Vua Diễn Xuất Trong Giới Giải Trí

chương 80: 80: trăng tròn hoa thắm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Chúc mừng bộ phim của em thành công,” Dưới ánh nến, vẻ mặt của Tịch Khanh dịu dàng, hắn đưa ly rượu lên nhẹ nhàng cụng ly với Công Tây Kiều, “Vốn định ra ngoài ăn với em, nhưng lại sợ chẳng thể yên ổn mà ăn, nên đành bảo đầu bếp ở nhà làm.”

“Cám ơn anh, hương vị vang đỏ ngon thật,” Công Tây Kiều cười nói, “Xem ra là anh giấu rượu.”

“Đây đề là rượu ba mẹ sưu tầm đó,” Tịch Khanh cười cười, “Có thời gian em xuống hầm rượu xem thử, thích chai nào thì cứ lấy uống, tôi cũng không hứng thú mấy với những thứ này.

Hình như bác trai thích uống rượu, hay tặng cho bác trai một ít đí.”

“Thôi bỏ đi, ba em thích vang trắng,” Công Tây Kiều chậm rãi xoay xoay ly rượu, “Vang đỏ không nằm trong phạm vị thích của ông ấy.”

Tịch Khanh cười cười, hắn đã từng gặp qua rất nhiều người mới giàu lên, chẳng hiểu mấy về một số thứ mà cứ cố ra vẻ là hiểu biết lắm, không khác gì trò đùa.

Kiểu người giống ba mẹ của Công Tây Kiều thì khác, có thế nào thì sống thế đó, không làm khó bản thân mình, những người sống thoải mái như vậy thật sự là rất hiếm gặp.

Khó trách gia đình như vậy lại nuôi nấng ra được một Công Tây Kiều như thế, được sống trong một gia đình như vậy thật sự là một chuyện vô cùng may mắn.

Hai người nhìn nhau cười, đương nhiên là hiểu rõ sở thích của Công Tây Hùng, sau đó tiếp tục vui vẻ dùng bữa.

Có đôi khi lãng mạn cũng không quan trọng về hình thức, hoặc cũng không quan trọng là ăn ở đâu, hai người tâm ý tương thông, yêu thương lẫn nhau là điều lãng mạn nhất của tình yêu rồi.

Vui vẻ ăn xong cơm, hai người lại uống thêm với nhau vài ly rượu vang đỏ, người ta có câu người say rượu vì say tình.

Anh và tôi kéo nhau lôi kéo nhau lên tầng tắm rửa, da thịt nóng bỏng kíᏂ ŧᏂíᏂ cảm giác của nhau.

Ngày đẹp cảnh vui, hoa tròn trăng thắm.

Dưới màn đêm, trong hồ phun nước của trang viên Tịch thị, hai con cá ngoe nguẩy đuôi tự do bơi lội trong làn nước, vô cùng rộn rã.

Sáng sớm, Tịch Khanh bị tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức, hắn nhìn thanh niên nằm bên cạnh mình, nhịn không được mà cong khóe miệng, nhẹ nhàng hôn lên trán anh.

Công Tây Kiều mơ màng mở mắt ra, đưa tay ôm lấy cổ hắn, cười nói: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Tịch Khanh cười thành tiếng, hôn lên khóe miệng anh.

“Em chưa đánh răng mà,” Công Tây Kiều cười cười đẩy hắn, ngáp một cái.

“Không sao, tôi không chế.” Tịch Khanh ngồi dậy, cầm lấy điện thoại nội bộ trong nhà ở đầu giường, gọi người giúp việc đem quần áo lên.

Công Tây Kiều lăn một vòng trên giường, rướn người dậy nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhướng mày nói: “Sương mù à?”

“Cuối thu rồi, sương mù là chuyện bình thường.” Tịch Khanh tùy tay cầm lấy một chiếc áo sơ-mi khoác lên người Công Tây Kiều, sau đó mới phát hiện chiếc sơ-mi trắng này là cái tối hôm qua mình mặc.

Công Tây Kiều đang chuẩn bị nói gì đó, kết quả nhìn thấy cơ bụng rắn chắc của Tịch Khanh, nhịn không được mà đưa tay sờ sờ, “Xem ra lúc trước anh không lừa em.”

