Từ nội thành đến quốc lộ còn cách một đoạn, nội thành không có cảnh sắc gì hay để xem, Lý Thương Mạc đã ăn sáng xong rỗi rãi trò chuyện, bắt đầu khoác loác với Diêu Bảo Châu.
Nói chuyện yêu đương, tình cảm đều từ lời nói mà ra, cho nên nói chuyện rất quan trọng.
"Chiếc xe này của cô có lâu lắm rồi à?" Lý Thương Mạc gõ xe, thử bắt đầu chủ đề, hỏi: "Nhìn không ra, cô là người hoài cổ như vậy, mua bao lâu rồi?"
"Xe này không phải của tôi, người khác mua đấy."
"À? Người khác mua cho cô sao? Chậc chậc chậc..." Lý Thương Mạc nghe xong tò mò, cố ý nói: "Vậy kim chủ này của cô không được chút nào, quá keo kiệt rồi, đá anh ta đi. Anh đây mua cho cô chiếc mới, thế nào? Về sau theo anh đây lăn lộn."
Diêu Bảo Châu nhịn không được liếc Lý Thương Mạc, người này mọi thứ đều muốn nghĩ theo phương diện kia, không tổn hại cô vài câu thì không thoải mái đúng không? Cô nhìn giống như người trong ngành đến thế sao?
"Tôi nói là người khác mua, nhưng tôi có nói là người khác mua cho tôi sao?"
"Không phải người khác mua, không phải mình mua, vậy từ trên trời rơi xuống sao?"
"Ăn trộm đó." Diêu Bảo Châu mặt không đỏ tim không đập nói.
Lý Thương Mạc không nghĩ tới còn có cách giải thích kiểu này.
Yêu tinh kia trong miệng không có câu nào nói thật, năng lực nói dối ngang ngửa anh.
Được nha, kỳ phùng địch thủ.
Kích thích.
"Ăn trộm sao cũng không biết lấy chiếc tốt, trộm chiếc xe rởm này?" Lý Thương Mạc đạp vào xe, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Có thể kiên trì chạy đến Nhã Khương hay không? Đừng tuột xích giữa đường đấy."
Diêu Bảo Châu bỗng nhiên trầm mặt xuống, ngữ khí nghiêm túc nói: "Không được nói xe tôi rởm, cũng không được đạp."
Lý Thương Mạc sững sờ.
Diêu Bảo Châu bình thường hay nói cười đùa giỡn, cho nên ngữ khí nghiêm túc như vậy thật là chuyện hiếm thấy.
Rất kỳ quái, cũng không phải kỳ thị giới tính, không phải đều nói chỉ có đàn ông mới coi xe là bảo bối, phụ nữ luôn tuỳ tiện với xe của mình sao?
Nhưng mà Lý Thương Mạc rất thức thời, người ta tức giận, tự nhiên sẽ không lửa đổ thêm dầu, tuy bồn chồn, nhưng không xoắn xuýt với chuyện này, mở loa trên xe, cực kỳ nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Để cho anh đây giám định gu thưởng thức một chút, xem gu âm nhạc như thế nào."
Vừa mở ra loa ra, một chuỗi tiết tấu cảm giác giai điệu rất mạnh truyền đến, bầu không khí căng thẳng vừa rồi lập tức trầm tĩnh lại.
Diêu Bảo Châu giẫm mạnh chân gia, mỗi lần nghe bài hát này cô không khống chế nổi muốn lái xe nhanh hơn.
Đây là một bài hát tiếng Anh, nhưng cũng không phải quá phổ biến, Lý Thương Mạc thật sự đúng là chưa từng nghe qua.
"Hoá ra là tiết tấu cảm giác này." Lý Thương Mạc tử tế nghe ca từ, nhíu mày hỏi: "Ơ, nhìn không ra nha, thích ca khúc mạnh mẽ như vậy sao?"
Diêu Bảo Châu vừa tăng tốc xe, vừa ung dung nói: "Cuộc đời ngoài thăng trầm trong tình yêu, còn có rất nhiều chuyện đáng giá để chúng ta ca tụng."
"Ví dụ như?"
"Ví dụ như linh hồn tự do."
Ca từ ở bên trong hát: I"m looking for freedom. I"m looking for freedom, And to find it, may take everything I have.
Tôi theo đuổi tự do,
Ta theo đuổi tự do,
Tôi trả giá tất cả theo đuổi nó.
Lý Thương Mạc nhìn về phía Diêu Bảo Châu chuyên tâm lái xe.
Diêu Bảo Châu một tay vịn tay lái, một tay tùy ý chống đầu, dường như đang đắm chìm ở bên trong âm nhạc, vẻ mặt thả lỏng.
Lý Thương Mạc suy nghĩ về những lời cô vừa nói nghĩ đến, là dạng phụ nữ thế nào mới thản nhiên nói ra "Truy tìm tự do"?
