Vừa Chạm Là Cháy

chương 16: người anh em đỉnh đỉnh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngực Sở Miên bỗng nhiên khó chịu, hắn giơ tay dùng đốt ngón tay sờ sờ hốc mắt, không phát hiện dấu vết ẩm ướt, đại khái đã sớm khô cạn.

Hắn thả lỏng lòng, tùy tiện tìm lời giải thích: "Không có việc gì, gặp ác mộng mà thôi."

Tuy rằng không nhớ rõ nội dung cụ thể, nhưng cảm xúc kích động trong mộng đã là chuyện thường ngày, không thể tránh né. Chỉ là hắn sợ trong đời thực sẽ vô tình thất thố, đặc biệt không muốn mất mặt trước tên ngốc Vu Nhiên này.

"Mơ thấy quái vật hay là người xấu?"

"Đại khái... đều có đi." Sở Miên tập trung lực chú ý nhớ lại, bản thân dường như đã rất lâu rồi không mơ thấy người quen, tất cả đều là hình ảnh trừu tượng kỳ quái. Hiện tại hắn tỉnh lại cũng có bất an mãnh liệt, trái tim vẫn đập liên hồi, thấy cái gì đều không tự giác mà chống đối.

Vu Nhiên thay hắn tự hỏi biện pháp: "Vậy... nếu không thì cậu nghĩ đến tớ nhiều một chút?"

Cậu đeo cặp sách trên lưng, cầm lấy áo đồng phục đưa qua: "Ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ đó, như vậy nếu lần sau cậu lại gặp ác mộng, tớ có thể giúp cậu đánh đuổi quái vật cùng người xấu!"

Cậu nói rất nghiêm túc, Sở Miên không khỏi bật cười, nhẹ nhàng nói: "Thôi bỏ đi, tôi mơ thấy cậu mới khủng bố."

Nhưng bất kể thế nào, Vu Nhiên nghiêm túc mà nói lời ngu ngốc đều dễ dàng kéo Sở Miên về trạng thái hiện thực. Hắn mặc thêm áo đồng phục đối phương đưa qua, nhận thấy gần đây thời tiết bắt đầu lạnh.

Tan học mỗi ngày, Vu Nhiên đều phải cùng Sở Miên qua đường cái, sau đó cậu lại lộn trở lại trạm xe bus chờ xe. Từ trường học đến khu đô thị Hãn Ninh chỉ có vài trăm mét ngắn ngủi, nhưng đã quen nửa quãng đường trước có sự tồn tại của Vu Nhiên, nửa sau Sở Miên một mình về nhà thì chợt cảm thấy thời gian trở nên dài hơn.

Đi qua thùng rác, Vu Nhiên lặng lẽ ném xuống chỗ giấy giúp Sở Miên lau nước mắt trước đó, lại nhanh chóng bước theo, hỏi Sở Miên nghỉ quốc khánh đi đâu chơi.

"Ở nhà ôn tập."

"Còn ôn tập cái gì? Ngày mai không phải đã thi xong sao."

"Tiếp theo còn có thi giữa kỳ." Trong đầu Sở Miên tự động hiện ra một tờ lịch, trên đó có rất nhiều ngày bị hắn khoanh đỏ, "Tôi còn ba loại hàm số chưa nắm rõ, bảy ngày quốc khánh vừa vặn có thể củng cố vững chắc."

Vu Nhiên khó hiểu mà "A" một tiếng, dừng lại nói: "Nếu cậu học mệt mỏi thì nhớ lên QQ kêu tớ đi đánh LOL, tớ lúc nào cũng chờ cậu gọi đó!"

Sở Miên cong khóe môi, hắn phát hiện Vu Nhiên thường xuyên đang nói chuyện thì cất cao âm lượng, cuối câu cơ bản đều là kêu lên, loại chi tiết nhỏ nhặt này phỏng chừng đến bản thân Vu Nhiên cũng chưa từng chú ý tới.

Sở Miên nói cho hắn: "Trò chơi tổ đội tôi không chơi được, chẳng may đang chơi liền ngủ thì sẽ kéo chân."

Vu Nhiên không ngại điểm này: "Không có việc gì, tớ carry toàn bộ, bảo vệ cậu."

Lại là "bảo vệ", Sở Miên lặp lại từ này.

Hắn đã nghe Vu Nhiên nhắc tới "bảo vệ" rất nhiều lần, phàm là hành động liên quan đến tập thể, Vu Nhiên đều tự giác như hình với bóng cùng hắn, còn chủ động hỏi hắn "Có mệt không", "Hiện tại ngủ một lát đi, tớ để ý cậu cho", mặc dù vẫn là thần kinh bê tông như cũ, nhưng ở rất nhiều việc nhỏ nhặt không đáng kể mà thể hiện cẩn thận, tỉ mỉ cùng kiên nhẫn.

