"Người anh em, có vấn đề gì, hỏi tiếp đi, tôi trả lời cho."
Lý Thương Mạc ngậm điếu thuốc, cà lơ phất phơ đi đến phía trước Diêu Bảo Châu, che kín tầm mát hai gã kia.
"Chúng tao nói chuyện phiếm với người đẹp, mắc mớ gì tới mày?"
"Bạn gái của tao, mày nói xem có liên quan đến tao không?"
Hai gã kia tuy có chút không cam lòng, nhưng nếu là bạn trai người ta, lại còn cường tráng hơn nhiều so với mình, vậy cũng không nên dây dưa nữa, chỉ có thể không tình nguyện lái xe rời đi.
"Này, người nọ thấy thế nào cũng có chút quen mắt."
Đi được vài mét hai gã kia mới kịp phản ứng.
"Đúng vậy, sẽ không phải là..."
"Đợi một chút, để tao lén chụp tấm ảnh!"
Nhìn thấy hai tên du thủ du thực rời đi, Lý Thương Mạc mới xoay người, anh từ trên cao nhìn xuống Diêu Bảo Châu, nhìn da mịn thịt mềm, đầu đầy mồ hôi, nhịn không được nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Cô xem mình ăn mặc kìa, không thể vận thứ gì cao cổ sao?"
"Thời tiết này mặc áo cao cổ?"
"Đây không phải là vấn đề thời tiết, đây là vấn đề dân phong, các cô ở nước Mỹ có thể ăn mặc tùy tiện, nhưng ở tây bắc này có thể kín một chút không?"
Thực nhìn không ra, Lý Thương Mạc này vẫn còn rất chủ nghĩa đàn ông đấy.
Diêu Bảo Châu không muốn thảo luận với anh chuyện này, mà cười tủm tỉm hỏi thăm: "Tại sao anh lại nói tôi ở nước Mỹ? Thế nào, cảm thấy tôi cởi mở à?"
"Đoán đó. Vậy cô không phải từ Mỹ thì là chỗ nào?"
"Mỹ."
"Vậy thì cực kỳ khủng khiếp, đừng trách tôi lắm điều."
Diêu Bảo Châu bị nghẹn, Lý Thương Mạc này oán khí đối với cô vẫn còn rất lớn.
"Ba lô của tôi đâu?" Lý Thương Mạc hỏi.
"Ở cốp phía sau, anh cầm đi."
Hai người lại im lặng, Diêu Bảo Châu tiếp tục dùng kích, Lý Thương Mạc tiếp tục đứng ở trước mặt cô, cũng không biết có phải là cố ý hay không, chỗ anh đứng vừa vặn giúp cô chặn ánh mặt trời.
Diêu Bảo Châu ngẩng đầu lên, thấy Lý Thương Mạc đang híp mắt quan sát cô, vừa xem vừa hút thuốc.
"Anh không lấy túi à?"
Lý Thương Mạc không nói lời nào, chỉ nhìn cô.
Diêu Bảo Châu phát hiện khi mình bị Lý Thương Mạc nhìn tim đập rộn lên.
Rõ ràng là ánh mắt trực tiếp đến thô lỗ, nếu là người khác nhìn mình như vậy, Diêu Bảo Châu chắc chắn sẽ tức giận, nhưng Lý Thương Mạc nhìn cô như vậy lại có một loại thâm thúy, khiến người ta không tự chủ được tha thứ cho anh.
Diêu Bảo Châu cũng nhìn thẳng vào Lý Thương Mạc, cho đến khi Lý Thương Mạc làm như không có việc gì dời ánh mắt đi, cúi đầu xuống, tùy ý gẩy tàn thuốc xuống mặt đất.
Tàn thuốc rơi xuống mặt đất cách đó không xa, Diêu Bảo Châu nhìn tàn thuốc không nhịn được hơi nhíu mày.
Lý Thương Mạc này đúng là người đầy mâu thuẫn, dáng vẻ đẹp đẽ như vậy, nhưng lại là người đàn ông vô cùng thô lỗ, không lịch sự không phong độ.
Nhưng mà Diêu Bảo Châu lại bỗng nhiên hiểu được tại sao nhiều cô gái mê mẩn người đàn ông này như vậy rồi. Bởi vì mặc dù là gẩy tàn thuốc thô lỗ, nhưng trên người Lý Thương Mạc lại toát ra sự gợi cảm.
"Để tôi." Lý Thương Mạc nói.
"Hả?"
