Vũ Trụ Đại Phản Phái

chương 65: không phải đồ bỏ đi, coi như tôi thua

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nguồn: .

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.

Biên dịch: Tiêu Dao.

Lý Hạo nhíu mày, bước đến bên cạnh hiệu trưởng Chung Ly,

– Hiệu trưởng Chung, dù sao ông cũng là hiệu trưởng của một trường Đại học, làm sao có thể an nhàn như vậy.

Hiệu trưởng Chung ngước mắt nhìn Lý Hạo, cười nói,

– Tôi già rồi, làm sao sánh được với người trẻ tuổi như các anh, đương nhiên phải an nhàn rồi.

Nét mặt Lý Hạo hiện lên vẻ giận dữ, không chỉ đối nhân xử thế an nhàn. Ông ta còn cậy mình nhiều tuổi, tìm mọi lý do, đúng là điều sỉ nhục của ngành giáo dục.

– Hiệu trưởng Chung, những sinh viên này đều là những sinh viên ưu tú được tuyển chọn từ các hành tinh, ông lấy thái độ như vậy để xét duyệt chúng, quả thật là đang sỉ nhục chúng, bây giờ tôi sẽ đi nói với tiền bối Tô Mộc.

Lý Hạo lạnh lùng nói, vung tay, mặt lạnh như tiền rời đi.

Hiệu trưởng Chung chớp mắt, Lý Hạo ngay thẳng quá, anh ta không bao giờ khoan nhượng những việc mà bản thân không vừa ý.

Tiếng động ở đây làm kinh động các giảng viên khác ở bên cạnh, mọi người đều ngăn cản Lý Hạo.

– Hiệu trưởng Lý, có việc gì mọi người cùng nhau nói chuyện, không nhất thiết phải phiền tiền bối Tô Mộc.

– Đúng, lần này tiền bối Tô Mộc bọn họ có thể đến, là vinh hạnh của Thiên Bắc, không nên vì một chuyện nhỏ như thế này mà đi tìm họ.

– Mọi người đều làm trong ngành giáo dục, không nhất thiết phải như vậy.

– Hiệu trưởng Chung, đừng ngồi đó nữa, còn không mau qua đây nói vài lời.

Vẻ mặt hiệu trưởng Chung buồn rầu, không phải là uống trà chiều thôi sao? Ông đã đắc tội với ai rồi.

Ôi!

Hiệu trưởng Chung thở dài.

– Hiệu trưởng Lý, nói thật! Hội thi tuyển lần này, có bốn triệu sáu trăm nghìn học sinh tham dự, tôi chỉ xem trọng ba em, còn lại tất cả đều là đồ bỏ đi.

Vừa dứt lời, tất cả các giảng viên ở đó đều ngạc nhiên, Chung Ly thật sự làm trong ngành giáo dục sao!?

Lại có thể mắng bốn triệu sáu trăm nghìn học sinh đều là đồ bỏ đi, đây là lời mà một tấm gương đối nhân xử thế như hiệu trưởng có thể nói ra sao!?

– Khốn nạn!

Lý Hạo tức giận hét lên.

– Lẽ nào trong mắt ông, các học sinh khác từ nhỏ đến lớn vất vả luyện võ, là đang lãng phí thời gian sao?

Hiệu trưởng Chung Ly lắc đầu, cứ tiếp tục tranh cãi với Lý Hạo như thế này, thời gian trà chiều của ông phải kết thúc rồi.

Nghĩ đến đây, hiệu trưởng Chung Ly bèn chỉ rõ tên ba học sinh là Vương Hạo, Hạ Vi Vi và Nhạc Huyên.

– Đây là ba học sinh mà tôi chọn, nếu sau khi xem xong chúng thể hiện, mọi người vẫn giữ quan điểm cho rằng: Các học sinh khác không phải là đồ bỏ đi, thì coi như tôi thua.

Hiệu trưởng Chung Ly nói xong, tiếp tục ung dung uống trà chiều.

Video vừa phát lên, trong phút chốc toàn bộ giảng viên xôn xao.

– Mọi người xem kìa, tiểu la lỵ này rất khỏe!

– Trong chốc lát có thể đập nát con người thành bột mịn, mà vẫn chưa dùng hết sức, làm thế nào mà một học sinh cấp ba lại có thể làm được điều này!?

– Đó chưa là gì cả, mọi người xem kìa, nữ sinh này tên là Nhạc Huyên, đó là Đàn Chân Khí, cái này không phải là kỹ năng chỉ Võ Tông mới có thể hiểu sao? Một Võ Sư như cô bé này sao có thể hiểu được?

