Chụp hình xong, Tô Tinh Dã khom lưng cảm ơn và chào tạm biệt nhân viên rồi đi tìm Tiểu Thuần lấy dây chuyền.
Tiểu Thuần thấy cô nôn nóng như vậy thì vừa lấy dây chuyền từ trong túi ra đưa cho cô, vừa trêu: “Chị Tinh Dã cứ yên tâm. Em biết chị rất thích sợi dây chuyền này nên đã giữ gìn rất cần thận.”
Tô Tinh Dã cười nói “Cảm ơn”, rồi đeo vòng cổ lên. Sau đó mới chịu đi thay quần áo, tháo trang sức. Vừa tẩy trang, rửa mặt xong thì chuông điện thoại reo lên. Nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, cô mỉm cười ngọt ngào, cất giọng dịu dàng nghe máy: “Em đây.”
“Tan làm chưa?” Giọng nói trầm ấm của Thẩm Vọng Tân từ đầu dây bên kia vang lên.
“Rồi ạ.”
“Vậy cho tại hạ hỏi, tối nay bạn gái của tôi có rảnh không? Tôi muốn mời cô ấy ăn cơm.”
Hai mắt Tô Tinh Dã sáng lên, chưa kịp suy nghĩ đã đáp “Có”. Buột miệng xong mới nhận ra mình có vẻ hơi kích động, Tô Tinh Dã liền có hơi ngại ngùng.
Không ngoài dự đoán, Thẩm Vọng Tân cũng bật cười ra tiếng, anh trêu: “…… Ừm, xem ra bạn gái của anh thật sự rất muốn gặp anh rồi.”
Không hiểu vì sao mà Tô Tinh Dã rất thích nghe Thẩm Vọng Tân nói câu “Bạn gái của anh”, chỉ bốn chữ thôi mà khiến cô có cảm giác được cưng chiều vô cùng. Có lẽ cô gái nào khi yêu cũng thấy vậy: “Thật ra, em còn muốn…”
Muốn mỗi ngày đều được ăn cơm cùng anh.
Lời đã đến tới miệng nhưng cô lại không thể nói ra, bởi vì cô biết, với công việc của hai người, muốn mỗi ngày đều cùng nhau ăn cơm là điều không thể. Giống như hôm nay vậy, muốn gặp nhau cũng phải lén lút, cẩn thận, cảm giác cứ như là vụng trộm vậy. Nhưng không sao, chỉ thế thôi cũng làm cô thấy thỏa mãn rồi.
“Hả? Em còn muốn gì cơ?” Thẩm Vọng Tân thắc mắc.
Tô Tinh Dã ấp úng không biết nên đáp sao, cuối cùng nghẹn ra một câu: “Em… em rất nhớ anh.”
Thẩm Vọng Tân nói: “Vậy em sẽ mau chóng gặp được anh thôi.”
“Anh đến rồi sao?” Tô Tinh Dã cũng không ngạc nhiên lắm, vì bây giờ cũng đến lúc ăn tối rồi.
“Ừ, sắp tới rồi.”
“Vậy để em đi nói với Tiểu Thuần một tiếng.”
Tô Tinh Dã quay lại phòng chờ, Tiểu Thuần đang cất đồ vào balo: “Chị Tinh Dã chờ xíu nhé, em sắp xong rồi.”
Đúng lúc ấy, Tô Tinh Dã nhận được tin nhắn từ Thẩm Vọng Tân, cô liền quay sang nói với Tiểu Thuần: “Tiểu Thuần, em về trước đi. Chị có hẹn với bạn rồi, không cần đưa chị về đâu. Giúp chị nói với A Uy một tiếng nhé.”
“Hả?” Tiểu Thuần còn chưa kịp phản ứng lại thì Tô Tinh Dã đã đội nón rời đi.
Nhìn theo bóng hình cách mình ngày càng xa, cô vội vàng đuổi theo: “Chị Tinh Dã, chị hẹn ai vậy?”
Tô Tinh Dã không quay đầu lại: “Bạn.”