Nếu đổi lại là người khác quan tâm săn sóc bản thân như vậy, Sở Miên chắc chắn sẽ sinh ra gánh nặng tâm lý mãnh liệt, mà với Vu Nhiên cả ngày đều vui vẻ nói chuyện dần dần biến thành một ngoại lệ. Nguyên nhân Sở Miên đưa ra là hắn cho rằng Vu Nhiên thoạt nhìn hệ số nguy hiểm rất thấp mới khiến bản thân buông xuống đề phòng.

Lại nghĩ thêm một chút, rốt cuộc là Vu Nhiên thật sự không có ý xấu hay là dựa vào bề ngoài mà ngụy trang dáng vẻ đơn thuần, trong lòng Sở Miên kỳ thật không có kết luận cuối cùng.

"Vu Nhiên." Sở Miên cuối cùng không nhịn được, dừng bước gọi cậu.

"Hả?"

Sở Miên nhìn chăm chú vào đường cái đông đúc, hỏi: "Cậu từng chán ghét ai chưa?"

Vu Nhiên ngửa đầu nhớ lại: "Từng ghét... Nhưng tớ không nhớ rõ ai cả."

Sở Miên lại hỏi cậu: "Vậy cậu từng ghét tôi chưa?"

Vu Nhiên rõ ràng chưa phản ứng lại, sau vài giây mới chần chừ nhìn Sở Miên, lắc đầu.

"Một lần cũng không có? Hoặc là cảm thấy tôi đem lại thêm phiền toái cho cậu, trong tiết thể dục cũng mệt mỏi vô dụng, lãng phí thời gian của cậu... Linh tinh như vậy, bình thường chắc chắn cũng phải có ít nhiều cảm giác như này chứ?" Ngữ tốc Sở Miên thoáng nhanh hơn, "Không sao đâu, cậu cứ nói thật đi, tôi chỉ là tùy tiện hỏi một chút."

Nhưng nói đến cuối câu, bản thân Sở Miên liền chột dạ vì mấy chữ "Tùy tiện hỏi".

Hắn chỉ là nhất định mà muốn nghe được đáp án chắc chắn từ phía Vu Nhiên, tốt nhất là thành thật nói cho hắn loại lời nói vừa bình thản vừa có chút thật lòng như "Đúng vậy, tôi đúng là cảm thấy cậu có chỗ phiền toái", hoặc là "Cũng không đến mức quá chán ghét", làm cho bản thân yên tâm lớn mật mà vứt bỏ ý định trở thành bạn bè với người khác, đừng vì cảm giác an toàn hư vô mờ mịt trong lòng mà đong đưa không định.

Vu Nhiên rút tay khỏi túi quần, thong thả bước tới trước mặt Sở Miên, ngửa đầu nói: "Trước kia chưa từng ghét, nhưng hiện tại thì có."

Sở Miên sửng sốt, sau đó im lặng mím môi. Đang do dự, cổ áo của hắn bỗng nhiên bị Vu Nhiên nắm lấy dùng sức kéo, thân thể không tự chủ được mà đổ lên phía trước, thiếu chút nữa đụng phải mặt đối phương.

"Cậu mẹ nó cho tôi thêm phiền toái thì thế nào, cậu là bạn tôi thì tôi còn có thể trách cậu sao?" Hai mắt Vu Nhiên nhìn chằm chằm hắn, "Thế nào, cậu lại cảm thấy "thiếu tôi" có phải không? Quá tam ba bận, lần trước tôi không so đo, lần này tôi cũng tha thứ cho cậu, nhưng nếu về sau cậu mẹ nó còn để ý cái này, tôi nói cho cậu, Sở Miên – "

Hơi thở ấm áp của đối phương lại gần trong gang tấc, Sở Miên hết sức chăm chú nghe cậu nói tiếp.

"Tôi chỉ có thể cùng cậu kết bái huynh đệ!" Vu Nhiên nổi giận đùng đùng mà hừ một tiếng, buông cổ áo hắn ra.

"..."

Vu Nhiên đối với quan hệ giữa nam sinh có nhận thức vô cùng đơn giản, quan hệ bạn bè cho nhau thêm phiền toái là chuyện bình thường, không cần dễ dàng xin lỗi cùng cảm ơn, càng khách khí càng mất tình cảm, giữa anh em càng không câu nệ tiểu tiết mà dựa vào nhau.

