Thời điểm Cơ Hạo đánh giá Long Mẫu, Đế Úc cũng ở trong một tòa hành cung, thông qua một tấm vu kính nhìn trộm Long Mẫu.
“Thật sự là vưu vật!” Trong mắt Đế Úc thiêu đốt ngọn lửa mãnh liệt, thất tình lục dục tràn ngập linh hồn hắn, mỗi một tế bào toàn thân hắn đều bị các loại cảm xúc mặt trái xâm nhiễm, nếu không phải có thân thể ước thúc, hắn quả thực có thể hóa thân làm Vực Ngoại Thiên Ma!
Hắn thậm chí trước mặt đám đông thủ lĩnh bộ tộc, đại thần nhân tộc, tùy ý bình đầu luận chân đối với Long Mẫu.
Trong đại điện hành cung, trong mắt đám đông cao tầng nhân tộc bị Đế Úc triệu tập cũng lóe ra tinh quang, cảm xúc mặt trái tràn ngập tâm linh bọn họ. Bọn họ tùy tùng Đế Úc thời gian càng lâu, bọn họ lại càng đắm chìm ở trong các loại cạm bẫy tình - dục khó có thể tự kềm chế.
Cho nên, bọn họ ùn ùn phụ họa ý kiến của Đế Úc, không kiêng nể gì hướng phía Long Mẫu trong vu kính buông thả bình luận, các loại ô ngôn uế ngữ khó nghe ùn ùn. Những người này nào còn giống lãnh tụ nhân tộc, rõ ràng ngay cả lưu manh cũng không bằng.
Khác với đám người Phệ Tâm hình thể cường tráng, cao tới mười mấy trượng, chiều cao của Long Mẫu chỉ khoảng một trượng hai thước, làn da trắng nhẵn nhụi, khuôn mặt đoan trang xinh đẹp, một luồng quý khí bức người phả vào mặt, nghiễm nhiên là một vị quý phụ nhân đỉnh cấp.
Nàng mặc một chiếc váy cung đình hai màu đỏ vàng làm chủ, trên thân lại mặc giáp trụ dày nặng màu vàng mà tạo hình tinh xảo đẹp đẽ, đầu đội một chiếc vương miện cao ba thước, toàn thân đều tản mát ra khí tức cao cao tại thượng, lạnh thấu xương không thể xâm phạm.
Trừ khí tức hồng hoang thú tính nồng đậm trên người, Long Mẫu thoạt nhìn đúng là một vị nữ tử nhân tộc, trên người cũng không có bất cứ đặc thù nào của long tộc. Cao quý mà xinh đẹp, quanh thân như tản mát ra một tầng ánh lửa sáng ngời, Long Mẫu đứng ở trên một đám mây màu vàng, giống như một ngọn núi lớn dựng ở nơi đó, áp lực nặng trịch như thực chất đè ở trên thân toàn bộ mọi người, khiến người ta không sao nhìn thẳng, làm người ta chỉ muốn hướng nàng quỳ bái.
“Long Mẫu?” Cơ Hạo cảm nhận được khí tức trên người Long Mẫu tương tự với Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân, hắn theo bản năng hỏi một tiếng.
Long Mẫu nheo mắt, trong con mắt thâm thúy hai luồng thần quang màu u lam chợt lóe qua, đôi môi hồng nhuận khẽ nhếch lên, nàng chậm rãi, lười biếng cười lạnh một tiếng: “Thiên đình thật sự là thế hệ sau không bằng thế hệ trước... Năm đó thiên đế đời thứ nhất, chân chính là ngôn xuất pháp tùy, một thân thần lực đủ để trấn áp chu thiên vạn tộc. Hiện tại sao lại đổi thành một thằng ranh nhân tộc?”
