Vũ Trụ Vô Địch Nửa Nông Dân

chương 106: đại đế đến rồi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nghe Lộc Động Đình nói Nguyễn Linh Trúc cũng không phản đối, dù sao cũng là cách nhau một thế hệ, không phải là một thế hệ như trưởng bối và vãn bối, mà chính là thế hệ trẻ mà thôi.

Từ thời đại kỷ nguyên cũ, internet phát triển tấn mãnh, người trẻ tuổi bởi vì văn hóa internet ảnh hưởng nên cho dù đều là người trẻ tuổi cũng chia thành nhiều thế hệ.

Cứ mỗi năm liền là một thế hệ, cho dù cách nhau một năm cũng là một thế hệ, như vậy Lộc Động Đình chính là sinh vào năm của thế kỷ trước thời đại cũ., Nguyễn Linh Trúc lại là muộn sinh mấy năm lại là một thế hệ khác.

Bởi vậy thế hệ của Lộc Động Đình gọi là x còn thế hệ của Nguyễn Linh Trúc được gọi là x.

Thế hệ x lại cho rằng x chính là lớp người già, thế hệ x lại là bị thế hệ k gọi là người già...

Lộc Động Đình cũng không theo như lớp người tuổi trẻ phân chia như vậy, hơn nữa theo hắn cho rằng già một chút cũng không có gì không tốt.

Ở trên mạng Lộc Động Đình còn thường xuyên nói với những người khác rằng, con gái của hắn đều bằng tuổi của họ.

Nguyễn Linh Trúc thấy Lộc Động Đình không phối hợp cãi cọ liền quay sang trò chuyện với Sindragosa.

Lộc Động Đình thấy cả hai người không để ý tới chính mình, thì đi ra đằng sau vào nhà sau xem xét tình trạng của ba con mèo.

Ngồi xuống xem xét hơi thở cùng tim đập cẩn thận một hồi, thấy tất cả đều hô hấp ổn định tim đập và nhiệt độ cũng bình thường, cho nên Lộc Động Đình yên tâm ra bể rửa tay, lau khô rồi đi vào nhà.

Hắn vừa vào nhà thì trước cửa có tiếng xe, Lộc Động Đình nhanh chóng đi ra ngoài, Nguyễn Linh Trúc cùng Sidragosa cũng nghe thấy tiếng xe nên cũng ngừng trò chuyện theo kịp Lộc Động Đình.

Cả ba người đi ra cửa, thấy trước cổng dừng một chiếc xe ô tô màu xanh da trời, hãng gì thì Lộc Động Đình cũng không biết vì hắn không bao giờ chú ý đến xe cộ.

Nguyễn Linh Trúc và Sindragosa cũng không biết, Sindragosa thậm chí cũng không thấy mấy lần xe ô tô, Nguyễn Linh Trúc cũng như Lộc Động Đình đối với xe cộ cũng không để ý.

Lộc Động Đình thậm chí cũng không biết chiếc xe ô tô nọ có đẹp hay không, bởi vì riêng mà nói, Lộc Động Đình không thấy một chiếc hộp sắt có bao nhiêu đẹp hết, mặc dù hắn chính là từng học mỹ thuật.

Mà sự thật cũng là như thế xấu đẹp đều do người nhìn nhận, phần lớn hiện nay các loại xa xỉ phẩm nếu chính là không có độ nổi tiếng thì không ai có thể thấy nó đẹp, ngược lại cho dù trong mắt người bình thường xấu thế nào, nhưng trong mắt những người “có tiền” cũng chính là đẹp nhất.

Lộc Động Đình còn chưa đi đến cổng, trên xe đã bước xuống hai người, một người trẻ tuổi xem ra cũng tầm tuổi Lộc Động Đình.

Một người đã bước vào tuổi trung niên, vầng trán cao cao phía trên, mặc dù đã có chút lõm vào làm mái tóc vàng trở thành địa trung hải, khuôn mặt đã có nếp nhăn.

Nhưng dáng người vẫn rất đĩnh bạt, lưng thẳng tắp, thần sắc nghiêm nghị, trên người mặc một bộ vét màu đen rất phối hợp dáng người làm cho khí chất lại có chút văn nhã.

Nguyễn Linh Trúc trong mắt mãn nhãn sùng bái, các loại sự tích của Đại Đế là cả thế giới biết đến.

