Lê Khải Liệt ngồi trên giường sờ vào độ ấm ở bên cạnh, Vu Duy Thiển chắc là đã rời khỏi giường từ rất lâu, ngay cả một chút ấm áp cũng không còn.
Xuyên thấu qua cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp rải rắc bên thềm, thời tiết hôm nay thật không tệ, nhưng sắc mặt của Lê Khải Liệt lại âm trầm, hoàn toàn tương phản với nhiệt độ bên ngoài, trong lòng bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, bước xuống giường, hắn tìm khắp phòng một lần nữa, không riêng gì trên giường không có nhiệt độ ấm áp mà trong phòng căn bản không hề có dấu vết của người khác. Chỉ có chiếc khăn tắm mà tối hôm qua Vu Duy Thiển đã quấn lên thắt lưng còn lưu lại trên giường, chứng minh người nọ đã từng tồn tại.
Nếu Vu Duy Thiển chỉ là có việc mà rời đi thì sẽ không nói với hắn, tiếng đập cửa bên ngoài liên tục không ngừng, còn có giọng nói của Owen, Lê Khải Liệt cầm lấy chiếc khăn tắm rồi quấn lên thắt lưng, mở cửa ra, hắn lập tức hỏi, “Người nọ đâu?”
Owen nhìn hắn một cái, vẻ mặt của Lê Khải Liệt đáng sợ đúng như dự kiến của hắn, hắn cầm một túi quần áo đi vào trong phòng, sắc mặt ảm đạm,“Đây là quần áo chuẩn bị cho ngươi, mới rạng sáng mà Wirth đã gọi điện thoại cho ta, muốn ta chuẩn bị quần áo cho ngươi, hắn nói là ngươi không sao…”
“Nói như vậy ngươi có biết hắn đi đâu hay không?” Lê Khải Liệt tùy tiện ném quần áo lên giường, giống như một con sư tử nổi giận tiến đến gần, nôn nóng truy vấn.
Hắn còn chưa soi gương, sau khi tỉnh lại thì phát hiện Vu Duy Thiển biến mất làm cho hắn không có tâm tình để ý đến chuyện khác, cho nên hắn không phát hiện ngay lúc này hắn quả thật đúng như Vu Duy Thiển đã nói với Owen, hoàn toàn bình yên vô sự, khi rạng sáng thì Lê Khải Liệt đã phục hồi như trước, ngoại trừ ở trên mặt và trên người còn lưu lại một vài dấu vết ửng đỏ giống như tắm nắng thì hết thảy đều bình thường.
Owen cảm thấy thật thần kỳ, tuy rằng hắn không nhìn thấy bộ dáng của Lê Khải Liệt đêm, qua nhưng trong tình huống như vậy thì làm sao chỉ trong một buổi tối mà lại giống như chỉ đi nghỉ mát tại Hawaii?
Lại nhìn Lê Khải Liệt vài lần, dưới ánh mắt tràn ngập cảm giác uy hiếp của hắn làm cho Owen phải lui về sau vài bước, “Thật xin lỗi, Liệt, ta không biết, ta chỉ nhận được điện thoại của hắn, những thứ khác….Ta nghĩ rằng ngươi ắt hẳn phải rõ ràng hơn ta.”
Tiếp thu ánh mắt có chứa thâm ý của Owen, Lê Khải Liệt không có tâm tư đi giải thích. Đêm qua biểu hiện của Vu Duy Thiển, sự dịu dàng quá mức cùng lời nói ngọt ngào, tất cả đều đã chứng minh suy đoán của hắn là đúng.
Gầm lên giận dữ, những chai rượu đặt trên quầy bar mini ở trong phòng bị đập bể, cồn và những mảnh vỡ thủy tinh bắn tung tóe, Lê Khải Liệt đứng giữa một mảnh hỗn độn, mái tóc rối bời, vẻ mặt vô cùng âm u, giống như một quả bom có thể nổ tung bất cứ lúc nà. Owen đã sớm nhìn thấy bộ dáng điên cuồng của Lê Khải Liệt, bình thường hắn sẽ lập tức tránh né nhưng lúc này hắn lại miễn cưỡng đứng yên tại chỗ.