– Có ai biết không!? Hai nữ sinh này quá lợi hại.

– Mọi người xem, đây là Vương Hạo khi còn niên thiếu, lại có thể điều khiển Cơ Giáp hình thú cấp ba.

– Thật lợi hại, học sinh cấp ba lại có thể điều khiển Cơ Giáp cấp ba, đây là một việc hiếm gặp trong Liên Bang Tinh Tế.

– Cậu ta không sử dụng Cơ Giáp giao đấu với bốn tên tù nhân. Cậu ta muốn chết sao!

– Đây là gì, Thiểm Điện Bộ Hồn Nhiên Thiên Thành sao!?

– Yêu nghiệt, yêu nghiệt có một không hai!

– Điên rồi, loại yêu nghiệt thiên bẩm này sao lại xuất hiện ở đây!

– Cậu ta mạnh hơn Vương Thiên Dật năm xưa, không được, tôi nhất định phải báo cho lãnh đạo.

Xem xong, tất cả giảng viên đều phấn khích, so với ba người này, tất cả các học sinh khác đều là đồ bỏ đi, căn bản không có một chút nào có thể sánh được.

Đặc biệt là Vương Hạo, cậu ta không phải là người, mà là yêu thú đội lốt người.

Hiệu trưởng Chung Ly nhấp một miếng trà, lạnh nhạt nói:

– Nếu như muốn báo cho lãnh đạo, tôi khuyên mọi người không nên phí công.

Nghe thấy câu nói này, tất cả hiệu trưởng, giảng viên ở đây mới phản ứng, ba học sinh này là do hiệu trưởng Chung Ly phát hiện.

Khụ khụ…

Lý Hạo ho lên một tiếng, che giấu sự ngượng ngùng của bản thân.

Nếu như anh có thể phát hiện ra ba học sinh có tài năng vượt trội này, có lẽ anh cũng giống hiệu trưởng Chung Ly.

Nói cho cùng, có ba học sinh này ở đây, dù không tuyển được học sinh nào nữa, anh cũng đồng ý.

– Hiệu trưởng Chung, việc vừa nãy cho tôi xin lỗi nhé.

Lý Hạo xin lỗi, sau đó nghiêm túc nói:

– Hiện tại ba học sinh này vẫn chỉ là tuyển thủ tham dự kỳ thi, mọi người đều có cơ hội cạnh tranh, không thể chỉ vì ông phát hiện trước, mà được tính là sinh viên của trường Đại học Thiên Bắc.

Vừa nói dứt lời, tất cả hiệu trưởng, giảng viên đều gật đầu tán thành.

– Câu này không tồi, bây giờ chúng ta hãy báo cho lãnh đạo, xem lãnh đạo nói như thế nào.

Mặc dù quyền lựa chọn cuối cùng nằm trong tay bọn trẻ, nhưng ngộ nhỡ muốn chọn Đại học Tây Hoa chúng tôi thì sao!?

– Cái gì mà Đại học Tây Hoa? Chúng là của Đại học Đông Diệu chúng tôi.

– Tất cả không cần phải tranh giành nữa, chỉ có Đại học Vũ Nam chúng tôi mới có thể cho chúng một sự giáo dục tốt nhất.

Hừ.

– Các người nghĩ đơn giản quá, bất kể là phải trả giá thế nào, thì ba học sinh này phải là của chúng tôi.

….

Hiệu trưởng Chung Ly trông thấy các hiệu trưởng, giảng viên tranh cãi mặt đỏ tía tai, bèn âm thầm mở ra bản ký kết giữa Tô Mộc với ba vị hiệu trưởng trường Đại học.

– Mọi người, thật ngại quá, hiệu trưởng của trường các vị đã khẳng định rõ ràng, sẽ từ bỏ quyền tranh đoạt đối với ba học sinh này, cho dù mọi người có tranh giành thì cũng vô ích.

Hiệu trưởng Chung Ly khẽ cười, đã có thể dự liệu được dáng vẻ vênh vênh tự đắc chút nữa của Tô Mộc trước mặt ba vị hiệu trưởng.

– Đây, đây là chữ ký của Hiệu trưởng Đại học Tây Hoa chúng tôi!?

Lý Hạo cảm thấy đầu óc choáng váng, tên hiệu trưởng vô dụng này, lại có thể tay không dâng tặng ba học sinh thiên tài như vậy cho người khác.

Lập tức, âm thanh bi thương vang vọng khắp Tháp chỉ huy, hô to rằng hiệu trưởng trường tôi mù mắt rồi, không hiểu tốt xấu là gì.

Truyện Chữ Hay