Mưa đánh vào trên lá chuối tây, tí ta tí tách.
Sắc trời hơi hơi đen xuống, Thiệu Tư cũng không biết hiện tại ba người họ nấp ở bên cạnh nhìn Âu đạo uống rượu nổi điên rốt cuộc là có ý gì.
Mới đầu Âu đạo nói bọn họ còn có thể nghe hiểu, đến cuối cùng thành thì thà thì thầm căn bản không biết ông ấy đang nói cái gì, chốc thì khóc chốc thì im lặng.
Như vậy tiếp cũng không phải biện pháp, Cố Duyên Chu lại nhìn Âu đạo mấy phút, cuối cùng cởi áo khoác ra, chuẩn bị đi ra phía trước phủ thêm cho Âu đạo.
Nhưng mà Diệp Tuyên trong khoảng thời gian này vẫn luôn im lặng không lên tiếng lại vươn tay ngăn anh: "Đừng đi qua."
Lúc này mặt Diệp Tuyên bình tĩnh, thấy không rõ cảm xúc. Thiệu Tư trộm quan sát cô, cảm thấy ý nghĩ đem cô và Diệp Thanh liên hệ với nhau càng ngày càng kiên định. Giữa hai người này, tuyệt đối có liên hệ.
Nhưng mà... liên hệ đó là cái gì?
Hắn còn chưa kịp nói chuyện, một trận tiếng bước chân từ xa tới gần vang lên, đó là gót giầy đạp trên tảng đá —— một bước nặng một bước nhẹ.
"Thầy Chu Vệ Bình?"
Cố Duyên Chu thấp giọng nói một câu, sau đó bàn chân bước ra lại thu về, ba người tiếp tục nấp trong không gian chật chội nhỏ hẹp này.
Người tới đúng là Chu Vệ Bình, ông mặc lễ phục màu đen, nhìn vô cùng trang trọng. Năm tháng để lại dấu vết trên mặt ông cũng không sâu, không khó nhìn thấy dung mạo anh tuấn ban đầu, hơn nữa dưới sự tôn lên của bộ lễ phục hoa mỹ ấy, thân thể có vẻ vô cùng thẳng.
[Sao ông ta cũng tới?] Thiệu Tư đưa tay lau lau nước không ngừng nhiễu xuống từ đuôi tóc, nói với hệ thống, [một chút manh mối cũng không có, còn đến nhiều người như vậy.]
Hệ thống luôn yên lặng quan sát: [... Cậu đừng vọng tưởng nữa, chỉ đối thoại với cậu thôi tôi cũng đã dùng hết toàn lực rồi.]
[Mày còn có thể vô dụng thêm một chút không?]
Hệ thống: [có thể, tôi cảm thấy tôi có chút chống đỡ không nổi, off trước. Chúc mọi người may mắn.]
Hệ thống nói được thì làm được, bất luận Thiệu Tư có kêu nó như thế nào, nó quả thực cũng không có động tĩnh nữa.
Ban đầu Chu Vệ Bình đã tới nơi này một chuyến, lúc ông tới Âu đạo đang bởi vì tình hình giao thông không tốt mà bị chặn ở nửa đường, bởi vậy hai người không có đụng nhau.
Trời mưa lớn, cho dù Chu Vệ Bình cầm ô, ống quần vẫn không thể tránh né mà bị tạt ướt.
"Lão Chu?" Âu đạo híp mắt đánh giá ông ta nửa ngày, sau đó thu hồi mắt, không nhìn ông ta nữa, ngữ điệu bình tĩnh nói, "Ông cũng tới."
Chu Vệ Bình dừng bước lại, sau đó đi qua, đứng bung dù cho ông. Bởi vì Âu đạo ngồi dưới đất, bởi vậy Chu Vệ Bình không thể không nhìn xuống: "... Tôi trở về lấy đồ, di động có khả năng rơi ở đây."
Hai người im lặng nửa ngày, Âu đạo ném vỏ chai rượu ở một bên, chỉ vào bó hoa trước mộ Diệp Thanh: "Ông đưa hả?"
Chu Vệ Bình: "Ừm."