Cả đời này, anh gặp rất nhiều người đẹp không thú vị, nông cạn, linh hồn tục khí, ngu xuẩn, đầu trống rỗng, nóng vội danh lợi.
Những người kia há miệng đã khiến người ta buồn ngủ, hay là lải nhải yêu cầu được toàn bộ thế giới chú ý; rõ ràng từ nhỏ đã bình thường, lại còn tự kỷ cho rằng không ai hiểu biết bằng mình.
Song cô gái lái xe bên cạnh Lý Thương Mạc lại không vội thể hiện bản thân.
Cô luôn mỉm cười, cười đến ngọt ngào, rồi có ý nghĩ xấu xa, nhưng có giới hạn, không quá rụt rè, lỗ mảng.
Cô có thể tiếp được từng câu chuyện của bạn, trong lúc nói chuyện với nhau từ từ bộc lộ thái độ chân thật của chính mình, trình độ thái cực nhất đẳng, không bộc lộ hết, thần bí lại khó có thể hiểu rõ.
Càng như vậy lại càng khiến cho Lý Thương Mạc muốn thăm dò, giống như là một đứa bé trong thế giới sặc sỡ, mê mang hoa mắt, cuối cùng phát hiện một chỗ đáng để cho mình đi qua, chui vào, tìm tòi đến cuối cùng.
"Nhìn cái gì vậy?" Diêu Bảo Châu cảm giác Lý Thương Mạc đang nhìn mình, cười nói: "Chưa từng thấy người đẹp à? Không nên nha, mỗi ngày soi gương, có lẽ quen rồi chứ?"
Lý Thương Mạc nhịn không được đắc ý cười.
Không nhìn ra, miệng còn rất ngọt nha.
"Tôi đang nghĩ, là thứ gì khiến cho cô hướng tới tự do." Lý Thương Mạc thử thăm dò nghiêm túc vấn đề.
"Vậy còn chưa rõ ràng sao? Chẳng lẽ không phải rất rõ ràng sao?" Diêu Bảo Châu hỏi lại.
"Hả? Cái gì?"
"Đương nhiên là trốn kim chủ của tôi rồi." Diêu Bảo Châu thẳng thắn hùng hồn nói.
Trên mặt Lý Thương Mạc càng vui vẻ, đã biết rõ cô sẽ không nói thật rồi mà.
Hơn nữa Lý Thương Mạc phát hiện mỗi lần Diêu Bảo Châu không muốn nói thật sẽ nói sang chuyện khác.
Ừ, được nha, rất thần bí.
"Ơ, kim chủ là người nào thế? Lại để cho cô chạy đến khu tây bắc không người?" Lý Thương Mạc đón lời Diêu Bảo Châu.
"Đương nhiên là kim chủ rất lợi hại." Diêu Bảo Châu cong môi, nhìn Lý Thương Mạc nói: "Người ta rất cao quý, người bình thường sao chạm tới được?"
Diêu Bảo Châu vốn là đang nói đùa, nếu là bình thường Lý Thương Mạc chắc chắn sẽ tiếp tục trêu chọc, cũng không biết tại sao, mặc dù biết là giả nhưng nghe cô nói như vậy, Lý Thương Mạc vẫn rất không thoải mái.
Trong đầu xuất hiện hình ảnh người đàn ông trung niên đầu trọc tay đặt ở trên đùi Diêu Bảo Châu.
Shit, lửa lại bùng lên hận không thể lan ra cả đồng cỏ.
"A, vậy sao?" Lý Thương Mạc biết rõ chính mình không bình thường, nhưng vẫn không nhịn được kì quái nói: "Bao nhiêu tiền một đêm? Nói cho anh đây nghe."
"."
Lý Thương Mạc cười lạnh một tiếng, cô thật đúng là dám nói, yêu tinh không biết xấu hổ không nóng nảy này.
"Không giảm giá?"
"Anh còn muốn giảm giá?" Diêu Bảo Châu cố ý tăng âm lượng nói: "Anh đây là đang xem thường năng lực nghiệp vụ của tôi."
"Sao lại là xem thường cô chứ, đây là hi vọng cô nể tình tôi đẹp trai cho chút ưu đãi?"
"Đẹp trai à?"
"Ừ."
Diêu Bảo Châu cố nín cười, gật đầu nói: "Được, có thể giảm giá."
"Tốt như vậy sao."
"Đương nhiên, anh xem muốn giảm giá () như thế nào?" Diêu Bảo Châu hỏi. Lý Thương Mạc còn chưa mở miệng, chợt nghe thấy Diêu Bảo Châu nói tiếp: "Anh muốn tôi đánh gãy ()tay hay chân."
(), () Từ "打折" vừa có nghĩa giảm giá, vừa có nghĩa đánh gãy. Bạn Châu chơi chữ
Lý Thương Mạc nghẹn họng.
Được, cái miệng nhỏ này của cô thật sự chính là không buông tha người.
Nhưng mà Lý Thương Mạc thích cái miệng lợi hại này.
