Đường Viên vừa lái xe vừa nghe Thẩm Vọng Tân nói chuyện điện thoại. Nghe một hồi, cô lại cảm thấy có gì đó kì kì. “Thật mà.” Cái gì thật cơ? “Vẫn cảm thấy không chân thật sao?” Chuyện gì cơ, chân thật cái gì????
Trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ táo bạo. Cái giọng điệu dịu dàng này, cái thái độ dịu dàng này…. Không lẽ!!!!! Không, không, không…. Mình không thể nghĩ lung tung được. Nhưng người đầu dây chắc chắn là Tô Tinh Dã. Rốt cuộc hai người này…. Đợi người ghế sau tắt điện thoại rồi, Đường Viên không nhịn được, hỏi: “Anh Thẩm gọi cho Tinh Dã sao?”
Thẩm Vọng Tân cũng không giấu giếm, “Ừ” một tiếng.
“Má ···!!” Từ “nó” xém chút nữa bật ra khỏi miệng bị cô kịp thời nuốt đi xuống.
Đèn đỏ, dừng xe xong, cô vội xoay người lại, kích động không nói nên lời: “Anh Thẩm, anh với Tinh Dã ··· hai người ····”
Thẩm Vọng Tân nhìn thoáng qua màn hình di động, nói: “Cô ấy đã đồng ý làm bạn gái tôi rồi.”
Đường Viên trừng lớn mắt, a a a a a a!!! Thuyền cô chèo cuối cùng cũng thành sự thật rồi!! Phấn khích quá đi!!! Nếu không phải còn đang ở trên xe, thì cô đã nhảy cẫng lên, hét lớn!!! Trời đất ơi!! Thật sự thành rồi!!! Ship được rồi!!! Chừng nào kết hôn!!! Kết hôn liền đi!!!!
Thẩm Vọng Tân thấy đèn xanh đã bật mà Đường Viên vẫn còn ngồi im, nhắc nhở: “Tiểu Viên, đèn xanh rồi.”
Đường Viên tỉnh mộng, “Ơ ơ” hai tiếng, run rẩy khởi động xe, xe lăn bánh, cô vẫn cảm thấy không thể tin nổi, nhỏ giọng hỏi: “Anh và Tinh Dã thật sự đã ở bên nhau? Thật ư?”
“Là thật.” Thẩm Vọng Tân đáp.
Trời mới biết lúc này Đường Viên đã cố gắng kiềm chế thế nào để không hét lên!!
Sau một hồi mừng như điên qua, cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại, suy sét vấn đề, ngập ngừng hỏi: “Vậy…. chị Phùng có biết chuyện này không?”
Thẩm Vọng Tân rũ mắt xuống: “Chưa biết.”
“Ừm…. có cần phải nói cho chị ấy biết không ạ?”
“Em nghĩ sao?”
Đường Viên lắc đầu nguầy nguậy, nói thật đúng là chị Phùng đang làm người đại diện của anh Thẩm nhưng Đường Viên không thích chị ta. Với cô, chỉ có anh Khôn mới thật lòng tốt với anh Thẩm, không khác gì người nhà. Cô lập tức tỏ rõ lập trường: “Không cần không cần, Anh yên tâm, em nhất định sẽ giữ bí mật thật tốt.”
Một lát sau, Đường Viên lại hỏi: “Vậy anh Khôn thì sao ạ? Có nên báo cho anh ấy biết không ạ?”
Thẩm Vọng Tân ngả lưng ra sau, một tia sáng khó hiểu lóe lên trong đôi mắt thâm thúy kia, ôn hòa đáp: “Tôi sẽ tự nói với anh ấy.”
Đường Viên gật đầu: “Vâng ạ.”
Dù bữa tiệc từ thiện đã kết thúc nhưng cộng đồng fans vẫn còn rất điên cuồng. Nhóm Vọng Tinh tận tâm cắt ghép, chỉnh sửa hình ảnh của hai bảo bối ngày hôm nay, cảm giác như ăn cả một tô đường. Ngọt vô cùng!!!
Thành phẩm ra lò, các Vọng Tinh phát hiện, màu son trên môi Tinh Tinh giống hệt với màu son của anh trai sau khi Tinh Tinh quay về!!! Họ còn đăng tấm hình Thẩm Vọng Tân lúc mới đến, các chị em nhào vô phân tích, bàn luận, xác nhận đây chính là Armani , hình thứ hai là sau khi Tinh Tinh trở về, màu son kem cũng biến thành Armani !!!
Đột ngột bị viên đường siêu lớn này ập vào mặt, các Vọng Tinh vô cùng sốc, group “Dao Vọng Tinh Thần” vui như trẩy hội. Đêm nay chắc chắn là đêm tuyệt vời nhất của họ!
X: Ca ca cũng chu đáo ghê!! Hôn xong còn biết giúp người ta thoa son!! Đừng hỏi tôi làm sao mà biết được!! Bởi vì tôi chính là cây son kia!!
