Vu Sư

chương 58

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tuy rằng Dịch Quan rất nghèo, nhưng sinh hồn của Trần Huyễn Linh đã rời khỏi thân thể rất lâu, không thể kéo dài được nữa. Vì vậy hai người hầu như không hề do dự, ra khỏi bệnh viện liền đi đến đại học Hải Thành.

Trên đường đến đại học Hải Thành, Đông Vĩnh Nguyên gửi tin nhắn cho Vu Miểu Miểu, nói là có việc cần cô giúp, bảo cô đi ra ngoài một chuyến. Vu Miểu Miểu lập tức đồng ý, hẹn một tiếng sau gặp mặt ở cổng trường.

“Năm trăm, sao cậu lại chỉ có năm trăm tệ chứ? Tiền lương tháng trước và tiền thưởng quý trước của cậu cộng lại cũng phải đến năm vạn rồi mà?” Đông Vĩnh Nguyên thực sự kinh ngạc. Anh ta biết là Dịch Quan nghèo, nhưng không ngờ rằng lại nghèo đến như vậy. Một người có lương cứng một năm ba mươi vạn, vậy mà toàn bộ tài sản lại chỉ có năm trăm tệ, cái này nói ra ai mà tin được chứ?

“Mấy ngày trước tôi vừa nộp tiền nhà.” Dịch Quan có chút ấm ức. Cậu ấy nghèo thì đã làm sao nào? Nghèo nhưng cũng đâu có đi tiêu tiền của người khác?

“Ngay cả một chút tiền gửi ngân hàng cậu cũng không có?”

“Đầu năm nay không phải đang lưu hành việc làm bao nhiêu ăn hết bấy nhiêu sao?” Dịch Quan xấu hổ cười cười.

Đông Vĩnh Nguyên đối diện với da mặt dày hơn cả thớt của Dịch Quan, ngay cả sức lực để cà khịa cũng không còn. Thở dài một hơi, thực ra trong lòng anh ta cũng hiểu rõ, tiền lương của Dịch Quan phần lớn đều gửi cho cô nhi viện, chỉ là không ngờ rằng, thằng nhóc này ngoại trừ để dành chút tiền sống tạm qua ngày ra thì số còn lại đều đưa cho cô nhi viện.

“Năm trăm này cũng chỉ đủ để mua một tấm bùa của sư phụ tôi.” Đông Vĩnh Nguyên càng nghĩ càng cảm thấy mình giới thiệu mối làm ăn này cho bà chủ có chút giống như đang lừa đảo. Nhưng Dịch Quan cũng là anh em của anh ta, giữa hai người này, giúp bên nào thì bên còn lại cũng đều bị thiệt.

Sao anh ta lại khổ như vậy chứ?

“Dịch Quan, lát nữa khi gặp bà chủ, cậu tuyệt đối đừng nói với cô ta rằng gia tài của cậu chỉ có năm trăm tệ.” Đông Vĩnh Nguyên suy nghĩ một chút rồi dặn dò.

“Tôi có thể đưa nhiều hơn một chút, có thể ghi nợ.” Dịch Quan nói.

Cùng là gọi hồn về nhập xác, sư phụ của Đông Vĩnh Nguyên ra giá một trăm vạn, mà bà chủ lại chỉ lấy năm trăm, sự chênh lệch này thực sự quá lớn. Cho dù Dịch Quan muốn chiếm lợi thì cũng không thể chiếm một cách quá đáng đến vậy.

“Tuyệt đối đừng nhắc đến chuyện ghi nợ.” Đông Vĩnh Nguyên nói: “Giới Huyền Học có quy tắc của giới Huyền Học. Giống như nhánh của sư phụ tôi, một khi ra tay thì nhất định phải thu tiền. Còn nhánh của bà chủ thì cho dù địa vị sang hèn như thế nào thì cũng đều thu mười phần trăm toàn bộ tài sản, hơn nữa còn không được phép ghi nợ. Nếu như cậu nói đến chuyện ghi nợ thì chính là phá hủy quy tắc, bà chủ sẽ từ chối việc làm ăn này. Trước hết cậu đừng nói đến chuyện này, đợi sau này có cơ hội thì bù đắp vào thêm cũng được.

“Còn có loại quy tắc này?” Dịch Quan nghẹn họng trố mắt.