“Lừa em cái gì?”

“Mỗi khi rảnh sẽ vận động này kia,” Công Tây Kiều nhìn lại cơ bụng của mình, bởi vì da trắng hơn da Tịch Khanh, hơn nữa lại không vận động mấy cho nên có vẻ không rắn chắc như của Tịch Khanh, “Xem ra mỗi khi em có thời gian rảnh, em có thể chạy bộ, đánh cầu với anh.”

“Ừm, thời gian em lướt mạng, thay vào đó đi đánh cầu cũng tốt,” Tịch Khanh cười cười, nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, hắn nhặt áo choàng tắm khoác vào, đi ra cửa nhận lấy hai bộ quần áo.

Lúc Công Tây Kiều thay quần áo, anh để ý thấy tai Tịch Khanh có chút đỏ, cười nói: “Ăn cũng đã ăn rồi mà bây giờ mới biết xấu hổ.”

Tịch Khanh vội ho một tiếng, bước đến cài cúc áo cho Công Tây Kiều, rồi ghé vào tai anh nhẹ nhàng nói: “Không phải là xấu hổ, mà là kích động đó.”

Công Tây Kiều nhéo nhéo mặt hắn, từ khi nào mà da mặt người này dày như vậy? Chằng lẽ trải qua tối hôm qua, da mặt của người này đã tiến hóa rồi?

Ăn sáng xong, Tịch Khanh đích thân đưa Công Tây Kiều đến đoàn phim, sau đó dặn dò đạo diễn Tiêu: “Hôm nay tiểu Kiều cảm nhẹ, nếu có mấy cảnh đánh nhau thì tạm thời đừng để cậu ấy quay.”

“Tịch tổng yên tâm, mấy cảnh đánh nhau quay cũng xong rồi, còn lại mấy cảnh nói chuyện thôi, không tốn sức đâu.” Đạo diễn Tiêu cười ha ha thân thiết tiễn Tịch Khanh, quay đầu lại nhìn Công Tây Kiều, ơ, vị đại thiếu gia này đang ngồi nói chuyện phiếm với Trần Nghệ trong góc, mặt mày hồng hào, hoàn toàn không giống như đang bị cảm.

Ông sờ sờ gương mặt tiều tụy, già nua, thô ráp của mình, gương mặt này của ông mới giống bị cảm chứ nhỉ?

Ở trụ sở chính của Tịch thị, trợ lý đặc biệt Cẩu và thư ký trưởng Đường Lâm nhìn mặt mày rặng rỡ, ánh mắt đầy ý cười của ông chủ, hai người sợ ngây người.

Hôm nay ông chủ làm sao vậy, sao đột nhiên từ khối băng mà biến thành hoa cỏ mùa xuân rồi, những nhân viên như bọn họ chịu không nổi.

Ngay cả một phương án thiết kế làm không tốt, ông chủ cũng chỉ bảo bọn họ làm lại, không nó thêm gì khác nữa, chuyện này không hề khoa học đâu đó nha?

Đã quen với gương mặt lạnh tanh của boss rồi, đột nhiên bây giờ boss lại hiền lành như vậy, bọn họ không thích ứng nổi.

“Ông chủ, tổng giám đốc mới của Bạch thị đã liên lạc với chúng ta ba lần rồi, ngỏ ý hy vọng muốn được hợp tác với chúng ta, anh có muốn gặp mặt một lần không?” Tuy trong lòng đầy thắc mắc nhưng trợ lý Cẩu cũng không dám để lộ cảm xúc dư thừa ra mặt, mà lại báo cáo tình huống hai ngày gần đây.

Bởi vì hôm qua ông chủ không ở công ty, chẳng ai thấy hắn đâu cả.

“Từ chối giúp tôi,” Tịch Khanh dừng lại động tác ký tên, ngẩn đầu nhìn trợ lý Cẩu, “Mấy năm nay Bạch thị không hợp tác bao nhiêu lần với chúng ta.

Tịch thị cũng có hướng hợp tác cố định rồi, nếu Bạch thị xen vào sẽ ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác của chúng ta và những người khác.”

“Nhưng điều khoản hợp tác mà Bạch thị đưa ra cực kỳ ưu đãi.” Trợ lý Cẩu do dự một chút, “Có một vài hạng mục báo giá thấp hơn so với mấy người khác nữa.”