Tiểu Thuần hét lên: “Chị nhớ mang khẩu trang và đội nón nha.”
Cô còn chưa dứt lời thì Tô Tinh Dã đã quẹo vào ngõ, đi mất. Tiểu Thuần nhíu mày, lo lắng nhìn theo. Quen biết chị ấy lâu như vậy, ngoài chị Yên và chị Dụ thì theo mình nhớ chị ấy đâu còn ai là bạn. Cơ mà, bây giờ hai người này đâu có ở Bắc Kinh. Không lẽ chị ấy hẹn bạn ngoài giới? Nhưng có cần vội vàng không.
Đang nghĩ ngợi lung tung, thì Đường Viên gửi tin nhắn tới: [Tiểu Thuần Thuần, tan làm chưa? Cùng đi ăn không?]
Tiểu Thuần lập tức trả lời: [Ok. Hôm nay chị Tinh Dã hẹn bạn bỏ rơi tôi rồi.]
Vừa trả lời tin nhắn xong thì A Uy đi tới, không thấy Tô Tinh Dã ở trong phòng hóa trang, hỏi: “Tinh Dã đâu rồi?”
“Chị ấy hẹn bạn đi ăn rồi. Nói tụi mình về trước” Tiểu Thuần đáp.
“Hẹn ai?”
“Em không biết, chị ấy chỉ nói là bạn thôi.” Cúi đầu nhìn điện thoại, cô nói tiếp: “Anh, lát nữa cùng ăn cơm nha?”
“Anh còn có chút việc. Em cứ đi đi.”
“Buồn vậy. Thế thôi, để em trả lời chị Tiểu Viên.”
“Khoan đã. Ai cơ?”
“Chị Tiểu Viên á. Chị ấy hẹn chúng ta ăn cơm.”
A Uy đột nhiên duỗi tay cầm lấy balo của cô: “Đi thôi.”
Tiểu Thuần khó hiểu: “Đi? Đi đâu cơ?”
“Ăn cơm.”
Tiểu Thuần: “???” Từ khi nào mà anh trai mình học được cách trở mặt nhanh hơn trở bánh vậy? Rõ ràng một giây trước còn nói không đi cơ mà.
Tô Tinh Dã ra khỏi thang máy, đè thấp vành nón, bước nhanh về phía cửa tây. Nhờ ánh sáng ít ỏi của đèn đường, cô thấy được chiếc xe hơi quen thuộc đang lẳng lặng dừng ở đó. Xa xa có một người đàn ông thân cao dong dỏng, mặc áo khoác đen đang đứng nghịch điện thoại, người đó nghe được tiếng bước chân liền ngẩng đầu, nhìn lại.
Tô Tinh Dã tung tăng chạy qua, Thẩm Vọng Tân tự nhiên ôm lấy vai người yêu, mở cửa để cô lên xe. Đợi Thẩm Vọng Tân ngồi đàng hoàng rồi, cô mới hỏi: “Sao anh lại đứng ở đó? Không sợ bị nhìn thấy sao?”
Thẩm Vọng Tân cười nói: “Cửa Tây ít đèn, anh lo em sẽ sợ.”
Đột nhiên bị nhét mật, khiến Tô Tinh Dã thấy ngọt ngào vô cùng: “Thẩm Vọng Tân, sao anh tốt với em thế?”
Thẩm Vọng Tân ngạc nhiên, nhìn ánh mắt long lanh của bạn gái là biết cô bị mình làm cho cảm động rồi. Anh vươn tay lấy nón của cô xuống rồi búng nhẹ lên trán cô: “Bạn gái anh dễ thỏa mãn vậy sao?”
Tô Tinh Dã nghiêm túc đáp: “Ừm…… Em cũng không hiểu nữa. Chỉ biết có anh ở bên cạnh thôi là em đã vui lắm rồi.”
Thẩm Vọng Tân thấy rung động vô cùng, anh nắm chặt lấy tay cô, dùng sức, kéo thân hình nhỏ xinh ấy vào lòng. Tô Tinh Dã không chút kháng cự, mềm mại ngã vào lòng anh.
