Vu Sắc Mỹ Túy

chương 17: độ ấm của tử vong

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Răng nanh cắn xuống bờ môi, tàn sát bừa bãi, hung hăng liếm mút giống như muốn làm cho máu tươi phá hủy làn da mỏng manh, Vu Duy Thiển cảm thấy đau nhức, không chỉ từ trên môi mà còn ở trước ngực, ngón tay của Lê Khải Liệt vuốt ve lên làn da bên cạnh vết thương của hắn, đau đớn tạo ra độ ấm cực nóng, nụ hôn thô bạo bí mật mang đến cảm giác hít thở không thông, gần như kề cận tử vong, trong đầu ầm ầm nổ vang.

Giống như muốn thiêu rụi hết thảy, phá hủy toàn bộ, mùi máu tươi, mùi thuốc lá cùng nhau tràn ngập trong miệng và mũi, Lê Khải Liệt cơ hồ là đè lên người Vu Duy Thiển, hô hấp nặng nề, xúc cảm dưới ngón tay của hắn vừa trơn nhẵn vừa co dãn, phản ứng mỗi khi đầu lưỡi chạm vào đều kịch liệt. Trong cơn đau đớn, Vu Duy Thiển cắn nát đầu lưỡi của Lê Khải Liệt, nụ hôn mang theo máu tươi làm cho lần này dây dưa càng có nhiều xúc giác nhầy nhụa, đầu nhũ bị kích thích, lửa nóng không ngừng thiêu đốt làm gia tăng nhiệt độ trên người, thời gian tựa như dừng lại, nước bọt ẩm ướt của hai người tràn ra từ khóe miệng không thể khép kín của Vu Duy Thiển….

Nụ hôn kịch liệt làm cho hai người bọn họ đều cảm thấy bất ngờ, trong đầu của Vu Duy Thiển vang lên những tiếng ong ong, bờ môi mất máu bị cắn đến mức đỏ ửng, lúc này tư vị của tử vong không còn lạnh lẽo như trước, lồng ngực và toàn thân của Vu Duy Thiển đều trở nên nóng bừng.

Kể từ khi bọn họ bắt đầu hôn môi, Vivian liền trình ra một trạng thái ngây dại, sau đó là thét một tiếng chói tai, nàng muốn ngăn cản nụ hôn này, Lê Khải Liệt liền che miệng của nàng lại, ngồi dậy mà há mồm thở dốc, hắn không ngờ bản thân mình lại mải mê đến trình độ này.

“Đừng la!” Hai chữ tràn đầy gắt gỏng và mất kiên nhẫn, đây là phản ứng điển hình của người đàn ông khi bị khơi mào dục vọng mà không thể giải quyết.

Vivian không phải là một cô gái không biết gì, nàng hung hăng kéo tay Lê Khải Liệt ra, nhìn lên trên giường, “Vì sao để cho hắn hôn ngươi?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng là thương tâm và ghen tỵ, “Ngươi thích hắn hôn ngươi?”

“Hắn đương nhiên thích.” Lê Khải Liệt đẩy nàng ra, hắn đỡ người nam nhân trên giường ngồi dậy, từng lớp băng gạc được quấn lên, hắn không vội vàng yêu cầu đáp án, bí mật trên người Vu Duy Thiển còn rất nhiều.

Người thường không có khả năng trúng đạn ngay ngực mà còn sống, hơn nữa sau khi mất máu quá nhiều vẫn không chết, trong lúc vô ý chạm phải tầm mắt của đối phương, Lê Khải Liệt cau mày, trong khi Vu Duy Thiển lại có vẻ rất bình tĩnh, năm tháng đã sớm làm cho hắn không còn cảm thấy bất ngờ đối với bất luận điều gì, bao gồm cả cảm giác của chính mình.

“Vivian.” Hắn nhìn Lê Khải Liệt quấn một vòng băng gạc cuối cùng, duỗi tay gọi nàng, khi Vivian nghi hoặc là lúc Vu Duy Thiển cầm lấy tay nàng, trả lời nghi vấn của nàng, “Ngươi cũng biết ta và ngươi giống nhau, cự tuyệt không được nhiệt độ ấm áp như vậy.”

Thân thể của nàng rất lạnh, bàn tay của Vu Duy Thiển đã khôi phục không ít nhiệt độ, đó là độ ấm làm cho người ta quyến luyến, nàng biết ý tứ của hắn, “Nhưng vì sao lại là hắn? Ngươi biết không, hắn là người của gia tộc Claudy.”

Lại nhắc đến cái tên này, phản ứng của Lê Khải Liệt không còn làm cho người ta sợ hãi như lúc trước, nhưng đồng tử vẫn mãnh liệt co rút một chút, Vu Duy Thiển có thể cảm nhận được sự biến hóa trong hơi thở của Lê Khải Liệt. Hơi có một chút ngoài ý muốn, hắn gật đầu đối với Vivian, ý bảo hắn đã hiểu được lời cảnh cáo của nàng.

