Lạch cạch lạch cạch.
Tiếng xe ngựa đơn điệu vang vọng bên ngoài chiếc xe.
Rafinha ngồi đối diện với Inglis, mặt hướng về phía hoàng hôn qua khung cửa sổ nhưng rồi cô đột nhiên lên tiếng.
“Leone cũng đi theo thì hay biết mấy ha.”
“Tớ không đi đâu, các cậu cứ đi đi.” - Leone từ chối thẳng thừng lời mời của phía bên Thương hội. Bởi vậy, hôm nay chỉ có Inglis và Rafinha đến bữa tiệc đó sau giờ học.
“Đành chịu thôi. Cũng chẳng có gì lạ khi cậu ấy bị Thương hội Lambert ghét cả.”
Thương hội Lambert từng được cha của Rahal điều hành.
Inglis không biết hiện giờ nó ra sao, tuy nhiên… Chính anh trai của Leone là Leon đã đầu độc con trai của ông chủ Thương hội bằng Bột Cầu Vòng và biến hắn ta thành Ma Thạch Thú. Nếu chuyện đó đến tai Thương hội thì không thể phủ nhận là ngay đến cả Leone cũng sẽ bị ghét lây.
“Nếu vậy thì chúng ta cũng khác gì đâu… Có lẽ Leone khá bận tâm đến chuyện đó đấy. Mặt cậu ấy thoáng qua vẻ buồn bã khi chúng ta lên xe mà.”
“Ừ, chắc hẳn cậu ấy không muốn làm tổn thương họ thêm nữa.”
“Nhưng mà không hành động thì chẳng thay đổi được gì đâu? Cậu ấy cần có cơ hội …”
“Đúng vậy. Có lẽ chính Leone cũng hiểu điều đó. Tuy nhiên, cậu ấy vẫn chưa sẵn sàng. Nên đợi đến khi cậu ấy có đủ dũng khí để làm điều đó, đúng chứ?”
“....Ừm. Ép buộc quá cũng không tốt nhỉ. Trước mắt, chúng ta sẽ đến đó và mang về thứ gì đó ngon ngon cho cậu ấy nha!”
“Được đó! Cứ vậy mà làm thôi!”
“Mà… Nè Glis? Chỉ là phỏng đoán thôi, nhưng có phải mọi người đang cố tiếp cận tớ chỉ vì là em gái của anh Rafa không? Leone thì ngược lại hoàn toàn, chỉ vì cái mác em gái của anh Leon mà mọi người nhìn cậu ấy bằng ánh mắt ác cảm… Cho nên là, chúng ta cần phải hỗ trợ cậu ấy. Leone là một người rất tốt bụng đó. Vậy nên Glis cũng giúp tớ nha?”
“Tất nhiên rồi. Cậu tốt thật đó, Rani.”
Inglis nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen của Rafinha.
Thật tuyệt khi Rafinha là một người nhạy cảm về vấn đề đó. Chắc chắn, cô không nhờ Inglis vì vấn đề cá nhân.
“Fư fư. Nếu cậu nói vậy thì tớ yên tâm rồi.”
“Vậy sao?”
“Ừ. Theo kinh nghiệm của tớ thì là vậy đó?”
Trong khi cả hai đang vui vẻ trò chuyện, thì xe ngựa đã dừng lại.
“Đến nơi chưa nhỉ?”
“Nhưng, chúng ta đang ở giữa đường mà?”
Một chiếc xe ngựa đến tận học viện để đón nhóm Inglis, và sẽ đưa nhóm Inglis đến thẳng dinh thự thuộc sở hữu của Thương hội, theo lời anh lái xe là vậy, tuy nhiên…?
“Xin thất lễ, cho phép tôi kiểm tra bên trong.”
Nói xong, một hiệp sĩ được trang bị chỉnh tề mang huy hiệu của Vương Quốc đã mở cửa xe ngựa ra.
“Hmmm… mấy cô là học sinh của Học viện Hiệp sĩ đúng không?”
“Vâng, đúng vậy…”
“Có chuyện gì ạ?”
“Gần đây, trong thành phố thường hay xảy ra những vụ giết người vào ban đêm. Nên là chúng tôi phải tăng cường cảnh giác vào ban đêm hơn.”
“Hểê!?”
“Có vụ như vậy nữa sao…?”
Nhóm Inglis chỉ vừa mới đến Vương Đô vả lại còn ở trong ký túc xá, nên dĩ nhiên họ không biết nhiều về tình trạng của thành phố.
“Những người bị sát hại đều sở hữu Ma Ấn, nên hắn còn có biệt danh là Kẻ săn Ma Ấn.”
“Anh có biết mục đích của thủ phạm là gì không?”
Anh chàng hiệp sĩ lắc đầu trước câu hỏi của Inglis.
“Không, tôi không biết. Nghe nói gần đây hành động của Lữ đoàn Huyết Thiết Tỏa đang ngày một gia tăng. Sắp tới sẽ có đợt dâng hiến phẩm vật lên Thiên Thượng Lĩnh đó? Chẳng lạ gì nếu chúng nhắm vào sự kiện đó đâu. Nói tóm lại, các cô nhớ phải cẩn thận đấy.”