Thẩm Vọng Tân ôm chặt lấy cô, hôn nhẹ một cái lên đỉnh đầu cô: “Anh cũng không hiểu vì sao nhìn thấy em là chỉ muốn trao hết tất cả những thứ tốt nhất cho em.”
Tô Tinh Dã áp mặt lên bờ ngực vững chãi, bàn tay nắm chặt áo khoác của anh. Cô hít một hơi thật sâu, quần áo trên người anh luôn có một mùi thơm thanh thanh, dịu nhẹ, nó mang đến cho cô cảm giác an tâm khó hiểu.
Khung cảnh đang hết sức lãng mạn thì đột nhiên một tiếng “Ọt ọt ——” vang lên. Hai người theo bản năng nhìn về nơi phát ra tiếng động, ánh mắt đồng thời dừng ở bụng nhỏ của Tô Tinh Dã. Hai tai Tô Tinh Dã đỏ ửng lên, cô vội vàng duỗi tay che bụng, lắp bắp giải thích: “Trưa nay, em bận quay quảng cáo, không kịp ăn gì.”
Ánh mắt của Thẩm Vọng Tân hiện lên sự đau lòng. Anh cũng là diễn viên, nên biết cái giới này hà khắc thế nào. Anh cũng có một ít bạn bè theo nghề diễn nhưng chưa từng thấy đau lòng như vầy. Duỗi tay xoa nhẹ đầu người yêu, hai người tách ra, anh giúp cô cài dây an toàn, dịu dàng nói: “Chúng ta đi ăn thôi.”
Thẩm Vọng Tân đưa Tô Tinh Dã đến một nhà hàng có bề ngoài khá là bình thường nhưng bên trong được trang trí bằng gỗ vô cùng tinh xảo. Tô Tinh Dã thấy anh quen thuộc chào hỏi bà chủ liền tò mò hỏi: “Anh quen chủ nhà hàng à?”
Thẩm Vọng Tân gật đầu: “Ừ, cũng quen biết được mấy năm rồi. Hồi còn là thực tập sinh, mỗi tối sau khi huấn luyện, bọn anh đều đến đây ăn khuya.”
Tô Tinh Dã chống tay lên bàn, hai tay đỡ má, hỏi: “Kể cho em nghe vài chuyện hồi anh còn là thực tập sinh được không?”
Nếu cô đã muốn nghe, tất nhiên anh sẽ không giấu. Ngoài việc luyện tập thì cũng tham gia một số hoạt động hoặc buổi biểu diễn mà công ty cung cấp. Cũng giống mấy nhóm nhạc nam khác. Không có gì đặc biệt.
Tô Tinh Dã để ý khi anh nhắc đến các thành viên, ánh mắt vô cùng dịu dàng, tình cảm: “Quan hệ của các anh có vẻ rất tốt nhỉ?”
Thẩm Vọng Tân cười tươi: “Ừ. Rất tốt. Giống như người nhà vậy.”
Không phải nhóm nhạc nam nào cũng hòa thuận. Cứ nói con gái nhiều mâu thuẫn, thật ra con trai cũng thế. May mắn anh đã gặp được họ, tạo thành nhóm YLQSL.
Tháng , Weibo chính thức của Alice đăng tải những bức hình mà Tô Tinh Dã đã chụp. Vì luyện múa quanh năm nên dáng người của cô vô cùng dẻo dai, cổ thiên nga thon dài mảnh khảnh, xương quai xanh tinh tế, vòng eo con kiến, đôi chân thon dài như muốn xuyên thủng ống kính. Tất cả hợp lại khiến bao nhiêu Mãn Thiên Tinh điên cuồng liếm màn hình. Idol của các cô sao mà xinh đẹp thế??? Cũng có fans tinh ý nhận ra, trong chín bức ảnh được đăng, Tô Tinh Dã thay ba bộ đồ, nhưng cổ vẫn luôn đeo một chiếc vòng bạc nhỏ có mặt hình ngôi sao và chữ S.
