Trong tổng số các đơn hàng, Hạng Ninh đã xài tiền của Quý Lãng hết hơn năm nghìn, cậu gọi đủ loại thức ăn, những món trong phạm vị quang biệt thự thì không nói, một số món không ở gần đó cũng gọi, Hạng Ninh trực tiếp sai người chạy vặt, cách nửa thành phố giao đến cho cậu. Có lần cậu còn gọi cả lẩu, bởi vì lẩu quá nặng không thể dịch chuyển được, nên chỉ có thể trực tiếp kêu người ta mang cả nồi và bếp lò bày ở cửa cho cậu, sau đó cậu sẽ ngồi xổm ăn ngay trước cửa biệt thự vào nửa đêm.
Nhưng cậu là quỷ, quỷ thì chỉ ăn hương vị của món đó thôi, chứ không ăn được món đó. Nhưng Hạng Ninh tuyệt đối không sợ gì cả, cậu lại thuê một người chạy vặt, thưởng cho 50 đồng, nhờ người ta giúp cậu bưng lò lẩu đi.
Anh trai chạy việc vặt nhận được tờ đơn thì rất là ngạc nhiên, anh ta từng nhận được rất nhiều nhiệm vụ chạy vặt, có mua đồ giúp, có đưa đồ dùm, nhưng chưa bao giờ nhận được lời nhờ vả giúp đổ rác nào như này. Chờ khi anh tới trước cửa biệt thự, chỉ thấy một lò lẩu còn đang đỏ hồng, bên trong vẫn còn rau xanh và mấy cục đủ màu, cộng thêm thịt dê và bò, nguyên liệu nấu ăn chất đầy đến nỗi muốn tràn ra ngoài. Bên cạnh nồi lẩu còn có một tờ giấy bị một cái chén đè lên, trên đó viết: Giúp tôi phân loại rác, cám ơn.
Vẻ mặt của anh trai chạy vặt như bị cưỡng ép, nấu rồi lại không ăn, anh bạn này nấu lẩu ngay trước cửa nhà mình để chơi thôi sao?
Bây giờ thật sự càng nhìn càng không hiểu nổi mấy kẻ có tiền mất rồi.
Quý Lãng đối với hành vi tiêu tiền của Hạng Ninh cũng không phản ứng gì nhiều, dù sao chút tiền ấy đối với anh mà nói cũng không tính là bao, có thể mua được sự yên tĩnh xem như cũng có lời. Nhưng bây giờ là mùa hè, Hạng Ninh một ngày gọi tám món ăn như vậy, Quý Lãng sợ biệt thự sẽ bị chất đầy đồ ăn thừa mất, vì thế anh tranh thủ thời gian qua thăm một chuyến, lúc đầu anh còn có ý muốn sắp xếp một dì giúp việc tới dọn dẹp sạch sẽ, kết quả vừa tới cửa đã thấy, tiểu quỷ này thông minh lắm, đã tự xử lý hết rác thừa rồi.
Quý Lãng liền dứt khoát không quan tâm tới nữa.
Thoáng cái đã hết nửa tháng, lúc này Tang Thiên cũng tính toán xong hết tài sản bản thân, ông lấy một phần năm trong đó chuyển khoản cho Đông Vĩnh Nguyên, còn gửi thêm một con Hắc Miêu.
Ngày hôm sau khi thu được tiền, Đông Vĩnh Nguyên đem chi phiếu và Hắc Miêu giao cho Vu Miểu Miểu.
"Sao chỉ có Linh Miêu?" Ánh mắt của Vu Miểu Miểu dừng trên con vật trong cái lồng sắt Đông Vĩnh Nguyên mang theo.
Hắc Miêu trong lồng sắt hình như đang ngủ, sau khi nghe thấy giọng nói của Vu Miểu Miểu thì đôi mắt đang khép kín có mở ra vài giây, sau đó đã ngay lập tức khép lại.
"Tiểu Hạo tặng cho cô." Đông Vĩnh Nguyên nói.