“Có lẽ hắn chỉ ra ngoài có chút việc, sẽ nhanh chóng quay về.” Nói đến câu này, ngay cả Owen cũng không thể hoàn toàn tin tưởng chính mình, khi vừa vào cửa thì hắn đã phát hiện trên người của Lê Khải Liệt có rất nhiều dấu hôn, dám lưu lại dấu vết trên người của Miracle Leo chỉ có một người, sau khi lên giường với Miracle Leo mà dám ra đi không nói lời từ biệt cũng chỉ có một người.
Owen hiểu rất rõ cảm giác bị bỏ rơi, hắn biết lúc này nói cái gì cũng vô dụng, ít nhất khi Lê Khải Liệt bùng nổ thì hắn phải coi chừng, tuy nhiên người đàn ông tỏa ra hơi thở khủng bố này căn bản không cần những điều đó, lập tức đi tìm tất cả những nơi còn lại ở trong phòng, muốn suy đoán hướng đi của Vu Duy Thiển từ tất cả những dấu vết bé nhỏ còn sót lại.
Nhưng mà không có, không hề có, Vu Duy Thiển không lưu lại bất cứ thứ gì có thể làm manh mối để truy tìm, hắn cũng không muốn Lê Khải Liệt đi tìm hắn.
Vu Duy Thiển ly khai, sau khi hắn lưu lại câu một câu ta yêu ngươi thì rời đi, Lê Khải Liệt hiểu rõ hơn bất cứ kẻ nào, lần này rời đi tựa hồ cũng không phải chia tay tạm thời, không hề lưu lại một lời nào, hoàn toàn buông tay, đây là kiểu cách của Vu Duy Thiển.
Tình cảm đối với người đàn ông kia mà nói đã trở thành một thứ xa xỉ phẩm, cho dù có sâu sắc như thế nào thì luôn luôn sẽ có một ngày phải tỉnh lại từ giấc mơ.
Owen chờ Lê Khải Liệt kêu gào và chất vấn, nhưng người đàn ông mới một phút trước còn nổi cơn tam bành mà bây giờ lại hoàn toàn trầm mặc, sự im lặng nặng nề so với tiếng gào thét giận dữ của hắn càng khiến cho người ta hít thở không thông, Owen nhịn không được mà phải hít sâu một hơi mới có thể mở miệng hỏi hắn, “Ngươi định làm sao?”
“Chỉ cần là hắn quyết định, cho dù ta van xin hắn quay về thì cũng sẽ bị cự tuyệt.” Từng phạm sai lầm, bị Vu Duy Thiển đánh không hề nương tay, hình ảnh lúc trước lại hiện lên ở trong đầu, Lê Khải Liệt chưa từng quên Vu Duy Thiển là người như thế nào.
Thái độ bình tĩnh của Lê Khải Liệt làm cho Owen cảm thấy bất an, “Liệt, ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi định làm gì, còn Wirth nữa, vì sao hắn lại đột nhiên….Là vì chuyện ngày hôm qua?”
Lời nói của Owen kích thích Lê Khải Liệt, hắn đấm một cú làm rạn mặt bàn, dưới đáy mắt màu tro lục xẹt qua một màu đỏ sậm đáng sợ, trả lời Owen chỉ có sắc mặt lo lắng cùng một tiếng cười lạnh.
Nguyên nhân của chuyện này không phải nói hai ba câu thì có thể giải thích rõ ràng, chuyện của Richard, lời nói của Senzou, còn có biến dị trên người của hắn, tất cả đều là một trong những nguyên nhân mà Vu Duy Thiển rời đi.
Lê Khải Liệt có lẽ hiểu rõ suy nghĩ của Vu Duy Thiển, người đàn ông kia sống quá lâu, thay vì nói thành thục thì không bằng nói là bi quan, nếu nói về bản chất thì bọn họ rất giống nhau, đều ngang ngược bướng bỉnh, đơn phương giải quyết vấn đề, lại ích kỷ đến cực điểm!
Vu Duy Thiển, ngươi muốn bỏ đi? Không có khả năng!
Hắn khoanh tay đứng thẳng, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, sở dĩ Vu Duy Thiển kịch liệt làm tình mặc dù hắn đang bị thương như vậy là vì muốn làm cho hắn mất đi cảnh giác, trên thực tế hắn hoàn toàn không phát hiện Vu Duy Thiển rời đi từ khi nào, theo như lời của Owen thì Vu Duy Thiển đã rời đi từ rạng sáng.