Tối nay mơ về Tinh Tinh: Uầy kỳ này Alice tinh ý quá nha! Ngôi sao nhỏ cùng với chữ S! Có tâm quá luôn!!!
Vạn dặm sao trời không bằng em: Cảm ơn Alice! Cảm ơn bên thương hiệu.
· ·····
Các chị em Vọng Tinh cũng đến liếm màn hình, vừa khen chị đẹp vừa thỏa sức tưởng tượng.
X: Oa!! Alice thật là! Chữ S cơ đó!!
CP của tôi ngọt nhất: Có ẩn tình! Có ẩn tình nha!!!
Ngay lúc các fans vừa chiêm ngưỡng sắc đẹp, vừa liên tục ảo tưởng về CP mình ghép thì có tin tức lộ ra rằng cái vòng cổ Tô Tinh Dã đeo không phải của Alice hay bất cứ nhãn hàng nào tài trợ mà là của riêng cô. Tất nhiên, tin tức này không hề ảnh hưởng đến sức tưởng tượng của fans CP. Dù chữ S có nghĩa là “Tô”, nhưng với họ, chữ S cũng là “Thẩm”.
Lần trước anh trai bán tạp chí, Tinh Tinh đã đứng ra kêu gọi ủng hộ. Các chị em Vọng Tinh đang mong chờ không biết anh trai sẽ giúp Tinh Tinh quảng cáo như thế nào đây. Chờ mãi cho đến khi Alice bắt đầu bán vẫn không thấy anh trai online khiến không ít fans CP buồn rồi. Nhưng buồn nào rồi cũng sẽ qua, việc quan trọng trước mắt là giúp Tinh Tinh tăng doanh số.
Sau lần ra tay giúp đỡ hôm bán tạp chí, mối quan hệ giữa Lượng Tân, Mãn Thiên Tinh và fans CP hòa hợp hơn rất nhiều.
Lúc Alice chính thức thông báo phát hành tạp chí của Tô Tinh Dã, Lượng Tân Tân cũng chú ý, chỉ đợi anh trai vừa đăng Weibo một cái là họ lập tức nhào vô mua hàng. Nhưng đợi mãi, chờ mãi lại chẳng thấy anh trai online! Chứ đừng nói đến là đăng Weibo!! Điều này làm cho Lượng Tân Tân hoang mang vô cùng. Anh trai không kêu gọi thì chúng ta có nên giúp đỡ hay không?? Lúc họ đang do dự thì bị Mãn Thiên Tinh, Vọng Tinh và một số người qua đường “hỏi thăm”.
Thế là mối quan hệ đang cân bằng đã bị antifan và thủy quân phá hỏng.
Fan của Tô Tinh Dã: Tinh Tinh nhà tôi quảng cáo cho anh trai của các người, giúp các người tăng doanh số. Anh trai nhà các người hay rồi, ngay cả một cái weibo cũng không có! Đáo để làm sao!
Fan của Thẩm Vọng Tân: Ủa ai mượn cô ấy quảng cáo vậy? Là idol nhà mấy người tự nguyện cơ mà. Tự mình dát lên rồi đòi anh tôi phải phụng bồi à.
Tô Tinh Dã yêu dấu của tôi: Nói mà không biết xấu hổ. Cô thử nói lại xem. Coi tôi có xé miệng cô ra không! Đồ không biết xấu hổ!
Thẩm Vọng Tân anh yêu của tôi: Nhà cô mới không biết xấu hổ đó! Từ chính chủ đến fans đều không biết xấu hổ!
Tô Tinh Dã yêu dấu của tôi: Thế sao lúc chúng tôi giúp mấy người tăng doanh số, mấy người không nói câu đó đi!
Thẩm Vọng Tân anh yêu của tôi: Ủa ai cần vậy? Do mấy người tự nguyện cơ mà.
