Vũ Trụ Cấp Sủng Ái

chương 16-1: tiểu shota hung tàn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Yue

Đương lúc Kỷ Nhiễm phát giác được siêu năng lực của mình sắp đột phá, cô quyết định đi đến rừng dị thực một lần nữa.

Kể từ lần cuối cùng cô đón Solan về, cô đã không rời thị trấn Gal gần hai tháng.

Một là lo lắng người đứng sau ra tay với Solan sẽ ở bên ngoài thị trấn Gal ôm cây đợi thỏ, rời khỏi trấn thị Gal sẽ không an toàn; thứ hai là cô muốn trồng thực vật hoàn toàn thiên nhiên để kiếm tiền, cũng luyện tập cách khống chế siêu năng lực, thời gian quá chặt chẽ; cuối cùng cũng là bởi vì siêu năng lực vẫn còn quá yếu, trước mắt chỉ có thể dằn xuống, huấn luyện từng bước từng bước.

Lão Burt từng nói, cô đừng lo lắng, dù sao cô vẫn còn trẻ, chỉ cần cô không rời khỏi thị trấn Gal, yếu hơn hiện tại cũng không thành vấn đề.

Bây giờ, cô phát giác được một bước đột phá siêu năng lực của mình, cô liền muốn đến khu rừng dị thực để huấn luyện, tốt nhất là cô nên đột phá trong một lần.

"Tỷ tỷ, ngươi muốn đi rừng dị thực sao? Ta cũng đi!" Solan nói không chút do dự.

Kỷ Nhiễm nhìn xuống bộ dạng nghiêm túc của hắn hỏi: "Nhóc không sợ sao?"

Không cần nói cũng biết rừng dị thực nguy hiểm ra sao, lúc trước hắn từng bị thương nặng còn bị ném vào đó, chẳng lẽ không có bóng ma tâm lý.

"Không sợ." Solan đặc biệt bình tĩnh, "Hơn nữa ta không yên tâm về tỷ."

Suy cho cùng, hắn không yên tâm để một mình cô tiến vào rừng dị thực, lỡ như gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?

Trong rừng dị thực không chỉ có những loài thực vật, động vật biến dị nguy hiểm, mà còn có cả đồng loại mang ý đồ xấu xa. Mặc dù Kỷ Nhiễm có thể nhặt hắn trong rừng dị thực vào lần đầu tiên cô tới khu rừng này, mọi thứ dường như rất suôn sẻ, không có chuyện gì xảy ra, đó là do cô may mắn không gặp phải những người khác đi vào rừng dị thực.

Trong một khu rừng nguy hiểm như rừng dị thực, những kẻ không đáng tin cậy nhất là đồng loại, một thân một mình ngược lại an toàn hơn.

Nghĩ đến đây, Solan trong mắt lóe lên tia sáng.

Việc hắn đến Thị trấn Gal chỉ là một sự tình cờ, nếu cô không đi qua lúc đó, hắn có thể chọn đi sâu vào rừng dị thực, tìm một nơi an toàn trong rừng để chữa lành vết thương, sống sót qua kỳ suy yếu nguy hiểm này.

Sau khi đến thị trấn Gal, hắn sớm nhận ra sự phi thường của thị trấn nhỏ này.

Đầu tiên, đây là một thị trấn nhỏ chứa vô số kẻ liều mạng, có vẻ bình lặng nhưng thực chất sóng ngầm mãnh liệt, độ nguy hiểm còn lớn hơn cả rừng dị thực, đồng loại đấu đá khó lòng phòng bị. Trong trấn nhỏ này không có người yếu, ngay cả một đứa trẻ nhìn yếu ớt, nói không chừng ngay cả một tên lính đánh thuê trải qua nhiều trận chiến cũng không phải là đối thủ.

Có thể nói, Kỷ Nhiễm là người cá biệt nhất ở thị trấn nhỏ này.

Tuy nhiên, sau khi hắn nghe tin cô là một nhân loại thuần chủng được lão Burt nhặt về từ bên ngoài, hắn cũng không ngạc nhiên khi cô có thể sống yên bình trong thị trấn nhỏ này, hoàn toàn là bởi vì lão Burt che chở. Sau khi lão Burt chết, người che chở cho cô trở thành bác sĩ Lăng. Dù bác sĩ Lăng không làm gì thì chỉ cần nhìn thấy y tới cửa làm khách vài lần cũng có thể biết được thái độ của y. Nếu dám tấn công Kỷ Nhiễm, cần cân nhắc một chút xem ngươi có thể chịu đựng được cơn giận dữ của bác sĩ Lăng hay không.