"Không phải là muốn bắt Linh Miêu gán nợ đó chứ, tôi nói cho anh biết, nó có đắt cỡ nào thì tôi cũng không thèm." Vu sư thích linh thú màu đen, trong đó Hắc Miêu là được chào đón nhất. Trước kia sư phụ của cô cũng nuôi một con Hắc Miêu, nhưng con mèo kia chỉ là một con mèo bình thường, chỉ có bộ lông đen mượt là được người ta yêu thích thôi. Nhưng con Hắc Miêu trước mặt này lại dồi dào linh khí, nên Vu Miểu Miểu cảm thấy nếu giá cả hợp lý, cô cũng không ngại nhận lấy.
"Méo méo?!" Hắc Miêu bỗng nhiên ngẩng đầu phẫn nộ kêu một tiếng với Vu Miểu Miểu, giống như cảm nhận được sự ghét bỏ của Vu Miểu Miểu.
"Tặng cho cô, không lấy tiền. Tiền lương còn lại, đều nằm trong tờ chi phiếu này." Đông Vĩnh Nguyên nói.
"Không lấy tiền thì tôi không cần, không làm mà đòi có ăn." Vu Miểu Miểu cự tuyệt nói.
"Sao có thể xem là "không làm mà đòi có ăn" chứ, cô cứu dì nhỏ của tôi, cũng chính là cứu mạng của em họ và dượng tôi, cho nên hai người bọn họ đều trả tiền lương xứng đáng cho cô. Tiền trong chi phiếu này đều là tiền tài sản cá nhân của dượng tôi, còn con mèo này là thuộc tài sản riêng của em họ tôi." Đông Vĩnh Nguyên nói.
Vu Miểu Miểu bị Đông Vĩnh Nguyên quấn lấy một trận nên có chút chóng mặt: "Sao nghe có vẻ có lý nhỉ?"
"Tất nhiên rồi, bà chủ cứ yên tâm nhận lấy con mèo này đi, vừa đúng lúc không phải vu sư các cô đều thích Hắc Miêu sao?" Vu sư thích Hắc Miêu, là do Tang Văn Hạo nói cho anh ta biết.
Vu Miểu Miểu lại liếc nhìn con Hắc Miêu kia, có chút động lòng. Hắc Miêu và búp bê nguyền rủa là những vật tuyệt phối với vu sư, búp bê nguyền rủa có thể tự luyện chế ra, nhưng linh thú Hắc Miêu thì phải xem cơ duyên. Tuy cô không có ý định tìm một con Hắc Miêu, nhưng nếu có Hắc Miêu, sau này ra khỏi cửa sẽ có mặt mũi hơn.
"Vậy được, con mèo này tôi nhận. Anh chuyển lời tới em họ anh là, sau này nếu cậu ta có chuyện đến nhờ tôi giúp đỡ thì tôi sẽ không chê cậu ta thiếu tiền tiêu vặt nữa." Vu Miểu Miểu thu tiền là thu một phần mười tài sản của khách hàng, nói cách khác đương sự càng có nhiều tiền thì tiền lương cô thu được sẽ càng nhiều. Vậy nên bình thường Vu Miểu Miểu sẽ không nhận ủy thác của trẻ con, bởi vì trên người trẻ con chỉ có tiền tiêu vặt, làm việc phí sức cả nửa ngày, cuối cùng ngay cả một nghìn đồng cũng không có. Hơn nữa, còn phải tới tết năm sau mới cầm được tiền mừng tuổi.
"Được." Đông Vĩnh Nguyên cười nhận lời.
"Mèo thì anh đưa cho tôi, còn chi phiếu anh đưa cho tướng công nhé." Vu Miểu Miểu nhận lấy con mèo trong lồng sắt, tò mò nhìn ngắm.
"Chi phiếu đưa cho ông chủ?""Đúng vậy, tiền tôi kiếm được đều sẽ đưa cho ông xã xài." Vu Miểu Miểu nói với giọng rất đương nhiên.
Đông Vĩnh Nguyên hơi ngẩn ra, nhanh chóng nhớ lại buổi tối vào nửa tháng trước, lúc dượng anh ta đưa tiền đặt cọc, hình như lúc bà chủ vừa nhận được chi phiếu trong tay, cũng đã quay lại đưa cho ông chủ. Còn ông chủ, cũng thu tiền thiệt.
Ông chủ nhiều tiền như thế, mà còn lấy tiền của vợ mình, đây là bao dưỡng mà. Họ đang chơi trò bao dưỡng sao?