· ······
Trong giới fan, khi fans hai nhà công kích nhau thì fans CP sẽ im lặng và Vọng Tinh cũng vậy. Mấy người cắn nhau thì kệ mấy người, chúng tôi còn bận làm số liệu và lên video.
Tiểu Thuần là fans của Tô Tinh Dã, đang vô cùng tức giận. Chờ mãi vẫn không thấy anh Thẩm đăng Weibo, cô hùng hổ nhắn WeChat cho Đường Viên: [Anh nhà cô đang làm gì vậy hả???]
Đường Viên đọc tin nhắn liền, nhưng không trả lời vấn đề của cô mà gửi qua một tấm hình chụp màn hình điện thoại. Tiểu Thuần xem số lượng mua hàng, có hơi nguôi giận một chút, nhưng vẫn còn khá tức: [Cô gửi hình giỏ hàng cho tôi làm gì? Tôi đang hỏi anh nhà cô kìa! Lúc anh Thẩm bán tạp chí, Tinh Tinh nhà tôi còn giúp quảng cáo, mà giờ thì sao? Anh Thẩm đâu? Cô lên mà đọc bình luận đi. Cô có biết Lượng Tân Tân nói khó nghe như thế nào không? Cô biết họ nói Tinh Tinh nhà tôi như thế nào không?? Tinh Tinh nhà tôi mà phải đeo bám nhà cô ư???]
Đường Viên: [Đừng giận, đừng giận mà. Dù thế nào thì hai người họ cũng là của nhau mà.]
Tiểu Thuần: [Má! Tôi quên mất cô là fans CP! Cô nhìn thái độ của anh nhà cô đi! Thức tỉnh đi chị gái! Giờ phút này mà cô còn ảo tưởng được à? Mau thoát CP đi!!!]
Đường Viên: [CP của tôi là thật!]
Tiểu Thuần: [Má nó! Tình chị em của chúng ta đến đây là hết! Tôi chính thức thành antifan anh nhà cô!]
Tô Tinh Dã vừa đi ra đã thấy Tiểu Thuần đang lướt điện thoại với vẻ mặt tức giận, cô hơi lo lắng bèn hỏi: “Tiểu Thuần, sao vậy? Ai chọc giận em à?”
Tiểu Thuần hờn dỗi nhìn cô: “Chị đoán xem. Còn ai vào đây nữa? Chị Tinh Dã, chị có biết bây giờ fans nhà mình đang đánh nhau với fans nhà kia không?”
“Nhà kia? Nhà nào cơ?”
Tiểu Thuần có chút bất lực
“Anh Thẩm.” Cô không tình nguyện nhả ra hai chữ.
“Sao vậy?”
“Là vì vụ bán tạp chí đó. Lúc trước chị giúp anh Thẩm quảng cáo, giờ đến chị thì anh Thẩm lại im hơi lặng tiếng. Thế là cãi nhau, bên đó mắng rất khó nghe. Em sắp tức chết rồi!” Tiểu Thuần giận dữ giải thích.
Nghe xong mọi chuyện, Tô Tinh Dã bật cười, “Chỉ vì vậy thôi sao?”
“Cái gì mà chỉ vậy thôi? Bọn họ quá quắt quá mà!”
Tô Tinh Dã cười duỗi tay xoa nhẹ đầu cô. Tiểu Thuần như bé mèo đang xù lông được Tô Tinh Dã dỗ dành, lắp bắp cất tiếng: “Chị… chị Tinh Dã.”
“Cảm ơn em. Không cần phải cãi nhau với người ta đâu. Tức giận hại thân.”
Tiểu Thuần sắp khóc đến nơi rồi. Idol của cô tốt quá đi!! Chị ấy chính là idol tốt nhất thiên hạ!!
“Nhưng mà… chị Tinh Dã, chị quảng cáo giúp anh Thẩm nhưng anh ta lại chẳng làm gì cho chị. Chị không thấy buồn sao?”
Tô Tinh Dã ngẫm nghĩ một lúc, đáp: “Không có, có gì đâu mà buồn. Chị share bài không phải vì muốn quảng cáo cho anh ấy.”