Như đã nói, Địa cầu hiện tại đều không thần tượng minh tinh, mà nói đúng ra là người Địa cầu hiện tại chỉ thần tượng cường giả, ai thực lực càng mạnh mẽ thì càng được sùng bái thần tượng.

Đại Đế làm Địa cầu đệ nhất cường giả, người đàn ông mạnh nhất Địa cầu, hơn tỉ người có ít nhất một nửa chính là người hâm mộ của Đại Đế.

Nguyễn Linh Trúc cũng là một trong số đó, mặc dù vừa gặp Đại Đế sáng nay, nhưng bây giờ gặp lại lần nưa Nguyễn Linh Trúc cũng rất kích động.

Lộc Động Đình thấy Đại Đế xuống xe, cũng nhanh chóng mở cổng bước ra chào hỏi.

Mặc dù Lộc Động Đình không phải người hâm mộ của Đại Đế, nhưng đối với Đại Đế thì Lộc Động Đình cũng là cực kỳ bội phục.

Đại Đế lên trị vì nước Thỏ Nâu trong khi cả đất nước lâm vào khủng hoảng, chính quyền gần như mục nát, sâu mọt hoành hành, đến nỗi các nước phương tây gần như không thèm để ý đến Thỏ Nâu vì cho rằng chẳng bao lâu nữa Thỏ nâu sẽ tự mình chết đi.

Nhưng không, Đại Đế lên ngôi, lập tức liền lập tức di lương đỡ trụ, bắt sâu mọt chém kẻ thù, chưa đầy năm liền có thể vực dậy nước Thỏ Nâu, trở thành một cực của thế giới.

Qua thời đại mới, trở thành người đàn ông mạnh nhất Địa cầu, một mình đôi bàn tay trần liền diệt luôn cả vương quốc gấu của thỏ nâu bản địa Bin Bút Ô Trum Đen.

Nếu không có Đại Đế thì Địa cầu còn chưa bị Thiên lang nhân xâm lược liền đã bị thỏ nâu đô hộ.

Lộc Động Đình mở cổng đang muốn chào hỏi Đại Đế thì Đại Đế đã tươi cười trước mở lời:

“Xin chào! Hẳn cậu biết tôi là ai rồi, nhưng tôi cũng muốn tự giới thiệu một cái.

Tôi tên là , nhưng mọi người thường gọi tôi là Đại Đế, cậu có thể gọi tôi bằng tên hay Đại Đế thế nào cũng được.”

Quả thật là như vậy Lộc Động Đình và Sindragosa thì có thể nghe thấy rõ ràng tên của Đại Đế, nhưng Nguyễn Linh Trúc lại không nghe được gì, cả câu nói đều nghe rõ ràng nhưng tên của Đại Đế thì lại biến thành một tiếng beep.

Nguyễn Linh Trúc buổi sáng bởi vì cùng với Sindragosa đến, làm Đại Đế hơi bất ngờ, hơn nữa bởi vì Sindragosa quá cường đại, lại không phải Địa cầu cường giả.

Hơn nữa sau khi gặp mặt, trước tiên chính là hưng sư vấn tội cho nên Đại Đế cũng vừa bất ngờ vừa khẩn trương, mặc dù có giao lưu nhưng cũng quên mất giới thiệu tên tuổi của chính mình.

Sindragosa lại không quan tâm, mặc dù là đang cố quen thuộc để sống một cuộc sống mới, nhưng một số thói quen của Sindragosa như đời trước ở Azeroth thì khá là khó thay đổi.

Đại biểu chính là không thèm để ý tới kẻ yếu, đối với Sindragosa kẻ yếu tên gì cũng không quan trọng, dù sao chỉ cần một ngón chân liền dẫm chết con kiến, tên hay không tên có gì khác nhau.

Nguyễn Linh Trúc lại chính là khẩn trương, cho nên trưa nay nhắc đến chuyện Đại Đế cũng là mới nhớ ra chính mình quên mất hỏi chuyện về tên của Đại Đế.

(Tác giả cũng không nhớ ở chương nào, nhưng đại khái có đoạn giới thiệu về Đại Đế thì có chuyện nhắc đến tên của Đại Đế đều là không ai nghe được.

