Đột nhiên, Đồng Ca cảm thấy một tầm mắt tìm tòi mãnh liệt hướng về mình, nàng chợt quay đầu lại, trong đám người bắt gặp tầm mắt Đoàn Thịnh.
Đoàn Thịnh tự có một loại khí thế áp đảo nguời khác, cho dù hắn tận lực thu liễm, vẫn không cách nào coi thường sự hiện diện của hắn.
Đoàn Thịnh đối mặt với ánh mắt bén nhọn của Đồng Ca, không né tránh, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên.
Đồng Ca cau mày, thấy nguời nọ diện mạo anh tuấn, phong cách trầm ổn, ánh mắt trong sáng, vẻ mặt không màng danh lợi, không có tướng gian tà. Nàng cười thầm, dời tầm mắt, có lẽ là mình quá đa nghi, bị vây trong đám người, trở thành tiêu điểm của mọi người, người ta nhìn mình cũng là bình thường.
Đồng Ca chống nạnh, nhìn xuống hai kẻ ác bá. Những người khác cũng nhìn theo nàng, quan sát trên dưới bề ngoài khỏe mạnh lỗ mãng của hai tên đó.
“Này! Bức hoạ đó là ai vẽ?” Đồng Ca hỏi ra nghi vấn mọi người vẫn giấu trong lòng.
Biểu hiện của hai tên ác bá có chút kỳ lạ, một tên trong đó lộ vẻ đắc ý.
“Bức họa nam khoả thân kia không phải là do một trong hai ngươi vẽ đó chớ!?” Đồng Ca nghi ngờ hỏi, những người vây xem cũng có chung nghi ngờ.
Một tên ác bá râu quai nón co quắp mặt, làm như bị vẻ mặt và lời nói hoài nghi của Đồng Ca kích thích, “Chính ta vẽ bức họa kia!!”
“Cái gì ~ ngươi........ Không thể nào! Ngươi có thể vẽ?” Quần chúng đồng thanh nói, tuyệt không tin một nam nhân cao to thô kệch lại có tài hoa như vậy.
“Thế nào, các người không tin bức họa đó là do ta vẽ?!” Tên ác bá kia phát điên, làm như là bị nhục nhã.
Quần chúng dĩ nhiên không tin.
Tên ác bá kiêu ngạo nói: “Nói thế nào đi nữa ta cũng là một hán tử đường đường chính chính, ngay cả chuyện phạm pháp còn dám nhận, cần gì phải lừa gạt các người?”
Quần chúng trầm mặc một lúc, sau đó nhỏ giọng bàn tán xôn xao.
Tên ác bá nóng nảy, hai mắt trừng trừng, một bộ muốn tìm người liều mạng: “Ta thật sự có bản lĩnh đó, không tin, ta có thể làm mẫu ngay tại đây, ai tự nguyện để ta vẽ?”
Mọi người đều lùi một bước. Vì chứng minh tên ác bá nói thật mà tự nguyện dùng bản thân làm mồi nhử, bêu xấu trước mặt mọi người, phải là người cao thượng yêu thương nhân loại lớn lao mới làm được!
Đúng lúc này, một đám quan sai chạy tới.
“Đồng đại, cực khổ rồi lại vì dân chúng trừ hại!” Bổ đầu đứng đầu nói.
Đồng Ca nhướng mày, thoải mái nói: “Chút lòng thành, kế tiếp giao cho ngươi.” nói xong điểm mũi chân một cái, vọt người bay ra khỏi đám đông.
Mọi người ngưỡng mộ nhìn theo bóng dáng phóng khoáng của nàng.
Dáng người cao gầy, dung nhan tuyệt thế, tính tình ngông ngênh, thiếu một ít nhu mì của nữ nhân, thêm mấy phần phóng khoáng của nam nhân, lại càng khiến người động lòng.
Thật ra rất ít người thấy được dáng vẻ thật của Đồng Ca khi không dán râu, ngay cả như vậy, cũng không ảnh hưởng đến sự ngưỡng mộ cuồng nhiệt của bọn họ với nàng, loại ngưỡng mộ này đã vượt qua giới hạn giới tính.
Khắp thành, nữ tử chưa cưới đều lấy Đồng Ca làm tiêu chuẩn tìm kiếm vị hôn phu, thiếu phụ thì lấy Đồng Ca làm gương sáng để thúc giục nam nhân nhà mình, còn nam tử thì người tình trong mộng chính là Đồng Ca khi không có chòm râu. Đồng Ca trở thành nhân vật nóng bỏng nhất thành!
