Cơ Hạo nhìn mấy đạo nhân, đột nhiên nở nụ cười.
Tiễn phân thân của hắn lên đường? Tuy phân thân của hắn chỉ là mượn dùng một cành cây của Phù Tang mộc diễn hóa phân thân, thực lực rất thấp kém, nhưng có Bàn Cổ Chung bảo hộ, mấy đạo nhân này tất nhiên có vài món linh bảo không tệ, có mấy chiêu pháp thuật kỳ dị, bọn họ muốn đánh chết khối phân thân này của Cơ Hạo, sao có khả năng?
“Ta có thể nói, các ngươi không biết tự lượng sức mình không?” Cơ Hạo khẽ cười, hướng một cái lọng cực lớn màu lam kia phía sau mấy đạo nhân chỉ chỉ: “Hoặc là, là cái lọng kia mang tới lòng tin cho các ngươi?”
Bàn Cổ Chung phát ra một tiếng nổ vang, trong hư không từng luồng hỗn độn khí lặng yên chảy ra, tự bám vào ở trên phi kiếm của Kim Ô đạo binh. Những luồng hỗn độn khí đó giống như dung môi đỉnh cấp nhất, hoàn mỹ dung hợp thái dương chân hỏa và hồng hoang tinh thần tinh lực khắp trời, toàn bộ lực lượng dung hợp thành một loại lực lượng hủy diệt đáng sợ không đâu không phá, làm phi kiếm vốn màu vàng chợt biến thành màu đen thâm trầm.
Vô số Kim Ô đạo binh rít lên ‘Quạ quạ’, bọn họ cảm nhận được phi kiếm của mình xảy ra biến hóa kỳ dị.
Từng mảng kiếm quang màu đen như nhụy hoa anh túc nở rộ, mang theo hàm ý hủy diệt không đâu không phá từ bầu trời hạ xuống. Cái lọng màu lam vốn đã ở trong Thuần Dương Tuyệt Diệt Kiếm Trận không chịu nổi gánh nặng, bản thể cái lọng cũng đang khẽ run rẩy, chợt bị Bàn Cổ Chung thêm vào một luồng lực lượng đáng sợ hủy diệt tất cả như vậy, sương mù màu lam đầy trời chợt bị quét sạch.
Mảng lớn mưa kiếm màu đen hạ xuống, cái lọng màu lam phát ra tiếng vang thanh thúy ‘Phành phành’, bị mưa kiếm nổ ra vô số lỗ thủng to nhỏ.
Trong đạo nhân vừa mới đứng ở trước mặt Cơ Hạo, to mồm muốn đánh giết phân thân của Cơ Hạo, thân thể một đạo nhân râu bạc trắng nhoáng lên một cái, đột nhiên phun một ngụm máu ra thật xa, khí tức trên người hắn chợt ảm đạm xuống, pháp lực dao động vốn mênh mông như biển chợt co lại thành một dòng sông bé nhỏ không đáng kể.
Cơ Hạo tùy tay chỉ, ánh sao đầy trời ngưng tụ, hóa thành một luồng ánh sáng sặc sỡ nhỏ bé hung hăng va chạm ở trên một điểm lam quang lấp lánh chính giữa cái lọng. Lấy Khai Thiên Nhất Kích khống chế ánh sao công kích, Cơ Hạo tinh chuẩn tìm được một điểm yếu ớt nhất của cái lọng này, trực tiếp công kích đến bản thể khí linh của nó.
‘Bốp’ một tiếng thanh thúy, cái lọng màu lam to lớn ầm ầm nổ tung, hóa thành vô số điểm u quang màu lam phiêu tán. Thân thể đạo nhân râu bạc trắng nhoáng lên một cái, lại phun ra một ngụm huyết tương lớn, thân thể không chịu khống chế hướng mặt đất rơi xuống, may mắn một đạo nhân bên cạnh hắn tóm chặt bờ vai của hắn, đem hắn xách ở trong tay.