Tinh Tinh Tân Tân là bảo bối của tôi: Kích động đến run rẩy cả người!! Dậm chân đấm tường!! Cái cặp đôi thần tiên này!!! Mẹ nó!!! Qúa đẹp!! Quá mùi mẫn rồi!!!
Anh yêu siêu giỏi: A a a a a!! Chết mất!! Chết mất!! CP này quá nhanh, quá nguy hiểm rồi!!!
Vọng Tinh trường tồn với thời gian: Đừng nói gì nữa!! Chắc chắn là hôn rồi!!
· ·····
Lúc này, bên diễn đàn “Chúng tôi sẽ bảo vệ CP Vọng Tinh” cũng vô cùng náo nhiệt. Admin đã đăng một bài lên Weibo: A a a a a a a a a!! Vọng Tinh tình nguyện nhận tô cơm chó này!!! Chắc chắn là thật rồi chị em ơi!!!!
Một loạt bình luận nhảy lên.
Lấp lánh lấp lánh Lượng Tân Tân: A a a a!! Quá ngọt!! Quá ngọt!! Ngọt đến thiếu oxy rồi!
Bầu trời đầy sao nhỏ: A a a a a a!! Tôi muốn khóc quá đi!! Chúng ta chèo thuyền thành công rồi!!
Vọng Tinh đã kết hôn: A a a a a a a!! Kích động thét chói tai đấm tường!! Hôm nay chính là lễ tết của Vọng Tinh chúng ta!!
Cô gái Vọng Tinh quyết không nhận thua: A a a a a a!! Mấy cô có xem phát sóng trực tiếp chưa? Ngọt vô cùng luôn!!! Tôi tình nguyện chết trong hũ mật này.
Đại Phấn Đầu nhìn các chị em phấn khích bình luận, nở một nụ cười thần bí. Các người làm sao biết được lượng đường các người ăn hôm nay chỉ bằng / tôi ăn thôi!!
Phùng Mẫn đang liên hệ với đoàn phim của 《Song Thành》, chị ta đã xem qua kịch bản này, rất hay. Nam chính vô cùng xuất sắc, rất muốn dành nó cho Thẩm Vọng Tân nên đã thử liên lạc với đoàn phim 《Song Thành》, bên đó cũng mau chóng trả lời.
Phùng Mẫn nghe bên kia nói xong, im lặng một hồi. Đầu kia vẫn thuyết phục: “Chị Phùng đừng lo, chỉ là một bữa cơm thôi mà. Đâu có mất miếng thịt nào đâu.”
Phùng Mẫn nắm chặt di động, suy nghĩ một lúc, hỏi: “Ở đâu?”
Đầu dây truyền đến tiếng cười sung sướng: “ rưỡi tối nay, tại khách sạn Thánh Hoàng, phòng .”
Tắt điện thoại, Phùng Mẫn ngồi vào bàn làm việc, trong mắt hiện lên một tia phức tạp. Gọi một cuộc điện thoại, lập tức có tiếng gõ cửa, Phùng Mẫn nói một tiếng “Mời vào”. Cửa phòng được đẩy ra, Thẩm Vọng Tân xuất hiện: “Chị Phùng tìm em à?”
Phùng Mẫn chỉ chỉ sô pha: “Ngồi đi.”
Thẩm Vọng Tân ngồi xuống.
Phùng Mẫn nhìn anh, giọng nói vẫn bình tĩnh như vậy: “Cậu có biết về dự án phim Song Thành chưa?”
Thẩm Vọng Tân nghĩ nghĩ, gật đầu: “Có nghe nói qua.”
“Tối nay cùng tôi ra ngoài ăn một bữa cơm.”
“Ăn cơm?”
“Ừ bên Song Thành hẹn chúng ta nói chuyện.”
Thẩm Vọng Tân hơi kinh ngạc, có lẽ do ánh mắt của anh quá trực diện, làm cho Phùng Mẫn hơi chột dạ, ho nhẹ một tiếng: “Nhìn tôi như vậy là có ý gì? Dù sao tôi cũng là người đại diện của cậu, suy sét về cậu là chuyện đương nhiên.”
Thẩm Vọng Tân nhìn chị ta, cuối cùng nói: “Cảm ơn chị Phùng.”
“Hoàn thành xong công việc buổi chiều rồi tôi sẽ đến đón cậu.”
Thẩm Vọng Tân “Ử” một tiếng.
Công việc của Thẩm Vọng Tân kết thúc vào lúc giờ, sau khi đến hậu trường quả nhiên đã thấy Phùng Mẫn chờ sẵn.
Phùng Mẫn nhìn thoáng qua quần áo hôm nay của anh, nói với chuyên viên trang điểm: “Giúp cậu ấy tẩy trang và thoa kem dưỡng ẩm đi. Không cần trang điểm nữa đâu.”
Trên đường đến khách sạn, thỉnh thoảng Phùng Mẫn lại nhìn qua Thẩm Vọng Tân, chị ta làm người đại diện nhiều năm như vậy, gặp qua bao nhiêu nghệ sĩ nhưng chưa từng thấy nam nghệ sĩ nào có làn da đẹp như vậy. Mặt mộc mà vẫn rất đẹp.
