Đỉnh đầu Đồng Cảnh đạo nhân vừa xuất hiện thiên sư thần lục, sắc mặt Long Mẫu nhất thời chợt biến đổi: “Mau mau liên thủ, đánh chết tiểu tử khốn kiếp này!”
Khổ Trúc sơn chủ, sắc mặt Thương Tâm đo nhân chợt trở nên cực kỳ nghiêm túc. Khổ Trúc sơn chủ càng ngưng thần tụ khí, đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, lặng lẽ thúc dục pháp lực, hiển nhiên muốn làm ra một đòn sấm sét.
Mà khóe miệng Thương Tâm đo nhân càng trễ xuống, hai hàng nước mắt ‘Soạt’ một cái từ trong hốc mắt hắn phun ra. Nhưng cũng kỳ quái, con mắt hắn long lanh trong suốt như bảo châu, nước mắt ở không trung va chạm nhau, thế mà lại có vô số tiếng khóc hoặc là thê thảm, hoặc là bi phẫn, hoặc là réo rắt thảm thiết, hoặc là u oán từ trong nước mắt truyền ra.
Trong lúc nhất thời mặt ngoài hỗn độn khí do mặt ngoài Bàn Cổ Chung phun ra nổi lên vô số gợn sóng, từng làn sóng gian nan xuyên thấu qua các tầng hỗn độn khí, mắt thấy đã sắp rơi ở trên người Cơ Hạo.
May mắn trừ Bàn Cổ Chung, Cơ Hạo còn thúc dục Thái Ất Nguyên Từ Lệnh, kỳ bảo này uy lực quả nhiên to lớn đến cực điểm, trong hư không xung quanh nháy mắt tràn ngập nguyên từ lực tràng, hoàn toàn không có quy luật đáng nói, các luồng nguyên từ lực điên cuồng dâng trào gào thét nhảy nhót, xoay tròn, khiến Bàn Cổ Chung chấn vỡ hư không biến thành hỗn độn trở nên càng thêm hỗn loạn không chịu nổi.
Tiếng la khóc của Thương Tâm đo nhân bị nguyên từ lực giam cầm, lại bị Bàn Cổ Chung suy yếu, dù là hắn dùng toàn lực, cũng chỉ có sóng âm thanh mơ hồ có thể truyền tới trong tai Cơ Hạo và Nha Công, sát thương tạo thành đối với bọn họ ngược lại không bằng vừa rồi.
Thái Ất Nguyên Từ Lệnh và Bàn Cổ Chung hai kiện chí bảo liên thủ, phát huy ra lực phòng ngự có thể xưng là hoàn mỹ.
Bàn Cổ Chung phòng ngự là tuyệt đối cứng đối cứng, đi con đường lấy lực chứng đạo, lực phá vạn pháp của Bàn Cổ thánh nhân, bất cứ công kích nào cũng là cứng đối cứng, cho nên yêu cầu cực cao đối với pháp lực của Cơ Hạo.
Thái Ất Nguyên Từ Lệnh lại là lấy nguyên từ lực tràng vô hình vô tích, âm nhu dẻo dai làm chủ, giống như ở trên phòng ngự của Bàn Cổ Chung tăng thêm những tầng mười phần co dãn, vừa lúc tiến hành bổ sung hoàn mỹ đối với hình thức phòng ngự cứng đối cứng của Bàn Cổ Chung.
Hai kiện chí bảo trộn lẫn cùng một chỗ, Cơ Hạo thúc dục pháp lực như nhau, hiệu quả phòng ngự tạo thành so với một mình Bàn Cổ Chung mạnh hơn gấp ba!
Càng đặc sắc hơn nữa là, nguyên từ lực tràng vô hình vô tích lại tràn ngập hư không, bất cứ tồn tại hữu hình vô hình nào cũng bị tiên thiên nguyên từ chi lực giam cầm. Long Mẫu tốc độ mau lẹ tuyệt luân, làm Cơ Hạo cũng không thấy rõ động tác giống như hành tẩu ở trong nhựa cao su dinh dính, động tác của nàng chợt chậm đi không chỉ gấp trăm lần.
