Kyah Kyah!
Ufufufufufu~
Ahahahaha!
Xung quanh trở lên náo nhiệt bởi tiếng cười của những cô gái trẻ. Inglis nhìn xung quanh và cảm thấy có chút tội lỗi.
… Lý do bởi vì, tất cả đều đang khỏa thân.
“Nhìn đi đâu bây giờ đây…”
Inglis ngâm mình trong nước nóng lẩm bẩm. Số nữ sinh của học viện chiếm khoảng 30% đến 40% tổng số, nên đây là một con số khá nhiều. Và, hiện cô đang ở phòng tắm nữ. Dù không sang trọng như phòng tắm của lâu đài Nova, nhưng cũng rất rộng lớn và lộng lẫy.
Điều đó rất tuyệt, nhưng rất nhiều người sử dụng. Tóm lại, đâu đâu cũng chỉ toàn các cô gái khỏa thân, và….. Rafinha là họ hàng của Inglis và giống như một đứa cháu đối với cô, vì vậy cô vẫn thấy ổn khi tắm cùng Rafinha. Tuy nhiên, đối với những cô gái khác, Inglis khó tránh khỏi những ý đồ xấu xa, vì vậy nó đã tạo cảm giác tội lỗi trong cô. Inglis dù tự nhủ là không được nhìn, nhưng đôi mắt thì vẫn cứ liếc nhìn xung quanh.
Rin-chan đang ngâm mình trong nước giữa khe ngực của Inglis, ngước nhìn cô một cách khó hiểu.
“Rin-chan trong vui quá nhỉ...”
Rin-chan chui vào khe ngực của Inglis và chăm chú quan sát mọi thứ xung quanh. Vì thích được con gái nuông chiều, nên có vẻ Rin-chan đang tìm kiếm cô gái hợp gu mình. Không hiểu vì sao, Rin-chan rất gần gũi với Leone và Inglis thay vì Rafael, vì vậy Rin-chan chắc chắn là người có xu hướng thích những cô gái.
Từ suy luận trên, Rafinha mạnh dạn đoán rằng “Có lẽ, ngài Cyrene trước đây là một người thích phụ nữ.”
Lý trí của Rin-chan đã dần phai nhạt do bị biến thành Ma Thạch Thú, vì vậy có lẽ Rin-chan đang hành động thành thật với dục vọng của bản thân… chẳng hạn? Sẽ rất tệ nếu nó không phải như vậy, hiện tại Rin-chan không thể nói nên cô không thể xác nhận được điều đó.
Một ngày nào đó, cái ngày mà Inglis có thể biến ngài Cyrene trở về như cũ, lúc đó mọi chuyện sẽ sáng tỏ. Inglis cho rằng nếu có thể làm gì đó bằng kỹ thuật Ether thì phải tìm mọi cách để có được nó. Tên đeo mặt nạ đen của Lữ đoàn Huyết Thiết Tỏa nói rằng hắn không thể biến Ma Thạch Thú trở lại thành người. Tức là, nếu Inglis có thể làm được thì đó sẽ là bằng chứng cho thấy cô đã vượt qua hắn ta trong kỹ thuật Ether. Nếu như hắn ta nói sự thật.
“Có chuyện gì vậy, Inglis? Cậu buồn khi Rafinha bị cướp mất sao?”
Nói xong, Leone tiến lại gần Inglis. Làn da của cô đang ửng hồng giống màu của hoa anh đào vậy, và bộ ngực đầy đặn không kém gì Inglis. Vòng eo và đùi có chút đầy đặn của cô thực sự có sức quyến rũ đối với đàn ông.
Bây giờ, cho dù Inglis có nói gì đi nữa thì cũng chả có tính thuyết phục, vì vậy cô đã giữ im lặng. Tuy nhiên, nhìn thì vẫn cứ nhìn. Inglis coi đây như đặc quyền và chỉ cần tận hưởng nó là được rồi.
“K-Không… không có chuyện đó đâu.”
Lúc này, Rafinha đang cười đùa vui vẻ với những học sinh đến bắt chuyện với cô. Cô thu hút mọi người vì là em gái của Thánh Hiệp Sĩ Rafael, mà bản thân cô cũng là người có tính cách vui vẻ và thân thiện. Khi được bắt chuyện cô sẽ đáp lại bằng một nụ cười, vì vậy mọi người dần dần vây quanh cô và bầu không khí trở nên càng sôi nổi hơn.
Thật tốt khi Rafinha được mọi người tín nhiệm. Về phía Inglis, cô cảm thấy dễ chịu khi quan sát điều đó. Tuy nhiên, tất cả những con côn trùng lại gần với ý đồ xấu xa sẽ cần phải bị loại bỏ.