“Thằng ranh Cơ Hạo!” Mấy đạo nhân hổn hển chỉ vào Cơ Hạo quát lớn, ngay cả lời trường hợp cơ bản nhất ‘Cơ Hạo đại đế’ cái xưng hô này cũng không để ý tới. Bọn hắn bực tức rít gào, trong đó đạo nhân cầm đầu đột nhiên rút ra ba đạo linh phù huyền quang mơ hồ, rung tay hướng Cơ Hạo đánh tới.
Ba đạo linh phù chỉ to bằng bàn tay, cũng nhìn không ra là chất liệu gì làm thành, trước khi ra tay trên linh phù còn có huyền quang ẩn hiện, sau khi ra tay ba đạo linh phù biến thành hào quang u ám, giống như ba miếng da thuộc cực kỳ cổ xưa cấp tốc xé gió đánh tới.
Cơ Hạo nhíu nhíu mày, chỉ tay Bàn Cổ Chung, từng đạo hỗn độn khí cuộn xuống, ở bên người hắn hóa thành một khối không khí cực lớn đường kính trăm trượng. Hỗn độn khí dâng trào không ngớt quấn quanh xoay tròn, hóa thành xoáy khí hỗn độn cực kỳ phức tạp ở bên người hắn. Việc khiến Cơ Hạo kinh hãi đã xảy ra, ba linh phù đạo không chút hào quang lại dễ dàng xuyên thấu hỗn độn khí Bàn Cổ Chung phóng ra, nặng nề rơi ở trên Bàn Cổ Chung.
Một tiếng chuông ngân lao vút lên trời, tiếng chuông thật lớn chấn động chiến sĩ long tộc, Kim Ô đạo binh, Chúc Dung thần binh ở bốn phương tám hướng lỗ tai phun máu, vô số chiến sĩ đều bịt tai ngã sấp xuống trên đám mây, mỗi người gào thét chói tai toàn thân run rẩy không ngừng.
Trong lòng bản tôn Cơ Hạo và khối phân thân này đồng thời chấn động, một cảm giác nguy cơ không tên lặng yên ập tới.
Trong nháy mắt đó, liên hệ giữa bản tôn, phân thân Cơ Hạo cùng Bàn Cổ Chung chợt mỏng manh đi, tâm thần liên hệ vốn củng cố dị thường, giờ phút này Cơ Hạo chỉ có thể miễn cưỡng cảm nhận được Bàn Cổ Chung tồn tại.
Xoáy khí hỗn độn Bàn Cổ Chung phát ra hỗn loạn một trận, hệ thống phòng ngự vốn hoàn mỹ không tỳ vết, mọi phương vị lặng lẽ sụp đổ, lộ ra mấy chục vết rạn cực kỳ nhỏ, người thường hầu như không thể nhận thấy.
“Ô Chậm Liệt Thần Thứ!” Đạo nhân tế ra ba đạo linh phù nhếch miệng cười, trong tay áo một luồng hàn quang màu đen nhỏ bé bắn nhanh ra, uốn lượn như rắn nháy mắt xuyên thấu hư không, theo khe hở nhỏ bé trong phòng ngự Bàn Cổ Chung vỡ ra lao qua, nháy mắt đến trước mặt phân thân của Cơ Hạo.
Phân thân của Cơ Hạo chưa thể có bất cứ phản ứng nào, hàn quang màu đen nháy mắt xuyên thủng mi tâm hắn, một lực lượng cực kỳ đáng sợ âm hàn thấu xương ầm ầm bùng nổ, phân thân này của Cơ Hạo phân giải ngay tại chỗ, một điểm phân thần bị trực tiếp xóa bỏ.
Thiên đình, trong thần cung, bản tôn Cơ Hạo chỉ cảm thấy thần hồn đau đớn một phen, hắn mở bừng mắt, đưa tay hướng phía dưới thiên đình chộp một cái.