“Hiện tại có thể nói được hay chưa, vì sao lại như thế?” Lê Khải Liệt ngồi xuống bên mép giường, tư thái như thể đang ở nhà của chính mình, tấm nệm lõm xuống theo trọng lượng của hắn, thân thể của Vu Duy Thiển hơi nghiêng một chút, khi Lê Khải Liệt vươn tay đến thì Vu Duy Thiển lại tránh đi, sau đó từ trên giường đứng lên.

“Muốn giết ta là một tổ chức, nói cho chính xác, kỳ thật bọn họ không phải muốn mạng của ta.” Đôi chân trần bước trên sàn nhà, cảm giác mát lạnh từ dưới lòng bàn chân lan ra, huyết sắc trên mặt Vu Duy Thiển vẫn chưa khôi phục, chỉ có khóe miệng đỏ sẫm mang theo dấu vết của nụ hôn nồng nhiệt mới vừa rồi.

“Đó chính là muốn thân thể của ngươi.” Lê Khải Liệt không hề kiêng nể mà ngã lưng lên giường của Vu Duy Thiển.

“Bọn họ muốn một thứ trên người của Wirth.” Vivian vẫn phồng mang trợn má mà hung hăng nhìn Lê Khải Liệt. Lê Khải Liệt tựa như là chủ nhân nơi này, hắn cứ điềm nhiên dựa vào đầu giường, sau đó tự cởi bỏ lớp băng gạc trên người, vết thương đang hồi phục, cũng không tệ lắm, nhưng vẫn bị tét một chút, hắn lại một lần nữa tự băng bó.

“Là cái gì?” Không hề che giấu hứng thú của mình, động tác của Lê Khải Liệt vừa nhanh vừa thuần thục, vết thương trên cánh tay lại một lần nữa được băng bó – chỉ dùng một tay.

Khi mới đến đây, hắn đã hoàn toàn có khả năng tự băng bó cho mình, hơn nữa tốc độ cũng không hề chậm.

Vu Duy Thiển dừng lại cước bộ một chút, hắn mở tủ đồ rồi lấy ra một chiếc áo sơ mi, theo cánh cửa tủ màu đen có thể nhìn thấy Lê Khải Liệt đang nhìn hắn, bên dưới sự hung tàn láo xược quả thật có một chút dấu vết vừa giảo hoạt vừa thận trọng, “Bất tử.” Hắn nhìn phản xạ của Lê Khải Liệt mà trả lời.

“Cái gì?”

Phản ứng đầu tiên của Lê Khải Liệt là cười to, “Bất tử?” Tiếng cường vang vọng, phía chân trời trắng bạch xuất hiện một tia nắng bình minh, trong phòng chỉ có một mình hắn là đang cười, Vivian quả thực muốn bóp chết hắn, “Có cái gì đáng buồn cười?” Chẳng lẽ hắn nghĩ rằng bọn họ đang nói đùa? Nếu đây chỉ là một trò đùa thì tốt rồi!

Vu Duy Thiển nhếch miệng giễu cợt, mặc vào chiếc áo sơ mi màu trắng, đứng lặng yên bên cửa sổ, tiếng cười quanh quẩn trong chốc lát, sau đó hắn nghe thấy giọng nói trầm thấp khô ráo của Lê Khải Liệt, “Bất tử? Thứ này chỉ có kẻ ngu mới muốn, nhìn đám người xung quanh chết hết, chờ đến khi hưởng thụ tất cả lạc thú thì trên đời chẳng còn cái gì gọi là hứng thú, bất tử căn bản chỉ là tra tấn, có người muốn cái loại tra tấn này hay sao?”

Ngẩn người, Vu Duy Thiển chậm rãi quay đầu lại, đột nhiên va chạm với tầm mắt của Lê Khải Liệt, dưới những tia nắng ban mai, đôi mắt màu tro lục vừa tràn đầy dã tính khó lường lại vừa phóng túng tà khí, nhưng còn có một thứ khác sáng ngời giống như ánh lửa, chiếu rọi năm tháng mà hắn đã trải qua, soi sáng vẻ mệt mỏi và tái nhợt lắng đọng trong tâm linh.

Hắn rốt cục đã hiểu được vì sao hắn không cự tuyệt nụ hôn của Lê Khải Liệt.

Vivian so với hắn càng hiểu rõ cảm giác này, có người khác với người thường, lẽ ra phải biến mất giữa đám đông, hắn tránh sáng ưa tối, nhưng lâu dài bị vây ở thế giới tịch mịch làm cho hắn vừa muốn kháng cự lại vừa bị hấp dẫn, hắn ghét người nam nhân với bản tính sa đọa bẩm sinh và phi thường khinh cuồng này, nhưng tâm hồn đã gần như chỉ còn một màu xám tro lại bị loại sắc thái sặc sỡ này mê hoặc.

