Ở phía bên này, fans nhìn hai người họ lên xe bảo mẫu riêng của từng người rồi một trái một phải rời khỏi tòa cao ốc của Tư Khố, nhưng các cô ấy không ngờ rằng hai người ban nãy rõ ràng đã một trái một phải rời đi mà bốn mươi phút sau lại lần lượt xuất hiện ở một nhà hàng.
Tô Tinh Dã vào nhà hàng, sau khi bước vào thì đứng chờ ở cửa thang máy, cho đến khi nhìn thấy Thẩm Vọng Tân đi vào.
Đường Viên nhướng mày với Tiểu Thuần, Tiểu Thuần bĩu môi.
Trước khi tập cuối của 《Quyền Mưu》 phát sóng, họ đã hẹn sẽ cùng đi ăn tối vào cuối tháng, mà đúng lúc hôm nay cả hai chụp ảnh tạp chí vào ban ngày nên buổi tối họ có thể cùng nhau ăn tối. Lúc cả hai đi bước vào, đám Du Thư Yên đã đến rồi, nhìn thấy hai người họ lập tức vẫy tay: “Vọng Tân, Tinh Dã, mau tới đây, chỉ chờ hai người thôi đấy.”
Thẩm Vọng Tân kéo ghế giúp cô, đợi cô ngồi xuống rồi anh mới ngồi xuống theo, sau đó họ gọi món, đợi đồ ăn được mang lên đầy đủ, bấy giờ mọi người mới bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Nội dung cuộc trò chuyện đơn giản là những việc gần đây của bản thân, nào là công việc, lịch trình, vân vân.
Lúc đang nói chuyện, Thích Chử đột nhiên nghĩ đến phim của Thẩm Vọng Tân bèn hỏii: “Đúng rồi, Vọng Tân, có phải phim của cậu sẽ nhanh chóng ra mắt không?
Thẩm Vọng Tân đặt ly nước trái cây xuống, nói: “Ừ, sẽ nhanh thôi, nếu không có gì ngoài ý muốn thì sẽ là tháng sau.”
“Khi nào phim ra mắt các anh sẽ bao cả rạp vì cậu.” Chu Thưởng nói.
Thẩm Vọng Tân cười nói: “Các anh hùng lại bao một lần hay là mỗi người bao một lần?”
Những người khác đều nở nụ cười: “Ha ha ha ha ha, đương nhiên là chia ra bao rồi.”
“Vậy thì được, em sẽ nhớ kỹ đó, mọi người đừng hòng đổi ý.”
Lúc mọi người nói chuyện phiếm, ánh mắt của Thẩm Vọng Tân luôn chú ý đến Tô Tinh Dã ở bên cạnh, sau khi nhìn thấy ly nước trái cây của cô đã cạn, anh ra hiệu cho cô đưa cái ly qua, mà Tô Tinh Dã cũng tự nhiên đưa qua, anh liền cầm lấy rồi rót nước cho cô.
Động tác hai người vô cùng tự nhiên và quen thuộc, đương nhiên sẽ bị những người khác trên bàn chú ý tới, chẳng hạn như Triệu Tư Dụ và Trì Hủ, hai người luôn gắt gao chú ý đến họ kể từ lúc họ vừa vào cửa. Trong lúc quan sát, ánh mắt hai người không kịp phòng hờ mà chạm vào nhau, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại như hiểu được điều gì đó từ trong ánh mắt của đối phương, Triệu Tư Dụ bèn nở một nụ cười đầy ẩn ý với Trì Hủ.
Cùng lúc đó, Du Thư Yên cũng chú ý tới nhưng cô là người thần kinh thô nên chỉ cười nói: “Xem kìa, ở trên mạng fans của hai người đã cãi lộn tung trời mà ai ngờ người trong cuộc lại nhàn hạ như vậy.”