Cậu ghét nhất chính là người quen xa lạ với mình, khách sáo đến giống như người trưởng thành.

Sở Miên cúi đầu, vuốt phẳng nếp gấp quần áo.

"Còn nữa," Vu Nhiên đá đá mũi giày Sở Miên, giọng nói chậm lại, "Gặp chuyện không vui cứ nói với tớ, dù có khóc cùng tớ thì tớ cũng sẽ không chê cười cậu."

Nghe thấy lời nói trịnh trọng này, yết hầu Sở Miên bỗng chốc căng chặt. Hắn nghiêng mặt, tránh tầm mắt Vu Nhiên, nhẹ nhàng nói một câu "Ừm".

Quan hệ "bạn bè" rốt cuộc nên phân định như thế nào, Sở Miên từ trước đến nay đều không tìm được tiêu chuẩn, hắn chỉ biết cảm tình của con người không thể khống chế, hoặc là lý trí đuổi kịp trước khi trào ra, hoặc là hội tụ lại thành dòng chảy, hoặc lan tràn như cỏ dại, hoặc hình thành ỷ lại.

Mà Sở Miên ghét nhất chính là "ỷ lại người khác".

Rất chán ghét. Rất chán ghét. Rất chán ghét. Là chán ghét đến mức viết ở số một "Mị Mị chán ghét hết thảy tổng kết cuối năm".

Sau một lúc lâu hắn cũng chưa nói chuyện, thậm chí hiện tại cũng quên nên trở về nhà, thẳng đến khi nghe thấy Vu Nhiên ở bên cạnh dạt dào đắc ý mà lẩm bẩm thì mới hồi phục tinh thần –

"A, quả không hổ là mình, vài câu ít ỏi có thể khiến Sở Miên thụ sủng nhược kinh, quả thực đã nâng kỹ năng miệng lên tới cấp cao nhất."

Sở Miên tinh ý mà chú ý tới "thụ sủng nhược kinh" trong lời của cậu, vì thế không cần nghĩ ngợi mà giơ tay đẩy Vu Nhiên ra, nói cho cậu: "Cậu đừng tự mình đa tình."

Vu Nhiên trừng mắt: "Làm sao? Vừa rồi trong lòng cậu không phải bị tớ khơi lên sóng to gió lớn? Tớ thấy cậu còn chuẩn bị tốt thần phục tớ kia."

Sở Miên không quen nghe thấy loại lời nói tức giận của Vu Nhiên bèn duỗi tay véo gương mặt mềm mại của cậu, hung hăng kéo ra: "Vu Nhiên, điểm yếu của cậu là mặt."

"Cậu buông tay, có buông không?" Vu Nhiên bị Sở Miên kéo đến mức nhếch miệng, lúc này cậu rũ mắt xuống, nhìn thẳng giữa hai chân đối phương, "Cậu không bỏ đúng không?"

Sở Miên nhận thấy cậu ta dường như muốn chơi loại chiêu thức hạ lưu này, vì thế nhanh chóng buông tay, còn lấy cặp sách che phía trước cơ thể mình. Động tác phòng vệ này khiến Vu Nhiên nhịn không được mà cười to, lại khiến Sở Miên bực bội mà ném cặp sách khua cậu.

Vu Nhiên tranh thủ hiện tại đèn xanh bèn cất bước chạy, nhanh chóng chạy qua vạch kẻ đường mà đến trạm xe bus đối diện.

Sở Miên thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn nhìn qua thấy Vu Nhiên đứng dưới ánh đèn đường ấm áp mà cười vui vẻ vẫy tay tạm biệt hắn.

Gió đêm nhu hòa, vẫn giống như trước đây.

Sau khi kết thúc kỳ thi cuối tháng, toàn quốc nghênh đón kỳ nghỉ quốc khánh.

Vu Nhiên từ khi bắt đầu kỳ nghỉ thì không mở cặp sách ra, liên tục vài ngày đều chơi điện tử. Chờ gần hết kỳ nghỉ, cậu mới cùng Vu Tẫn điên cuồng làm bài tập, chịu đựng suốt cả đêm, sáng sớm hôm sau lại tiếp tục đẩy nhanh tốc độ.

"Ngữ văn sao lại nhiều như vậy, tao sắp chết rồi, đến chép cũng không xong." Vu Nhiên viết đến thở hồng hộc, vứt bút ghé lên bàn, "Mệt chết, mẹ đâu? Tao nhờ mẹ lại đây chép giùm."

Vu Tẫn một bên gạt nước mắt một bên nói: "Mẹ cùng bạn trai đi leo núi rồi, ngày mai mới trở về, khi đó chúng ta đi học rồi."

