“Tôn nghiêm cái thứ này, không nhìn thấy, không sờ được, không thể coi làm cơm ăn, không thể làm áo mặc... Nhưng có đôi khi, thật sự không tách rời được nó. Không có nó, thật giống như trần truồng đi ở trên đường cái, luôn cảm giác toàn thân vặn vẹo khó chịu.”
Mặc một bộ trường bào màu đen hoa mỹ, sợi tơ nhỏ bé vàng ròng kéo thành ở trên trường bào thêu ra bọ cạp, rắn độc, diều hâu, thương lang… các đồ án trang sức cực kỳ hoa mỹ, cầm một cây quyền trượng vàng ròng, đầu trượng là một viên lục bảo thạch cực lớn rạng rỡ tỏa sáng, trên tay, trên chân đều quấn lấy vòng vàng, bên trên cũng được khảm khối lục bảo thạch lớn.
Quanh thân tràn đầy phong tình dị vực nồng đậm, hơi thay đổi bộ mặt một chút Cơ Hạo đi theo phía sau Ngu Mông, theo một con đường lớn lát từ gạch vàng hướng về cung điện to lớn đèn đuốc sáng trưng phía trước chậm rãi đi, đồng thời tươi cười nhìn các thiếu nữ Ngu tộc trang điểm xinh đẹp trên đường.
Có lẽ là quân đội khổng lồ cho cao tầng Ngu tộc đủ lòng tin, làm bọn họ cảm thấy an toàn sinh mệnh có đủ sự cam đoan, bất cứ ngoại lực nào cũng không thể uy hiếp đến sự an toàn của bọn họ, sự kiêu căng và xa hoa lãng phí của các quý tộc thanh niên Ngu tộc phát ra từ trong xương tủy nhất thời bộc phát ra.
Vô số thanh niên quý tộc Ngu tộc thống lĩnh quân đội riêng của gia tộc đến Bàn Cổ thế giới quét công huân, bừng bừng hứng thú mang đến bạn gái, người tình, khuê mật của mình... Ngay tại bên người Cơ Hạo, bên cạnh nhiều thanh niên Ngu tộc ăn mặc phong lưu phóng khoáng giống như hoa khổng tước luôn vờn quanh thiếu nữ xinh đẹp số lượng khác nhau, trong không khí cũng tràn ngập khí tức nước hoa và hương vị nội tiết tố nồng đậm.
“Hiện tại cũng không phải mùa xuân, nhưng ta nghe thấy được... Hương vị súc sinh động dục.” Một đội thị nữ nhân tộc thật cẩn thận bưng khay vàng ròng từ ven đường đi qua, Cơ Hạo thuận tay từ trên khay lấy một ly rượu ngon đỏ sẫm như máu, rất vui vẻ uống một hơi cạn sạch.
Ngu Mông như gặp quỷ nhìn Cơ Hạo một cái: “Làm người phát ngôn thiên đạo ý chí của một thế giới, cái mồm này của ngài quả thực so với nọc độc Thái Bàn Xà của Bàn Sa thế giới còn lợi hại hơn... Thật sự là gặp vong linh rồi, ngài... Thế mà lại một thân một mình đến nơi đây!”
Ngu Mông hầu như là điên cuồng ghé đến trước mặt Cơ Hạo, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng rít gào: “Nơi này là Lương Chử, ngay ban ngày hôm nay, lại có chí cao chúa tể của bảy ngàn tám trăm chín mươi thực dân thế giới mang theo quân đội tiến vào Bàn Cổ thế giới... Quân đội bọn họ mang đến, đóng quân ở ngoài thành Lương Chử!”
Hít một hơi thật sâu, Ngu Mông uể oải hừ hừ nói: “Ta kết minh với ngài, là vì xử lý bọn chết tiệt kia, không phải là để cho ngài đi tìm cái chết!”
Ngu Mông thật sự muốn khóc, ở một canh giờ trước, khi Cơ Hạo như quỷ mỵ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, nói với hắn muốn tham gia tiệc rượu tối nay, Ngu Mông thiếu chút nữa bị dọa phát điên rồi!
Cơ Hạo chẳng hề để ý hết nhìn đông tới nhìn tây, mấy tinh quái nô lệ nhảy nhót khiêng một ngọn đèn lồng cực lớn chạy qua bên người hắn, Cơ Hạo tùy tay đem chén rượu cạn đặt trên đầu một tinh quái nỗ lực, mặc cho hắn đội chén rượu chạy xa.
“Ta đương nhiên không phải đi tìm chết, ta chỉ là rất tò mò đối với ngài, cho nên ta muốn đến xem ngài rốt cuộc là một người như thế nào.” Cơ Hạo mở ra mi tâm đo mâu, từng tia kim quang nóng cháy, mang theo khí tức tử vong từ trong khe mắt khẽ mở phun ra, hắn thấp giọng cười nói: “Mặc kệ có chúa tể bao nhiêu thế giới dẫn theo bao nhiêu quân đội vào đóng ở Lương Chử, ta tin tưởng ta muốn rời khỏi mà nói, các ngươi không ai có thể ngăn được ta!”
Ngu Mông không hé răng nữa, hắn nheo mắt nhìn Cơ Hạo từ trên xuống dưới, trong mắt lộ ra một cảm xúc cực kỳ phức tạp, cực kỳ quỷ bí phức tạp.