Du Thư Yên vừa dứt lời, vốn dĩ không ai để ý nhưng giờ cũng bắt đầu nhớ ra. Khoảng thời gian trước, quả thật fans hai nhà đấu đá rất kịch liệt, nhưng nói thật, thông thường trong giới giải trí, chuyện fans ghét nhau cũng không ảnh hưởng mấy đến việc nghệ sĩ của mình hẹn hò, chẳng qua điều kiện tiên quyết là muốn xem mối quan hệ của hai nghệ sĩ trong lúc đó như thế nào thôi.
Lúc này, Phó Tuân đang vân vê ly rượu, ánh mắt lướt qua hai người vài lần. Phải nói rằng trên bàn này, người biết Thẩm Vọng Tân lâu nhất là những người đã cùng đóng phim 《Triều Dương》, nếu tính như vậy thì họ cũng đã biết nhau được mấy năm rồi. Anh đã từng hợp tác với không ít nữ nghệ sĩ, nhưng chỉ có Thư Yên và Tư Dụ là có thể trở thành bạn của anh, mà Tinh Dã thì thật sự khó nói, ít nhất trong ba người bạn thân nữ của anh thì Tinh Dã hoàn toàn khác với Thư Yên và Tư Dụ. Mấy giây sau, đôi mắt của Phó Tuân đột nhiên hơi sáng lên, xem ra những scandal của CP này bên ngoài cũng không phải là vô duyên vô cớ mà có.
Khi ăn uống xong cũng đã là hai tiếng sau, trước khi ra ngoài cả đám đều che chắn kín mít, chào hỏi xong lúc này mới từ gara dưới tầng hầm của khách sạn rời đi.
Trên đường về, Tô Tinh Dã và Thẩm Vọng Tân trò chuyện trên WeChat, lúc đang tán gẫu, điện thoại cô đột nhiên run lên, sau khi nhìn thấy tên hiển thị, cô thu lại vẻ mặt, sau đó bấm từ chối. Cô cứ làm liên tục như vậy cho đến khi đầu dây bên kia không điện lại nữa.
Tiểu Thuần ngồi đối diện nên có thể nhìn thấy vẻ mặt thay đổi của cô, cô ấy chưa từng thấy Tô Tinh Dã như vậy nên không khỏi hỏi: “Chị Tinh Dã, chị không sao chứ?”
Tô Tinh Dã cầm điện thoại, cô nhìn về phía Tiểu Thuần và lắc đầu: “Chị không sao.”
Tiểu Thuần hé môi, tuy rằng trên mặt cô mang theo ý cười, nhưng vừa nhìn là biết đây là dáng vẻ không muốn nói nên cuối cùng cô ấy không tiếp tục hỏi nữa.
Sau khi tới tiểu khu, vốn Tô Tinh Dã muốn tự mình lên lầu, nhưng chuyện vừa rồi làm Tiểu Thuần hơi lo lắng, phải tận mắt nhìn cô về nhà mới thôi, vì thế không còn cách nào khác, họ chỉ có thể đi lên cùng nhau. Lúc ở trong thang máy, điện thoại của Tô Tinh Dã lại run lên, Tiểu Thuần theo bản năng nhìn qua, lập tức nhắc nhở cô: “Chị Tinh Dã, là điện thoại của anh Thẩm đó.”
Nghe thấy hai chữ này, lúc này đôi mắt bình tĩnh của Tô Tinh Dã mới hơi lóe lên, cô lập tức giơ tay nhận điện thoại, giọng nói chậm rãi không có gì khác thường: “Alo, sao anh lại gọi cho em thế?”
Giọng nói của Thẩm Vọng Tân truyền tới: “Em vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh nên anh hơi lo.”
Nghe thấy lời nói của Thẩm Vọng Tân, bấy giờ Tô Tinh Dã mới nhớ ra, cô quả thật đã quên trả lời tin nhắn của anh rồi. Trong lòng bỗng thấy tủi thân xen lẫn ấm áp, cô cười nói: “À, vừa rồi có một cuộc điện thoại nên em quên mất phải trả lời anh, em không sao đâu.”