Chỗ này an toàn vì xung quanh chỉ còn con gái. Inglis không phiền khi để người khác tùy ý lại gần Rafinha.
“Cậu ấy nổi tiếng nhỉ… Tớ có chút ghen tị đấy.”
Xem xét hoàn cảnh của Leone, Inglis có thể hiểu được vì sao Leone than thở như vậy. Leone và Rafinha đứng ở hai thái cực khác nhau bởi các yếu tố không liên quan đến nhau.
“Không sao đâu, Leone. Rin-chan rất thích cậu đó.”
Rin-chan di chuyển từ chỗ của Inglis sang khe ngực của Leone.
“Ahaha. Rin-chan đúng là rất thích ngực nhỉ.”
“Đúng vậy nhỉ.”
“Nó chạy qua chạy lại giữa chúng ta, nhưng không biết là có gì khác biệt không chứ...”
“Ai biết? Rin-chan cũng không nói được.”
“Xem nào xem nào, để tớ xác nhận điều đó cho!”
Khuôn mặt của Rafinha đột nhiên xen vào giữa Inglis và Leone.
“Wah!? R-Rani…! Hyaa!? Đ-Đừng mà, thiệt tình…”
“Từ lúc nào mà… Không, cậu đang chạm vào đâu đấy hả…!”
Rafinha ôm chặt lấy cả hai rồi sờ nắn ngực của họ…
“Của Glis đàn hồi và rất mềm, của Leone thì săn chắc? Của hai cậu to quá, thích ghê…”
“T-Thả ra coi…!”
“S-Sờ đủ rồi đó…!”
“Hửm. Được rồi, tắm xong cả bọn đi ăn tráng miệng không?”
Nhà ăn của học viện mở cửa làm việc đến đêm khuya, vì vậy bây giờ vẫn đang mở cửa.
“Ừ, đi chứ đi chứ. Cho nên là thả tớ ra đi…”
“Mấy cậu vẫn ăn được nữa sao!? Lúc nãy, chẳng phải hai cậu đã ăn rất nhiều rồi sao?”
“Từng đó chưa thấm vào đâu cả. Hiếm khi được ăn miễn phí, không ăn thì uổng lắm?”
“T-tớ thì chịu rồi, tớ về phòng trước nhé? Ăn nhiều quá sẽ béo mất…”
Và như vậy, Inglis và Rafinha tiến tới nhà ăn đánh chén no say rồi mới quay trở lại ký túc. Khi đang quay về phòng, họ thấy có tiếng ồn ào phát ra từ hành lang phía đông tầng ba, chỗ gần với phòng của họ.
“Em đã bảo là em không thể ở trong căn phòng này rồi mà. Làm sao em có thể tin tưởng đứa em gái của Thánh Hiệp Sĩ đã phản bội đất nước cơ chứ! Cô bảo em phải tiếp tục chịu đựng sống chung với người mà có thể giết em bất cứ lúc nào trong lúc ngủ sao? Vốn dĩ, vấn đề ở đây là tại sao cậu ta vẫn được phép nhập học vào đây vậy!”
“À thì… chuyện đó… Từ phía học viện, chúng ta đánh giá không có vấn đề gì với bản thân em ấy cả…”
Cô gái tóc vàng cãi tay bo với Hiệu trưởng Miriela.
“Cô đang bảo là em đang nghi ngờ đánh giá của học viện à!”
Cô gái đó chính là Liselotte - người đã luyện tập cùng nhóm Inglis trên võ đài trọng lực. Chỉ cần nhìn vào Ma Ấn cũng đoán được cô là chủ nhân sử hữu Ấn Thượng Cấp. Vì không có ai cùng khóa với nhóm Inglis sở hữu Ấn Đặc Cấp, nên những người có Ấn Thượng Cấp ngoại trừ Inglis có thể nói là rất ưu tú.
Hình như cô đang khó chịu về vấn đề của Leone, người đang đứng gần đó và cúi mặt xuống đất. Phòng của ký túc xá nữ được được quy định hai người một phòng, và Inglis và Rafinha ở cùng một phòng. Có vẻ, Leone và Liselotte được sắp xếp chung một phòng.
Có vẻ như, có sự phản đối ở đây…
“Em sẽ không ở lại đây, nếu như cô ta không đổi phòng…”
“Hầy… đành vậy nhỉ. À thì, có em nào muốn đổi phòng với em ấy không?”
Hiệu trưởng Miriela nhìn xung quanh và hỏi những học sinh đang có mặt tại đây do hiếu kỳ. Tuy nhiên, tất cả đều quay mặt đi, thậm chí còn cúi gằm mặt xuống để không chạm mắt với Hiệu trưởng.
