Chương : Địch ý
Phía dưới Weibo của Công Tây Kiều rất náo nhiệt, nhưng để lại comment đều là fan qua đường, số lượng fan follow y chưa đến ngàn, trong đó còn chưa trừ ra một lượng Zombie fan do platform của Weibo “hữu nghị” đưa tặng, nếu không có Trần Văn gửi Weibo, chỉ sợ fan follow còn chưa tới một ngàn.
Ngày hôm sau Chu Hoài Sinh chuyển tiếp Weibo của Trần Văn, nhưng vi diệu nhất chính là hắn chỉ chuyển tiếp nhưng không hề viết một chữ nào.
Hành động này khiến cho fan có cảm giác giống như là hắn ngại mặt mũi nên mới làm cho phải phép, nhưng trên thực tế không có bao nhiêu giao tình với Công Tây Kiều cả.
Nhưng xét thấy Công Tây Kiều nhờ vào poster mấy tháng trước được lọt top một lần trên Weibo rồi sau đó lại không có chuyện gì nữa nên đã sớm không còn độ đề tài, cho nên không có ai chú ý tới điểm không thích hợp ấy.
Người nhìn ra chút manh mối thì cũng không tùy tiện mở miệng, trước khi biết rõ bối cảnh thân gia của người mới, bọn họ sẽ không tùy tiện bát quái.
Biết Công Tây Kiều phải lên TV, ba mẹ của y còn muốn kích động hơn cả chính chủ, Công Tây Hùng tài đại khí thô để người ta đưa tới nhà mấy bộ đồ hàng hiệu, không cầu tốt nhất, nhưng cầu quý nhất.
Khi Hà Bằng giúp Công Tây Kiều tham khảo trang phục nhìn thấy trong phòng để quần áo đủ loại đồng hồ quý báu cùng cài ngực cho nam, thiếu chút nữa đã khơi dậy tâm tư cừu phú.
Bởi vì bên trong này, chỉ tùy tiện lấy ra một món thì đã có thể gần bằng một năm tiền lương của hắn rồi.
Một đại thiếu gia trong nhà có tiền như vậy, không làm nhị thế tổ cho tốt, cố tình lại dựa vào nhan sắc cùng thực lực đi kiếm cơm, điều này làm cho trong lòng những người khác sao cân bằng nổi được.
Tuy rằng thẩm mỹ cùng sở thích của cha mẹ Kiều thiếu quá mức bình dân, nhưng mấy thứ kia trong phòng giữ quần áo của Công Tây Kiều phần lớn đều có thẩm mỹ bình thường, hơn nữa còn là thuộc loại tiêu chuẩn cao cấp, xem ra thẩm mỹ của hai ông bà không di truyền lại cho Kiều thiếu, này thật sự là đáng mừng.
Bởi vì ngày mai phải tham gia một Variety show [] có tỉ lệ rating không tồi, lại rất được người trẻ tuổi hoan nghênh, cuối cùng y chọn áo sơmi, áo gi-lê, cùng với một cái quần màu đậm làm nổi bật đôi chân dài của y.
[] Variety show: show truyền hình thực tế
Bất kể là trường hợp nào, mặc bộ quần áo này sẽ không quá bắt mắt, nhưng cũng sẽ không phạm sai lầm.
Áo sơmi cùng áo gi-lê là một trang phục thần kỳ, chỉ cần có xíu chi tiết khác với trang sức đi kèm thì sẽ tạo ra hiệu quả khác nhau.
Có người mặc vào thì biến thành người phục vụ; có người mặc vào liền trở thành quý công tử tiêu chuẩn của nước Anh.
Hiển nhiên, Công Tây Kiều là thuộc về loại sau.
Hà Bằng vẫn luôn khá nghi hoặc, đến tột cùng là dạng phương pháp thần kỳ gì giúp cha mẹ Kiều thiếu nuôi dưỡng ra một đứa con có phong cách hoàn toàn khác với bọn họ như vậy chứ?
Lúc mới vừa nhận thức Kiều thiếu, hắn cho rằng đây là một quý công tử tao nhã, nhưng sau khi quen thuộc, hắn mới biết là mình quá ngây thơ rồi.