“Vậy là tốt rồi.” Dường như Thẩm Vọng Tân ở đầu bên kia đã thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Đinh ——” Tiếng thang máy đến nơi vang lên.
Thẩm Vọng Tân ở đầu bên kia nghe thấy thì hỏi: “Về đến nhà rồi à?”
“Ừ, mới ra khỏi thang máy.”
Tô Tinh Dã vừa nói xong, Tiểu Thuần đột nhiên giơ tay kéo ống tay áo của cô: “Tinh… chị Tinh Dã?”
Tô Tinh Dã nhìn về phía cô ấy, sau đó nhìn qua theo tầm mắt của cô ấy, vừa liếc mắt cô đã nhìn thấy một người phụ nữ với khí chất dịu dàng đang đứng ở cửa, đồng tử của cô đột nhiên co rút lại, bàn tay đặt ở bên hông không khỏi nắm chặt.
Người phụ nữ nghe thấy tiếng động nên quay qua nhìn cô, sau đó cất giọng lạnh lùng: “Về rồi hả?”
Tô Tinh Dã mấp máy môi, sau đó nói với Thẩm Vọng Tân ở đầu bên kia: “Em đã về đến nhà rồi, trước mắt có chút việc nên phải cúp điện thoại, tối nay em sẽ gọi lại cho anh.”
Đầu bên kia trầm mặc: “Được, anh chờ điện thoại của em.”
Tô Tinh Dã “dạ” một tiếng, lúc này mới cúp điện thoại. Sau khi cúp điện thoại, cô nghiêng đầu nói với Tiểu Thuần: “Tiểu Thuần, hôm nay cảm ơn em, em về trước đi.”
Tiểu Thuần hơi lo lắng nhìn cô, thực ra cô cũng không thật sự biết rõ gia thế của Tô Tinh Dã, nhưng ở bên cô lâu như vậy, cô ấy vẫn biết một ít thông tin. Mặc dù cô chưa từng gặp bà ấy, nhưng khí chất của bà ấy và Tô Tinh Dã cực kỳ giống nhau và khuôn mặt cũng giống nhau ít nhất sáu phần nên cô có thể đoán được thân phận của bà ấy ngay, hơn nữa xem ra, mối quan hệ của họ cũng không tốt đẹp lắm.
Tô Tinh Dã thấy được ánh mắt lo lắng của Tiểu Thuần thì đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai cô ấy: “Chị không sao, em về đi.”
Nói xong, cô đi về phía nhà rồi giơ tay mở cửa. Sau khi cửa mở ra, người phụ nữ cũng đi vào theo cô.
Tô Tinh Dã nghe thấy tiếng bà đưa tay đóng cửa nhưng vẫn không chủ động mở miệng nói chuyện. Cuối cùng vẫn là Đổng Lai mở miệng trước: “Đã lâu không gặp, con không gọi nổi một tiếng mẹ à?”
Tô Tinh Dã dừng rót nước, cô ngẩng đầu nhìn bà ấy: “Bộ bà thiếu một tiếng này sao?”
Bình thường có thể nói Tô Tinh Dã là một đóa hoa thủy tiên tươi đẹp và dịu dàng, nhưng khi Tô Tinh Dã đối mặt với Đổng Lai thì cả người lại đầy gai, chính là kiểu có thể đâm người bất kỳ lúc nào.
Mà rất hiển nhiên là Đổng Lai hoàn toàn không biết làm gì với một Tô Tinh Dã như vậy, bà nhìn cô: “Tô Tinh Dã, mẹ mặc kệ con nghĩ gì về mẹ, nhưng con là con gái mẹ, đây là điều mà ai cũng không thay đổi được, con có hiểu không?”
Tô Tinh Dã cũng nhìn bà ấy, không biết vì sao mà rõ ràng họ đã không gặp nhiều năm, nhưng lúc này gặp lại, vẻ mặt của bà ấy vẫn y hệt như trong trí nhớ của cô: “Tôi cũng không muốn thay đổi điều đó, bà suy nghĩ nhiều rồi. Bà muốn gì thì cứ nói thẳng đi, rốt cuộc lần này bà trở về là muốn làm gì?”