"Được, tôi sẽ đưa cho ông chủ, đúng lúc có hợp đồng cần đưa cho anh ấy ký." Đông Vĩnh Nguyên cầm tờ chi phiếu xoay người quay về chỗ ngồi của mình, sau đó lấy hợp đồng cần Quý Lãng ký tên, rồi mới đi lên lầu hai.
Trong phòng làm việc, Quý Lãng lật từng trang hợp đồng mà Đông Vĩnh Nguyên đưa tới, sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì ký vào, kết quả anh vừa mới đóng hợp đồng lại, đã thấy Đông Vĩnh Nguyên đưa một tấm chi phiếu tới.
Quý Lãng khó hiểu, nghi ngờ nhìn Đông Vĩnh Nguyên.
"Bà chủ đưa cho anh, nói tiền cô ấy kiếm được đều đưa cho anh xài."
A, một người vợ thật tốt biết bao, không biết đời này tôi có thể cưới được một người vợ kiếm tiền cho tôi xài như thế không, nếu có... Không được, không được nghĩ tới nữa, vừa nghĩ tới đã không muốn chăm chỉ làm việc nữa rồi.
Quý Lãng giật mình, vẫn không cầm lấy tấm chi phiếu kia: "Là tiền còn thiếu mà dượng cậu gửi tới?"
"Vâng." Đông Vĩnh Nguyên gật đầu.
"Cậu đem tiền trong chi phiếu chia thành hai nửa, một nửa gửi vào trong thẻ tôi, nửa còn lại đưa cho Vu Miểu Miểu." Quý Lãng nói.
Năm phút sau, Đông Vĩnh Nguyên đem tấm chi phiếu còn nguyên vẹn đi xuống, đồng thời nét mặt vô cùng phức tạp hiện lên trên khuôn mặt anh ta, có hâm mộ, có ghen tị, cũng có cả đau buồn phẫn nộ.
"Ba" một tiếng, Đông Vĩnh Nguyên hung hăng quăng hợp đồng lên trên bàn làm việc của mình, giống như đang trút giận, hù dọa đến Bắc Phồn bên cạnh hét to một tiếng.
"Anh làm gì vậy?" Bắc Phồn hỏi anh ta.
"Nghẹn." Đông Vĩnh Nguyên tức giận nói.
"Nghẹn thì đi uống nước đi, đập phá lung tung làm gì? Cẩn thận dọa đến linh cảm của em, em sẽ liều mạng với anh đấy." Bắc Phồn uy hiếp nói.
Đông Vĩnh Nguyên không nói gì nữa, một lát sau lại cầm cốc đi rót nước thật, cũng không biết có phải bị ảnh hưởng tâm lý hay không, sau khi uống nước xong, anh ta không còn cảm giác nghẹn như trước nữa. Sau khi cảm thấy tốt hơn, anh mới tới khu đọc sách bên kia tìm Vu Miểu Miểu.
"Bà chủ, cho tôi số tài khoản ngân hàng của cô đi." Đông Vĩnh Nguyên nói.
"Để làm gì?" Vu Miểu Miểu đang cầm miếng thịt khô đùa giỡn với Hắc Miêu trong lồng sắt, cô nghe vậy bèn xoay người lại, Hắc Miêu thấy Vu Miểu Miểu thất thần nên vươn móng vuốt ra, muốn nắm lấy tay Vu Miểu Miểu.
"Cẩn thận!" Đông Vĩnh Nguyên sợ hãi.
Vu Miểu Miểu giống như đã sớm biết như vậy, sau đó rụt tay lại, trong phút chốc tránh đi.
Đông Vĩnh Nguyên hoảng sợ: "Con mèo này sao hung dữ như vậy, rõ ràng em họ có nói nó rất ngoan mà."
"Chắc do vừa rồi tôi ghét bỏ nó, để nó nghe thấy được, vẫn còn tức giận đây." Vu Miểu Miểu nói.
"Meo meo ~~" Hắc Miêu kêu meo meo vài tiếng, nó ngẩng mặt mèo lên, vẻ mặt đầy xem thường.
"Xem ra đúng là đang tức giận." Đông Vĩnh Nguyên lúc này cũng đã nhìn ra.
"Anh kêu tôi đưa số tài khoản ngân hàng để làm gì? Định gửi tiền cho tôi à?" Vu Miểu Miểu hỏi tiếp Đông Vĩnh Nguyên.