Cơ Hạo rõ ràng thấy được mỗi một động tác của Long Mẫu, nhìn thấy thân thể nàng thong thả xuyên qua hư không, phía sau kéo theo từng cái tàn ảnh rõ ràng. Cho nên Cơ Hạo ở trong nháy mắt, thời gian rất đầy đủ chấn động Bàn Cổ Kiếm, lấy bí pháp trong Vũ Dư kiếm quyết đánh ra một đạo tuyệt sát kiếm khí.
Kiếm khí đen sì gào thét xuyên qua hỗn độn khí Bàn Cổ Chung phun ra, nguyên từ lực tràng vô hình vô tích không chỉ chưa tạo thành bất cứ trở ngại nào đối với kiếm khí, ngược lại là kiếm khí xuyên qua mỗi một luồng nguyên từ lực, những nguyên từ lực này giống như lò xo ở phía sau kiếm khí đẩy mạnh một phát.
Thời điểm Cơ Hạo đánh ra kiếm khí, chính hắn còn có thể thấy rõ quỹ tích kiếm khí, nhưng trải qua nguyên từ lực tràng gia tốc thời gian cực ngắn, liền như Long Mẫu dưới trạng thái bình thường, Cơ Hạo đã không thấy rõ quỹ tích kiếm khí của mình nữa.
‘Roẹt!’ một tiếng vang lớn, Cơ Hạo vốn tính toán tiên lượng trước, dựa theo tốc độ của Long Mẫu, đạo kiếm khí này vừa lúc có thể đánh ở trên hông Long Mẫu. Nhưng trải qua nguyên từ lực tràng gia tốc, thân thể Long Mẫu còn chưa dời đến điểm Cơ Hạo tính toán sẵn kia, kiếm khí gia tốc vô số lần đã gào thét xé rách mà qua.
Kiếm khí nguy hiểm vô cùng xẹt qua bụng Long Mẫu, váy cung đình hoa mỹ hai màu đỏ vàng làm chủ trên người nàng ở trong tiếng vỡ vụn chói tai nổ thành vô số mảnh, trên cái bụng dày đặc vảy rồng dày nặng của nàng, từng miếng vảy rồng hình tam giác bị xé ra một vết thương nhỏ bé, mắt thấy một chút máu rồng sền sệt màu tím không ngừng trào ra.
Nếu không phải nguyên từ lực tràng độ tăng tốc vượt qua Cơ Hạo dự toán, hông lưng Long Mẫu thật sự bị một đạo kiếm khí này đánh trúng, một chiêu này đủ để đánh thủng lân giáp của nàng, đánh vào lục phủ ngũ tạng của nàng khiến nàng bị thương nặng.
Long Mẫu kinh hãi, Khổ Trúc sơn chủ kinh hãi, tiếng la khóc của Thương Tâm đo nhân cũng im bặt mà dừng, thân thể mập mạp không chịu khống chế chấn động một lần.
“Đây là, hương vị khai thiên đại phủ của lão già Bàn Cổ kia!” Khuôn mặt Long Mẫu vặn vẹo co rúm, trợn mắt nhìn chằm chằm Cơ Hạo thét dài khàn cả giọng: “Năm đó lão mẫu bị một rìu của hắn làm trọng thương, chính là hương vị này, chính là tư vị này!”
Cơ Hạo mỉm cười, hướng Long Mẫu chắp tay nói: “Tiền bối gặp lại giấc mộng cũ, thật đáng mừng!”
Long Mẫu tức giận đến mức da mặt biến thành màu đen, nàng thét dài khàn cả giọng, như liều mạng hướng Cơ Hạo lao tới, đôi bàn tay cấp tốc vung lên, từng tia sáng vàng nhỏ bé không ngừng hướng Cơ Hạo đánh xuống. Nhưng nguyên từ lực tràng làm tốc độ của nàng chợt giảm đi gấp trăm lần, điên cuồng oanh tạc vốn tạo thành áp chế thật lớn đối với Bàn Cổ Chung, giờ phút này chỉ có thể khiến Bàn Cổ Chung phát ra từng tiếng kêu khẽ.