Tới khách sạn, Phùng Mẫn nghĩ nghĩ một chút, nói:: “Lát nữa thái độ nhớ khiêm tốn, thành khẩn một chút. Biết chưa?”
Thẩm Vọng Tân gật đầu: “Tôi hiểu.”
Lúc Phùng Mẫn gõ cửa, Thẩm Vọng Tân mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện.
Phùng Mẫn đẩy cửa ra, quay đầu lại nhìn Thẩm Vọng Tân: “Vọng Tân, vào thôi.”
Thẩm Vọng Tân hoàn hồn, đi theo sau.
Lúc cửa phòng mở ra, mùi thuốc lá, hơi rượu nồng nặc ập vào mặt, bên trong vô cùng ầm ĩ, Thẩm Vọng Tân nhìn rõ mọi thứ. Có một cái bàn tròn chật kín người, nam có nữ có, cười nói vô cùng vui vẻ. Nhìn cảnh này, Thẩm Vọng Tân sao còn không hiểu?
Anh nhìn Phùng Mẫn, chị ta hơi mất tự nhiên.
Đúng lúc này, đạo diễn chủ động ra tiếp: “Tiểu Phùng, Vọng Tân, tới rồi à. Mau vào thôi.”
Phùng Mẫn cười đáp lại, đè thấp giọng nói với Thẩm Vọng Tân; “Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà. Vào trước rồi nói.”
Ánh mắt của Trương Trình Am dừng lại trên mặt Thẩm Vọng Tân, lúc này anh không còn vẻ nhu hòa của ngày thường nữa mà thay vào đó là sự lạnh lùng. Không chủ động cũng không nhiệt tình. Sau mấy giây suy nghĩ, ông ta cười nói: “Thẩm Vọng Tân đúng không, tới, uống một chén đi.”
Phùng Mẫn lập tức nhỏ giọng nói với Thẩm Vọng Tân: “Trương Trình Am, nhà làm phim của Song Thành, là một người rất có thực lực sản xuất.”
Ánh mắt này của Trương Trình Am, Thẩm Vọng Tân không hề xa lạ, thậm chí vô cùng phản cảm, làn nước trong mắt hơi dao động.
Phùng Mẫn thấy anh bất thường thì nhanh nhảu nói: “Sản xuất Trương ngại quá, hôm nay Vọng Tân không khỏe, không thể uống rượu. Mong ngài lượng thứ.”
Trương Trình Am không quan tâm Phùng Mẫn, chỉ nhìn Thẩm Vọng Tân, cười nói: “Không sao, không sao. Không thoải mái thì thôi.”
Trương Trình Am không nói cái gì nữa, nhưng diễn viên trẻ ngồi cạnh lại không để yên: “Có một chén rượu thôi mà, có gì mà không uống được. Hay là anh không muốn uống?”
Lời này vừa nói ra làm bầu không khí lập tức lạnh xuống vài độ, Trương Trình Am lạnh lùng nhìn cậu ta: “Câm miệng, khi nào đến phiên cậu nói chuyện?”
Diễn viên trẻ bị ánh mắt của Trương Trình Am dọa sợ, lập tức cúi đầu không dám nói nữa.
Rượu quá nửa tuần, một người trung niên đột nhiên nói: “Ai, Tiểu Thẩm à, sao lại yên tĩnh như thế?”
Người trung niên này không thể so với diễn viên vừa rồi, Trương Trình Am không nói gì, chỉ bưng chén rượu cười nhìn Thẩm Vọng Tân.
Thẩm Vọng Tân nhìn về phía người trung niên, người đó bị ánh mắt của anh chọc giận, nhất thời có phần không lựa lời: “Tôi nhờ mấy hôm trước Tiểu Thẩm ở tiệc từ thiện cười rất xán lạn cơ mà. Sao hôm nay mặt lại lạnh tanh thế? Hôm ấy cậu còn đi với một cô gái rất đẹp nhỉ? Có một gương mặt rất thanh thuần ···”
Người trung niên còn chưa nói xong, đôi mắt của Thẩm Vọng Tân đã tối lại như một thanh dao sắc đâm thẳng vào ông ta. Người đàn ông ngồi bên cạnh người trung niên thấy vậy, vội vàng lên tiếng: “Ngại quá, ngại quá, lão Chu uống nhiều rồi, có vẻ không được thoải mái, tôi đưa ông ấy ra ngoài hóng gió tỉnh rượu. Mọi người cứ tiếp tục, tiếp tục đi.”
Nói xong, người đàn ông vôi vàng che miệng ông ta, kéo ra ngoài, đạo diễn cũng chạy tới giảng hòa: “Ai, hôm nay không nói chuyện công việc, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống đi.”
Thẩm Vọng Tân lắc ly rượu trên tay, uống cạn một hơi, rồi đứng dậy. Phùng Mẫn nhỏ giọng hỏi: “Đi đâu vậy?”
Thẩm Vọng Tân bình tĩnh đáp: “Đi vệ sinh.”