Đêm xuống đoàn người kiếm chỗ nghỉ tạm.
Bên ngoài lều, mọi người đang vây quanh đống lửa nướng thịt. Giang Tiểu Thủy đưa thịt thỏ đã chín cho Đồng Ca, “Đại Đại, thịt chín rồi, muội ăn trước đi!”
Đồng Ca nghe thấy xưng hô như vậy, nghiêng đầu nhìn một chút, thấy Giang Tiểu Thủy đang cười hiền lành và thành khẩn, Đồng Ca cảm thấy xưng hô như vậy cũng không có gì không ổn, bèn nhận lấy thịt thỏ mà không có ý kiến gì.
Đại Đại là xưng hô mà Giang Tiểu Thủy vừa mới nghĩ ra, Đồng Muội không thể gọi, Đồng Đồng thì đã có người kêu, Đồng đại và Đồng Ca đều có vẻ không thân, vì vậy hắn nghĩ ra Đại Đại, kêu lên vừa có cảm giác tôn kính vừa có cưng chiều, thật là có một không hai!
Đoàn Thịnh đen mặt, khó chịu nói với Giang Tiểu Thủy, “Đi theo ta!”
“Làm gì ?” Giang Tiểu Thủy nói.
“Nói chuyện giữa nam nhân với nhau.”
Giang Tiểu Thủy nghiêm túc ôm kiếm đi theo Đoàn Thịnh.
Đồng Ca nhìn hai người một cái, đang muốn đứng dậy đi theo thì Sở Mộ Hành đưa bầu rượu cho nàng, “Chuyện giữa nam nhân với nhau, để họ tự giải quyết đi !”
“Chuyện của nam nhân ?” Đồng Ca nhếch miệng cười, “Chúng ta uống thôi!”
Đống củi cháy đượm, nổ lách tách, Đồng Ca nhìn sang vừa lúc thấy Sở Mộ Hành đang ngửa đầu uống từng ngụm rượu lớn.
“ Anh hùng xông pha giang hồ bao nhiêu năm, tạo ra sự nghiệp khiến mọi người ngưỡng mộ, cũng không bằng một cơn say!”
Sở Mộ Hành hơi say, gương mặt cương nghị mang theo hào khí phóng khoáng. Đồng Ca tán thưởng nhìn hắn, nàng cầm bầu rượu lên, cuồng ngạo nói: “Hay cho câu không bằng một cơn say, uống !”
Sở Mộ Hành thoải mái cười, “Uống !”
Hai người uống thả cửa.
Đồng Ca tùy ý nằm trên đất, nghiêng thân, một tay đỡ đầu, hỏi “Mộ Hành, ngươi và Thịnh biết nhau thế nào ?”
Sở Mộ Hành cười cười nhìn đống lửa: “Chúng ta là sư huynh đệ.”
“Hả ~” Đồng Ca cười lộ lúm đồng tiền, “Sư huynh đệ. Nói vậy, võ công của Thịnh và ngươi giống nhau? !”
Đồng Ca phủi mông một cái đứng lên, “Ta muốn lĩnh giáo một chút !”
“Có thích khách! Có thích khách!” trong trại bỗng nhiên náo động.
Đồng Ca lập tức cảnh giác, ánh mắt sắc bén đảo qua, “Thịnh!”, chạy qua hướng Đoàn Thịnh và Giang Tiểu Thủy đi lúc nãy bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Sở Mộ Hành cũng đuổi theo.
Cách đó không xa, trong rừng cây, hơn kẻ áo đen đang vây đánh Đoàn Thịnh và Giang Tiểu Thuỷ.
Đồng Ca nhanh chóng rút kiếm xông vào vòng chiến. Sở Mộ Hành dẫn theo quan binh vọt vào. Võ công Đồng Ca rất cao, nhưng được cả ba người đồng thời bảo vệ. Đoàn Thịnh nói: “Lui về sau, để bọn họ xử lý!”
Ba người lui khỏi vòng chiến, bọn áo đen thấy quân lính đến đông cũng rút lui.
Đoàn Thịnh ra lệnh cho đội bắn cung: “Bắn tên!”
Tên bắn ra như mưa, mấy kể áo đen rút không kịp đều bị bắn chết.
Đoàn Thịnh nghiêm túc nói: “Xem còn người sống hay không !”