Chậm rãi vươn tay phải, năm cái móng tay màu vàng thon dài mà bén nhọn khẽ va chạm, phát ra tiếng vang thanh thúy ‘leng keng’, tung tóe ra mảng lớn lôi quang đốm lửa. Long Mẫu đột nhiên nhếch miệng cười, lộ ra hai hàm răng nhỏ bé hàn khí âm u: “Tiểu gia hỏa, đặt ở thời hồng hoang, tiểu gia hỏa như ngươi, tốt nhất dùng tương anh đào bào chế sau đó làm điểm tâm.”
Sắc mặt Cơ Hạo âm trầm, nghe Long Mẫu nói như vậy, bà ta năm đó là từng ăn thịt người?
“A mỗ... Cơ Hạo chính là thiên đế của thiên đình, người...” Phía sau Cơ Hạo, Tù Ngưu quỳ gối trên đám mây ngẩng đầu lên, hướng Long Mẫu quát to một tiếng.
Lời chưa thể nói xong, thân thể Long Mẫu đột nhiên nhoáng lên một cái. Cơ Hạo kinh hãi phát hiện hắn thế mà lại chưa thể thấy rõ động tác của Long Mẫu, hắn chỉ là theo bản năng xoay người, chỉ thấy Long Mẫu đã đến trước mặt Tù Ngưu, loáng cái bóp chặt cổ Tù Ngưu đem hắn nhấc lên. Tù Ngưu cao khoảng mười trượng, đầu hắn đã lớn bằng thân thể Long Mẫu, nhưng hắn ở dưới tay Long Mẫu lại không chút sức phản kháng.
‘Bốp bốp bốp’, một chuỗi tiếng tát vang lên dày đặc, tay phải Long Mẫu tạo ra nhiều tầng tàn ảnh, trong nháy mắt ở trên mặt Tù Ngưu điên cuồng tát mấy ngàn lần, đánh tới mức khiến vảy rồng màu xanh trên khuôn mặt Tù Ngưu vỡ vụn từng tấc một, vô số vảy rồng bị rút tận gốc từ trong da thịt, mang theo mảng lớn máu tươi bắn tung tóe.
Trong tiếng xé rách ‘Xẹt lạp’, hai khối thịt trên mặt Tù Ngưu bị Long Mẫu mạnh mẽ tát nát, cả khối thịt nát lớn bật ra, lộ ra xương cốt trên mặt Tù Ngưu. Tiếng vỡ vụn ‘Rắc rắc’ không dứt, Long Mẫu tát vào trên xương gò má Tù Ngưu, từng miếng xương đầu vỡ vụn, răng trong mồm Tù Ngưu bị đánh rụng tận gốc.
Xương vỡ, răng vỡ giống như vô số thủy tinh vỡ bắn tung tóe khắp nơi, trong chớp mắt ngắn ngủn, non nửa cái cằm của Tù Ngưu bị vả nát.
Long Mẫu khẽ cười, nàng ngừng tay, trên năm ngón tay đã dính đầy máu tươi của Tù Ngưu. Nàng giơ tay, vươn đầu lưỡi chậm rãi đem huyết tương trên ngón tay liếm sạch từng chút một, lúc này mới cười khanh khách nhìn Tù Ngưu hỏi: “Thằng nhãi con, từ bao giờ có gan nói ta không đúng rồi? Hi, sớm biết tính tình các ngươi giống lão bất tử kia, lúc các ngươi vừa chào đời, nên ăn các ngươi bồi bổ nguyên khí!”
Cơ Hạo hít ngược một ngụm khí lạnh. Hổ dữ còn không ăn thịt con, Long Mẫu này xuống tay hung tàn như thế, Tù Ngưu bị đánh cho ngắc ngoải, đánh cho không thành hình người... Bà ta sao lại hung hãn như thế? Hơn nữa nghe bà ta nói, bà ta lại còn nảy lòng tham cắn nuốt Tù Ngưu, đây là cách nghĩ người làm mẹ nên có sao?