“Cũng chỉ là ưu đãi tạm thời thôi,” Tịch Khanh cụp mắt, ngữ khí có chút lạnh nhạt, “Bạch Kỳ này không phải là đối tượng tốt để hợp tác.”

Thấy ông chủ nói thế, trợ lý Cẩu cũng không tiếp tục nhắc lại vấn đề này, bắt đầu báo cáo các chuyện khác.

Đường Lâm ở bên cạnh ghi chép, sau đó sắp xếp lịch trình hợp lý cho Tịch Khanh.

Làm xong hết mọi chuyện, trợ lý Cẩu và Đường Lâm rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.

Đường Lâm có chút bất đắc dĩ nhìn trợ lý Cẩu, nói, “Anh nhắc Bạch thị với ông chủ làm gì?” Theo góc nhìn của cô, vốn Tịch thị và Bạch thị chẳng có bao nhiêu khả năng có thể hợp tác, tạm thời không đề cập đến vấn đề thù ghét mấy năm nay giữa hai nhà, chỉ cần so sánh quan điểm giữa hai nhà thôi là đã thấy bát tự không hợp rồi.

“Cô nghĩ tôi muốn nhắc sao,” Trợ lý Cẩu thở dài, “Đường đường là gia chủ Bạch gia mà hôm qua đã đích thân tìm đến cửa, dù ông chủ có muốn hay không, tôi là trợ lý, trách nhiệm của tôi là phải bảo cáo hết mọi chuyện cho ông chủ.”

“Ừ cũng đúng,” Đường Lâm quay đầu nhìn lại phòng tổng giám đốc, hạ giọng nói, “Thời gian trước không phải nói là ông chủ đang yêu đương sao, hôm nay thấy anh ấy như vậy, hẳn là có chuyện vui gì rồi.”

Vẻ mặt trợ lý Cẩu trầm tư: “Có vẻ là thế, quan trọng là, ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể mê hoặc ông chủ thành như thế này?”

Làm trợ lý đặc biệt, trợ lý Cẩu có cơ hội được tiếp xúc với rất nhiều chuyện trong cuộc sống của Tịch Khanh, chỉ là ngay cả anh ta cũng không biết ông chủ có tiếp xúc thân mật với cô gái nào, hoàn toàn không có chút manh mối.

Theo lý thuyết mà nói, nếu ông chủ thật sự thích cô gái nào đó, anh ta và Đường Lâm đáng lẽ phải biết được một chút chứ, chỉ là…

Không biết là trợ lý như anh ta và thư ký như Đường Lâm quá thất bại, hay là do ông chủ che giấu quá tốt nữa.

“Bình thường rảnh rỗi không phải ông chủ thường hay đi cùng Kiều thiếu sao, làm sao có thời gian hẹn hò với cô gái nào,” Đường Lâm cũng tự biết bản thân mình là một thư ký thất bại, “Nghe nói có một thời gian Kiều thiếu còn ở nhà của ông chủ nữa, ông chủ đâu thể nào để anh em kết nghĩa ở nhà rồi chạy đi hẹn hò với gái được.”

“Đương nhiên là không thể nào, tình cảm giữa ông chủ và Kiều thiếu tốt như vậy, không thể nào…” Trợ lý Cẩu giật thót người, nhìn ánh mắt hoảng sợ của Đường Lâm, anh ta nhịn không được mà nuốt nước bọt: “Á, hình như có vài tài liệu tôi quên đưa cho ông chủ, tôi về văn phòng lấy đây.”

“Tôi cũng…” Đường Lâm vuốt lại tóc mái trên trán, thu hồi lại biểu cảm trên mặt mình, nói với trợ lý Cẩu, “Quản lý chặt cái miệng của mình.”

Với địa vị và danh tiếng của Tịch Khanh và Công Tây Kiều, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, vậy thì sẽ long trời lở đất mất.

Bọn họ chỉ cần là trợ lý và thư ký cái gì cũng không biết, vậy là được rồi.

Sau khi Bạch Kỳ nhận điện thoại từ chối của Tịch thì, sắc mặt anh ta cực kỳ khó coi, cầm lấy áo khoác ra khỏi công ty.