Nhưng rời đi thì có tác dụng hay sao? Chỉ cần ở trên trái đất này, ở cùng một thời gian thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ tìm được người nọ!
Siêu sao bị tình nhân vứt bỏ một cách không thương tiếc đang nổi cơn thịnh nộ nhưng hắn vẫn chưa đánh mất lý trí, trái đất rất lớn nhưng cũng rất nhỏ, cho dù Anh Quốc là nơi mà Vu Duy Thiển quen thuộc, chỉ cần Vu Duy Thiển còn tồn tại thì hắn rất tin tưởng sẽ lôi được người kia đến trước mặt!
Sự tự tin của Lê Khải Liệt cũng không phải là mù quáng, hắn có các mối quan hệ, lại có giao tình với ngành tình báo, muốn tìm kiếm một người không khó, nhưng muốn tìm người đã quen che giấu thân phận dưới con mắt của người đời, ngăn chặn hết thảy khoa học kỹ thuật hiện đại như Vu Duy Thiển thì không phải dễ dàng như hắn đã tưởng.
Lý do mà Lê Khải Liệt có thể giữ bình tĩnh là vì hắn có thể chắc chắn tìm được Vu Duy Thiển, nhưng sự thật thường không tốt như mọi người hay suy nghĩ.
Đầu tiên là hỏa hoạn, sau đó là hung thủ trong vụ án ma cà rồng giết người liên hoàn đã chôn thân nơi biển lửa, đặc vụ liên bang Hoa Kỳ là Reid đứng ra giải thích diễn biến của sự việc, rốt cục vụ hỏa hoạn liên lụy đến nữ diễn viên Lena của Anh Quốc, thương nhân Nhật Bản nổi tiếng Senzou, siêu sao nhạc rock nước Mỹ Lê Khải Liệt, còn có nhà soạn nhạc thần bí bên cạnh hắn, khi tin tức được công bố thì lập tức gây ra chấn động rất lớn.
Vì không muốn phụ lòng kết quả mà Vu Duy Thiển đã chữa trị cho hắn, ngày hôm đó Lê Khải Liệt lộ diện trong buổi phỏng vấn với phóng viên, ngoại trừ mái tóc lỡ cỡ thì thoạt nhìn hắn hoàn toàn lành lặn, đập tan các loại suy đoán và lo lắng, đồng thời album mới của ban nhạc cũng bởi vì chuyện này mà doanh số bán ra lại tăng rất cao.
Nhưng Owen cũng sẽ không cao hứng bởi vì chuyện như vậy, áp lực của bão táp càng ngày càng trở nên nguy hiểm khi thời gian cứ trôi qua, mỗi một lần nhìn thấy Lê Khải Liệt thì hắn lại càng lo lắng cho tình trạng của đối phương.
Mấy ngày sau vụ nổ lớn gây nên hỏa hoạn, Lê Khải Liệt tham gia cuộc họp báo, diễn xuất phải nói là hạng nhất, biểu hiện của hắn ở trước mặt giới truyền thông chỉ có thể đánh giá ở bề ngoài, không ai nhìn ra tâm tình thật sự của hắn rốt cục là như thế nào. Vẫn như trước kia, dùng thái độ không mặn không nhạt mà ứng phó giới truyền thông, kiêu ngạo vừa đủ, dốc sức phát ra điện lực từ đôi mắt tham lang, nổi bật trên màn hình tivi, vụ tai nạn lại trở thành một cách để quảng bá hiệu quả.
Nhưng có một người đàn ông ngồi trước tivi đã cự tuyệt hắn lại nhìn ra sự hỗn loạn che giấu bên trong con người của hắn.
Vu Duy Thiển đặt xuống điều khiển từ xa, đôi mắt màu tro lục trên tivi như bừng bừng bốc cháy, ánh mắt chăm chú giống như muốn nhìn xuyên qua màn hình, đang hung hăng theo dõi Vu Duy Thiển, tựa hồ muốn nói nếu bị hắn tìm được thì hắn sẽ dùng hàm răng sắc bén mà xé nát, trừng phạt vì cái tội ra đi mà không từ biệt.
Suy tư một chút, hắn cầm lấy điện thoại, giọng nói ở đầu dây bên kia truyền đến cũng không phải là của Owen, mà là một giọng đàn ông có chút quen thuộc, “Ngài Wirth?”