Mấy binh lính nhanh chóng tiến lên kiểm tra xác chết, đột nhiên một kẻ đang nằm bỗng động đậy, Sở Mộ Hành nhanh như chớp vọt tới bên cạnh , một tay nắm cằm, một tay điểm huyệt của kẻ đó.
Kẻ đó vốn giả chết, sau thấy quân lính đến kiểm tra đành cắn túi độc dược nhét trong kẽ răng, không ngờ bị Sở Mộ Hành ngăn cản.
“Dẫn hắn đi, canh giữ cẩn thận!” Đoàn Thịnh quát lên, xong mím môi xoay người trở về lều, Đồng Ca và Sở Mộ Hành nhìn nhau vội vàng đi theo.
Trong lều, ba người ngồi, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Đồng Ca nhìn về phiá Đòan Thịnh và Sở Mộ Hành: “Võ công của đám thích khách này giống với võ công của bọn sát thủ đuổi giết hai người lúc trước, chẳng lẽ là cùng một nhóm ?”
Đoàn Thịnh gật đầu: “Phong Xiết Quyết.”
Đồng Ca cau mày, có ấn tượng cực kỳ không tốt với tổ chức sát thủ này, “Lại là tổ chức này, rốt cuộc kẻ nào mướn bọn chúng ?”
Đoàn Thịnh nhìn ra ngoài lều, trầm mặc không nói.
“Người đâu, dẫn tên kia tới !” Đồng Ca nghiêng đầu quát, uy nghiêm mười phần.
Binh lính ngoài cửa nhìn Đoàn Thịnh, Đoàn Thịnh trầm giọng nói: “Về sau lời của nàng, chính là lời của ta.”
Hai người lính kia nghe lệnh lui ra.
Chờ lúc hai người trở lại, không dẫn theo tên sát thủ bị bắt, mà mang về một cái tin, tên sát thủ kia đã chết.
Đồng Ca giận đến nhảy lên, “ Cái gì ? Các ngươi canh giữ thế nào vậy? Thật vô dụng, canh người cũng canh không xong!”
Đoàn Thịnh không nói gì, Sở Mộ Hành thì xoa xoa cằm.
“Sao hai người lại có loại vẻ mặt này ?” Đồng Ca nhìn hai người, tên sát thủ bị giết, mà hai người lại bình tĩnh như không.
Đúng lúc này, Đoàn Thịnh vỗ tay, Vương Tùy ép dẫn tên Tổng binh đi lên. Tên Tổng binh cúi gằm đầu không dám nhìn thẳng Đoàn Thịnh.
Đoàn Thịnh lại gần hắn uy nghiêm hỏi “Tại sao muốn giết hắn ?”
Đoàn Thịnh hỏi xong, xoay người ngồi lại vào ghế trên, nhìn xuống tên Tổng binh đang quỳ trước mặt.
“Nói !” Đột nhiên Đoàn Thịnh quát, tên Tổng binh run lên, hoảng sợ nhìn Đoàn Thịnh.
Đoàn Thịnh cho người khác cảm giác rất nho nhã, ôn hoà, nhưng giờ phút này người hắn tản ra khí thế sắc bén như đao nhọn.
“Thuộc hạ không hề giết hắn, thuộc hạ chỉ đi ngang qua, thấy bên trong có người, vì vậy tò mò vào xem thử, ai biết hắn đột nhiên lăn ra chết!”
Đoàn Thịnh cười lạnh nhìn hắn.
Tên Tổng binh lau mồ hôi, “Chuyện thật không hề lên quan đến thuộc hạ ! Thuộc hạ bị oan !”
Đoàn Thịnh vẫn cười, làm như đã nghe được một chuyện thật tức cười, bộ dáng kia như nói ‘Ngươi nói láo !”. Hắn đã sớm biết trong quân có gian tế, chỉ chờ kẻ đó lộ đuôi ra mà thôi.
Đoàn Thịnh hất mắt ra hiệu cho Vương Tùy. Vương Tùy tiến lên, tay cầm một cây châm bạc.
“Ngươi còn gì muốn nói ?” Đoàn Thịnh trầm mặt.
“Thuộc hạ không có, là hắn vu khống hãm hại thuộc hạ!” Tên tổng binh còn muốn chối.
Đồng Ca thật sự nhìn hết nổi, đánh một quyền lên đầu tên Tổng binh: “Ngươi có phải nam nhân không vậy? Dám làm không dám nhận, chứng cớ rõ ràng còn muốn ngụy biện!”