"Đúng vậy." Đông Vĩnh Nguyên gật đầu: "Ông chủ kêu tôi lấy tiền trong chi phiếu chia thành một nửa đưa cho cô."
"Tướng công nói? Tại sao?" Vu Miểu Miểu vừa nghe thấy là lời dặn của Quý Lãng, nhất thời nổi lên tính tò mò.
"Tướng công của cô nói là, tiền cô kiếm được đều đưa cho anh ấy xài, vậy tiền anh ấy kiếm được cũng đưa cho cô xài." Đông Vĩnh Nguyên vừa nói vừa chịu đựng mùi cơm chó đầy tanh hôi này, chua chát nói: "Trong tiền lương dượng tôi đưa cho không phải có một nửa là do ông chủ kiếm được sao? Cho nên một nửa này phải chuyển cho cô."
"Thật sao?!" Đôi mắt Vu Miểu Miểu bỗng chốc sáng lên, khóe miệng nhếch lên đến nỗi có thể kéo ra sau đầu.
"Vâng, không chỉ số tiền này, sau này tiền bản quyền ông chủ bán sách, cũng sẽ gửi tới tài khoản của cô." Dạ dày Đông Vĩnh Nguyên bị trướng đau, bỗng nhiên lại cảm thấy bị nghẹn họng, nếu sớm biết như này thì hồi nãy đã uống nhiều nước hơn một chút rồi.
"Được, để tôi gửi số tài khoản cho anh." Lần này Vu Miểu Miểu đáp ứng rất dứt khoát, vì album ảnh trong điện thoại cô có ảnh chụp thẻ ngân hàng nên cô trực tiếp tìm ra rồi gửi wechat cho Đông Vĩnh Nguyên.
Gửi xong, Vu Miểu Miểu vẫn còn cười ngây ngô với điện thoại, vui quá đi, không biết lúc ông xã nhận được tiền trong thẻ ngân hàng thì có phải cũng vui vẻ như này không, he he he ~~~
Đông Vĩnh Nguyên thật sự không chịu nổi nữa, thậm chí còn có chút hối hận khi tự mình đến đây một chuyến, sớm biết vậy đã trực tiếp nhắn wechat xin tài khoản cho rồi, sao phải đến đây để người ta đút cơm chó đầy miệng như này chứ.
Đông Vĩnh Nguyên trở về chỗ ngồi, còn chưa kịp ngồi xuống thì Vu Miểu Miểu bỗng nhiên nhắn wechat cho anh ta.
Bà chủ:【Anh mau gửi tiền cho tôi nhé, buổi chiều tôi muốn đi mua đồ nhập học, phải dùng tiền của tướng công để mua.】
Đông Vĩnh Nguyên khựng lại một chút, cầm lấy cốc nước trên bàn rồi rót nước vào hơn nửa cốc sau đó mới đáp lại một chữ:【Được.】
Người của Tang gia sớm đã rời đi, còn tiền lương là do sau khi Tang Thiên định giá, đã trực tiếp gửi vào tài khoản của Đông Vĩnh Nguyên, vậy nên chi phiếu này thật ra là từ thẻ của Đông Vĩnh Nguyên. Nghe xong yêu cầu của Vu Miểu Miểu, Đông Vĩnh Nguyên ngay lập tức lên mạng đăng ký ngân hàng, sau đó chuyển tiền cho Vu Miểu Miểu.
Đó là một khoảng tiền được chuyển đến với rất nhiều số 0 đằng sau, sau khi Vu Miểu Miểu nhận được tiền thì vội vã ra ngoài tiêu nó. Cô đi vòng vòng các cửa hàng, mua rất nhiều đồ vật này nọ, giống như bỗng nhiên bùng cháy khát khao được mua sắm.
Cũng đều là tiêu tiền, sao xài tiền của tướng công lại vui hơn là xài tiền của mình nhỉ?
Vu Miểu Miểu càng đi dạo càng vui vẻ, thậm chí cô còn mua đồ dùng thú cưng cho con hắc miêu mình vừa nhận được dù trước mắt cô vẫn rất ghét bỏ nó. Lúc cô đang nghĩ ngợi còn cái gì để mua không thì trong thẻ lại đột nhiên có thêm hai lần chuyển khoản nữa, theo thứ tự là mấy triệu và mấy chục triệu.