Cho nên ngoại trừ cha của Đại Đế và Đại Đế thì tên của Đại Đế là không ai biết được, bởi vậy bác sĩ làm giấy khai sinh cho Đại Đế cũng viết ở phần tên là Đại Đế mà thôi)

Nguyễn Linh Trúc bởi vì không nghe thấy tên của Đại Đế liền nghĩ mình nghe không rõ cho nên liền hỏi lại: “Đại Đế ngài có thể nói lại cho tôi biết ngài tên là gì được không ạ.”

Vốn dĩ nếu bình thường Nguyễn Linh Trúc sẽ không hỏi như vậy, hơn nữa nếu muốn hỏi cũng sẽ đợi Lộc Động Đình mời khách nhân vào nhà mới hỏi.

Nhưng bởi vì quá sùng bái Đại Đế hơn nữa bởi vì buổi sáng quên hỏi vấn đề này, Nguyễn Linh Trúc vẫn canh cánh trong lòng nên có chút nhịn không được.

Đây cũng không phải là vì Đại Đế cố tình che giấu, mà trước đây Lộc Động Đình cũng là như vậy.

Trước đây Lộc Động Đình mỗi lần xem ti vi hay xem trên máy tính, mỗi lần Đại Đế giới thiệu tên của mình đều bị chuyển thành một tiếng beep.

Đại Đế nghe vậy liền bày ra bộ mặt “liền biết như vậy” thay đổi nụ cười tươi thành cười khổ nhắc lại: “Ừm! tên tôi là , có thể gọi tôi bằng tên hay gọi là Đại Đế cũng được.”

Lần này Nguyễn Linh Trúc cũng vẫn bị tiếng beep che đi tên của Đại Đế, sốt ruột mới định hỏi lại lần nữa thì bị Lộc Động Đình ngăn lại.

Một tay đặt lên vai của Nguyễn Linh Trúc kéo ra phía sau chính mình Lộc Động Đình nói với Đại Đế.

“Chào ngài Đại Đế! Tôi hẳn cũng không cần giới thiệu, Đại Đế hẳn đều biết chúng tôi là ai.

Mời Đại Đế vào nhà nói chuyện.”

Nói xong cũng tránh qua một bên chờ Đại Đế bước lên song song sau đó cùng đi vào nhà.

Đến cửa Đại Đế dừng lại bước chân để Lộc Động Đình vào nhà trước sau đó mới theo vào.

Lộc Động Đình cùng đại đế ngồi xuống bàn trà, cho dù là biết Đại Đế sẽ đến Lộc Động Đình cũng không có ý định pha trà, cho nên chỉ rót mấy ly nước sôi để nguội để tiếp khách.

Trong nhà trước đây cha mẹ còn sống vẫn có một chút lá trà để tiếp khách, nhưng Lộc Động Đình không lấy ra để pha.

Điều này không phải vì Lộc Động Đình không tôn trọng khách nhân, mà là vì trong nhà cả ba người đều không thích uống trà hay các loại nước khác ngoài nước sôi để nguội.

Mà Lộc Động Đình lại không phải là người sẽ ủy khuất chính mình vì khách nhân mà uống thứ nước hắn không thích là nước trà, hắn cũng sẽ không ủy khuất người nhà của hắn như vậy.

Cho nên nếu pha trà mới Đại Đế thì cũng chỉ là một mình Đại Đế sử dụng, cho dù có thêm thì cũng chỉ là người trẻ tuổi đi cùng Đại Đế.

Khách nhân đến nhà trừ khi vui vẻ uống rượu hoặc đặc biệt đến để thưởng thức đồ uống, nếu không phần lớn thức uống cũng đều chỉ là nhấp môi một chút mà thôi.

Lộc Động Đình cho rằng pha trà tiếp khách lại chỉ để một mình đại đế uống, còn chủ nhà lại uống nước sôi để nguội thì thực sự là bất lịch sự, hơn nữa cũng là phí phạm.

Bởi vậy hắn liền cũng không chuẩn bị cái gì đồ uống khác, liền dùng ngay nước sôi để nguội.

Lộc Động Đình vừa rót nước vừa nói: “Mời ngài uống nước!”

Nhìn thấy người thanh niên đi cùng Đại Đế vẫn ôm một thùng giấy từ trên xe lấy xuống cho đến giờ, hiện tại cũng không có ý định ngồi xuống, Lộc Động Đình chỉ vào bên cạnh Đại Đế nói:

“Còn cậu cũng ngồi đi, ở nhà này không cần phân chia gì hết, tất cả mọi người đều ngồi, đứng vậy không mỏi chân sao? Chút nữa tôi với Đại Đế còn làm chén rượu nhạt, cậu cũng không thể đứng một bên nhìn đi thôi.”