Đồng Ca sờ mũi một cái, cười cực kỳ qủy dị nói: “Ta kể ngươi nghe một chuyện cười thế này, ngày trước có một kẻ trộm đồ của người khác, hắn sống chết không nhận, đánh chết cũng không nhận tội. Vì vậy hắn bị đánh đến chết rồi!”
Đoàn Thịnh co quắp khóe miệng, Sở Mộ Hành thì quay người, đầu vai khẽ run.
Đồng Ca tiếp tục nói: “Nói đi ! Ngươi bán mạng cho ai? Nói ra, tha ngươi một mạng, không nói, trực tiếp cho ngươi xuống âm phủ tiếp tục bán mạng!”
Tên tổng binh nhìn Đồng Ca, vẫn cắn chặt hàm răng, tựa hồ uy hiếp của Đồng Ca không đủ làm hắn sợ.
Đoàn Thịnh thản nhiên nói: “Kéo ra ngoài, ngũ mã phanh thây.”
Tên tổng binh tái mặt, thân thể run run như cành liễu trước gió.
Đồng Ca nhảy đến bên cạnh Đoàn Thịnh, đặt khuỷu tay lên vai hắn, nhìn tên Tổng binh: “Quá tàn nhẫn!”
Đoàn Thịnh kéo Đồng Ca vào ngực, dỗ dành nàng, “Ngoan, nhắm mắt lại chút xíu là xong!” hai người lo liếc mắt đưa tình căn bản không chú ý đến tên Tổng binh đã sợ đến mức tè trong quần.
Tên Tổng binh bỗng chịu khai ra hết. Tiếp đó, đồng bọn của hắn cũng bị bắt.
Chờ thẩm vấn xong, Đoàn Thịnh, Đồng Ca và Sở Mộ Hành trở về lều.
“Thái tử thật táng tận lương tâm!” Đồng Ca nghiến răng nghiến lợi nói.
“Xem ra thái tử đã biết hướng đi của ngươi, trên đường về kinh sẽ không yên bình đây!” Sở Mộ Hành nói.
Đồng Ca cau mày: “Nếu chúng ta về đến kinh thành, đồng nghĩa với việc chuyện hắn mưu sát Thịnh bị lộ, hắn sẽ phải làm gì ?”
“Một, khiến ta chết trên đường về kinh; hai, tố cáo ta tội giết người và nói dối; ba, nếu sự tình bại lộ, hắn sẽ đẩy hết trách nhiệm cho người đã chết; bốn, sự tình bại lộ, bức vua thoái vị.” Đoàn Thịnh kể hết các khả năng có thể xảy ra.
“Nói vậy, hiện tại chúng ta đang ở thế bị động ? Không được, chúng ta phải chủ động tấn công, thay đổi thế cục!” Đồng Ca mới nhìn tưởng như thô lỗ, nhưng nói đến mưu lược, nàng tuyệt không mơ hồ.
“Đồng Ca nói không sai! Chúng ta ở ngoài sáng, địch trong tối, chúng ta quá bị động!” Sở Mộ Hành nói.
“Quan trọng nhất là ở kinh thành, chúng ta phải nhanh chóng về kinh.” Đồng Ca nói.
“Phải âm thầm mà về!” Đoàn Thịnh nói.
Ba người thương lượng ổn thỏa, đêm đó tìm người thế thân cho ba người, sau đó rời đi.
Giang Tiểu Thủy là một kẻ phiền toái, để lại trong quân sớm muộn sẽ lộ, nên Đồng Ca vốn định đuổi hắn đi, nhưng hắn sống chết không chịu, cuối cùng đành để hắn đi theo về kinh.
Giang Tiểu Thủy biết bọn Đồng Ca bí mật bàn bạc gì đó, nhưng hắn không hỏi, cũng không muốn hỏi, thật ra, hắn là một người hết sức đơn giản, luyện võ, khiêu chiến, yêu. Hắn vẫn vây quanh Đồng Ca nhưng đã thu liễm bớt không lộ liễu như trước.
Giang Tiểu Thủy, thân phận không rõ, ý đồ không rõ, chính tà cũng không rõ nốt, vì vậy Đàn Thịnh và Sở Mộ Hành rất đề phòng hắn.
Để che giấu tai mắt thái tử, tất nhiên là phải cải trang. Khi Đoàn Thịnh đưa một bộ đồ nữ cho Đồng Ca thì trong mắt hai người còn lại không che giấu được mong đợi.