Trong vạn dặm hư không, mảng lớn đám mây dày đặc quay cuồng mà đến, nháy mắt hóa thành một bàn tay khổng lồ chụp lấy Bàn Cổ Chung. Trong tinh không, vô số hồng hoang tinh thần theo tâm tình tức giận của Cơ Hạo kịch liệt xoay tròn một trận, từng luồng ánh sao bảy màu bám vào trên bàn tay khổng lồ đám mây ngưng tụ thành, chỉ nghe từng đợt nổ vang kỳ dị truyền đến, ba đạo linh phù bám vào ở trên Bàn Cổ Chung bị một lực lượng khổng lồ bắn bay, Bàn Cổ Chung phát ra một tiếng rống giận, kéo một đạo hỗn độn linh quang lao thẳng lên trời, trong chớp mắt đã nhập vào thiên đình biến mất không thấy.
Trong thần cung, Bàn Cổ Chung lơ lửng ở đỉnh đầu Cơ Hạo, phóng ra các luồng hỗn độn linh quang chiếu rọi toàn thân. Cơ Hạo cảm thụ được sự hoảng sợ trong nháy mắt vừa rồi thiếu chút nữa mất đi liên hệ với Bàn Cổ Chung, không khỏi liên thanh lẩm bẩm: “Là ai? Là ai? Là ai có thể ngăn cách liên hệ của Bàn Cổ Chung với ta? Đây chính là... xương cột sống Bàn Cổ thánh nhân biến thành Bàn Cổ Chung, ai có thể có thần uy như vậy?”
Trong thần hồn hư không, trong đôi mắt hư ảnh phun ra thần quang màu lam mãnh liệt như lửa, thân hình hắn chợt ngưng tụ, từng khối cơ bắp cuồn cuộn đáng sợ bành trướng lên ở trên bóng người hắn. Hắn chậm rãi đứng lên, đôi tay chấn động mạnh, các mảnh vỡ thần hồn Đồ Linh tôn chủ đánh vào trong thần hồn hư không Cơ Hạo hầu như ngưng tụ thành một cục ầm ầm phân giải, nháy mắt hóa thành hạt linh hồn nhỏ bé tinh thuần nhất bị đạo đài của Cơ Hạo hút vào.
Cơ Hạo chỉ cảm thấy thần hồn thoải mái một phen, mảnh vỡ thần hồn trước đó vài ngày áp chế hắn không thể động đậy không còn sót lại chút gì, đạo đài của hắn chợt bành trướng mấy lần, thần niệm mạnh mẽ vô cùng ngưng tụ thành các sợi tinh thể thực chất màu vàng nhập vào cơ thể bay ra, đem hư không cắt thành từng khối mảnh vỡ.
Thần niệm chi lực thực chất hóa, có được lực lượng đáng sợ trực tiếp xé nát hư không, đạo đài Cơ Hạo ở dưới sự trợ giúp của hư ảnh, lực lượng tăng lên có thể xưng là khủng bố.
“Lão gia hỏa, có gì không đúng sao? Tính tình của ngươi ta biết... Không phải tới thời điểm quan trọng, ngươi chưa từng hé răng. Có chuyện gì... Không ổn?” Cơ Hạo ngưng thần tụ khí, ở trong thần hồn không gian nhìn thấy hư ảnh như thực chất lớn tiếng hỏi.
Hư ảnh trầm mặc hồi lâu, bóng người hắn dần dần tản ra, lại hóa thành một hư ảnh mông lung.
“Cẩn thận Tam Bành... Mặt khác, đi nơi này... Bên trong có một hồ lô thứ tốt, sau khi ăn vào, hẳn có thể khiến ngươi gia tăng mấy lượng kiếp pháp lực thánh nhân!”
Hư ảnh biến mất không thấy nữa, chỉ có một lời nói cùng với một bộ tinh đồ lấp lánh hiện lên ở trong thần hồn hư không của Cơ Hạo.