Cơ Hạo nhất thời tự tin, hắn nhìn Khổ Trúc sơn chủ cười ha ha hỏi: “Khổ Trúc tiền bối, ngươi thật không sợ gia sư đào toàn bộ gốc trúc của ngươi?”
Đạo tâm Khổ Trúc sơn chủ đang ngưng thần tụ khí chợt rung động, pháp lực hùng hồn đã ngưng tụ ở trên thanh trúc trượng vuông vắn chợt tán đi non nửa, thần thông bí thuật đã chuẩn bị thỏa đáng đột nhiên cắn trả, chấn động trái tim Khổ Trúc sơn chủ cũng run rẩy, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Đồng Cảnh đạo nhân ở trong ngọc bích cất tiếng cười to, hắn kéo dài tiếng cười nói: “Đại đế, lần trước bần đạo nói là đúng, hồ lô nặng nề dị thường, là hoạt hồ lô, đại đế chỉ việc lấy ra thần dịch ăn vào, lực lượng hoạt hồ lô ôn hòa tẩm bổ nhất, sau khi ăn vào tuyệt đối không có bất cứ hậu hoạn nào.”
Hít một hơi thật sâu, Đồng Cảnh đạo nhìn chằm chằm Long Mẫu không dời mắt cười lạnh nói: “Xin đại đế lấy thiên đế ấn tỳ chấn động một miếng phong cáo trong thân Phong Đạo sơn... Miếng phong cáo đó là nguồn gốc thiên địa linh khí của Phong Đạo sơn, cũng là nguồn lực lượng của phong đạo ngọc bích này. Chỉ cần đại đế thu phong cáo này, bần đạo lập tức có thể đi ra... Lão long bà tử kia, giao cho bần đạo đối phó là được.”
“Phong cáo?” Cơ Hạo khẽ nhíu mày, thần thức nhanh chóng xông vào sâu trong thân núi của Phong Đạo sơn, đụng chạm vào quầng sáng giống như trái tim nhảy lên, tự thu nạp Hồng Mông khí, không ngừng phun ra thiên địa linh khí kia.
Không sai, đây là một cái phong cáo, hơn nữa là thượng cổ thiên đình Thanh Đế, Bạch Đế, Hắc Đế ba đại thiên đế liên thủ chế tác phong cáo!
Đồng Cảnh đạo nhân đây là làm gì, mới khiến ba vị thiên đế liên thủ năm vị đại năng đem hắn phong ấn ở nơi này?
Chẳng qua, đã đáp ứng hắn, Cơ Hạo cũng lười đổi ý... Nhất là phong cáo này đã là ba vị thiên đế làm ra, Cơ Hạo lấy ra thiên đế ấn tỳ của bản thân, tùy tay ném về phía trong lòng đất, thiên đế ấn tỳ nhanh chóng xuyên qua thân núi Phong Đạo sơn, nặng nề rơi ở trên quầng sáng kia.
“Gỡ bỏ!” Cơ Hạo khẽ quát một tiếng, quầng sáng cung cấp thiên địa linh khí cuồn cuộn không ngừng cho Phong Đạo sơn ầm ầm tản ra, hóa thành một mảng thiên địa linh khí nồng đậm vô cùng gào thét hướng bên ngoài thân núi phóng ra.
Thân thể Đồng Cảnh đạo nhân trong ngọc bích nhoáng lên một cái, hai tay kết ấn nhanh chóng vỗ hướng ra phía ngoài, tiếng vỡ vụn ‘Răng rắc’ không dứt bên tai, trên ngọc bích nhất thời nứt ra vô số vết rạn nhỏ bé.
Cơ Hạo lập tức lấy ra hoạt hồ lô, rút nắp hồ lô không chút do dự đổ vào trong miệng.
Một dòng thần dịch trong vắt như nước, tản mát ra hương thơm và ấm áp thoang thoảng mang theo thần quang bảy màu, nhanh chóng nhập vào trong miệng Cơ Hạo.