Số tiền này... là số tiền tướng công kiếm được sao? Mình mới đi ra ngoài mua vài món đồ thì tướng công đã kiếm được thêm tiền rồi?
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ, thì tin nhắn wechat của Đông Vĩnh Nguyên gửi tới:【Bà chủ, vừa rồi có hai lần chuyển khoản, theo thứ tự là tiền nhuận bút tháng này của ông chủ, và tiền bản quyền được gửi tới.】
Vu Miểu Miểu nhìn chằm chằm vào tin nhắn này hồi lâu, bỗng nhiên không muốn mua sắm nữa, cô mang theo một đống túi xách quay về phòng làm việc.
"Bà chủ, mua cái gì thế?" Mọi người đang uống trà chiều trong phòng làm việc, thấy Vu Miểu Miểu mang theo túi lớn túi nhỏ quay về nên không nhịn được nổi lên tính tò mò.
Lên đại học mà, có rất nhiều thứ muốn mua, lúc trước khi bọn họ lên đại học, cũng hận không thể mua hết những món đồ mới.
"Mua một chút đồ dùng cho nhập học, và thêm chút đồ ăn." Nói xong Vu Miểu Miểu đem đồ ăn ra phân cho mọi người: "Này là bữa ăn phụ trong trà chiều."
"Cảm ơn bà chủ." Mọi người cùng nhau nói lời cảm ơn, cầm lấy đồ ăn rồi tản ra, Đông Vĩnh Nguyên cũng muốn đi theo, nhưng góc áo lại bị Vu Miểu Miểu kéo lại.
Đông Vĩnh Nguyên ngẩn ra, biết là bà chủ có việc muốn hỏi mình, vì thế anh chủ động hỏi trước: "Bà chủ, có việc gì sao?"
Vu Miểu Miểu vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, ý bảo Đông Vĩnh Nguyên ngồi xuống chỗ đó, chờ khi Đông Vĩnh Nguyên ngồi xuống, cô mới nhỏ giọng hỏi: "Đông Đông, một tháng tướng công kiếm khoảng chừng được bao nhiêu?"
"Ông chủ một tháng kiếm được bao nhiêu ấy hả?" Đông Vĩnh Nguyên nhíu mày, bà chủ hỏi chuyện này để làm gì, chẳng lẽ muốn tìm hiểu xem ông chủ có giấu tiền riêng hay không? Nếu vậy thì không thể nói quá cụ thể, nhưng vẫn phải biểu hiện sự giàu có của ông chủ.
"Cái này hơi khó nói, phải xem ông chủ liệu có phát hành sách mới hay không. Nếu anh ấy phát hành sách mới, thì thu nhập trong tháng phát hành sách đó sẽ rất cao, còn nếu không phát hành, thì tiền thu nhập từ sách cũ cũng tạm được. Hơn nữa còn chuyện bản quyền, bản quyền sách của ông chủ rất nổi tiếng, rất nhiều công ty nước ngoài đều tới hỏi mua, nhưng yêu cầu của ông chủ rất nhiều, phải xem tâm trạng anh ấy có muốn bán hay không. Cùng lắm thì một năm có thể bán được một hai cái bản quyền, bản quyền một cuốn sách ít nhất cũng phải 20 triệu. Gần đây có một cuốn sách của ông chủ đã quay phim xong và sắp chiếu, đoán chừng sau khi chiếu phim xong thì sẽ có độc giả mới đến trang web đọc sách, như vậy thì tiền nhuận bút sẽ tăng thêm một bậc nữa."
"Ngoại trừ những thứ đó ra, ông chủ còn có rất nhiều bất động sản, bất động sản của anh ấy hình như không cho người ngoài thuê, nhưng giá nhà thì cứ tăng lên mỗi ngày. Lần trước hình như tôi còn thấy ông chủ mua cổ phiếu, vụ cổ phiếu thì hơi khó nói, tôi cũng không biết ông chủ mua cổ phiếu gì. Nhưng nếu kiếm được tiền lời, mỗi tháng ít nhất cũng phải mấy triệu. Còn có..."
"Còn có..." Giọng nói Vu Miểu Miểu có chút run rẩy.