"Hoa hồng trắng, rất trắng trong thuần khiết." Âu đạo nói xong lảo đảo chống tay đứng lên, cũng không quản trên tay bẩn hay không, giống hệt như anh em ôm lấy bả vai Chu Vệ Bình, "Bất tri bất giác đã qua nhiều năm như vậy, trong mấy người chúng ta, chỉ mình ông thông minh nhất... thông minh."
Ai cũng không ngờ rằng, ngay giây tiếp theo, Âu đạo buông tay ra, kéo nắm tay trực tiếp đánh vào bụng Chu Vệ Bình!
Chu Vệ Bình bị đau, khẽ buông tay, ô thuận thế rơi xuống mặt đất.
"Ông thông minh bao nhiêu, " Âu đạo cũng không cao, người đến trung niên có chút mập ra, khi so sánh với Chu Vệ Bình căn bản không cùng một đẳng cấp, nhưng lúc này cả người ông phát ra khí tràng lại làm cho người ta không dám tiếp lời, ông đứt quãng nói, "... Vĩnh viễn bo bo giữ mình, vĩnh viễn không làm khó mình."
Chu Vệ Bình cong thắt lưng, bị ông liên tiếp đánh ba cú, nôn khan nói: "Ông... ông bình tĩnh một chút."
"Ông xem hiện tại ông sống thật tốt kìa ——" Âu đạo đại khái là uống say, nói không lựa lời, mặt mũi đỏ bừng, ngay cả mắt cũng đỏ, ông kéo áo Chu Vệ Bình, "Tôi biết tôi không có lập trường gì chỉ trích ông, nhưng ông tại sao có thể giống như người không có việc gì vậy? Hả? Ông nói cho tôi biết đi, ông làm sao có thể tùy tiện tìm người phụ nữ kết hôn, sinh con... trở thành người chồng mẫu mực trong miệng mọi người, ông tại sao lại có thể?!"
Chu Vệ Bình cũng không có tùy ý cho Âu đạo đánh, ông ta nắm chặt tay Âu đạo, ý đồ nói đạo lý: "Trình Thụy, ông uống say rồi."
Âu đạo bỏ tay ông ta ra, lại là một quyền, đánh cho Chu Vệ Bình nói không ra lời: "Tôi rất tỉnh táo! Tôi biết mình đang làm gì, tôi cũng biết ông là ai."
Mới đầu Chu Vệ Bình muốn ngăn ông lại, nhưng mà không bao lâu, ý tứ "ngăn lại" liền thay đổi, hai người tay không dứt khoát quấn vào nhau đánh lộn.
"Tôi chỉ là..." Chu Vệ Bình cũng đánh một quyền vào bụng Âu đạo, chậm rãi phun ra vài chữ, "Tôi chỉ là muốn có cuộc sống giống người bình thường thôi."
...
Thiệu Tư nghẹn họng nhìn trân trối, còn chưa kịp chỉnh lý quan hệ giữa hai người này, nhìn Chu Vệ Bình và Âu đạo quấn làm một cục, bình tĩnh nói: "... Đánh nhau luôn à?"
Cố Duyên Chu đem ô nắm trong tay giao cho Thiệu Tư, sau đó lẻ loi một mình đi ra ngoài: "Còn đánh tiếp sẽ xảy ra chuyện, cậu cầm ô đi, tôi đi qua khuyên nhủ."
Lúc này Diệp Tuyên trái lại không có ngăn cản.
"Cô cầm đi, " Thiệu Tư lại đưa ô cho Diệp Tuyên, tựa như chơi ba người tiếp sức, nói, "Tôi cũng đi nhìn xem."
Mặt mày Diệp Tuyên lạnh nhạt, nói không rõ trong đó đến tột cùng có hàm nghĩa gì, cô vươn tay tiếp nhận ô, đáp "ừm".
"Được rồi, đừng đánh nữa."
Thiệu Tư và Cố Duyên Chu mỗi người kiềm chế một người, kéo bọn họ ra hai bên: "Người bao lớn rồi, đánh cái gì chứ, có khó coi không."
"Đánh nhau cũng phải phân trường hợp, " Cố Duyên Chu nắm tay Chu Vệ Bình chặt chẽ, nhất châm kiến huyết nói, "Tôn trọng người chết một chút."