"Bỏ đấy, để tôi." Lý Thương Mạc đi đến bên cạnh Diêu Bảo Châu, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Cô chậm chạp thế này bao giờ mới thay xong?"
Diêu Bảo Châu không nói chuyện, yên lặng bỏ đồ xuống.
Lý Thương Mạc nhận lấy dụng cụ thay Diêu Bảo Châu đổi lốp xe, Diêu Bảo Châu đứng ở một bên quan sát anh, trước đó khi lái xe, cô không có cơ hội nhìn thật kỹ người đàn ông này.
Ngũ quan Lý Thương Mạc âm nhu, có một loại đẹp đẽ trung tính, nhưng cả người anh toát ra khí chất thô ráp, thô lỗ lại mãnh liệt. Hai loại khí chất mâu thuẫn giao thoa trên người anh trở thành một loại cảm giác cấm dục lại phóng túng.
Diêu Bảo Châu nhịn không được cười, cuối cùng cô đã biết tại sao anh lại là "sói hoang vừa ngọt ngào vừa quyến rũ" rồi.
"Cô cười gì thế?" Lý Thương Mạc cau mày hỏi.
"Thấy anh thì vui vẻ, không được sao?"
"Cô đừng có nhìn chằm chằm vào tôi có được không?" Lý Thương Mạc nói tiếp.
"Anh đẹp trai mà không dám để cho tôi xem à?"
"Cô nhìn tôi sẽ áp lực."
Lý Thương Mạc bị Diêu Bảo Châu nhìn hơi ngượng ngùng, nghiêng mặt qua, vậy mà lại lộ ra bộ dáng thẹn thùng.
Diêu Bảo Châu không nghĩ tới anh sẽ có biểu cảm này, trên mặt càng vui vẻ hơn, không phải vua chịch sao? Sao lại lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng của thiếu niên thế này, không khỏi cũng quá chọc người à nha?
"Đừng nhìn nữa." Lý Thương Mạc không kiên nhẫn nói.
"Được rồi, không nhìn chằm chằm vào anh nữa, được chưa?"
"Ừ."
Lý Thương Mạc tiếp tục làm việc, Diêu Bảo Châu đến gần hơn chút, ngồi xổm trên mặt đất đưa cờ lê cho anh, nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn anh, hỏi: "Anh không phải ngôi sao à? Còn không quen bị người khác nhìn?"
"Cái này không giống."
Lý Thương Mạc nhận lấy cờ lê, nhìn không chuyển mắt đổi lốp xe, anh cảm thấy Diêu Bảo Châu chạm vào mình, trên người cô có mùi nước hoa nhàn nhạt quyến rũ khứu giác của anh, lại khiến cho anh không tự chủ được ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Diêu Bảo Châu cũng đang nhìn về phía Lý Thương Mạc.
Ánh mắt hai người bất giác giao nhau, Lý Thương Mạc vội dời ánh mắt, giả vờ như không có gì xảy ra, tiếp tục làm việc.
"Sao lại không giống chứ?" Diêu Bảo Châu khẽ hỏi: "Tao sao người khác có thể xem, tôi lại không thể nhìn chằm chằm vào anh?"
Lý Thương Mạc nghẹn họng, không nói gì, giả vờ không nghe thấy.
Đệch, đương nhiên là vì người khác không quyến rũ như cô rồi, nhìn đến anh cứng ngắc.
"Tránh ra chút, đừng ảnh hưởng tôi làm việc, trên người toàn là mùi khỉ gì đó."
Thơm như vậy, ngọt ngào khiến người ta lạc lối.
Diêu Bảo Châu cười, thành thật lui sang một bên, cô rất biết chừng mực đấy. Cô đứng ở sau lưng Lý Thương Mạc, tựa ở bên cạnh xe xem anh làm việc.
Thời tiết rất nóng, đầu anh đầy mồ hôi, không biết tại sao, tuy những tin tức kia ghi lại vô cùng chuẩn xác, đủ loại búa rìu, ngay cả ghi chép khách sạn cũng có một xấp, Lý Thương Mạc hiện tại cơ bản đều bị toàn dân mạng bôi đen, nhưng trực giác lại nói cho là Diêu Bảo Châu biết, Lý Thương Mạc là người tốt.
Có lẽ cô hiểu lầm anh rồi.
"Xin lỗi, vừa rồi không nên ném anh xuống xe, thỉnh thoảng tôi hơi lo âu, không khống chế được cảm xúc." Diêu Bảo Châu bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Việc làm của tôi không thích hợp, hi vọng anh có thể tha thứ cho tôi."