“Nếu không thì sao tôi phải sống chết đòi bán lá bùa bình an năm mươi tệ kia cho cậu, không lẽ tôi còn thiếu năm mươi tệ của cậu à?” Đông Vĩnh Nguyên cứ nhớ đến chuyện lần trước là lại tức giận.

Dịch Quan lúc này cũng đã nhớ lại, vẻ mặt vô cùng hổ thẹn: “Xin lỗi nhé Đông Tử, anh suy nghĩ cho tôi như vậy mà hôm đó tôi còn nói những lời đó với anh. Dù sao thì chuyện này quá huyền ảo, tôi cũng có chút mờ mịt.”

“Hay là cậu đi tìm sếp để vay tiền đi, một trăm vạn gì đó. Đợi đến khi em gái cậu tỉnh rồi thì cũng chỉ là chút tiền nhỏ.” Đông Vĩnh Nguyên cảm thấy làm như vậy thì sẽ chắc chắn hơn.

“Vậy thì không được, một trăm vạn thì quá nhiều.” Dịch Quan lập tức không mờ mịt nữa: “Hơn nữa, cũng vẫn chưa có giám định ADN, lỡ như tôi không phải cậu chủ nhà họ Trần thì một trăm vạn này ai sẽ trả?”

Đông Vĩnh Nguyên nghe xong cũng cảm thấy có lý, tuy rằng khả năng này không lớn. Nhưng lỡ như có kết quả giám định ADN lại nhận ra là nhầm lẫn thì sao? Hơn nữa sau khi sinh hồn nhập thể thì mất đi ký ức. Cũng có nghĩa rằng cho dù hiện tại Trần Huyễn Linh biết rằng Dịch Quan đã chi ra một trăm vạn để cứu cô ta, nhưng sau này cô ta tỉnh lại thì tất cả những ký ức này sẽ biến mất. Đến lúc đó một trăm vạn này chỉ có thể là do Dịch Quan tự móc tiền túi.

“Vậy thì cứ nói theo những gì tôi bảo vừa nãy, tuyệt đối không được để lộ toàn bộ tài sản của cậu.” Đông Vĩnh Nguyên dặn dò.

“Ừ.” Vì để không phải gánh một khoản nợ kếch xù, lần này Dịch Quan không hề do dự.

Dù sao thì quy tắc của bà chủ là bất kể giàu nghèo như thế nào thì cũng đều nhận mười phần trăm tài sản, nhưng bản thân cậu ấy chỉ có năm trăm tệ mà thôi. Vì vậy nếu quan sát từ góc độ này thì cậu ấy cũng không được coi là lừa đảo. Cùng lắm thì sau này cậu ấy nghĩ cách để bù thêm vào là được.

“Còn có một điều quan trọng nhất nữa.” Đông Vĩnh Nguyên nói một cách nghiêm túc: “Tôi hoàn toàn không hay biết gì về chuyện trên người cậu chỉ có năm trăm tệ. Tôi không hề biết gì cả.”

“Hiểu rồi, người anh em tôi đây sẽ không phản bội cậu.” Dịch Quan nghiêm túc bảo đảm.

Trong lúc nói chuyện, hai người họ rất nhanh đã đến cổng phía đông trường đại học Hải Thành, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng trang phục dân tộc của Vu Miểu Miểu, đang đứng trước một sạp hàng nhỏ ở cổng trường, hình như đang mua gì đó.

“Bà chủ.” Hai người xuống xe, từ xa đã gọi lớn.

Vu Miểu Miểu quay đầu cười với bọn họ: “Đợi một chút để tôi trả tiền.”

Một lát sau, Vu Miểu Miểu cầm một cốc xiên tự chọn đi đến, đưa cốc xiên còn đang nóng hôi hổi đến trước mặt hai người: “Các anh ăn không?”

“Thôi không cần đâu.” Hai người không hẹn mà cùng lắc đầu. Nghĩ đến việc lát nữa sẽ gài bẫy bà chủ, bọn họ bỗng nhiên không còn bụng dạ nào mà ăn nữa.

Vu Miểu Miểu cũng không ép buộc, rút ra một xiên cá viên vừa ăn vừa hỏi: “Hai anh tìm tôi có việc gì vậy?”

Dịch Quan nhìn qua Đông Vĩnh Nguyên, Đông Vĩnh Nguyên do dự một chút, cuối dậm chân một cái, kéo Vu Miểu Miểu đến một chỗ không có người, sau đó kể lại toàn bộ câu chuyện một cách tỉ mỉ. Anh ta kể về thân thế cẩu huyết của Dịch Quan trước, sau đó mới kể đến việc sinh hồn rời thân thể của Trần Huyễn Linh.