Nhắc tới Diệp Thanh, Thiệu Tư cảm giác biên độ Âu đạo giãy dụa giảm xuống, phụ họa: "Đúng vậy, muốn đánh thì đổi chỗ khác lại đánh..."
Nhưng mà hắn nói đến nửa đường, cảm giác cổ tay mãnh liệt trầm xuống, cúi đầu nhìn, Âu đạo đã nhắm mắt hôn mê bất tỉnh.
Cả người Âu đạo mất đi trọng tâm, Thiệu Tư thiếu chút nữa không bắt được ông, phí sức thật lớn mới đứng vững, hắn vỗ vỗ mặt Âu đạo: "Âu đạo? Ngài không có việc gì đi?... Này."
Mưa lớn hơn.
Mấy người bọn họ rất nhanh ướt đẫm.
Thiệu Tư nhớ rõ trong nhà Lý Quang Tông có tấm poster, treo trong phòng ngủ cực kỳ bắt mắt. Chính là ảnh đặc tả cả người Cố Duyên Chu ướt đẫm sexy đến không chịu nổi, đũng quần bò sẫm màu nửa khép nửa mở, áo sơmi ướt đẫm dính sát trên người, khuôn mặt... khuôn mặt hắn nhớ không rõ lắm, đại khái là rất khêu gợi.
Mà hiện giờ loại cảnh tượng đó ngay ở trước mắt hắn.
"Ông ấy uống nhiều lắm, nốc bảy tám chai, dạ dày ông ấy vốn đã không tốt cỡ nào rồi."
Cố Duyên Chu buông Chu Vệ Bình ra đi qua cùng đỡ Âu đạo, thuận tiện quét mắt nhìn bảy tám cái chai rỗng ngang dọc dưới đất, tiếp tục suy đoán: "Hay là thật sự uống ra vấn đề gì... cậu có mang di động không, gọi xe cứu thương."
Thiệu Tư sờ sờ túi quần: "Có đem."
Vừa khởi động máy, màn hình lóe ra trên cơ bản đều là mấy chục cuộc gọi chưa nhận của Lý Quang Tông, còn có rất nhiều tin nhắn.
Lý Quang Tông: Cậu! Đi! Đâu!!
Điện thoại còn tắt máy!
Cậu xong rồi tôi cho cậu biết!
Tôi thật sự là bị cậu làm tức chết rồi! Người đâu! A!
Thiệu Tư lựa chọn mắt mù, cực kỳ dứt khoát lướt qua Lý Quang Tông, trực tiếp nhấn : "Xin chào, nơi này có người say rượu hôn mê... Vị trí ở mộ viên Lăng An... Đúng, phiền các anh nhanh một chút."
"Phỏng chừng chạy tới phải mười mấy phút đồng hồ, làm sao bây giờ?" Thiệu Tư cúp điện thoại, nhìn Âu đạo, có chút luống cuống tay chân nói, "Hôn mê, hít thở không thông, có phải nên làm hô hấp nhân tạo hay không, hô hấp nhân tạo làm như thế nào..."
Hắn nói xong, lại nghiêng đầu sang chỗ khác kêu: "Diệp Tuyên, cô lại đây che ô cho Âu đạo."
Chuyện xảy ra đột ngột, trong lúc nhất thời mọi người đều có chút bối rối, ai cũng không biết Âu đạo đến tột cùng là thủng dạ dày hay là trúng độc cồn... Hy vọng chỉ là hôn mê bình thường, nhưng mà xem gần mười chai rượu bên cạnh, tỷ lệ này không quá lớn.
Cố Duyên Chu làm hô hấp nhân tạo đơn giản cho Âu đạo, nâng hàm dưới của ông lên, quan sát trong đường hô hấp có dị vật hay không, trọn bộ động tác không nhanh không chậm, khiến người ta chỉ nhìn, cũng đồng loạt tỉnh táo lại theo.
Thiệu Tư ngồi xổm người xuống, xáp đầu lại, nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng của Cố Duyên Chu giao nhau cùng một chỗ, không ngừng ấn giữa ngực Âu đạo, báo cáo: "Hình như hô hấp thông thuận hơn một ít, anh lại thêm sức đi."