“Theo mẹ đi Pháp.” Lần này, Đổng Lai dứt khoát nói thẳng, đáng lẽ bà đã đến từ sớm rồi nhưng nhưng không khéo là Phi Á lại bị bệnh nên phải trì hoãn một thời gian. Còn về chuyện dẫn cô sang Pháp thì bà đã cân nhắc kỹ càng rồi.
Tô Tinh Dã nghe lời bà nói thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó cô cúi đầu nở nụ cười.
Đổng Lai thấy Tô Tinh Dã nhếch khóe môi thì lập tức sửng sốt, không thể không thừa nhận rằng hai mẹ con họ rất giống nhau, nhất là lúc cười rộ lên: “Con cười cái gì?”
Nụ cười bên khóe môi Tô Tinh Dã hơi nhạt đi: “Chỉ là tôi cảm thấy suy nghĩ này của bà rất buồn cười. Bà đã nói như vậy rồi thì tôi sẽ trả lời bà là tôi sẽ không theo bà đến Pháp, thế nên chuyến đi này của bà đã định là vô ích rồi.”
Đổng Lai nhắm mắt lại: “Tô Tinh Dã, con không còn là trẻ con nữa nên không cần phải giận dỗi mẹ như vậy. Mẹ hy vọng con có thể trưởng thành một chút, biết bản thân nên đi con đường nào, không nên đi con đường nào, đừng luôn khiến cho người khác lo lắng có được không?”
“Lo lắng ư?” Tô Tinh Dã thì thào lặp lại: “Bà có biết hai chữ này thốt ra từ miệng bà buồn cười bao nhiêu không?”
“Tô Tinh Dã!”
Tô Tinh Dã đột nhiên tiến về phía bà hai bước: “Bà cũng biết tôi không phải là đứa trẻ nên sẽ không nghe theo những gì bà nói nữa, sẽ không để bà tùy ý sắp đặt, và cũng sẽ không để bà tùy ý......” Nói tới đây, cô tạm dừng hai giây, rồi nói tiếp: “Tùy ý vứt bỏ.”
Bốn chữ cuối làm sắc mặt của Đổng Lai thoáng tái nhợt: “Mẹ không có vứt bỏ con.”
Tô Tinh Dã lộ ra nụ cười trào phúng: “Hóa ra bà cho là bà định cư ở Pháp, kết hôn rồi có một đứa con khác ở bên đó, mỗi tháng gọi cho tôi một lần để nhắc nhở tôi luyện múa luyện múa luyện múa, cả ngàn lần đều như vậy, và đây là cái mà bà gọi là không vứt bỏ sao? Đây là cái bà dùng để an ủi lương tâm mình một chút à?”
Lúc này Tô Tinh Dã giống như đã kiềm nén đã lâu, chợt bị người khác chạm vào miệng vết thương nên phát tiết hết thảy, không kiềm được mà thốt ra mấy lời nói đó.
Mà quả thật Đổng Lai cũng bị lời nói của cô làm cho tổn thương, giống như trong nháy mắt bị mổ xẻ đến chẳng còn gì. Thực ra làm sao bà ấy có thể không rõ rằng mình là người mắc nợ cô trước, “Tinh Tinh, con có thể ghét mẹ, nhưng con không thể vì ghét mẹ mà không tiếc vứt bỏ nghiệp múa của mình. Làm như vậy … con không cảm thấy thẹn với sự cố gắng và kiên trì nhiều năm sao?”
Ban đầu Tô Tinh Dã sửng sốt, sau đó thấp giọng cười một tiếng, cười đến nỗi sống mũi cay cay, hốc mắt đau xót, cô nhìn vào mắt bà ấy, gằn từng tiếng mà nói: “Tôi chưa từng thích múa. Tôi liều mạng học múa, luyện múa là bởi vì... Bởi vì bà thích mà thôi.”