“Vậy thì vì gì?”
“Không vì gì cả. Chỉ là muốn share thì share thôi.”
Tiểu Thuần cảm thấy câu này có chút quen tai, giống như bọn cô yên lặng vì idol nhà mình trả giá vậy. Không cần hồi đáp, chỉ mong idol mãi vui. Cô lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng, chần chừ hỏi: “Chị Tinh Dã, đừng nói chị là…”
Tô Tinh Dã thấy cô ngập ngừng, khó hiểu hỏi: “Là gì cơ?”
Tiểu Thuần vội vã lắc đầu: “Không có gì, không có gì ạ.” Cô tuyệt đối không chấp nhận! Tuyệt đối không!!
Tô Tinh Dã: “······”
Khi hai nhà đang xâu xé nhau đến ngươi chết ta sống thì 《Quyền Mưu》– bộ phim của mùa hè cũng đến hồi kết. Từ lúc phát sóng đến giờ, 《Quyền Mưu》vẫn không ngừng hot. Hễ phim chiếu là lên hot search nên tập cuối tất nhiên được rất nhiều người trông ngóng.
Sau khi tiễn Lý Uyển Yểu, Lý Tri Hành và Cửu hoàng tử Tô Mân bắt đầu ra tay hạ độc hoàng đế. Lý Tri Hành và Lục Dự Lễ đấu kiếm quyết liệt, Lý Tri Hành lỡ tay đâm chết muội muội ruột của mình, cách đó không xa Cửu hoàng tử cũng bị thị vệ cho một mũi tên xuyên tim. Đoạn kết, Lý Uyển Yểu hấp hối nằm trong lòng Lục Dự Lễ. Người lên kế hoạch cướp ngôi – Cửu hoàng tử cũng mỉm cười ra đi trong vòng tay ấm áp của người ca ca yêu dấu. Cảnh này làm các fans khóc cạn nước mắt.
—— Mong rằng A Yểu sẽ gặp được A Lễ ca ca. Họ sẽ là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, yêu nhau, nắm tay nhau đi đến bạch đầu giai lão.
—— A Lễ ca ca khóc làm tim tôi đau nhói. A Yểu đi rồi, A Lễ ca ca của tôi phải làm gì đây?
——A Hành của tôi nữa. Lỡ tay giết nhầm người thân cuối cùng của mình, hắn sẽ tuyệt vọng lắm. Hắn vẫn luôn mong muội muội được hạnh phúc mà giờ… Ôi tôi không dám nghĩ tiếp nữa!
—— Chết tiệt! Tôi biết mà! Tôi biết Cửu hoàng tử thích A Yểu mà! Nhìn thấy A Yểu bị đâm thì sắc mặt đều thay đổi, nếu không vì vậy hắn đã có thể tránh được mũi tên kia rồi!! Má ơi! Thuyền Mân Yểu của tôi! Ahuhu!
· ·····
Sau một đêm đẫm máu, Ngũ hoàng tử Tô Du lên ngôi hoàng đế, Lục Dự Lễ cầu y tha cho Lý Tri Hành một mạng, Tô Du nhìn Lục Dự Lễ đang quỳ gối trước mình, hỏi: “Vì một tên phản đồ mà ngươi tình nguyện quỳ xuống ư?”
Lục Dự Lễ phủ phục trên mặt đất, thấp giọng đáp: “Dù gì hắn cũng là ca ca ruột của A Yểu.”
Im lặng một hồi, cuối cùng, Tô Du nói một chữ “Thôi”, rồi phất tay cho chàng rời đi.
Lục Dự Lễ ẩn mình trong đám người, nhìn Lý Tri Hành lên thuyền, nhỏ giọng thì thầm: “A Hành, từ nay về sau từ biệt, hy vọng huynh sẽ sống thật tốt.”
Lý Tri Hành mang theo sắc mặt tiều tụy bước lên boong tàu, lúc thuyền giương buồm xuất phát, hắn nhìn sóng biển xa xa, lẩm bẩm: “A Lễ, tạm biệt.”