Chờ xe cứu thương chạy tới, nhân viên y tế khoác áo mưa trong suốt đi xuống, khuân cáng, vững vàng nâng Âu đạo đặt lên, một loạt động tác nhanh chóng mà lại thành thạo.
"Ai làm hô hấp nhân tạo cho ông ấy vậy?" Một y tá ở trên xe cứu thương, lúc dùng chụp ôxi lâm thời trang bị chụp lên cho Âu đạo, thuận miệng nói, "Làm rất tốt, không thì có khả năng ông ấy không chống đỡ được đến hiện tại."
"Hiện tại ông ấy thế nào?" Thiệu Tư lau mặt hỏi.
"Bước đầu giám định là trúng độc cồn, chuẩn xác hơn còn phải đến bệnh viện tiến thêm một bước kiểm tra."
Hiện giờ bộ dạng bọn họ ướt sũng, lại thêm tình huống khẩn cấp, lực chú ý của mấy nhân viên y tế đều ở trên người bệnh nhân, chờ bình ổn lại, các cô mới có thời gian tỉ mỉ quan sát hai vị người nhà, nhưng mà vừa quan sát, liền phát hiện có gì đó không đúng: "Các anh là —— "
Cố Duyên Chu nhìn bọn họ, đem ngón trỏ để ở bên môi, tức khắc hủy diệt nửa câu sau của bọn họ: "Suỵt."
Mấy nhân viên y tế cũng không phải người không phân rõ chủ yếu và thứ yếu, bọn họ chỉ nhìn thêm vài lần, lại đem lực chú ý tập trung trên người bệnh.
-----
Ngày tháng năm , mưa dầm.
Tôi thích đàn ông, tôi là biến thái.
Nhưng những người lăng mạ, đùa cợt, thậm chí đùa bỡn tôi... đem tôi cởi sạch, đặt ở trên giường đùa bỡn như con chó —— bọn họ lại là cái gì?
Nếu có một ngày tôi chết, tôi sẽ lôi bọn họ cùng xuống địa ngục.
Tôi nhất định.
—— Nhật kí Diệp Thanh.
Diệp Tuyên nhắm mắt lại, tựa vào trên tường ngoài cửa phòng cấp cứu, đoạn văn đọc làu làu này không ngừng quay cuồng trong đầu cô.
Giống như hết thảy đều biến thành màu đen, đen đến không có giới hạn, từ đầu sợi tóc nổi lên từng trận lạnh lẽo.
"Cô có lạnh không? Uống chút đồ nóng trước, bằng không cô đi về trước đi, thay bộ quần áo." Thiệu Tư cầm cà phê nóng, nói xong mới phát hiện Diệp Tuyên giống như căn bản không có nghe hắn nói, vì thế vẫy tay vài cái trước mặt cô, gọi cô, "Này."
"..." Lúc này Diệp Tuyên mới mở mắt ra, chỉ là lúc tiếp nhận cà phê nóng, tay có chút run rẩy rất nhỏ, "Ngại quá, vừa rồi không nghe thấy. Cám ơn anh."
Cố Duyên Chu đang ở hành lang gọi điện thoại cho Trần Dương, dạo bước trái phải, có thể là đang nói chuyện công việc, mà Chu Vệ Bình ngồi ở trên hành lang cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Là một thời cơ tốt.
Thiệu Tư đứng ở bên cạnh Diệp Tuyên, một tay xé bịch ra, theo một tiếng "xoẹt" ngắn gọn hữu lực, hắn nói: "Hình như cô có tâm sự."
Diệp Tuyên ôm cà phê sưởi ấm, lắc đầu: "Có sao?"
Thiệu Tư nhìn cô chốc lát. Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể đánh cược một ván.
Loại tính cách như Diệp Tuyên, không chủ động thả mồi, là đừng mơ tìm hiểu ra cái gì từ miệng cô.
Hắn phải thích hợp lộ ra vài thứ cho cô, chủ động dắt lấy đầu mối Diệp Thanh này, nhưng mà "mức độ" đó lại rất khó nắm chắc.