Lý Thương Mạc không sợ người khác cứng rắn với mình, nhưng là người ta đã xuống nước, anh cũng không biết nên làm thế nào bây giờ.
"Ừ, không sao."
Diêu Bảo Châu cảm giác được Lý Thương Mạc không được tự nhiên, vội thay đổi chủ đề khác, nói: "Anh thay lốp rất quen tay nhỉ, tôi còn tưởng ngôi sao các anh không biết làm gì hết cơ."
"Aiz, Lý Thương Mạc tôi có gì không biết làm chứ!" Lý Thương Mạc là người không chịu được khen ngợi, mỗi lần được khen ngợi đều giả vờ, đắc ý nói: "Công việc nào mà tôi chưa từng làm qua, trên đời này có chuyện nào mà Lý Thương Mạc tôi không biết."
"Cừ như vậy sao."
"Đương nhiên."
"Oa, thật lợi hại."
Lý Thương Mạc đắc ý vô cùng, nhưng ngay sau đó, anh chợt nghe thấy Diêu Bảo Châu trầm bồng du dương nói tiếp: "Không hổ là vua chịch Châu Á."
"Cô!" Lý Thương Mạc hổn hển xoay đầu lại nói: "Tôi không phải! Đều moá nó oan uổng tôi! Tôi đã nói với cô, không được gọi tôi như vậy, tôi ghét nhất bị người ta gọi như vậy!"
Moá nó cái gì vua chịch Châu Á, vua cõng nồi Châu Á thì đúng hơn!
Diêu Bảo Châu bị dáng vẻ hổn hển của Lý Thương Mạc chọc cười ha ha.
"Không cho phép!"
"Được rồi." Diêu Bảo Châu thấy anh tức giận như vậy, vội dừng cười, lại nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, vừa rồi quên cám ơn anh giúp tôi giải vây. Hai gã kia phiền chết đi được."
Lý Thương Mạc lại quay người, tiếp tục thay lốp.
"Cô cũng đừng tự mình đa tình, tôi cũng không phải là giúp cô, tôi đơn giản là chướng mắt hai gã kia thôi."
Diêu Bảo Châu nhịn không được lại cười, rõ ràng tựu là có lòng tốt, lại muốn giả vờ làm người xấu, Lý Thương Mạc người này sao lại kì quái như vậy?
"Vậy bây giờ anh là vì xem ai không vừa mắt mà dưới ánh mặt trời nóng bức thế này đổi lốp xe cho tôi?"
"Hiện tại cũng không phải là giúp cô được không, bây giờ tôi đang trả ơn cho cô, tôi là người từ trước đến nay có ơn tất báo. Thay lốp xong rồi."
Lý Thương Mạc đứng dậy, nhét kích và dụng cụ vào cốp phía sau, sau đó cầm lấy ba lô của mình bước đi, cũng không nói lời tạm biệt với Diêu Bảo Châu.
"Này." Diêu Bảo Châu gọi anh.
Lý Thương Mạc không để ý tới cô, giẳ vờ không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
"Lý Thương Mạc!"
Lúc này Lý Thương Mạc mới quay đầu.
"Hỏi anh chuyện này có thể chứ?" Diêu Bảo Châu nói.
"Ừ?"
Diêu Bảo Châu muốn nói lại thôi.
"Nói đi." Lý Thương Mạc vẻ mặt không kiên nhẫn hỏi: "Chuyện gì? Nói mau, thời gian đang gấp."
"Anh..."
"Tôi cái gì?"
"Rốt cuộc anh có phải..." Diêu Bảo Châu biết rõ Lý Thương Mạc chán ghét, lại cố ý nhấn mạnh, "Vua chịch Châu Á không?"
Lý Thương Mạc quả nhiên bùng nổ.
"Tôi... Moá nó chứ!"
Lý Thương Mạc tức giận đến không nói nổi, anh hận nhất người khác nhắc đến bốn chữ này.
Diêu Bảo Châu nhịn không được bật cười, cười đến mức eo lệch đi.
"Tôi không phải vua chịch Châu Á!"
"Vậy anh là gì nha?"
"Moá nó, là con chó!"
Một con chó rơi xuống nước.
Đệch!
Lý Thương Mạc tức giận đạp thùng rác ven đường, phẫn nộ xoay người rời đi.
Nhưng đi được vài bước, lại không biết nghĩ như thế nào, quay người trở lại đen mặt dựng lại thùng rác, rồi quay người lạnh lùng rời đi.
Diêu Bảo Châu bật cười.
Làm sao bây giờ, vậy mà cảm thấy anh hơi đáng yêu đấy.