Không có học sinh nào muốn ở cùng với Leone. Chuyện Leone là em gái của cựu Thánh Hiệp Sĩ Leon đã lan rộng khắp nơi.
“Em ạ. Hãy đến phòng bọn tớ nha!”
Người giơ tay lên không ai khác ngoài Rafinha. Inglis cũng biết chắc rằng Rafinha sẽ làm như vậy.
Điểm chung giữa hai anh em Rafael và Rafinha đó là công lý mà họ đã tin tưởng sẽ không bị dao động bởi những tác nhân xung quanh. Tính cánh đó là điểm thu hút nhất của hai người họ.
“Mọi người thật quá đáng! Leone đã một mình chiến đấu với Ma Thạch Thú để bảo vệ thành phố Armen đó! Không ai khen cậu ấy thì thôi, vậy mà! Một người như vậy không thể nào là người xấu được!”
“Rani. Tớ hiểu cảm xúc của cậu, tuy nhiên hãy bình tĩnh lại đi.”
Rafinha nghiến chặt răng vì tức giận. Inglis đặt tay lên vai Rafinha để xoa dịu cô. Rafinha giận là điều dễ hiểu, nhưng ở khía cạnh khác, con người sẽ không tin những việc mà họ không thấy.
“Bọn mình sẽ ở ba người một phòng! Cậu thấy sao, Glis?”
“Tất nhiên rồi. Về phòng thôi nào, Leone.”
Inglis nắm lấy tay Leone và dẫn cô về phòng của mình.
“... Tớ thật lòng xin lỗi.”
Leone trông sắp khóc chỉ biết nói ra những lời đó. Sau đó, nhóm Inglis dọn đồ của Leone từ phòng Liselotte sang phòng mình.
“Cô đã lường trước được phản ứng của học sinh, nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Hầy…”
Hiệu trưởng Miriale giúp thu xếp ổn thỏa rồi quay sang nói vậy với Inglis và Rafinha.
“... Theo em biết thì cậu ấy đã được cho phép nhập học rồi nhỉ?”
“Ừ, em ấy được Hoàng Tử Wayne và Rafael tiến cử… Đây là chuyện của người lớn. Tuy nhiên bản thân em ấy sở hữu Ấn Thượng Cấp, vì thế sẽ rất đáng tiếc nếu để mai một tài năng như vậy. Bên cạnh đó, cô cũng nghĩ em ấy đáng được tôn trọng vì con người em ấy.”
Nói xong, Hiệu trưởng Miriela cúi chào nhóm Inglis.
“Cô xin lỗi, phiền hai đứa lo cho em ấy nha. Cô sẽ xem xét có thể chuẩn bị một phòng to hơn không…”
“Vâng ạ!”
“Em hiểu rồi.”
Inglis và Rafinha trở lại phòng, cả ba người bao gồm cả Leone quyết định sẽ ngủ sớm hôm nay. Tốt nhất là ngủ và quên đi tất cả mọi điều không hay.
“Tớ sẽ ngủ ở trên sàn.”
Leone nói với giọng yếu ớt.
Phòng chuẩn bị cho hai người chỉ được trang bị một giường hai tầng, nhưng bây giờ đã tăng thêm một người.
“Không sao đâu. Lại đây, bọn mình ngủ chung nhé?”
Inglis ngủ giường dưới kéo Leone lại gần mình. Tuy hơi chật, nhưng nếu cả hai nằm gọn vào thì không phải là không ngủ được.
“A, tớ cũng muốn ngủ chung.”
Không hiểu sao, Rafinha cũng từ giường trên đi xuống, cuối cùng cả ba ngủ trong tư thế thẳng như dòng sông.
Dù khá là chật, nhưng thật tốt khi Leone đã được hai người họ bảo vệ trong lúc cô đang suy sụp. Một lúc sau, Rafinha ngủ thiếp đi đầu tiên.
“... Đợi đã, âm thanh đó…”
“Tiếng ngáy của Rani đó. Chắc cậu ấy cũng mệt rồi. Tớ nghe cũng quen rồi.”
“Nhưng mà, tớ đã rất lâu rồi không ngủ chung cùng ai. Bằng một cách nào đó, tớ lại bình tĩnh đến lạ thường…”
“Leone, cậu không đơn độc đâu. Có bọn tớ ở đây rồi, cậu không cần lo lắng nữa đâu.”
“Cảm ơn cậu, Inglis...”
“Ừ.”
Inglis vừa ôm lấy Leone, người đôi vai vẫn đang khẽ run rẩy và nhắm mắt lại. Ngày xưa, Inglis cũng thường hay dỗ dành Rafinha mỗi khi cô bé mơ thấy ác mộng hay những lúc sợ ma. Trong lúc vẫn còn đắm chìm trong hoài niệm, thì cả ba đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.