Cơ Hạo dùng sức vỗ bả vai Ngu Mông một phát, thấp giọng cười nói: “Nhưng đừng nghĩ bán đứng ta, nếu không ta nhất định sẽ đem chuyện ngươi và ta cấu kết ném ra ngoài, mọi người đều không có lợi gì cả.”
Ngu Mông bất đắc dĩ thở dài một hơi, hắn dang hai tay, lẩm bẩm trầm thấp: “Ngài thấy ta giống kẻ ngốc sao? Dọc theo đường đi, có bao nhiêu người nhìn thấy ngươi là theo ta cùng nhau tới tham gia yến hội? Cơ Hạo đại đế tôn kính, tuyệt đối đừng ầm ĩ ra chuyện ở nơi đây.”
Cơ Hạo cười rất sáng lạn, hắn tao nhã hướng mấy thiếu nữ Ngu tộc đứng ở ven đường mỉm cười gật gật đầu, môi hơi mở ra, lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Hắn cười rất sáng lạn, gương mặt hắn hiện tại cũng rất anh tuấn, nhưng trên người hắn mang theo dày đặc phục sức phong cách dị vực, cùng với làn da hắn và Ngu Mông giống nhau hơi biến thành màu đen, nhanh chóng khiến các thiếu nữ Ngu tộc kia biết lai lịch của hắn.
“Một đám nhà quê chết tiệt!” Một thiếu nữ Ngu tộc xương gò má rất cao, môi rất mỏng, vẻ mặt cay nghiệt nhanh chóng phe phẩy cây quạt gấp trong tay, còn làm bộ làm tịch lấy ra một bình tinh dầu nhỏ hướng về phía Cơ Hạo rắc mấy giọt.
Một hương thơm Tử La Lan nồng đậm lan tràn ra, thiếu nữ Ngu tộc khinh miệt liếc xéo Cơ Hạo một cái, cố ý lớn tiếng nói: “Các tỷ muội nhất định phải để ý, nghe nói bọn nhà quê thuộc địa... Bọn họ có đôi khi một năm mới tắm một lần. Ôi, trời ạ, nếu bị bọn hắn chạm tay một cái, ta nhất định sẽ chết!”
Mấy thiếu nữ Ngu tộc giống như gà mái vừa mới đẻ trứng cười lên chói tai ‘ha ha’, tiếng cười bén nhọn truyền ra thật xa, trên con đường rộng lớn một ít quý tộc Ngu tộc đến từ Bàn Ngu thế giới đều phụ họa cười lên, bọn họ đều dùng một loại ánh mắt cao cao tại thượng, kiêu căng quan sát đoàn người Cơ Hạo.
Ngu Mông theo bản năng cúi đầu, trầm mặt không nói một tiếng.
Một đám cấp dưới đi theo phía sau hắn cũng cẩn thận câu nệ cúi đầu, đối mặt các đại quý tộc đến từ Bàn Ngu thế giới, các tộc nhân của Ngu Mông hiển nhiên trong lòng thiếu đi sự tự tin, bọn họ thậm chí ngay cả hít thở cũng chậm lại rất nhiều.
Không chỉ có Ngu Mông cùng tộc nhân của hắn, trong dòng người rộn ràng nhốn nháo trên con đường lớn, ít nhất có khoảng tám phần quý tộc Ngu tộc chật vật mà lại xấu hổ, cẩn thận hơn nữa câu nệ cúi đầu không nói lời nào. Bọn họ giống Ngu Mông, đều là ‘nhà quê’ đến từ thực dân thế giới của Ngu tộc, bọn họ ở trong các thế giới nhà mình chinh phục cao cao tại thượng, xưng tông gọi tổ, nhưng đối mặt đám đại quý tộc bản thổ Bàn Ngu thế giới, bọn họ thậm chí ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng không có.
Tộc đàn dị dạng, pháp tắc dị dạng... Cơ Hạo ở trong lòng âm thầm cười lạnh, đám đại quý tộc Ngu tộc, không sợ tạo thành sự phân liệt trong tộc đàn sao?
Ánh mắt nhìn lướt qua hướng chính tây, ở bên đó, Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân đang mượn dùng trận pháp cấm chế của cực lạc thanh tịnh thế giới ác chiến với mười Bàn Ngu thánh nhân xâm nhập. Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân chiếm thiên thời địa lợi, mười thánh nhân Bàn Ngu thế giới tuy ở trên nhân số chiếm ưu thế tuyệt đối, hơn nữa bọn họ cũng là bản tôn xuất chiến, nhưng bọn họ bị thiên đạo Bàn Cổ thế giới điên cuồng áp chế, trong thời gian ngắn thật sự không có biện pháp nào làm gì Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân.
Chỉ cần mười cái thánh nhân kia chưa quay về Lương Chử, Cơ Hạo sẽ không có gì phải sợ.
Nghĩ đến mười thánh nhân kia, Cơ Hạo khẽ thở dài: “Là vì các thánh nhân đó, cho nên các ngươi... Ừm?”
Khuôn mặt Ngu Mông run rẩy từng đợt, hắn đè thấp thanh âm, mang theo một tia lửa giận hừ lạnh nói: “Xin đừng ở nơi này, thảo luận các đề tài nguy hiểm này... Hiện tại, chúng ta chính là một đám nhà quê chết tiệt, chúng ta nhất định phải biểu hiện như là một tên nhà quê đủ tư cách, ti tiện.”
Đoàn người đi tới cửa cung điện khổng lồ, tiệc rượu tối nay, là cử hành ở đây.