"Những thứ tôi nói thật ra là những thứ tôi biết thôi, có thể còn những thứ tôi không biết nữa, dù sao biết ông chủ có rất nhiều tiền là được rồi." Đông Vĩnh Nguyên cảm giác mình thật sự là một trợ lý vĩ đại, nói như vừa nãy, chắc chắn bà chủ sẽ không tra ra được tiền riêng: "Tuy ông chủ hai ba tháng mới phát hành sách mới, nhưng chỉ cần viết xong, rồi up lên mạng sẽ có người xem. Vậy nên dù anh ấy không làm gì nhưng mỗi ngày đều có tiền vào túi."
"Không làm gì nhưng mỗi ngày đều có tiền vào túi?" Sắc mặt Vu Miểu Miểu thay đổi.
"Đúng vậy, nhưng một thời gian dài không ra sách mới, lượng truy cập sẽ không đủ, tiền nhuận bút nhất định sẽ giảm xuống."
Vu Miểu Miểu không còn nghe lọt mấy lời này vào tai nữa rồi, trong đầu cô hiện tại vẫn đang luẩn quẩn quanh câu nói vừa nãy của Đông Vĩnh Nguyên, tướng công nhà cô dù không làm gì thì mỗi ngày vẫn có tiền vào túi?
Vu Miểu Miểu vẫn luôn cảm thấy mình có thể kiếm tiền, nhưng khi so với tướng công, cô cũng chỉ là một miếng gỗ mục thôi phải không.
Tướng công không làm gì thì cũng có tiền vào túi, còn cô không làm gì thì cũng có tiền hay không.
Không được, không thể như vậy được. Hiện tại tiền tướng công kiếm được đều cho cô xài, vậy bản thân cô cũng rất giàu rồi, nhưng tướng công lại xài tiền cô kiếm được, không phải sẽ trở nên nghèo khó sao? Cô kiên quyết không để tướng công gặp cảnh khốn khó như vậy.
"Đông Đông, tôi muốn kiếm tiền, anh có cách nào không?" Vu Miểu Miểu nghĩ kĩ rồi, cô kiếm tiền thì cũng chỉ có thể dựa vào một thân vu thuật này thôi.
Tuy cô có thể tự mình tìm được mục tiêu để kiếm tiền, nhưng cô tìm kiếm dựa trên giá trị của năng lượng phụ, đối phương càng tuyệt vọng thì năng lượng phụ càng nhiều, càng khiến cô chú ý. Nhưng người càng tuyệt vọng, thì cũng không có nghĩa là người càng có nhiều tiền.
Cái người Hàn Mộng lần trước, tài sản cá nhân 300 vạn cũng đã đứng thứ hai trong các khách hàng mà cô tiếp đãi. Khụ, người có nhiều tiền nhất chính là dượng của Đông Vĩnh Nguyên. Nhưng cộng hết tiền của hai người đó lại, cũng còn không bằng tiền bản quyền của tướng công cô.
Quả thật là kém quá xa.
Vậy nên cô mới nghĩ tới Đông Vĩnh Nguyên, Đông Vĩnh Nguyên là người nằm vùng của hiệp hội, chắc chắn sẽ biết cách người trong Huyền Môn kiếm tiền.
"Bà chủ, cô cũng nhiều tiền như vậy rồi, liều mạng kiếm tiền như thế để làm gì?" Đông Vĩnh Nguyên thật sự khó hiểu, tiền bản quyền một cuốn sách của ông chủ cũng đủ cho anh ta xài cả đời, nếu anh ta có số tiền kia, thì chắc đời này không cần nỗ lực làm gì nữa. Nhưng tại sao bộ dạng của bà chủ giống như bị kích thích vậy, ngược lại còn quyết chí hăm hở vươn lên?
"Tôi muốn cố gắng kiếm tiền cho tướng công xài." Vu Miểu Miểu nắm chặt tay.
Đông Vĩnh Nguyên chỉ cảm thấy từ trên không trung bỗng nhiên xuất hiện 1 tấn cơm chó, anh ta chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì đã bị nó chôn vùi.
Thật sự quá đủ rồi đó, hai vợ chồng mấy người hôm nay rốt cuộc muốn khoe khoang bao nhiêu lần nữa mới ngừng lại đây hả.