Cái gì quý công tử tao nhã, kia đều là biểu hiện giả dối gạt người!
Trên thực tế vị này là một kẻ lười biếng tham ăn, hơn nữa còn là một tay chơi game gà mờ, nếu bị người khác gϊếŧ, y sẽ lén mời cao thủ giúp y gϊếŧ bằng được người nọ, người ta gϊếŧ y một lần, y tuyệt đối sẽ gϊếŧ đối phương năm lần mới bỏ qua.
Càng làm cho tam quan hắn vỡ vụn nhất chính là, cha mẹ của Công Tây gia tỏ vẻ vô cùng tán thưởng với hành vi có thù tất báo này của Kiều thiếu, Công Tây Hùng còn tiêu tiền mua một nick trâu bò, vây truy chặn đường gamer đã gϊếŧ Kiều thiếu cho đến khi người đó không dám xuất hiện nữa thì mới dừng tay.
Hắn luôn cảm thấy họa phong của nhà này hoàn toàn không phù hợp với thân phận của bọn họ, hòan toàn lật đổ ấn tượng cố định của hắn với kẻ giàu.
Thật cảm ơn trời đất tam quan của Kiều Thiếu vẫn đoan chính, nếu không gia đình nào mà chiều con như vậy, hẳn là sẽ chiều ra một đứa bé hư hỏng mất rồi.
Tuy rằng thỉnh thoảng hắn sẽ oán thầm một nhà của Công Tây Kiều trong lòng, nhưng tổng kết lại, trong mắt Hà Bằng, cả nhà bọn họ đều là người rất tốt, không sĩ diện, cũng không tự cho là đúng, không can thiệp vào chuyện liên quan đến Kiều thiếu, lại càng không ỷ thế hϊếp người, toàn gia đình đều có tam quan thẳng tăm tắp và tốt bụng.
Công Tây Kiều chọn xong đồ muốn mặc cho ngày mai, sau khi tiễn Hà Bằng về liền trở lại phòng ngủ, tiến hành hoạt động ngủ bù bắt buộc phải có mỗi ngày, đời trước nhọc tâm làm việc, ngay cả ngủ cũng không an ổn, đời này nếu có thể nằm, y tuyệt đối sẽ không đứng.
Cho dù ngủ không được, nằm ở trên giường nghịch laptop cũng được.
Ừm, không thể không nói người ở thế giới này rất thông minh, đồ vật thần kỳ như thế cũng có thể phát minh ra được, cũng may lúc y mới vừa sinh ra ánh mắt mơ hồ không nhìn thấy rõ, nếu không thì một cái bóng đèn còn sáng hơn dạ minh châu kia cũng sẽ dọa y nhảy dựng lên mất.
Tuy nhiên vẫn có điều y khá tiếc nuối, người ở nơi này ít có hứng thú với quân tử lục nghệ truyền thống, mà ngay cả tranh chữ loại hai của y ở kiếp trước lại nhận được khen ngợi ở thời đại này, nếu như bị đồng liêu đời trước biết được, chắc chắn sẽ vô cùng ngạc nhiên.
Phải biết là, những mưu sĩ chính thống đời trước đó trên thực tế trong nội tâm không hề xem trọng đồng liêu đi ngược đường như y đâu.
Nghĩ vậy, trên mặt Công Tây Kiều lộ ra ý cười vui sướng khi người gặp họa, cho nên cuối cùng những đồng liêu tự xưng là thiên tài kia đều bị chủ công nghi kỵ chán ghét mà vứt bỏ, mà y lại có được vị trí của trọng thần, đến lúc chết lại được sống lại một đời, có được ba mẹ xem y như châu bảo.
Những đồng liêu kia, ai có mệnh tốt như y chứ?
Nhếch khóe miệng, Công Tây Kiều che giấu trào phúng trong lòng, xoa xoa hai má, nhắm mắt lại từ từ ngủ mất.
Truyện được edit và post duy nhất tại: .
Vào ngày thu hình, Trương đạo cùng vài diễn viên chính đang ở phòng nghỉ của đài truyền hình Hồng Quang nhận phỏng vấn nội bộ, trên mặt đều là hoà hợp êm thấm.