Sau khi Đồng Ca đi, quần chúng tản ra, việc thu dọn tàn cuộc trực tiếp giao cho quan sai.
Đoàn Thịnh dẫn Đoàn Lâm về nhà trọ.
Đoàn Thịnh đóng cửa phòng, ngồi trên ghế trầm tư, Đoàn Lâm pha một ly trà ngon để trước mặt hắn.
“Tam gia, có muốn gọi quan huyện địa phương đến hỏi thử không?” Đoàn Lâm hỏi.
Đoàn Thịnh nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đang xuống núi, ánh sáng dần tắt.
“Đoàn Lâm, ngươi thấy nơi này thế nào?” Đoàn Thịnh hỏi.
Đoàn Lâm suy nghĩ một chút, đáp: “Không thể hiểu nổi.”
Đoàn Thịnh cười khẽ, cầm ly trà uống một hớp, tùy ý hỏi: “Còn Đồng đại?”
Đoàn Lâm đáp: “Tam gia, thuộc hạ không hiểu lắm.”
Đoàn Thịnh hứng thú hỏi: “Nói xem những gì ngươi nghĩ.”
Đoàn Lâm nghĩ nghĩ, đáp: “Y hệt nhân vật truyền kỳ, là một Nữ Sơn Đại Vương, có khí khái anh hùng, nhìn như phóng khoáng thoải mái, thản nhiên lỗi lạc, rồi lại như đầm sâu không thấy đáy, quan trọng nhất, người như vậy lại là một cô nương.......”
Mắt Đoàn Thịnh lóe sáng, trước mắt như hiện ra bộ dáng phóng khoáng của Đồng Ca.
Đoàn Thịnh phất tay cho Đoàn Lâm lui ra.
Đoàn Thịnh đứng dậy tới trước cửa sổ, sắc trời tối như mực, có mấy ngôi sao mơ hồ phía chân trời.
“Thổ phỉ.” Đoàn Thịnh nói khẽ hai chữ, ý nghĩa sâu xa.
“Tam gia, bồ câu đưa tin.” Đoàn Lâm gỡ tờ giấy dưới chân bồ cầu đưa cho Đoàn Thịnh.
Đoàn Thịnh mở ra, trên giấy có mấy chữ: “Một hai ngày nữa sẽ đến.”
Đồng Ca bất đắc dĩ kế thừa chức trùm băng cướp, nhưng nàng có chí hướng cao xa, không cam lòng bị nghề cướp bóc trói buộc, từ nghề ban đầu phát triển nhiều phương pháp kiếm sống, sử dụng nhân lực trong sơn trại sáng lập võ quán, trừ các lớp học võ thuật, còn cho phú thương thuê hộ vệ.
Đồng Ca rất có đầu óc buôn bán, làm ăn thuận lợi, tiền bạc đều đều thu vào, trong sơn trại, kẻ cướp giờ thành võ sư, hộ viện, hộ vệ, sống hòa đồng với dân làng.
Phần lớn kẻ cướp trong sơn trại là giống Đồng Ca, trời sanh làm cướp, cha truyền con nối nhiều đời. Lúc Đồng Ca mới bắt đầu cải cách, không ít kẻ cướp lớn tuổi nghi ngờ và phản đối, bọn họ cho rằng nghề cướp do ông bà tổ tiên truyền lại, không thể vứt bỏ, không thể quên tổ.
Đồng Ca phải uốn ba tấc lưỡi, phân tích lợi và hại, đề ra phương hướng phát triển lâu dài, cũng nói, nếu cứ tiếp tục cướp bóc cuối cùng chỉ có một đường là bị triều đình phái binh tiêu diệt hết, đưa ra chứng cớ trại cướp nào đó năm trước bị triều đình tiêu diệt cả vạn người. Mấy người phản đối nghe xong đều sợ xanh mặt, vì vậy thỏa hiệp đồng ý cải cách của nàng.
Sự thật chứng minh, cách làm của Đồng Ca là đúng, hiện tại mọi người an cư lạc nghiệp, lấy được vợ, trước kia làm cướp bị người phỉ nhổ, giờ được mọi người tôn kính, có thể ưỡn ngực làm người, giống như được tái sinh, có cuộc đời mới, bọn họ cực kỳ hài lòng với cải cách của Đồng Ca, ví như giờ mà bảo bọn họ trở về nghề cũ, đánh cướp mà sống, chắc chắn chẳng ai chịu.
