau đó chuyển đề tài, “Có điều tôi thật sự có thể yên tâm ăn sao? Tôi không có ý gì khác, nhưng đời người luôn có rất nhiều chuyện bất ngờ, tôi sợ các anh không về.”

Thiệu Tư sờ sờ cằm, nói: “Nếu cô thật sự lo lắng, vậy cô liền nhìn thôi, đừng ăn.”

An Ân lạnh mặt: “… Anh có biết ăn nói không đó.”

Việc xoát mặt thuận lợi ngoài ý muốn, Cố Duyên Chu tháo khẩu trang xuống không bao lâu, đã bị người ta nhận ra.

Cô gái trẻ hưng phấn giống như chú chim sẻ kêu to “a a a a a”, nói không nên lời.

Cố Duyên Chu khẽ cười một cái với cô, sau đó đưa tay làm động tác “suỵt”: “Chào bạn, là như vầy, chúng tôi đang quay chương trình, bởi vì một ít nguyên nhân, cần một chút tiền xe…”

Cô gái trẻ nhanh chóng ôm ngực tỉnh táo lại, nói: “Cần bao nhiêu!”

Thiệu Tư đứng ở bên cạnh Cố Duyên Chu cầm di động tra bản đồ: “Con đường rẻ nhất, chúng ta sẽ từ nơi này, ngồi xe bus số đến ga tàu điện ngầm, ngồi tàu điện ngầm đến đường Hoàn Sơn, sau đó lại đi bộ năm trăm mét, tính ra thì hẳn là mỗi người bảy đồng đi.”

Cô gái trẻ moi ra mấy tờ tiền trăm nguyên, nghe được con số bảy đồng, tay dừng một chút.

Hai bạn idol thành thật ấy đem con số bảy đồng nhân với số người, cộng thêm tiền đồ ngọt của An Ân, cuối cùng cộng lại tổng cộng ba mươi tám đồng.

“(⊙v⊙) Ừm…” cô gái nói, “Cái này không quá giống mấy chương trình bình thường tôi hay xem, tôi tìm xem có tiền lẻ hay không…”

Thiệu Tư nói chuyện nhiều, mang khẩu trang cảm thấy rất ngộp, dứt khoát kéo một bên xuống, rũ mắt nhắc nhở: “Cố Duyên Chu, anh đừng quên bảo người ta lưu lại phương thức liên lạc nha.”

Cô gái vốn không để ý người ở phía sau Cố Duyên Chu, sự trùng kích khi Cố Duyên Chu xuất hiện ở trước mặt thật sự quá lớn.

Hiện tại Thiệu Tư tháo một bên khẩu trang xuống, nhất thời cô lại phát ra một tiếng thét chói tai.

Chờ hai người “xin cơm” trở về, An Ân đã ăn xong bánh ngọt, cô đưa tay nhìn cổ tay, trêu đùa: “Trễ như thế, có phải phát hiện xoát mặt không dễ lắm hay không.”

Cố Duyên Chu đang trả tiền ở phía trước, Thiệu Tư ngồi xuống đối diện An Ân, biểu tình có chút phức tạp: “Hừm… gặp một fan CP, cô ấy túm lấy tôi và Cố Duyên Chu lải nhải nói mười mấy phút đồng hồ, muốn chúc chúng tôi trăm năm hạnh phúc.”

Truyện Chữ Hay