Vu Miểu Miểu chớp chớp mắt, đã hiểu được câu chuyện: “Lúc sáng anh hỏi tôi về chuyển quỷ khí là đang nghi ngờ linh hồn đi theo Dịch Quan chính là em gái của anh ấy?”

“Ừ.” Đông Vĩnh Nguyên gật đầu.

Vu Miểu Miểu suy nghĩ trong chốc lát rồi quay sang nhìn Dịch Quan: “Quan Quan, nhờ tôi giúp thì không vấn đề, có điều tôi phải thu phí.”

“Tôi biết.” Dịch Quan lập tức đáp lời.

“Anh biết?” Vu Miểu Miểu ngẩn ra.

Đông Vĩnh Nguyên vô thức căng thẳng mà nín thở.

“Ý...ý tôi là, những chuyện này không dễ thực hiện, thu phí là điều đương nhiên.” Dịch Quan miễn cưỡng giải thích.

“Ừ, vậy trước hết tôi sẽ nói cho anh tiêu chuẩn thu phí của tôi.” Vu Miểu Miểu cắm xiên cá viên đã ăn xong vào cốc, rồi lại rút ra một xiên đậu hủ cá, cắn một miếng xong rồi mơ hồ nói: “Tôi trước giờ đều thu phí theo một tiêu chuẩn, đó là mười phần trăm tài sản, không mặc cả, không ghi nợ. Anh thấy có được không?”

Quả nhiên là giống hệt những gì Đông Tử nói.

“Được, không vấn đề gì.” Dịch Quan lập tức đồng ý.

“Được, cứ quyết định như vậy đi.” Vu Miểu Miểu dừng lại một chút rồi lại nói: “Có điều tôi phải về nhà một chuyến trước, búp bê vẫn còn ở chỗ của tướng công.”

“Bà chủ, hay là cô gửi tin nhắn cho sếp, nhờ anh ấy đưa búp bê đến đây, như vậy sẽ nhanh hơn một chút.” Tuy rằng Dịch Quan không hiểu những chuyện trong giới Huyền Học, nhưng linh hồn rời khỏi thể xác quá lâu nói chung đều sẽ không tốt. Nhờ sếp đưa búp bê đến đây, cả đi cả về có thể tiết kiệm hai tiếng đồng hồ.

“Tướng công đến đây cùng với tôi quay về thì thời gian đều như nhau.” Vu Miểu Miểu khó hiểu đáp.

“Chúng ta còn phải đến khu nhà của Dịch Quan, linh hồn của Trần Huyễn Linh có lẽ đang ở gần đó.” Đông Vĩnh Nguyên nhắc nhở.

“Không cần đến đó.” Vu Miểu Miểu khoát tay, vẻ mặt ung dung nói: “Tôi lấy được búp bê rồi thì trực tiếp gọi hồn của Trần Huyễn Linh về là được, không cần đi tìm.”

“Gọi hồn? Gọi hồn thì cần phải gọi ở bên cạnh thân thể mới được chứ?” Đông Vĩnh Nguyên nghi ngờ hỏi.

“Không cần đâu. Không phải cô ta là em gái của Quan Quan sao? Chỉ cần Quan Quan ở đây là có thể gọi hồn được rồi.” Vu Miểu Miểu giải thích.

“Vậy lỡ như không phải thì sao? Dù sao cũng chưa làm giám định người thân.” Đông Vĩng Nguyên không kìm được mà hỏi.

Vu Miểu Miểu bị vấn đề này làm cho ngẩn người. Một lúc sau, cô quay sang Dịch Quan hỏi thêm một câu một cách nghiêm túc: “Quan Quan, nếu như khởi động thuật pháp mà không gọi được hồn, vậy Trần Huyễn Linh không phải là em gái của anh. Nhưng một khi bắt đầu thuật pháp, thì anh bắt buộc phải trả tiền. Vì vậy anh có cần suy nghĩ thêm một chút, có gọi hồn này nữa hay không?”

Đông Vĩnh Nguyên nghe xong, trong lòng khẽ động, không kìm được mà nhắc nhở theo: “Đúng vậy, dù sao cũng là mười phần trăm gia sản. Không ít đâu đó.”

Khóe miệng Dịch Quan khẽ giật giật, bị sang chấn tâm lý vì sự vô sỉ của Đông Vĩnh Nguyên.