“Không ngờ ngươi cũng có thể nói ra những lời như vậy.” Mái tóc đen bị gió hất lên, giống như lông chim tung bay trong không khí, ngữ khí của Vu Duy Thiển có một chút tán thưởng hiếm thấy, băng gạc trước ngực rướm máu tươi, giống như một chữ thập màu đỏ được vẽ trước ngực, dưới ánh nắng ban mai, có một loại nghiêm nghị và thánh khiết kỳ dị không thể xâm phạm.

Ngoài cửa sổ có vài tia nắng mặt trời chiếu vào, những hạt bụi thật nhỏ bay lên giữa không trung, hắn quay đầu nhìn thấy ánh mắt cổ quái của Lê Khải Liệt, thần sắc bất động, lại tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, “Ta còn từng làm mục sư.”

Lê Khải Liệt lúc này mới biết lúc trước Vu Duy Thiển có nói đã từng làm quân y trên chiến trường, chuyện này không phải không có khả năng, “Rốt cục ngươi đã sống được bao lâu?” Không biết câu hỏi này của hắn có ý nghĩa gì, thái độ của hắn rất tùy tiện, giống như những gì đã xảy ra hoàn toàn không làm cho hắn cảm thấy kinh dị.

Đi đến bên cạnh một cái giá, Vu Duy Thiển lấy ra một cặp kính rồi đeo vào, “Cũng đủ làm cụ tổ của ngươi.” Câu trả lời ngắn gọn minh bạch kèm theo một cái nhếch môi.

Đây tuyệt đối là khiêu khích! Vẻ mặt của Vu Duy Thiển rõ ràng mang theo vài phần giễu cợt, trong lúc nhất thời Lê Khải Liệt không biết nên phản ứng như thế nào, sau đó mới ám muội nhếch hàng lông mày lên, “Ta cũng sẽ không hôn môi với cụ tổ của mình.” Sinh vật dã tính chiếm cứ trên giường chậm rãi bước xuống, mỗi một bước đều mang theo mị lực mê hoặc lòng người mà chỉ có Lê Khải Liệt mới có. Vu Duy Thiển nhìn Lê Khải Liệt chậm rãi tiếp cận, hắn vẫn đứng yên bất động bên cửa sổ.

“Ngươi muốn làm gì?” Vivian nhấc từng bước nhỏ chạy đến, lấy tay chỉ vào Lê Khải Liệt, “Ngươi không được tiếp cận hắn!” Nàng tựa như đứa bé bị cướp đi người cha, vẻ mặt cảnh giác và phẫn nộ.

“Là hắn làm cho ta tiếp cận, cũng là hắn khiêu khích ta trước, hiện tại muốn trốn cũng đã quá muộn.” Mặt trời mọc buổi sớm, mái tóc dính máu của Lê Khải Liệt bị chiếu rọi thành màu đỏ ánh kim, hắn hướng về phía Vu Duy Thiển.

“Người của gia tộc Claudy, cố ý gây chú ý với ta chính là ngươi.” Nắng sớm phản xạ lên tròng kính, hàn quang sắc bén mang theo vẻ giễu cợt, lời nói của Vu Duy Thiển làm Lê Khải Liệt dừng bước.

“Ngươi diễn kịch thật sự không tệ, đáng tiếc ngươi không nên để cho Vivian biết được thân phận của ngươi, một khi biết thân phận của ngươi, ngươi nghĩ rằng ta vẫn chưa thể đoán được mục đích của ngươi hay sao? Ngươi đừng tự cho là mình thông minh như vậy, đại minh tinh.”

Dưới ánh mặt trời mà vạch trần âm mưu, lời nói dị thường thẳng thắn của Vu Duy Thiển chứa đựng vài phần chế nhạo, tựa như không hề lưu tình mà tát cho người ta một cái bại tai lên mặt.

Đáy mắt màu tro lục thoáng chốc hiện lên một tia u ám, “Ngươi biết được bao nhiêu?”

Phát hiện Lê Khải Liệt không có ý đồ che giấu, Vu Duy Thiển thay đổi quan điểm một chút đối với hắn, đứng trên chỗ cao tiếp tục nhìn những tia nắng sớm, “Không nhiều lắm, mới nghĩ ra thôi, tuổi lớn, có rất nhiều chuyện hậu tri hậu giác, bất quá vẫn tốt hơn so với bất tri bất giác.” Biểu tình lạnh lùng, không nhìn thấy có quá nhiều tức giận, chỉ có một chút ý tứ tự giễu.

“Hắn cố ý tiếp cận ngươi?” Vivian lập tức phản ứng trở lại, ánh mắt tràn đầy địch ý như kim châm.

Là vô tình hay cố ý? Thậm chí trong buổi hòa nhạc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có phải cũng xuất phát từ âm mưu của người nào đó hay không, còn có fan hâm mộ điên cuồng xuất hiện trong quán bar ngay sau đó, rốt cục có phải thật sự là trùng hợp hay không?

Theo nét mặt của Lê Khải Liệt có thể nhìn ra được đáp án.

Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, thật ra các phóng viên đã sớm vô ý hỏi qua vấn đề này. Trùng hợp? Thật sự có chuyện trùng hợp như vậy?

Truyện Chữ Hay