Editor: Yue.
"Tàng Lam, có chuyện gì vậy?"
Thấy Tàng Lam đột ngột dừng lại, đám người Hỏa Viêm cũng dừng lại theo, nhìn về phía Phó quan của mình dò hỏi, không biết y phát hiện cái gì, khiến y đột nhiên dừng bước như vậy.
Tàng Lam nhìn đám đông ngày càng tăng vọt phía sau, trầm ngâm nói: "Ta vừa nhìn thấy một đứa trẻ rất đẹp.."
"Ý ngươi muốn nói, đứa trẻ đó rất có thể là lão đại á?" Hỏa Viêm tóc đỏ phản ứng cực nhanh, ngạc nhiên nói, "Chẳng lẽ lần này lão đại biến thành một đứa trẻ.. Đúng rồi, thú con kỳ thật cũng là một loại manh vật, vô cùng phù hợp với hình dạng mà lão đại sẽ biến hóa vào kỳ suy yếu của hắn."
"Hỏa Viêm nói đúng, nếu lão đại của chúng ta biến thành manh vật, có thể chọn chủ nhân nào trong Tinh hệ cũng được, nào có chuyện giống manh vật khác."
"Các ngươi nói, lần này lão đại biến thành thú con, có khi nào bị người không biết chuyện nhặt về làm con nuôi hay không?"
"Có khả năng này.."
Tàng Lam thấy y chỉ đề cập đến một từ, nhóm người này liền có thể bổ não ra một trận, quả thực không biết nói cái gì cho phải.
Y đỡ đỡ mắt kính thông minh, lạnh lùng nhắc nhở họ: "Không nhất định là Trưởng quan."
"Nhất định là đúng." Hỏa Viêm vô cùng khẳng định nói, "Với siêu năng lực "Nhận thức" của ngươi, chỉ cần lão đại xuất hiện, ngươi nhất định có thể phát hiện, không sai được."
Ngay cả trong Tinh Võng, siêu năng lực "Nhận thức" cũng không bị ảnh hưởng.
"Đúng thế, Tàng Lam ngươi không cần khiêm tốn." Đồng bạn ở bên cạnh phụ họa nói.
Đây là vấn đề khiêm tốn hay sao? (Truyện được đăng tại dembuon.vn và themoonyue. Wordpress.com. Xem trang chính chủ để ủng hộ tinh thần cho Editor. Thanks)
Tàng Lam cảm thấy Trưởng quan không ở đây, đám người này giống như ngựa hoang bị bệnh trĩ, không thể quay đầu lại, một mình y thật sự không thể khống chế được đám dã thú này.
Y hít một hơi thật sâu, nói ra: "Mặc kệ vừa rồi có phải Trưởng quan hay không, gạt nó sang một bên ngay! Bây giờ, chúng ta nên đến khu trước! Các ngươi đều cảnh giác chút cho ta, đừng thu hút sự chú ý của người khác, để lạc mất mục tiêu."
Mấy người đang hi hi ha ha lập tức trở nên nghiêm túc.
"Báo cáo Phó quan, chúng tôi sẵn sàng đến khu bất cứ lúc nào."
Tàng Lam ừ một tiếng, bình tĩnh đưa họ ra khỏi quảng trường trung tâm đến khu ở Tinh Võng, trong lòng hơi hơi thất thần.
Nếu đứa nhỏ khiến y nhận thức vừa rồi thực sự là Trưởng quan, vậy thiếu nữ bên người hắn là ai? Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Trưởng quan gần gũi với một nhân loại như thế, chẳng lẽ kỳ suy yếu lần này của Trưởng quan, không quay về là do tìm vợ cho bản thân?
Tinh Võng được chia thành ba mươi hai khu vực.
Trong đó mười tám khu đầu tiên là những khu vực chung, giải trí, học tập, thi đấu, làm việc đều nằm trong mười tám khu vực này.
Khu mười chín về sau là khu vực nguy hiểm, nghe nói hầu hết các khu vực sau khu vực thứ mười chín mô phỏng một số nơi nguy hiểm trong Tinh Tế, thậm chí một số tình huống trong tinh vực cũng không xác định.
(Yue: Khu vực trong Tinh Võng)
Theo tin tức, Tinh Võng có chức năng thăm dò thám hiểm, khi cần thiết Tinh Võng có thể sử dụng thiết bị đặc biệt để đưa tinh thần lực của người nào đó vào những vùng nguy hiểm này, nếu tinh thần thể (linh hồn ) của người đó chết ở những vùng nguy hiểm này thì thể xác cũng chết theo.
Nói chung, nếu quyết định đến khu vực nguy hiểm sau khu , người đó sẽ ký kết hiệp ước sinh tử trước, người bình thường không có thực lực thật sự không dám tới đó, còn người không đủ điều kiện thì không được phép tham gia.
Nhưng đối với những chủng tộc cường đại như chủng tộc cao đẳng mà nói, những nơi sau khu mười chín giống như vườn sau của họ, nơi họ có thể săn bắn, giết chóc, khai thác, tìm quặng, thám hiểm.. Có thể nói, nguy hiểm và cơ hội cùng tồn tại.
Kỷ Nhiễm một lần nữa bội phục sát đất công nghệ của Tinh Tế.
Quảng trường trung tâm là một khu vực công cộng, nói chung, người bình thường bước vào Tinh Võng sẽ xuất hiện ở đây đầu tiên, được coi như khu bảo hộ tân thủ.
Sau khi rời khỏi quảng trường trung tâm, có thể chọn đi đến các khu vực khác của Tinh Võng.
Lúc này bọn họ đang ở khu phố thương mại sầm uất của khu thứ mười, hai bên đường là dãy cửa hàng rực rỡ muôn màu, đủ loại hàng hóa làm người nhìn hoa cả mắt, từ xa liền có thể ngửi thấy một mùi đồ ăn, trộn lẫn lại với nhau, đặc biệt bá đạo.
Kỷ Nhiễm nhìn không xuể, phát hiện ra nhiều loại thức ăn kỳ dị trông giống như dùng nguyên liệu mờ ám, khiến người ta không dám nếm thử.
Cuối cùng, cô đã tìm thấy một loại thực phẩm mình quen thuộc - Bánh donut.
Kỷ Nhiễm mua hai chiếc bánh donut, tự mình ăn một chiếc, nhét chiếc còn lại cho Solan.
Donut khi ăn vào miệng, đầu tiên liền bị choáng ngợp bởi hương vị ngọt ngào, tinh tế, tạo cho người ăn ảo giác như đang thực sự ăn thức ăn, nhưng không hề có cảm giác gì trong dạ dày, vừa thỏa mãn cảm giác thèm ăn lại không chiếm chỗ trong dạ dày, kkhông lo bị béo, chuyện này thật tốt.
Kỷ Nhiễm lại thở dài, "Tinh Võng thực sự tuyệt vời! Ai đã phát minh ra nó vậy?"
"Là một chủng tộc tên Asley." Solan từ từ cắn chiếc bánh donut, ăn một cách chậm rãi và tao nhã đến lạ.
(Continue)