Ngồi xe đi đến trường quay của Đế Đô, trong trường quay đều là những tòa tòa kiến trúc cổ được dựng lên để phục vụ cho việc quay phim, xe anh ta không thể nào chạy đến tận cùng bên trong, cho nên đành phải bảo vệ sĩ tìm một chỗ để đỗ xe lại.

“Lâm Khang quay phim ở đây à?” Bạch Kỳ nhìn xung quanh, Thỉnh thoảng có vài nhân viên công tác hoặc diễn viên quần chúng đi ngang qua, trong có vẻ lạc lõng.

Vệ sĩ gật đầu: “Đúng vậy, thưa ông chủ.”

Bạch Kỳ nhíu mày, trong mắt anh ta, trường quay này nhìn cũng không to lắm, bên ngoài bức từng là các tòa nhà cao tầng, bên trong bức tường là những ngôi nhà cổ kính, trông kỳ lạ khó tả.

Anh ta không ngờ đến, sau khi đi vào trong, anh ta chưa kịp tim thấy Lâm Khang, mà ngược lại đã gặp Công Tây Kiều trước.

Một con phố không dài, cái diễn viên quần chúng sắm vai người đi đường và các con buôn, khiến Công Tây Kiều trở nên vô cung nổi bật, vô cùng chói mắt.

Bạch Kỳ dừng chân lại, đẩy lại cái kính trên sóng mũi, nở một nụ cười không rõ ý nghĩa, nói: “Vẻ ngoài quả thật không tệ.”

Vệ sĩ bên người thấy vẻ mặt anh ta có chút không đúng, vì thế dời tầm mắt giả vở như không thấy.

“Con hát cũng chỉ là con hát, dù diễn có cao quý đến đâu thì cũng không che giấu được sự tầm thường từ trong xương cốt,” Bạch Kỳ thu lại tầm mắt, xoay người nói với vệ sĩ, “Gọi điện thoại bảo Lâm Khang đến đây, tôi ở đây chờ cậu ta.”

Sau khi Lâm Khang nhận được điện thoại, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng Bạch Kỳ yêu cầu, Lâm Khang cũng không dám từ chối, vì thế phải đi tìm Lưu Bạch để xin phép, chưa kịp tẩy trang đã phải vội vàng chạy ra khỏi đoàn.

Trong đoàn phim kha khá người biết Lâm Khang được Bạch Kỳ bao dưỡng, thấy đột nhiên bây giờ anh ta vội vàng rời đi, lập tức lộ ra vẻ mặt thản nhiên, xem ra là kim chủ tìm đến.

Lâm Khang gặp Bạch Kỳ ở trước khu vực quay của《Tu chân》, thấy sắc mặt Bạch Kỳ không tốt lắm, Lâm Khang có chút sợ hãi trong lòng, Bạch Kỳ nhìn có vẻ nhã nhặn vô hại, nhưng không thiếu thủ đoạn đâm lén người khác.

Mỗi lúc tâm trạng không tốt thì lại càng đáng sợ hơn nữa, cho nên Bạch Kỳ chưa cần mở miệng đã đủ khiến Lâm Khang sợ hãi.

“Sao thế?” Bạch Kỳ dịu dàng cười với Lâm Khang, sau đó hất cằm về phía Công Tây Kiều đang quay phim, “Em thấy nếu tôi dùng chuyện làm ăn của Công Tây gia để uy hϊếp cậu ta, liệu cậu ta có trở nên ngoan ngoãn không?”

Trong lòng Lâm Khang lộp bộp một chút, trợn tròn mắt nhìn Bạch Kỳ, anh ta muốn làm gì?

“Nhìn tôi như vậy làm gì?” Bạch Kỳ nhẹ giọng cười, “Chẳng lẽ em cảm thấy Bạch gia không chỉnh đốn nổi một Công Tây gia như này?”

“Không có,” Lâm Khang khó khăn mở miệng nói, “Kiều thiếu…”

“Hửm?!”

“Con người của Công Tây Kiều tốt lắm, anh đừng…”

Bạch Kỳ bóp lấy cằm của Lâm Khang, trên tay dùng sức, cười lạnh nói: “Lo thân mình còn chưa xong mà đã muốn lo cho người khác.