Trong lời nói chân thật đáng tin không dung cự tuyệt, làm cho người thanh niên này lưỡng lự không biết nên ngồi hay nên đứng, nhìn về phía Đại Đế xin ý kiến, trong lòng lại như kiến bò chảo nóng, trên đầu đã có tinh mịn mồ hôi.

Điều này đến Đại Đế cũng phải ngạc nhiên, Đại Đế ngạc nhiên cũng không phải vì Lộc Động Đình có thể chỉ nói lời nói bình thường lại làm cho người có cảm giác không thể cự tuyệt mà tự động nghe lời.

Bởi vì như vậy Đại Đế cũng làm được, thông thường đều có loại người làm được điều này.

Đầu tiên là những người ở địa vị cao lâu ngày đều có năng lực như vậy, nếu không được thì chính là đầu đến đuôi phế vật mà thôi.

Loại này phế vật thời đại cũ chính trị gia hoặc tướng lãnh quân đội phương tây là nhiều nhất, bởi vì các chính trị gia phương tây mặc dù có quyền lực thật lớn cũng thường cam tâm tình nguyện làm công cụ cho các nhà tư bản.

Điều này không phải nói là các nhà tư bản quyền lực lớn hơn chính trị gia hoặc tướng lãnh quân đội, mà họ chủ yếu là bởi vì ích lợi mà làm theo ý kiến của nhà tư bản.

Bởi vậy, cho dù nắm quyền lực bao lớn, bao lâu thì phần lớn những người này trong lời nói cũng khó có thể có được chân thật không dung cự tuyệt như vậy, chỉ có người có tố chất lãnh tụ mới làm được.

Một người quá coi trọng ích lợi tự thân sẽ không bao giờ có được tố chất lãnh tụ, lãnh tụ khác với lãnh đạo.

Một người lãnh đạo cho dù sử dụng lợi ích để trở thành người lãnh đạo, cuối cùng nếu mất đi khả năng cung cấp lợi ích cũng sẽ là cây đổ bầy khỉ tan mà thôi, thậm chí thường thường sau đó đều sẽ bị những kẻ đi theo bu lên xâu xé đoạt lấy cuối cùng từng miếng thịt.

Nhưng một lãnh tụ lại khác, một người lãnh tụ phải là người chỉ đường cũng như đề ra chí hướng cho tất cả mọi người.

Lãnh tụ cũng hướng đến lợi ích cũng, nhưng cái mà lãnh tụ hướng đến chính là một lợi ích to lớn, lợi ích cho cả một cộng đồng người không phân biệt đắt rẻ sang hèn.

Như Đại Đế đưa một nước Thỏ Nâu trở lại thành siêu cường quốc, như Đại Lãnh Tụ của nước Việt muốn cho đất nước và dân tộc Độc Lập – Tự Do – Hạnh Phúc, muốn cho Dân Giàu – Nước Mạnh – Dân Chủ – Công Bằng – Văn Minh vậy.

Đó là sức mạnh của một lợi ích chung lớn, một lý tưởng mà cả cộng đồng từ già trẻ lớn bé giàu nghèo đều hướng tới, với con đường chính xác.

Quay lại đến vấn đề lời nói của Lộc Động Đình mặc dù không phải mệnh lệnh nhưng đều đến làm người khác không thể cự tuyệt, chuyện này cho dù không cần đến mức trở thành lãnh tụ.

Hoặc giả là người cực độ tự tin, nhưng sự tự tin lại thành lập trên chính cơ sở thực lực thật sự, có thực lực làm cho người khác không thể không phục tùng nghe theo.

Thực lực ở đây không phải kể đến sức mạnh mà chính là khả năng hoặc sự tài giỏi cũng được.

Ví dụ như là trong trò chơi, một đội người chơi thường sẽ nghe lời người chơi giỏi nhất chỉ huy, cũng như vậy đối với những mặt khác đều cũng giống nhau.

Người giỏi nhất, người mạnh nhất, hoặc chỉ đơn giản là người có thực lực cao hơn thường sẽ có lời nói trọng lượng hơn.