“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh.”
“Bọn tôi sẽ cẩn thận. Cảm ơn anh.”
Sau khi cả hai nói lời cảm ơn, người hiệp sĩ đóng cửa xe ngựa lại rồi rời đi. Chiếc xe lần nữa lăn bánh còn Inglis ngồi bên trong thì lại cười toe toét.
“Kẻ săn Ma Ấn sao. Thú vị rồi đây. Hắn có mạnh không ta?”
“A-A… Có vẻ như sắp có chuyện gì đó kinh khủng sắp xảy ra rồi đây.”
“Vậy sao?”
“Ừ, tại Glis cười toe toét nên đây chẳng phải điều gì tốt đẹp đâu. Theo kinh nghiệm của tớ thì là vậy đó?”
“Vô lễ thật chứ.”
“Dẫu sao thì, nếu anh Rafa có mặt ở Vương Đô chắc hẳn anh ấy sẽ làm gì đó thôi.”
“Anh ấy vẫn đang trên đường vận chuyển Hồng Vương nhỉ?”
“Ừ. Khi anh ấy trở về thì tớ sẽ liên lạc được thôi. Hơn nữa, nghe nói Hoàng tử Wayne cũng đang đi đến đó, à cả chị Eris cũng đi theo làm vệ sĩ nữa đấy?”
“Thủ đô hiện đang khá là thiếu người nhỉ. Ơ mà sao cậu biết rõ thế?”
“À thì, cậu thấy đó, có rất nhiều người đã đến bắt chuyện với tớ đúng chứ? Trong có cả hiệp sĩ của Vương Đô nữa nên tớ đã nghe ngóng mấy chuyện ấy từ họ.”
“Ra là vậy.”
Xe ngựa một lần nữa dừng lại và cuối cùng người lái xe thông báo rằng họ đã đến nơi. Bước ra, thứ đầu tiên đập vào mắt họ là một dinh thự bao quanh bởi khu vườn rộng lớn khiến nó đặc biệt nổi bật dù là so với mấy dinh thự lớn khác.
“Mời hai tiểu thư bước vào bên trong.”
“Được thôi.”
“Cảm ơn anh.”
Inglis và Rafinha tiến vào khu vườn được chăm sóc giống như trang viên. Mặt trời đã khuất dạng dưới chân trời, bao phủ mọi thứ xung quanh bằng màn đêm mờ ảo.
“Rani, dừng lại ở đây ở chút.”
“Có chuyện gì sao?”
“Cứ đứng yên đi.”
Nói xong, Inglis một mình tiến và phía trước. Rồi…
VỤTTT!
Một vài mũi tên xé gió, lao vút về phía Inglis.
“Glis?”
“Hừm. Tớ không sao đâu.”
Inglis đáp lại như không có chuyện gì. Cô di chuyển nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp và bắt lấy toàn bộ mũi tên đã bay về phía mình.
“C-cậu bắt được hết luôn sao?”
“Ừ, tớ đã nhận ra sự hiện diện của họ. Quả nhiên chúng ta đã bị theo dõi.”
Nói vậy là vậy, mình cảm thấy họ đang cố tình bắn trượt và đầu mũi tên cũng không nhọn lắm. Mặc dù, không biết mục đích của họ là gì khi tấn công chúng ta như vậy?
“Họ đã gài bẫy chúng ta…!?”
“Cũng có thể? Nhưng mà…”
GAAAAAA!
Inglis ném trả toàn bộ những mũi tên đã bắt được cùng một lúc.
“Ưwaaa!?”
“ĐAU quáaaa!?”
“C-chuyện gì xảy ra vậy…!”
“Chúng ta bị bắn trả lại sao!?”
TIếng hét của những người đàn ông phát ra từ hàng cây đằng xa.
“Đón tiếp kiểu này cũng không tệ đâu.”
Inglis nở nụ cười đầy thích thú.
“... A, cái điệu cười chẳng mấy tốt đẹp đây rồi.”
Rafinha thở dài.
“Này, đừng có hoảng hết lên thế chứ! Chỉ cảm nhận được sự hiện diện thì cũng không phải việc gì khó. Này cô gái trẻ, tôi sẽ là đối thủ của cô.”
Một người đàn ông to béo với vết sẹo ở trên má bước đến chặn đường Inglis. Trên mu bàn tay hiện lên hình dáng của một Ma Ấn Trung Cấp.
“Mong được chỉ giáo.”
“Ờ. Có giỏi thì lao vào đây… GAaaaaaa!?”
Inglis lao thẳng vào, nhẹ nhàng dùng cùi chỏ hất văng người đàn ông về phía bức tường của dinh thự khiến hắn bất tỉnh.
“Tiếp theo là ai đây!?”
Inglis hỏi với một nụ cười hướng vào những người đàn ông khác.
“ “ “Hiiiiii!?” ” ”
Toàn bộ đám đàn ông sợ cứng người và hét lên.
“Đủ rồi! Tôi biết cô mạnh thế nào rồi mà! Nên xin cô đấy, cô tha cho họ được không?!”
Một chàng trai trẻ bước ra từ dinh thự và cúi đầu trước Inglis.