"Ừ." Vu Nhiên thất vọng mà ngồi thẳng người. Cậu thật vất vả mà chép xong bài tập dịch lại văn cổ, mở QQ ra xem danh sách bài tập trong nhóm lớp, lập tức muốn bùng nổ: "Cái đệt, tại sao hóa học cũng có bài tập."

Hơn nữa bài tập khoa học tự nhiên không có đáp án tham khảo, chỉ có thể tự lực cánh sinh. Vu Nhiên bực bội mà kéo qua nhóm trò chuyện của lớp, tìm được tên Sở Miên bèn lập tức nhắn tin: "Làm xong bài tập hóa học, vật lý, toán học chưa?"

"Cho tớ xem đi."

"Anh ơi."

"Cha ơi."

Sở Miên nhắn lại: "Cậu gấp cái gì? Đi học quân sự về mới nộp."

Vu Nhiên: "Cái đệt, tớ quên mất còn có học quân sự! Ha ha ha ha ha!"

Kinh hỉ ngoài ý muốn này khiến cậu trực tiếp vỗ bàn, diễu võ dương oai mà đi quanh Vu Tẫn một vòng: "Em trai, không thể nghĩ được đúng không? Anh mày vứt bỏ mày."

"Vậy anh thay em làm bài đi!"

"Không có khả năng, ở trước mặt bài tập, tình thân này tao không nhận."

Vu Tẫn ở bên kia vừa khóc vừa viết, Vu Nhiên bèn ôm di động thích ý nằm trên giường, nhắn tin cho Sở Miên: "Ngày mai cậu mang bài tập khoa học tự nhiên đi."

Kỳ thật Vu Nhiên không ôm hy vọng quá lớn, dù sao bình thường câu cửa miệng của Sở Miên vẫn là "Cậu nằm mơ", đối với việc chép bài tập thì từ trước đến nay cậu ta cũng đều cười nhạt. Nhưng khi Vu Nhiên vừa gửi tin nhắn liền nhận được một câu trả lời: "Cậu không cần Tiếng Anh?"

"Có!" Vu Nhiên đánh liên tục một loạt dấu chấm than, "Sở Miên, từ hôm nay trở đi cậu chính là người anh em khác cha khác mẹ của tớ, cảm ơn!"

Bên kia Sở Miên nhìn thấy xưng hô lung tung này mà buồn cười, hắn buông di động, đứng dậy sửa sang lại bài tập các môn. Trong lúc này di động ở trên giường vẫn luôn vang lên, hắn không hề để ý, nghĩ rằng Vu Nhiên lại hết sức dùng các từ tán dương để biểu đạt cảm kích.

Chờ hắn đi qua cầm lấy di động liền phát hiện là thông báo của QQ –

【 Ngạn ngữ nhân sinh kinh điển 】: Đời này tôi chỉ tin tưởng ba loại người, một là người theo tôi đồng cam cộng khổ, hai là người đỡ tôi dậy khi tôi té ngã, ba là người khi tôi chỉ có hai bàn tay trắng vẫn không rời đi mà đối xử với tôi như cũ! Người có thể không nhìn được chữ, nhưng không thể không nhìn được người! Cây cao vạn trượng không thể quên rễ, người nếu huy hoàng không thể quên ân!

- Sói đội lốt chó @ bạn: Người anh em nhìn xem!

【 Bách khoa toàn thư trích dẫn nhiệt huyết 】: Bạn bè là cái gì? Bạn bè chính là quần cộc, dù bạn thay đổi nhanh thì vẫn luôn bảo vệ bạn. Anh em là cái gì? Anh em chính là áo mưa, mặc kệ bạn va đập nhiều cũng đều bao bọc bạn! Bên người có anh em có bạn bè, cháy lên!

- Sói đội lốt chó @ bạn: Người anh em mau xem xét!

Vu Nhiên không biết mệt mà ngồi xem đủ mọi loại trích dẫn trên giang hồ, phàm là nhìn thấy hai chữ "anh em", "bạn bè" liền chuyển phát cho Sở Miên xem, mượn cái này mà củng cố tình nghĩa giữa hai người.

【Câu 囧 nhất 】: Anh em như tay chân, gái gú như quần áo, anh em chân chính chính là trở thành quần áo của bạn khi đang lõa thể!

- Sói đội lốt chó @ bạn: Người anh em đỉnh đỉnh!

Sở Miên mặt vô cảm, không nói một lời mà kéo Vu Nhiên vào danh sách đen.

Thế giới trong nháy mắt liền yên tĩnh.

Truyện Chữ Hay