"Trước đó tôi có nói, ban đầu bước vào giới giải trí, là bởi vì một tiền bối quá cố. Nói đến cũng rất kỳ quái, rõ ràng chưa từng gặp mặt, nhưng chính là... sau khi nghe xong cảnh diễn kia, vẫn luôn nhớ mãi không quên." Cuối cùng, Thiệu Tư lựa chọn tiếp tục đề tài khiến Diệp Tuyên kích thích đến xoay người bỏ chạy ở phim trường lần trước, "Hôm nay là ngày giỗ của hắn, vừa lúc tôi cũng tham dự hoạt động ở đây, tôi muốn đến thăm hắn."
Lần thứ hai thăm dò từ đề tài này, nói thực ra, chính Thiệu Tư cũng không có gì nắm chắc.
Hắn không biết có thể bưng đá đập chân mình hay không.
Cơ mà lần này ——
Hắn thành công.
"Lần trước anh có nói, anh hâm mộ hắn." Diệp Tuyên xoay người, đối mặt Thiệu Tư, nhẹ giọng lặp lại, "Anh hâm mộ hắn, muốn giống hắn được người ta nhớ kỹ, lần trước anh nói như thế."
Thiệu Tư không nói chuyện, chỉ gật gật đầu, miễn cho nói nhiều bại lộ cũng nhiều.
Nhưng mà Diệp Tuyên lại chuyển đề tài, trở nên có chút bén nhọn, thậm chí có chút châm chọc: "Anh sai rồi, ngoại trừ người hiện giờ đang nằm trong phòng cấp cứu, không có ai nhớ rõ hắn cả."
Lúc cô nói lời này, Cố Duyên Chu đang cúp điện thoại đi về phía này. Âm lượng của cô lại hệt như cố ý, càng lúc càng lớn, cảm xúc đè nén quá lâu rốt cuộc bộc phát ra: "Không ai nhớ rõ Diệp Thanh là ai, ngay cả người yêu trước đây của hắn, sau khi hắn chết nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ dám bại lộ quan hệ giữa bọn họ. Ông ta rất nhanh cưới một người phụ nữ, xây dựng gia đình, sinh con cái..."
Chu Vệ Bình nghe thấy lời này, mãnh liệt ngẩng đầu lên.
Diệp Tuyên nhìn ông ta cười cười, nụ cười kia nhìn mà khiếp người, cô tiếp tục nói: "Hơn nữa, ngay cả dũng khí thừa nhận chính mình ông ta cũng không có. Ông ta thay đổi tên, giống như giấu diếm vết nhơ mà giấu đi quá khứ giữa bọn họ... Đường hoàng, dường như không có việc gì mà tiếp tục sống."
Nửa câu nói nghẹn trong cổ họng Chu Vệ Bình nửa ngày: "Cháu... là ai?"
"Ông là ai?" Diệp Tuyên chậm rãi đi qua chỗ ông ta, đứng lại trước mặt ông ta, "Thầy Chu Vệ Bình? Hay là, tôi nên gọi ông là, Chu Kiến Bang."
Ánh mắt Thiệu Tư dao động giữa hai người bọn họ, đại não xoay chuyển cực nhanh, trong thời gian ngắn nhất, hắn liên hệ lại tất cả đối thoại giữa bọn họ từ trước tới nay, bao gồm cả tin tức nhận được từ chỗ thám tử tư.
... Có chút phức tạp, có khả năng là mắc mưa phát ngốc, hiện tại đầu Thiệu Tư phình to cả ra.
Cố Duyên Chu đi tới, cầm đi cà phê trong tay Thiệu Tư, hỏi: "Tình huống thế nào? Đang cãi nhau à?"
Lúc ấy hai người bọn họ đến tiệm tạp hóa đối diện bệnh viện mua thức uống nóng, bởi vì không thể quét thẻ, liều mạng gom góp hết tất cả tiền lẻ trên người cũng chỉ đủ mua ba ly. Thiệu Tư khẽ cắn môi, nhịn bệnh ở sạch xuống, nói "mỗi người một nửa là được".
Cho nên hiện tại Thiệu Tư vừa phân tích tình huống, vừa nhịn không được rối rắm vấn đề "hắn uống rồi chờ chốc nữa mình còn uống không đây", nhất thời sọ não càng đau.
"Được rồi, đừng làm ánh mắt này." Cố Duyên Chu lại nhét cà phê vào trong tay hắn, nói, "Của cậu, của cậu hết."
Hết chương