Hiện nay, núi vẫn là núi cũ, trại vẫn là trại xưa, nhưng tính chất đã thay đổi, không còn là nơi ác bá kẻ cướp tập trung làm người ta vừa nghe đã sợ mất mật nữa, mà là chỗ cư ngụ của gia đình kẻ cướp, không chút nguy hiểm. Đồng Ca vẫn là Sơn Đại Vương, nhưng chỉ là hư danh mà thôi, giờ mọi người quen gọi nàng là Đồng đại.
Lúc này, Đồng Ca đang ở trong võ quán uống trà.
Nàng vừa mới ngồi xuống, đã có người đá đổ cửa chính võ quán, khí thế ngất trời quát to: “Ai là Đồng Ca, đi ra cho ta.”
Đồng Ca đặt ly trà xuống, phi người ra ngoài, mắng một câu: “Đồ khốn kiếp từ đầu đến, dám ở trước cửa nhà chúng ta gào thét!”
Trước cửa là một kiếm khách, mặc trang phục hiệp sĩ đúng chuẩn, hắn ôm kiếm nghiêm trang đứng trên sàn đấu võ. Mọi người xung quanh tò mò xem náo nhiệt.
“Ngươi chính là Đồng Ca?” Người nọ vẫn không thay đổi tư thế, cúi đầu giả bộ thâm trầm mà nói.
Đồng Ca nhếch mày, không khách khí hỏi: “Ngươi là ai?”
Người nọ tiếp tục duy trì tư thế ôm kiếm, cúi đầu, vẻ mặt cao thâm khó lường mà nói: “Ta là ai nguơi không cần biết!”
Đông Ca nhún nhẹ nhảy lên sàn đấu đứng trước mặt nam tử, đi quanh nam tử một vòng, nam tử kia giống như tượng đá, ngay cả con mắt cũng không chuyển.
Quần chúng vây xem nín thở theo dõi, nghĩ là Đồng Ca sẽ phải nổi đóa, thưởng thức khí thế anh hùng của nàng.
“Ta nói, vị đại hiệp này, tư thế này của ngươi không đủ đẹp, đổi một tư thế khác đi!” Đồng Ca vừa dứt lời, mọi người xung quanh liền nhốn nháo.
“Không đủ đẹp?!! Không thể nào, đây là tư thế ta khổ tâm nghiên cứu, soi nước mười mấy năm mới ra được đó!!!” Người nọ tuy làm bộ nghiêm trang, nhưng lời vừa nói ra, hình tượng đã sụp đổ hoàn toàn.
Đồng Ca cười nhẹ: “Nói đi, tìm ta có chuyện gì?”
“Tư thế của ta thật không đủ đẹp trai?” Nam tử kia còn đang rối rắm chuyện này.
Đồng Ca vỗ vỗ vai hắn, đồng tình nói: “Huynh đệ, có chuyện thật không thể cưỡng cầu.”
Đả kích trực tiếp không che giấu như vậy khiến nam tử kia mặt xanh như tàu lá, bi phẫn nói: “Đồng Ca, ta muốn đơn đấu với ngươi!”
Đồng Ca lui một bước, vẻ mặt tinh nghịch nói: “Đại hiệp, ngươi tên gì?”
Người nọ hếch cầm, cuồng vọng nói: “Nói ra có ích gì?! Nếu ta thua, ngươi không cần thiết phải biết tên của một kẻ đã chết; nếu ta thắng, nói cho người chết biết tên ta càng không cần thiết.”
“Ngừng ~ thúi lắm! Làm sao ngươi biết ngươi là đối thủ của Đồng Ca?” quần chúng đồng thanh nói.
“Đồng đại, chúng ta ủng hộ ngài!”
“Đồng đại, ngài là anh hùng của chúng ta, ngài giỏi nhất!” đám người vây xem đều là hội viên của võ quán, thực sự ái mộ nàng, bọn họ gở mảnh vải trên trán xuống, cầm trong tay quơ quơ khích lệ Đồng Ca.
Đồng Ca nhấc tay phải lên, tiếng huyên náo lập tức ngừng lại.