Thị trấn Gal nằm ở một nơi được bao quanh bởi các loài thực vật biến dị, địa vị của nó cũng vô cùng đặc thù, vì vậy, thị trấn có bộ quy tắc riêng, tất cả những người vào thị trấn đều phải tuân theo quy định của nó, pháp luật bên ngoài không có hiệu lực và cũng không thể áp dụng ở chỗ này.

Nó giống như một hòn đảo biệt lập trên Tự Do tinh, không bình thường như cái tên của nó.

Ở chỗ này, không có thuyết pháp đồng tình kẻ yếu, cũng không có bất kỳ cái phúc lợi gì, càng không có đứa trẻ yếu đuối, đứa trẻ yếu đuối đều được đưa đến những thành thị khác.

Chỉ cần là người có chút lý trí, đều sẽ không chọn đến thị trấn Gal.

Kỷ Nhiễm là một trường hợp ngoại lệ ở thị trấn Gal, nhưng trường hợp ngoại lệ này được lão Burt cùng bác sĩ Lăng che chở, tạm thời an toàn.

Kỷ Nhiễm cười nói: "Không có việc gì, lần trước ta ra ngoài cũng không gặp phải chuyện gì, với lại ta chỉ ở vùng ngoại vi của rừng dị thực, sẽ không đi sâu đâu."

Mặc dù cô đã lặp đi lặp lại đảm bảo, Solan vẫn khăng khăng muốn cùng cô đến rừng dị thực.

"Chuyện này làm sao có thể, nhóc vẫn còn là một đứa trẻ.."

Lời này như xương mắc trong cổ họng khi nói về Solan – người tùy tiện bẻ cong góc bàn kim loại.

Solan hồn nhiên đáng yêu nói: "Tỷ tỷ yên tâm, mặc dù ta là trẻ nhỏ, nhưng ta có sức mạnh rất lớn. Nếu tỷ tỷ gặp nguy hiểm, ta sẽ bảo vệ ngươi."

Kỷ Nhiễm: "..."

Kỷ Nhiễm do dự một lúc, nhưng cuối cùng cũng đành bất lực gật đầu đồng ý đưa hắn vào rừng dị thực cùng mình.

Đạt được đồng ý của cô, Solan vô cùng vui vẻ.

Hắn đá chân, từ trên ghế trượt xuống, nhảy xuống đất, nói với quản gia người máy đang đợi bên cạnh: "Tiểu A, sáng mai ta sẽ cùng tỷ tỷ đi rừng dị thực, ngươi có thể chuẩn bị đồ ăn thức uống để mang theo.."

Nghe hắn chỉ dẫn, Kỷ Nhiễm đột nhiên ảo tưởng rằng họ thực sự đang đi cắm trại.

Nhưng nhìn thấy bộ dạng nhiệt tình của hắn, Kỷ Nhiễm không đành cắt ngang.

Một nụ cười quyến rũ nở trên khuôn mặt điển trai của Tiểu A, miệng đầy đáp ứng.

Chờ Solan rời đi, Tiểu A quay lại phòng khách thì thấy Kỷ Nhiễm đang ngồi đó không biết đang nghĩ gì, nó bước tới đặt ly nước trái cây lên bàn.

"Chủ nhân, có tiểu chủ nhân đi theo ngươi vào rừng dị thực, ta rất yên tâm."

Kỷ Nhiễm kinh ngạc ngước nhìn nó.

Mặc dù Tiểu A là một người máy trí năng, có trí năng rất cao, nhưng do hệ thống trước đó chưa được nâng cấp nên khả năng biểu đạt của nó bị hạn chế, dù Kỷ Nhiễm coi nó là sự tồn tại quan trọng như gia đình của mình, cô cũng chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ bày tỏ quan điểm và ý kiến rất thẳng thắn như thế.

Như thể đột nhiên, từ một người đờ đẫn trở nên linh hoạt hẳn lên.

Tiểu A nói: "Tiểu chủ nhân là chủng tộc cao đẳng. Cho dù là trạng thái thú con, nhiều lính đánh thuê cũng không phải là đối thủ. Ta cảm thấy rất may mắn khi có hắn ở bên cạnh ngươi."

Kỷ Nhiễm ngơ ngác nhìn nó, trong lúc nhất thời nói không ra lời.

Tiểu A nói xong, đưa tay nhẹ nhàng sờ lên tóc cô, rồi nhanh chóng thu lại, nở một nụ cười dịu dàng, tiếp tục chuẩn bị đồ ăn cho ngày mai.

Quả thực là rất may mắn, bởi vì các chủng tộc cao đẳng đứng đầu chuỗi thức ăn ở Tinh Tế, luôn kiêu ngạo và lãnh đạm, có rất ít tồn tại khiến họ muốn bảo vệ.

(Continue)

Truyện Chữ Hay