Ba mẹ em còn đang ở nhà nghỉ dưỡng của tôi làm khách đó, em không nghe lời như vậy, sao tôi có thể yên tâm trả bọn họ lại cho em đây?”

Lâm Khang bị lời nói của anh ta ép cho không thở nổi, cố gắng che giấu ý hận trong lòng, run rẩy mở miệng nói: “Không, tôi chỉ lo anh vì cậu ta mà xích mích với Tịch gia thôi.”

“Nhưng cậu ta còn ở đây, tôi mãi mãi không thể vui vẻ nổi,” Bạch Kỳ rút tay lại, “Em nói xem có đúng không?”

Lâm Khang nhìn nét cười ôn hòa trên mặt anh ta, nhưng đáy mắt thì lại chứa đầy sự đố kỵ vặn vẹo, nghiêng đầu nhìn về phía Công Tây Kiều, liền thấy Công Tây Kiều vừa mới quay xong một cảnh, mỉm cười đi cạnh Trần Nghệ nói gì đó, nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời.

Thấy Lâm Khang căn môi, không nói gì, cũng không gật đầu.

Nhìn dáng vẻ này của Lâm Khang, Bạch Kỳ phiền chán, nói: “Được rồi, em đi đi.” Rõ ràng mặt mày nhìn có vẻ giống người kia nhưng lại chẳng có chút khí thế của người kia tí nào, thật sự là khiến người ta không thích nổi.

Lâm Khang cúi đầu, xoay người bước đi.

Trở về đoàn tẩy trang xong, một mình cậu ta lái xe rời khỏi trường quay, bỏ ra mấy trăm đồng mua một chiếc điện thoại và một cái sim không được đăng ký tên, gửi đi vài tin nhắn sau đó tách điện thoại ra thành nhiều phần rồi ném vào cống nước ở các đoạn đường khác nhau.

“Tiều Kiều, sao thế?” Trần Khoa thấy Công Tây Kiều lấy di động ra xem một lúc, sắc mặt có chút không đúng.

[Cẩn thận Bạch Kỳ, anh ta chuẩn bị lấy chuyện làm ăn của ba mẹ cậu ra để uy hϊếp cậu, nói chuyện này với Tịch gia chủ đi, anh ta chắc chắn có cách giúp cậu.

Nhất định phải nói cho Tịch gia chủ, tôi không lừa cậu, cậu phải cẩn thận!]

Công Tây Kiều có chút nghi ngờ, số điện thoại riêng của anh rất ít người biết, ngoài bạn bè thân thiết, người đại diện, trợ lý, cũng chỉ có ông chủ của Sâm Hòa là Hướng Hoành biết.

Người gửi tin nhắn cho anh sao lại biết số điện thoại riêng của anh, hơn nữa còn biết Bạch Kỳ muốn kiếm chuyện với anh.

Thay vì nghi ngờ tin này có thật hay không, Công Tây Kiều vẫn gọi điện cho Tịch Khanh kể lại chuyện này.

Còn về mấy chuyện như là thân là đàn ông không nên nhờ người khác giúp đỡ, Công Tây Kiều hoàn toàn không có loại suy nghĩ cố chấp như vậy.

Tịch Khanh là người có chuyện môn, có tài năng về kinh doanh, am hiểu chuyện cạnh tranh trong kinh doanh hơn anh.

Hơn nữa, Tịch Khanh là người yêu anh, không nhờ hắn giúp không lẽ lại đi nhờ người khác giúp?

Nói chuyện điện thoại với Tịch Khanh xong, Công Tây Kiều lại nhận thêm vài tin từ dãy số xa lạ này.

[Có vài chuyện không nói, sợ sau này sẽ không có cơ hội để nói.

Có vài chuyện muốn nói thì phải có tư cách mới nói được.]

[Chúc cậu hạnh phúc.]

Công Tây Kiều nhíu nhíu mày, trong lòng cảm thấy có hơi không đúng, anh có thể khẳng định, chủ nhân của dãy số xa lạ này chắc chắn quen anh.

“Kiều thiếu, đến phân cảnh của cậu rồi!”

“Đến ngay!”

Công Tây Kiều tắt điện thoại rồi đưa cho Tiểu Dao, sau đó cười cười với Trần Khoa, “Không có gì.”.

Truyện Chữ Hay