“Ngươi đi đi! Ta không muốn đấu với ngươi.” Đồng Ca không kiên nhẫn nói, ba ngày thì cứ hai bữa đã có người đến tìm nàng khiêu chiến, thật ra lúc đầu nàng còn rất hăng hái luyện tập với họ, nhưng tất cả đều là một bọn không biết tự lượng sức, nàng đánh riết thành phiền.
“Không được, hôm nay ngươi phải đấu với ta.” Nam tử kia quả quyết, bộ dáng: ngươi không chấp nhận ta không tha.
“Cũng được, chỉ là trước hết đánh thắng những người ở đây cái đã, ta về ngủ trước.” Đồng Ca lui một bước, bốn võ sư mạnh nhất trong võ quán đứng dậy bày trận.
Đồng Ca vừa đi không xa, một trận ồ lên. Nàng quay đầu lại, bốn võ sư đã bị giải quyết, Đồng Ca bèn chuyển hướng nhìn người nọ.
“Giờ có thể đấu với ta rồi đúng không!”
Đồng Ca nhếch mày, hưng phấn khi gặp đối thủ: “Chỗ này quá nhỏ, đánh không tận hứng, đi theo ta.”
Nói xong, Đồng Ca nhảy lên, bay qua nóc nhà. Nam tử kia đuổi theo, nàng quay lại cho hắn một nụ cười xán lạn, sau đó dẫn hắn tới một rừng cây.
Nụ cười này khiến trái tim nhỏ bé của nam tử kia run lên một cái, hắn vuốt ngực, sau đó đi theo nàng. Hai người bay trên trời, người vây xem chạy theo dưới đất, thật lâu rồi Đồng Ca không tỉ thí với ai, bọn họ rất nhớ tư thế oai hùng khi múa kiếm của nàng.
Hai người dừng lại trên ngọn cây, một người áo xanh kiên cường thanh tú, tay áo tung bay, một người áo đen tư thái nghiêm nghị.
Đồng Ca nhếch miệng, nàng đối võ thuật cuồng nhiệt tựa như thư sinh đối với sách. Nàng rút thanh kiếm bên hông ra, ánh sáng bạc chợt lóe, thanh kiếm trong tay nàng như rồng bay.
Đồng Ca không nhiều lời chỉa kiếm về phía nam tử kia đánh tới. Nam tử rút kiếm nghênh đón, hai kiếm giao nhau, tia lửa bắn ra bốn phía, nhất thời đao quang kiếm ảnh lẫn lộn khó phân.
Đồng Ca nhẹ nhàng như yến, lại linh động như rồng bay, kiếm của nàng vừa mang theo mạnh mẽ của nam nhân vừa có mềm dẻo của nữ nhân, mỗi chiêu thức xinh đẹp không câu nệ, nhìn như tùy ý lại biến hóa khôn lường, vô cùng tuyệt diệu.
Còn nam tử thì kiếm thuật kỳ lạ, chiêu thức bén nhọn.
Hai người đánh một hồi, không biết đã qua mấy trăm hiệp, trên mặt sảng khoái vui sướng.
“Kiếm pháp hay!” Một tiếng hoan hô cắt đứt trận đấu của hai người.
Hai người kinh ngạc quay đầu lại, mới phát hiện trên nhánh cây cách đó không xa có một người đang nằm, người nọ diện mạo anh tuấn phiêu dật, đang vươn lưng giống như mới vừa tỉnh ngủ.
“Trận này thật hay, coi như ta không tồn tại, hai người cứ tiếp tục.” nói xong thản nhiên ngồi trên cây, lắc lư hai chân.
Đột nhiên bị hắn quấy phá, hai người cũng mất đi hăng hái.
Người nọ làm như đang xem trò vui: “Hai người tiếp tục đi! Thật sự không cần để ý đến ta, cứ coi ta như không khí là được.”
Đồng Ca cau mày, người này thật thiếu đánh, “Này, huynh đệ xuống đường đứng đi!”
Người nọ cười lộ ra lúm đồng tiền như hoa mà nói: “ Cô nương, râu của nàng rớt mất một bên kìa.”
Đồng Ca vô cùng xấu hổ xoay người, dáng vẻ cực kỳ buồn cười. Nàng đưa tay sờ thử, quả nhiên râu chỉ còn một bên, hẳn là trong lúc đánh nhau bị rớt mất.
Đồng Ca quét mắt nhìn xung quanh, tìm không thấy mảnh râu bị mất, không còn tâm trạng đấu tiếp, nàng không thèm chào, trực tiếp dùng khinh công rời đi.