Tuy rằng trên mặt Chu Hoài Sinh mang theo ý cười, nhưng trong lòng lại không hề thoải mái, phải nói là từ khi hắn xem qua poster tuyên truyền của đoàn phim mấy ngày hôm trước thì tâm tình đã không tốt rồi.
Bởi vì hắn phát hiện, trong poster tuyên truyền, Công Tây Kiều này biểu hiện thật sự là quá mức chói mắt, khiến hắn ẩn ẩn có một cảm giác nguy cơ.
Khi một bộ phim được công chiếu hoàn tất, chuyện có thể nâng được nam phụ nữ phụ cũng không phải là không có, nếu lúc trước nam chính được chỉ định không bị tai nạn xe cộ thì hắn cũng sẽ không lấy được vai diễn kia.
Nhưng trăm triệu lần không ngờ là, vai diễn mà hắn hao hết tâm lực lấy về, lại cân sức ngang tài với vai nam số , cái này thật sự khiến trong lòng hắn khủng hoảng.
Luận tuổi, Công Tây Kiều nhỏ hơn hắn gần bảy tuổi; luận tướng mạo, Công Tây Kiều xuất sắc hơn so với hắn; luận bối cảnh, gia đình hắn chỉ là giai cấp làm công ăn lương bình thường, mà gia đình Công Tây Kiều đến tột cùng là làm cái gì, tuy rằng hắn không rõ ràng lắm, nhưng ít nhất người đứng sau phủng Công Tây Kiều sẽ không thiếu tiền.
Hàng năm có rất nhiều bộ phim được làm ra, nhưng có thể xuất hiện trên truyền hình vệ tinh cũng chỉ có hạn, vì muốn cướp được cơ hội được diễn vai chính cùng xuất hiện trên truyền hình, ai ở trong giới lại không tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy chứ, đột nhiên xuất hiện ra một người có thực lực như thế, sẽ làm cho cơ hội của bọn họ giảm bớt.
Cho nên Công Tây Kiều càng xuất sắc, với hắn mà nói, lại càng là một loại uy hϊếp.
Công Tây Kiều ngồi ở bên cạnh hắn không nói nhiều lắm, cũng sẽ không tận lực đi đoạt màn ảnh, nhưng y chỉ cần ngồi thôi thì sẽ khiến cho người ta không thể xem nhẹ bỏ qua y được, mà ngay cả máy quay màn ảnh, cũng đã đảo qua trên người y mấy lần rồi.
“Trương đạo, nghe nói để quay được bộ phim này, đoàn phim đã đi một vài ngoại cảnh, như vậy trong lúc quay phim, có gặp được chuyện gì khá đặc biệt không?” Bởi vì 《Công chúa Bế Nguyệt》 sắp được công chiếu lần đầu tiên trên đài truyền hình Hồng Quang, cho nên đài truyền hình cũng vui vẻ tuyên truyền cho đoàn phim, xem như cùng đoàn phim song lợi doanh thu.
“Lúc quay gặp được khó khăn cũng là bình thường, nhưng nếu nói có chuyện đặc biệt thì ……” Trương đạo cười cười, “Công Tây Kiều biết đàn cổ, biết thư pháp, còn biết bắn cung thì có tính không?”
Người chủ trì phỏng vấn phối hợp nhìn về phía Công Tây Kiều: “Công Tây Kiều, không ngờ cậu lại am hiểu nhiều như vậy, là học từ nhỏ sao?”
“Cũng chỉ biết chút da lông, chưa nói tới am hiểu,” hai tay Công Tây Kiều giao nhau đặt ở trên đầu gối, “Chỉ đủ để hù người xem mà thôi.”
“Cậu rất khiêm tốn,” Trọng điểm của người chủ trì phỏng vấn vốn là nam nữ chủ, cho nên sau khi cùng Công Tây Kiều nói chuyện với nhau hai câu liền chuyển đề tài đến trên người Trần Văn cùng Chu Hoài Sinh, về phần Công Tây Kiều có thật am hiểu nhiều tài nghệ như vậy hay không, đối với tiết mục mà nói, không phải là việc quan trọng.