“Gọi.” Một chữ ‘gọi’ này, Dịch Quan nói chắc chắn như đinh đóng cột.

Không phải chỉ là năm trăm tệ thôi sao, tôi vẫn trả được.

“Quan Quan, tôi thích nhất là những khách hàng có tích cách sảng khoái như anh đấy. Anh yên tâm đi, chỉ cần Trần Huyễn Linh là em gái của anh thì tôi nhất định sẽ cứu cô ta về.” Vu Miểu Miểu vỗ ngực đảm bảo.

Đông Vĩnh Nguyên liếc nhìn Dịch Quan, không nhịn được mà thầm oán thán. Năm trăm tệ, là tôi thì tôi cũng sảng khoái.

Ba người lên xe, lái xe quay đầu đi đến nơi ở của Quý Lãng, khu nhà Hoa Đình. Khoảng một giờ sau, ba người họ đến nơi. Vu Miểu Miểu lên lầu lấy búp bê, còn Đông Vĩnh Nguyên và Dịch Quan thì ở dưới chờ đợi.

Trong lúc chờ đợi dưới lầu, Dịch Quan có chút căng thẳng: “Đông Tử, có phải ý của bà chủ là chỉ cần lát nữa gọi được hồn của Trần Huyễn Linh thì tôi chính là anh trai của cô ta hay không?”

Trước khi có chứng cứ xác thực bản thân chính là cậu chủ bị mất tích của nhà họ Trần, trong lòng Dịch Quan luôn không yên tâm. Trong lòng cậu ấy luôn nghĩ rằng, cứu người trước, nếu như mình thật sự là anh trai của Trần Huyễn Linh thì đến lúc đó làm một cái giám định người thân là được. Nhưng không ngờ rằng thuật pháp gọi hồn của bà chủ lại có thể giám định thân nhân giúp cậu ấy trước. Loại cảm giác vừa thi xong mà đã có giấy báo kết quả trước này khiến cậu ấy vừa phấn khởi vừa căng thẳng.

“Hi vọng có thể gọi được.” Đông Vĩnh Nguyên cầu chúc như vậy, anh ta cũng hi vọng Dịch Quan có thể tìm được người nhà.

“Ừ.” Hai mắt Dịch Quan sáng rỡ, vẻ mặt mong đợi.

Đông Vĩnh Nguyên thấy bộ dạng này của Dịch Quan, lo rằng cậu ấy sẽ ôm hi vọng quá lớn, lỡ như lát nữa thất bại thì sẽ càng thất vọng hơn, liền không nhịn được mà cảnh báo trước: “Dịch Quan, tôi còn có chuyện này chưa nói với cậu.”

“Chuyện gì vậy?”

“Trước đây tôi đã từng nói với cậu rằng sinh hồn của Trần Huyễn Linh rời khỏi thân thể đã quá lâu, bắt buộc phải dùng pháp khí đại công đức mới có thể gọi hồn về được. Nhưng cho dù là như vậy thì tỉ lệ thành công cũng chỉ có ba mươi phần trăm mà thôi.” Đông Vĩnh Nguyên nói.

Vẻ mặt Dịch Quan cứng đờ, giống như vừa bị người khác tạt một gáo nước lạnh: “Chỉ có ba mươi phần trăm?”

“Có điều, cậu có hai cơ hội, nếu như bà chủ không gọi được thì tôi lại đi xin sư phụ giúp cậu. Như vậy tính ra ba mươi phần trăm cộng ba mươi phần trăm là sáu mươi phần trăm.” Đông Vĩnh Nguyên thấy mình đã kích quá mức liền không nhịn được mà an ủi.

“Tôi biết rồi, tôi đã chuẩn bị tâm lý.” Dịch Quan miễn cưỡng nở một nụ cười.

Đông Vĩnh Nguyên thấy cậu ấy như vậy cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể yên lặng đứng ở một bên.

Lúc này, Vu Miểu Miểu cũng đã ôm búp bê từ trong tòa nhà đi ra, đi ra cùng cô còn có Quý Lãng. Sau khi anh xuất hiện liền liếc mắt nhìn hai người họ một cái. Hai người lập tức giật mình, kính cẩn lễ phép chào một tiếng “sếp ạ”.

“Ra công viên nhỏ phía sau đi, ở đó khá là trống trải.” Nói rồi, Vu Miểu Miểu ôm búp bê dẫn đầu đi ra công viên.