Mặc kệ Long Mẫu này lai lịch thế nào, chỉ hướng về hành vi cùng lời nói vừa rồi của bà ta, là biết bà ta rốt cuộc là một quái thai hung hãn cỡ nào, bà ta bị tổ long phong ấn nhốt, cái này cũng là chuyện đương nhiên!
Tù Ngưu bị đánh cho ngây ngốc, hắn gian nan lắc lắc đầu, khóe miệng không ngừng có nước dãi trộn lẫn máu phun ra.
Ngao Bạch ở bên lăn lông lốc đứng dậy, hắn rút ra bội kiếm chỉ về phía Long Mẫu, lớn tiếng quát: “Buông đại ca ra! Ngươi muốn làm gì? Năm đó chính là ngươi làm nhị ca, tam ca bọn họ bị thương nặng, do đó mới bị a cha trấn áp nhốt lại, ngươi điên đủ chưa?”
Long Mẫu mỉm cười, trong nụ cười hiển lộ hết sự ung dung cao quý. Nàng tùy tay vứt Tù Ngưu, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Ngao Bạch.
“Ồ, nhãi con Bí Hý, nhiều năm như vậy không gặp, dũng khí của ngươi tăng lên rồi à? Dám hướng ta rút kiếm? Ai cho ngươi cái gan đó? Ừm?” Trong khóe mắt Cơ Hạo đột nhiên hiện lên một tia sáng màu vàng, thân thể Long Mẫu nhoáng lên một cái đã tới trước mặt Ngao Bạch, ‘Oành’ một chưởng vỗ vào trên ngực Ngao Bạch.
Miện phục thiên đế của Ngao Bạch ầm ầm nổ tung, vảy rồng thật dày trên ngực phá tan thành mảnh nhỏ, bàn tay Long Mẫu phá vỡ cơ bắp trên ngực hắn, một chưởng phá vỡ xương ngực của hắn, năm ngón tay như đao cắt vào ngực Ngao Bạch, từ sau lưng hắn thò ra.
‘Rắc’ một tiếng, năm ngón tay Long Mẫu mở ra, một khúc xương cột sống màu đen từ lòng bàn tay nàng trượt xuống. Một đòn này của nàng, đã đánh gãy xương sống Ngao Bạch!
Thân thể Ngao Bạch kịch liệt run rẩy, hắn hộc từng ngụm từng ngụm máu, tay phải giơ cao cao bội kiếm, lại như thế nào cũng không thể vung xuống. Đau đớn khiến linh hồn hắn thiếu chút nữa sụp đổ, Ngao Bạch hàm hồ ‘Ô ô’ gào lớn, cũng không biết hắn đang nói cái gì.
Cơ Hạo thét dài một tiếng, giơ lên Bàn Cổ Kiếm hướng sau lưng Long Mẫu đâm tới.
“Long Mẫu, xuống tay quá độc ác rồi nhỉ? Bọn họ như thế nào cũng là con của ngươi!”
Kiếm quang như điện, nháy mắt đến phía sau Long Mẫu, nhưng Long Mẫu cười một tiếng quái dị, thân thể nhoáng lên một cái chợt từ trước Bàn Cổ Kiếm biến mất. Trong nháy mắt tiếp theo, phía sau Cơ Hạo một luồng khí lạnh ập tới, Long Mẫu thế mà đã đến phía sau hắn!
Cơ Hạo hoàn toàn không kịp xoay người lại, hắn chỉ có thể hét to một tiếng, toàn lực thúc giục Bàn Cổ Chung.
Một tiếng chuông ngân lao vút lên trời, từng đạo hỗn độn khí tức bảo vệ toàn thân, trong nháy mắt tiếp theo bàn tay Long Mẫu đánh lên trên hỗn độn khí tức, liên tục đục thủng ba ngàn tầng hỗn độn khí.
Một lực lượng khổng lồ ập tới, Cơ Hạo không đứng vững, lảo đảo bay về phía trước thật xa.