Giọng điệu trang trọng, là linh mục Calgary, Vu Duy Thiển không có hứng thú muốn biết vì sao Calgary lại bắt điện thoại, trước khi hắn lên tiếng thì điện thoại tựa hồ bị một người khác cầm lấy, Owen kêu to một cách kích động, “Wirth! Ngươi đang ở đâu! Ngươi mau trở lại đi!”
“Owen, từ khi nào thì ngươi lại để ý đến việc ta ra đi hay ở lại như vậy?” Trong điện thoại có thể nghe ra giọng nói lạnh lùng của Vu Duy Thiển, Owen đã từng một lần rất mê vẻ ngoài lạnh lùng cùng cảm giác uy nghiêm của người đàn ông này, nhưng hắn không có khả năng miễn dịch đối với những lời đả kích của Vu Duy Thiển giống như Lê Khải Liệt.
“Wirth—” Trong microphone truyền đến tiếng thở dài buồn rầu của Owen, “Ngươi gọi điện thoại cho ta là xác định không trở về hay sao? Còn Liệt? Có muốn cho hắn nghe điện thoại hay không?”
Vu Duy Thiển trầm mặc chừng vài giây, “Hắn thế nào? Gần đây chắc hắn rất bận nên không gây phiền phức cho ngươi, đúng không?”
Ngoại trừ những tin tức trên báo, cha của Sharon Swift là Delin Bowie ở Mỹ dường như bắt đầu có hành động, người đã làm cho con gái cưng của hắn bị tổn thương, hắn tựa hồ sẽ không buông tha cho người nọ. Còn có MV đã quay tại Anh Quốc, bởi vì sự việc bị ảnh hưởng, công ty quản lý của Lena lo lắng cho nghệ nhân của mình nên có ý định rút khỏi hợp tác.
Đây là do Vu Duy Thiển căn cứ vào một tờ báo nhỏ mà phán đoán, tuy rằng hắn rời đi trước nhưng hắn vẫn không có cách nào buông tay hoàn toàn đối với người đàn ông kia, Owen nghe được sự quan tâm trong lời nói của hắn, không biết vì sao bọn họ lại trở thành như thế.
“Các ngươi rốt cục làm sao vậy? Ta hỏi Liệt, hắn cũng không nói cái gì cả, ngươi cũng thế, chuyện giữa các ngươi không liên quan đến ta nhưng nếu ảnh hưởng đến công việc thì lại có quan hệ đến ta!”
Tìm được một lý do chân chính để bám vào, Owen kể khổ với hắn, “Ngươi có xem tivi hay không? Đừng nhìn bộ dáng bình tĩnh của Liệt ở trên tivi, hiện tại các thành viên khác trong ban nhạc cũng không dám tiếp cận hắn, bất cứ chuyện gì không vừa mắt thì hắn sẽ nổi nóng, bởi vì người khác quả thật làm sai nên không ai có thể nói được hắn, mà cũng không ai dám nói, nhưng hắn cứ như vậy là không được!”
Vu Duy Thiển không nói gì mà chỉ nhìn Lê Khải Liệt trên tivi, kỳ thật hắn có thể đoán được khi hắn rời đi thì Lê Khải Liệt sẽ như thế nào.
“Ta và hắn cần một thời gian để suy nghĩ, Owen, nói với hắn đừng cất công tìm ta.”
Là Lê Khải Liệt trước tiên kéo hắn vào cạm bẫy tình yêu, sau đó hắn tự nguyện cùng đối phương chìm đắm vào đó, nhưng quay đầu lại thì mới thấy tình cảm này quá mức mãnh liệt, lửa cháy quá lớn sẽ khó tránh khỏi có nguy cơ tự thiêu.
Cho tới nay tình cảm của hắn và Lê Khải Liệt giống như đang đi trên dây, bọn họ chỉ nhìn thấy trước mắt mà quên đi tất cả trở ngại ở xung quanh, hắn có thể bất chấp mọi nguy hiểm nhưng Lê Khải Liệt thì lại không thể.
————-
P/S: tội nghiệp con sam, bị thượng xong rồi bị vứt bỏ,:> bất quá cái này gọi là tình thú =)) =)), ngược tẹo cho có màu sắc ^^, để sau này mới thấy tình yêu đáng quý như thế nào.