Xem đến đoạn này, khán giả đều cho rằng kết cục sẽ là Lục Dự Lễ cả đời cống hiến cho triều đình xã tắc, Lý Tri Hành ngao du tứ phương, cô độc một mình thì màn hình lại sáng lên, một quán rượu xuất hiện, mấy người khách đang tám chuyện.
“Ôi mấy người có nghe nói gì chưa?”
“Mấy ngày trước đột nhiên có nhiều đạo phỉ xuất hiện ở Tần Sơn, giết rất nhiều người.”
“Đúng vậy. Ta cũng nghe nói, nghe bảo còn có một vị công tử bị đâm mười mấy nhát dao, thật là đáng thương…”
—— Má nó! Vị công tử kia chính là A Hành! Lý gia từng thịnh vượng là thế mà lại có kết cục như vậy! A Hành không thể bảo vệ được người nhà, cuối cùng cũng không thể bảo vệ mình.
—— Trong nguyên tác không phải là A Hành không bảo vệ được mình đâu. Anh ta còn không phản kháng nữa kìa. A Yểu chết đi cũng mang theo A Hành luôn rồi. Cái đang tồn tại chỉ là thân xác rỗng mà thôi.
—— Má ơi! Nghe mấy cô phân tích mà tôi khóc á! Hóa ra A Hành đã sớm không muốn sống nữa rồi.
—— Trong nguyên tác, đạo phỉ là do Ngũ hoàng tử sai khiến, một hoàng đế sao có thể cho phép người từng có ý giết mình sống trên đời? Thật ra Ngũ hoàng tử đã sớm biến chất rồi, làm hoàng đế sao có thể giống lúc làm hoàng tử chứ.
——Là fan nguyên tác, tôi tiết lộ cho mấy cô biết, năm sau đó Lục Dự Lễ không hề kết hôn. Vì A Yểu, vì A Hành mà giữ lời hứa với Ngũ hoàng tử, cả đời đều cống hiến cho triều đình xã tắc, phò tá Ngũ hoàng tử trở thành minh quân. Trong truyện còn có một đoạn độc thoại: “Rất nhiều năm sau đó, Lục Dự Lễ vẫn luôn suy nghĩ: A Hành đã chơi đủ chưa? Chừng nào mới quay về? Nếu không A Yểu lại trách hắn”. Má nó, vì mấy lời này mà tôi khóc cạn nước mắt đấy. Cả đời này Lục Dự Lễ cũng không biết, hắn vẫn luôn cho rằng Lý Tri Hành vẫn đang vui vẻ sống tốt mà nào có biết hắn đã sớm hóa thành nắm đất, sao có thể trở về được nữa.
—— Chết tiệt!!! Tim tôi không ổn rồi! Dù là Tô Mân, A Yểu, A Lễ hay A Hành, tôi cũng thấy đau lòng quá đau lòng!! Đến nay mất ngủ rồi! Bây giờ tôi không biết nên đốt nhà tác giả hay đốt nhà biên kịch!
Hết phim, khán giả vẫn chưa hết bàng hoàng. Mấy cô đã sớm biết kết BE nhưng vẫn mong biên kịch sẽ nhân từ một chút mà sửa lại kết. Không ngờ, biên kịch lại tàn nhẫn như thế! Truyện đã buồn rồi, phim còn thảm hơn!
Vì quá đau lòng mà các chủ đề đau lòng Lý Uyển Yểu, đau lòng Lục Dự Lễ, đau lòng Lý Tri Hành, Lục Dự Lễ cả đời không kết hôn, Lý Tri Hành hóa thành cát bụi chia nhau chiếm hot search. Đây là bộ phim truyền hình đầu tiên có tập cuối bao trọn top hot search. Con số này đang không ngừng tăng lên vì đêm nay những khán giả của 《Quyền Mưu》không ai ngủ được! Dù có ngủ thì cũng sẽ khóc lóc mà tỉnh thôi!!!