Đại Đế cho rằng Lộc Động Đình là trường hợp thứ .

Nhưng dù cho trường hợp nào thì cũng cần một điều kiện cơ bản nhất ngoài thực lực, cho dù là lãnh tụ cũng chính là thực lực.

Ngoài thực lực thì cần thiết nhất chính là thời gian, phải nắm giữ được thực lực thời gian đủ lâu thì mới có thể làm được từ lời nói đến việc làm đều như vậy.

Đại Đế ngạc nhiên chính là người thanh niên này chính là trợ lý của mình, đã được Đại Đế sắp xếp đi theo chính mình từ khi còn nhỏ, cũng coi như là bồi dưỡng một người kế thừa của chính mình.

Người thanh niên này mặc dù nhìn như bình thường, nhưng từ thực lực cho đến tài năng khác cũng không hề kém, dù sao cũng là được Đại Đế dốc túi tương thụ.

Tài năng và trí tuệ trước không cần nói đến, riêng thực lực của người thanh niên này là Đại Đế biết đến, mặc dù là chưa đột phá trở thành cường giả cấp độ C, nhưng thực lực cũng là không thua kém cấp độ C cường giả.

Hơn nữa bởi vì đi theo Đại Đế lâu ngày, đối với những điều này đều chính là có kháng tính, cho dù là Đại Đế lời nói, cũng đều có thể kháng cự một chút ít.

Nhưng hiện tại đối với lời nói của Lộc Động Đình đều không hề có thể kháng cự chút nào, lại bởi vì có Đại Đế tại đây nên mới có thể kháng cự một chút, nhìn xem giờ này trên trán đều có tinh mịn mồ hôi liền biết phải chịu áp lực thế nào.

Bởi vậy Đại Đế mới đầu là ngạc nhiên nhưng ngẫm lại cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Theo như thông tin nắm giữ được, Lộc Động Đình hẳn là đã nắm giữ thực lực cường đại cùng với thủ hạ dưới trướng đều có không ít cường giả, có thể là không mạnh mẽ được như Sindragosa nhưng chí ít cũng là không kém hơn Đại Đế quá nhiều.

Người như vậy, đừng nói là người thanh niên này, đến Đại Đế chính mình cũng không dám chắc mấy phần.

Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, Đại Đế ngạc nhiên và ngẫm lại cũng chỉ xoay chuyển trong đầu của Đại Đế trong vài cái hô hấp mà thôi.

Đại Đế lúc này quay sang nói với người thanh niên đang đứng:

“Được rồi, ngài chủ nhà đã mời thì cứ ngồi xuống đi, nhập gia tùy tục.

Thùng cũng đặt ở trên bàn là được.”

Nói xong Đại Đế quay lại cười hào sảng nói với Lộc Động Đình:

“Ha ha ...! Nếu xét tuổi tôi hẳn cũng hơn ngài khá nhiều, tôi mạn phép mặt dày lấy tư cách trưởng bối nhé.

Ngài cũng cỡ tầm tuổi con gái tôi, cho nên tôi sẽ gọi ngài như con cháu tôi ngài sẽ không phản đối chứ.

Có thể ngài đã biết áng nay tôi vừa nhận Tinh Trúc làm con gái nuôi đấy.”

Lộc Động Đình cũng mỉm cười nói với Đại Đế:

“Ngài Đại Đế quá lời, tôi rõ ràng là thuộc hàng vãn bối của ngài Đại Đế.

Hơn nữa Tinh Trúc cũng là thân nhân của tôi, nếu ngài Đại Đế đã nhận Tinh Trúc làm con nuôi thì ngài Đại Đế lại vừa là thân nhân lại là trưởng bối của tôi.

Như vậy ngài Đại Đế nếu gọi tôi bằng tên hoặc kính ngữ thì hơi quá cân nhắc tôi, bằng không ngài Đại Đế cứ gọi tôi như con cháu của ngài Đại Đế.”

Cũng không phải là Lộc Động Đình thấy người sang bắt quàng làm họ, nếu trước đây thì đúng là Lộc Động Đình và Nguyễn Linh Trúc trèo cao Đại Đế.

Nhưng hiện tại Đại Đế mới chính là người trèo cao lên Lộc Động Đình, nhưng hắn cũng không để ý.