Bốn người đi khoảng mười tám phút thì đến cửa vào của một công viên. Còn chưa đi vào thì đã nghe thấy giọng ca lanh lảnh của Phượng Hoàng truyền kỳ “chàng trai bắt ngựa” mỗi lúc một rõ ràng hơn, khiến người ta không kìm được mà muốn hát theo vài câu. Đợi đến khi bọn họ đi vào rồi thì nhìn thấy các bác lớn tuổi đang múa điệu múa quảng trường một cách chỉnh tề, múa một cách tràn ngập cảm giác thanh xuân.

Âm thanh quá lớn khiến Quý Lãng cảm thấy hơi ồn ào, vô thức cau mày lại. Bốn người đi tiếp vào trong, tìm được một bãi cỏ không có người.

“Ở đây đi. Các bác ấy đang lúc này còn đang bận nhảy múa, sẽ không có ai đến đây đâu, không cần vào trong thêm nữa.” Vu Miểu Miểu dừng bước, xoay người nói.

Ba người còn lại đương nhiên là không có ý kiến, đều gật đầu đồng ý.

“Kiếm tiền thôi búp bê.” Vu Miểu Miểu ngồi xổm xuống, đặt búp bê xuống đất.

Búp bê vừa rơi xuống đất, cơ thể mềm mại liền rung lên mãnh liệt, đứng thẳng người sau đó cong cong hai mắt phát ra tiếng cười sang sảng.

“A ha ha ha ha...”

“Phịch.”

Dịch Quan không hề có tâm lý chuẩn bị đã bị đả kích mạnh mẽ, hai chân lúc này mềm nhũn ra, bị dọa đến mức ngã xuống đất. Mặt mũi trắng bệch, run lẩy bẩy nhìn về phía búp bê lời nguyền: “Búp...búp bê ma?”

Búp bê dường như cũng biết rằng tiếng cười của mình đã dọa sợ người ta, lập tức dừng lại không cười nữa. Sau đó tiến lên hai bước về phía Dịch Quan, cố gắng biểu thị mình không có ác ý. Nhưng không ngờ rằng nó vừa nhúc nhích thì Dịch Quan lại càng sợ hơn, chạy trốn ra phía sau lưng Đông Vĩnh Nguyên, kêu lên thảm thiết: “Mày đừng qua đây, đừng qua đây.”

Búp bê cứng đờ, cái miệng nhỏ nhắn lập tức méo xệch, cúi đầu một cách buồn bã.

Sao Quan Quan lại không thích nó rồi? Rõ ràng trước đây còn sờ vào nó, khen nó đáng yêu mà?

“Bình tĩnh bình tĩnh, búp bê là pháp khí của bà chủ, nó sẽ không hại cậu đâu.” Đông Vĩnh Nguyên cũng quên mất chuyện của búp bê, nếu không anh ta cũng đã nhắc trước cho Dịch Quan biết rồi.

“Nó biết động đậy, búp bê biết động đậy.” Dịch Quan không thể nào mà bình tĩnh lại được.

Vu Miểu Miểu đương nhiên cũng không ngờ rằng Dịch Quan lại sợ hãi đến như vậy, nhất thời có chút mờ mịt. Đúng lúc cô đang định ôm búp bê quay lại thì một bóng dáng cao lớn đi trước cô một bước, bế búp bê đang ở dưới đất lên.

“Nếu cậu ấy đã ghét bỏ búp bê thì mối làm ăn này không làm nữa, quay về đi.” Nói rồi, Quý Lãng một tay ôm búp bê, một tay kéo lấy Vu Miểu Miểu, quay người đi ra khỏi công viên.

Một loạt động tác này của Quý Lãng khiến hai người còn lại đều mờ mịt, Đông Vĩnh Nguyên phản ứng lại trước, sếp như vậy là đang bao che khuyết điểm. Anh ta vội vàng đạp Dịch Quan một cái rồi mắng: “Còn cứu em gái cậu nữa không hả?”

Dịch Quan lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, nhất là khi cậu ấy ngẩng đầu lên thấy búp bê đang thò đầu ra từ khuỷu tay của Quý Lãng, vẻ mặt tổn thương, nhất thời cảm thấy như trong lòng khó chịu như bị người ta đâm vào một nhát dao, khóc lóc thảm thiết mà nhào đến: “Sếp à em sai rồi, cho em thêm một cơ hội nữa đi.”

Truyện Chữ Hay