"Mồm cô còn rất linh hoạt."
Diêu Bảo Châu cười, Lý Thương Mạc há mồm, nhịn xuống.
"Cô chờ đấy." Lý Thương Mạc nói tiếp.
Diêu Bảo Châu nghi hoặc nhìn sang, thấy Lý Thương Mạc vậy mà lại thật sự mở ví tiền.
Chỉ thấy Lý Thương Mạc rút từng tờ trong ví ra, tờ tiền còn có rất nhiều nếp nhăn, tất cả đều đặt ở trước xe, dáng vẻ đáng thương khiến Diêu Bảo Châu bật cười.
" tệ" Vẻ mặt Lý Thương Mạc bất đắc dĩ, uất ức nói: "Còn có ba đồng tiền xu."
"Vậy cũng kém quá xa nha?"
"Hết cách rồi." Lý Thương Mạc cười rất tiện, ngữ khí mập mờ nói: "Cô có thể móc hết trên người tôi."
"Xì, ai thèm móc chứ?" Diêu Bảo Châu liếc Lý Thương Mạc, còn nói một câu hai ý nghĩa đấy."Cái này không thể được, tôi không thể dễ dàng như vậy, tuy tôi là người có giới hạn rất thấp, nhưng vẫn có điểm giới hạn đấy."
Dáng vẻ Lý Thương Mạc đáng thương, nặng nề thở dài một hơi, tiếp tục lục túi, kết quả chỉ móc ra được một thẻ tích điểm trà sữa.
"Cái này có thể chứ?" Lý Thương Mạc hỏi.
"Đây là cái gì?"
"Thẻ tích điểm trà sữa, đã tích đầy mười cái." Lý Thương Mạc trầm bồng du dương nói: "Có thể đổi lấy một ly trà sữa kem cheese oreo!"
Diêu Bảo Châu vẫn không thể ngừng cười, bị Lý Thương Mạc chọc cho cười ha ha.
Lý Thương Mạc này thật sự là kẻ dở hơi!
"Anh không phải ngôi sao ư, sao lại thê thảm như vậy? Vậy mà cầm thẻ tích điểm đổi, không mất mặt à?"
"Aiz, cô nghĩ rằng chúng tôi làm ngôi sao dễ dàng sao?" Lý Thương Mạc làm ra dáng vẻ đáng thương, nói: "Chúng tôi là máy kiếm tiền cho công ty, làm việc không biết ngày đêm, một chút sinh hoạt cá nhân cũng không có, xảy ra chuyện còn bị tất cả mọi người mắng, nói ném là ném. Tôi đã thảm như vậy rồi, cô còn không biết xấu hổ thu tôi tệ."
Lý Thương Mạc đưa thẻ tích điểm trà sữa tới.
Diêu Bảo Châu đẩy trở về.
"Aiz, chúng tôi làm chim hoàng yến cũng rất thảm, mỗi ngày cũng bị kim chủ làm, từ tinh thần đến cơ thể, bị roi da quất, bị ngọn nến đốt, còn phải giả vờ thật vui vẻ, cũng vì kiếm tiền mua mấy cái túi hàng hiệu thôi. Vậy mà anh còn mặc cả với tôi?"
"Ngôi sao chúng tôi đây còn phải ngủ với mấy ông bà lão đấy."
"Chim hoàng yến chúng tôi cũng bị các loại vợ cả, lột sạch quần áo đánh trên đường."
"Ngôi sao chúng tôi còn bị anti hạ độc."
"Chim hoàng yến chúng tôi còn bị chính thất tạt axit sunfuric."
Một thẻ tích điểm trà sữa cứ đẩy tới đẩy lui, hai người không dứt, làm không biết mệt.
"Anh xem tôi đi chiếc xe này cũng bảy tám năm rồi, anh còn trả giá với tôi?" Diêu Bảo Châu hỏi.
Lý Thương Mạc làm ra dáng vẻ không thể tin nói: "Cô còn có xe? Tôi ngay cả xe cũng không có, đi nhờ xe còn bị người ta ném đến hai lần!"
Lần này Diêu Bảo Châu rốt cục không còn lời nào để nói rồi.
Cô nhận thua được không? Dù sao là mình ném anh ta xuống xe.
Liếc mắt nhìn Lý Thương Mạc, Diêu Bảo Châu thực sự có cảm giác ngồi bên cạnh một con chó săn, tội nghiệp giơ thẻ tích lũy điểm, vẻ mặt khẩn cầu.
Cô thoáng mềm lòng rồi, mỉm cười, cầm lấy tấm thẻ.
"Được rồi, chỉ một lần này thôi, về sau sẽ không giảm giá."
Lý Thương Mạc vui vẻ rú lên một tiếng, thực sự y như sói hoang.
Song anh còn chưa kịp đùa thêm mấy câu, chợt nghe bịch một tiếng.
Hai người đều sững sờ, vội dừng xe lại, bọn họ hình như vừa mới đụng vào thứ gì.