Thứ nhất vì Đại Đế cũng đủ thành ý, lại cũng tôn trọng hắn, dù sao cường giả cần được tôn trọng.

Thứ hai là vì Nguyễn Linh Trúc và Sindragosa, Nguyễn Linh Trúc không phải là Lộc Động Đình.

Lộc Động Đình biết Nguyễn Linh Trúc không phải là hắn, không chịu nổi cuộc sống yên tĩnh như vậy.

Đến cũng không phải nói là Nguyễn Linh Trúc sẽ rời bỏ nơi này, mà là nói đến Nguyễn Linh Trúc hẳn sẽ muốn đi ra ngoài chơi, đi dạo, đi mua sắm, thậm chí là tìm kiếm việc làm mới.

Mà Nguyễn Linh Trúc lại quá xinh đẹp, trước đây Nguyễn Linh Trúc ở trong trường học, mặc dù coi như là một chân bước vào xã hội, nhưng dù sao cũng vẫn là trường học mà thôi.

Cho dù trong trường học có đôi khi hắc ám còn hắc ám hơn cả ở trong xã hội nhiều lần nhưng phần lớn hắc ám cũng không lộ liễu và nhiều như bên ngoài xã hội thật sự.

Mà trường đại học Nguyễn Linh Trúc làm việc cũng là một trường đại học lớn của cả nước Việt, bởi vậy trường học đều có thể coi như một thành phố thu nhỏ.

Bên trong khuôn viên trường gần như có đầy đủ cơ sở hạ tầng như một thành phố, ngoại trừ trường học, còn có cả khu nhà ở, khu mua sắm, khu vui chơi giải trí.

Bởi vậy ngoại trừ một số ít khi đi chơi cùng với cha mẹ, Nguyễn Linh Trúc nếu có đi dạo phố hay đi chơi đều là ở trong khuôn viên trường.

Dù sao cũng không khác bên ngoài là mấy, hơn nữa bởi vì là công nhân viên chức, tiêu phí ở bên trong trường học đều được giảm giá tới %.

Bởi vậy cho dù là cực kỳ xinh đẹp, Nguyễn Linh Trúc lại ít bị quấy rầy, đến đây cũng không thể không nói, một phần cũng là nhờ việc con trai của hiệu trưởng muốn theo đuổi Nguyễn Linh Trúc.

Bởi vậy thật nhiều người đều không dám quấy rầy Nguyễn Linh Trúc, cũng không phải nói hoàn toàn là vì sợ hãi thế lực của gia đình hiệu trưởng, nhưng cũng là có một phần, một phần là vì thiếu tự tin, dù sao con trai của hiệu trưởng cũng chính là thực ưu tú.

Hiện tại lại khác, Nguyễn Linh Trúc vốn đã xinh đẹp, được Lộc Động Đình tẩm bổ bằng siêu cấp thịt Deathwing, mặc dù chỉ mới nửa ngày, nhưng cũng là thay đổi không ít.

Cũng không phải nói vẻ bên ngoài thay đổi quá nhiều, nhưng bởi vì thân thể khỏe mạnh hơn, cho nên từ sự xinh đẹp cho đến sự hấp dẫn đều tăng nhiều.

Chính là như vậy nhưng càng làm cho Nguyễn Linh Trúc ra ngoài càng dễ gặp rắc rối, nói chung theo ý của Lộc Động Đình, làm cho Sindragosa đi theo Nguyễn Linh Trúc cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng rắc rối chính là rắc rối.

Cho dù có Sindragosa có thể nhanh chóng giải quyết rắc rối, nhưng càng phiền toái chính là ở phía sau.

Sindragosa bản thân cũng là xinh đẹp không thua gì Nguyễn Linh Trúc, thậm chí đối với khác giới hấp dẫn Sindragosa đều có thể quăng Nguyễn Linh Trúc cả nửa ngày đường.

Thêm vào đó Sindragosa quá cường đại, cường đại đến nỗi chỉ cần lỡ tay không khống chế lực lượng thì cũng thành thảm kịch.

Sindragosa lại không phải rồng của nhà Kobayashi, cũng không có phép thuật quay ngược lại mọi thứ hoặc là mở ra kết giới riêng để chiến đấu.

Mà cứ cho là Sindragosa khống chế được sức mạnh của chính mình, nếu phải đánh nhau cũng là chuyện phiền toái.

Truyện Chữ Hay