Đây chỉ là một người mới diễn nam số , trong giới giải trí người mới kiểu nào mà không có, về sau có thể đi lên hay không cũng khó nói trước được, làm gì đáng giá cho bọn họ hao tâm tổn trí chứ?
Đã từng đứng đầu đề tài Weibo?
Gương mặt xinh đẹp?
Trong giới giải trí người đẹp rất nhiều, võng hồng cũng có cả mớ, nhưng nếu không xuất hiện trong một thời gian, ai còn nhớ rõ kẻ đó là ai chứ?
Không phải là bọn họ nâng cao đạp thấp, mà hiện thực chính là như thế, bọn họ chỉ theo quy củ mà làm việc thôi.
Công Tây Kiều cũng không thèm để ý mình bị lạnh nhạt, đối phương không để ý tới y, y cũng sẽ không sáp lại, chỉ an tĩnh ngồi ở một bên chờ thu hình bắt đầu.
“Vừa rồi Trương đạo khen Công Tây Kiều có tài hoa, Hoài Sinh, anh cảm thấy đàn em mới này như thế nào?” Người chủ trì cười tủm tỉm đưa đề tài đến trước mặt Chu Hoài Sinh.
Chu Hoài Sinh nghe vậy mỉm cười, ngữ khí ôn hòa nói: “Mặc dù đàn em là người mới, nhưng tất cả mọi người đều thích y, cũng rất được Trương đạo coi trọng, khích lệ của tôi cùng Văn Văn cộng lại cũng không bằng của y đâu, cho nên y diễn Hứa Thụy Hằng, nhất định sẽ làm cho mọi người kinh diễm.”
Công Tây Kiều cười như không cười nhìn Chu Hoài Sinh, lời này nghe cứ như là đang khen y, nhưng ngẫm nghĩ lại thì lại không đúng, cái gì gọi là hắn cùng Trần Văn đều kém y?
Hắn đang ám chỉ cái gì thế?
Người chủ trì ở giới giải trí đã lăn lộn nhiều năm, sao lại không nghe ra thâm ý trong lời nói của hắn, chút đạo hạnh kia của Chu Hoài Sinh vẫn chưa đủ nhìn đâu.
Hơn nữa cô còn chú ý tới ánh mắt của Trương đạo cùng nữ diễn viên chính Trần Văn hơi thay đổi, liền đoán được đây không phải là đề tài mà đoàn phim an bài dùng để gia tăng độ nóng, mà là do Chu Hoài Sinh tự ý chủ trương, vì thế liền chuyển hướng đề tài, khách khí vài câu rồi nói với mọi người: “Sắp thu hình rồi, mọi người sẽ nhanh chóng cảm nhận được cái gì gọi là băng hỏa lưỡng trọng thiên,” nói đến đây, cô cười xấu xa một chút, “Chúc mọi người may mắn.
Cũng chúc 《Công chúa Bế Nguyệt》 có được rating cao.”
Trương đạo cười ha hả nói, “Mong là tổ thu hình thủ hạ lưu tình, tôi đây già cả rồi, chịu không nổi mấy trò kíᏂ ŧᏂíᏂ đâu.”
Người chủ trì khách khí vài câu với bọn họ, sau đó dẫn bọn họ đến hậu trường, chờ khi bắt đầu, sẽ an bài mọi người lên sân khấu.
Sau khi mọi người sắp xếp trình tự đi lên xong, Chu Hoài Sinh đánh giá Công Tây Kiều đứng ở bên cạnh mình, tầm mắt quét qua đồng hồ của y, ánh mắt trở nên ý vị sâu xa.
Trần Văn chú ý tới ánh mắt của Chu Hoài Sinh, đuôi lông mày hơi nhíu, từ lúc bắt đầu, ngôn ngữ của Chu Hoài Sinh đã có bất thường rồi, hình như là cố ý nhằm vào Công Tây Kiều.
Nghĩ vậy, ánh mắt của cô quét qua Công Tây Kiều cùng Chu Hoài Sinh một lần, càng nhăn mày chặt hơn, Công Tây Kiều là một người mới, lại không có công ty làm hậu thuẫn, nếu đoàn đội của Chu Hoài Sinh muốn lén hãm hại y, vậy thật sự sẽ rất là đơn giản.