- Đầu mọc trên cổ ta, ta thích quay đâu thì quay đó, việc gì phải xin phép ngươi, ngươi đi theo ta làm gì?
Buồn bực, Tô Nham tự hỏi chính mình quay đầu còn phải hỏi ý người khác sao.
- Ừ nhỉ, đầu là của ngươi mà, không cần phải xin phép ta.
Sắc mặt thiếu nữ hơi mơ màng, dường như đồng tình với câu nói của Tô Nham. Nhưng nhìn vẻ bất thiện của hắn lúc này vội vàng nói.
- Thiếu gia, ta có thể làm nha hoàn cho ngươi không?
Thiếu nữ rụt rè hỏi.
- Ta không cần nha hoàn.
- Nhưng ngươi đã cứu ta, ta phải làm nha hoàn hầu hạ ngươi.
Thiếu nữ rất chân thành.
- Thực tình ta không thích bị người khác hầu hạ.
- Ngươi chưa thử sao biết không thích.
Tô Nham cảm giác trước ngực như muốn nghẹn lại, hắn ra tay giúp đỡ thiếu nữ này chẳng qua vì sự đồng cảm với người cùng cảnh ngộ. Là một người tư tưởng hiện đại, hắn thật đúng không có thói quen để người khác phục vụ mình.
- Không giấu gì ngươi, ta là một siêu cấp đại sắc lang, so với cái tên Đại vương bát kia còn ghê gớm hơn nhiều. Ngươi muốn làm nha hoàn của ta không sợ bị ta ăn hiếp à?
Tô Nham cố bày ra bộ dáng dữ tợn, tự cho là cực kì dọa người trước mặt thiếu nữ.
- Ta không sợ, ngươi là người tốt, ngươi không phải sắc lang. Thiếu gia uy dũng hơn cả Đại vương bát.
- Ngươi sao có thể so sánh ta với con rùa kia?
- A xin lỗi thiếu gia, ý ta là người tốt bụng hơn Đại vương bát...
- ..........
Tô Nham hiện tại có xúc động muốn tự sát, hắn tự nhận nếu còn dây dưa cái đề tài này với thiếu nữ chỉ e thần trí của mình sớm bị điên loạn. Tuy nhiên đối mặt với một cô bé thanh thuần như nước hắn không cách nào tức giận nổi, hắn cảm nhận được từng câu từng chữ của nàng đều hoàn toàn nghiêm túc, điều đó cho thấy tâm tư của nàng rất đơn giản: Mình cứu nàng, nàng làm nha hoàn báo đáp. Song cái lễ vật này Tô Nham thật sự không muốn, nếu như hắn tiếp nhận nàng nhất định trong lòng sẽ sinh ra một loại cảm giác như "cháy nhà hôi của".
Dĩ nhiên Tô Nham không tự phong cho mình danh hiệu anh hùng, nhưng cũng không phải tiểu nhân. Loại chuyện "đục nước béo cò" kiểu này hắn rất thích, nhưng phải tùy vào đối tượng, ít ra là trước mặt một cô bé thuần khiết hắn không làm được. Dù cho nó không phải lợi dụng, hoặc nói chuyện đó vốn hợp với lẽ trời, đáng tiếc tư tưởng của Tô Nham là một người hiện đại.
- Ta lặp lại lần nữa, ta không cần nha hoàn, ngươi đừng lẽo đẽo theo ta nữa.
Tô Nham cố gắng trợn mắt với thiếu nữ một cái, xoay người sải bước rời đi. Trong khoảnh khắc đó, có thể thấy trong đôi mắt thiếu nữ bốc lên một tầng hơi nước.
- Hu hu, thiếu gia không cho ta làm nha hoàn, nhất định vì ghét bỏ ta là khất cái, ta không muốn làm khất cái đâu! (khất cái = ăn mày)
Đôi mắt trong suốt như nước hồ thu của thiếu nữ chảy xuống hai dòng lệ thương tâm, nàng như rơi vào trạng thái mất hết sức lực ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm lấy hai chân mình cố gắng co người lại, đầu chôn sâu vào trong ngực khóc thút thít.
Tô Nham đã đi được một dặm đường, trong đầu hắn không ngừng lởn vởn ánh mắt của thiếu nữ trong khoảnh khắc hắn quay người bỏ đi đó. Giấu dưới hàng nước mắt, con ngươi nàng xuất hiện một tia xám xịt, đó là biểu hiện của sự thất vọng đâm ra tuyệt vọng.
Tô Nham chợt nhớ tới lúc mới gặp nàng, hoàn cảnh so với mình không khác bao nhiêu. Bản thân mình từ thế giới khác đến, người thân ở đây cũng không hẳn là người thân, mà thiếu nữ dù là người của thế giới này nhưng từ nhỏ đã phải trải qua bao khổ cực, dựa vào ăn xin mà sinh tồn. Nếu nói mình ở thế giới này cảm thấy trong lòng cô độc, vậy thiếu nữ này lại cô độc từ trong ra ngoài.
Việc mình tùy ý ra tay cứu người chỉ là xung động nhất thời, nhưng hành động đó làm cho thiếu nữ cảm nhận được một chút quan tâm, một chút ấm áp. Bởi đó là người đầu tiên nguyện ý vì mình mà che chở, tâm hồn cô độc của nàng bỗng được thắp lên một tia hy vọng nhỏ nhoi, nhưng tia sáng le lói đó đã bị mình vô tình dập tắt.
- Tô Nham, ngươi có phải là con người hay không?!
Tô Nham thầm tự mắng mình một câu, đột nhiên quay trở lại. Chứng kiến thiếu nữ vẫn ngồi xổm tại chỗ khóc lóc, trong lòng không khỏi "ầm" một cái. Hắn tựa hồ thấy trước mắt không phải một thiếu nữ bị thương tổn, mà là một người đang đắm chìm trong tuyệt vọng, cô độc xen lẫn tĩch mịch.
- Ta là tên khất cái, Thiếu gia ruồng bỏ ta, ta không muốn làm khất cái...
Thiếu nữ vẫn vùi đầu nghẹn ngào lẩm bẩm, không hề hay biết bên cạnh có người.
- Ngươi tên là gì?
Thanh âm Tô Nham trở nên dịu dàng.
Nghe được giọng nói này, thiếu nữ chậm rãi ngẩng đầu lên, khi nhìn rõ khuôn mặt của người đang đứng trước mắt, ánh mắt mông lung dần dần trong suốt.
- Ta tên là Tiểu Tiểu, thiếu gia, người đồng ý cho Tiểu Tiểu làm nha hoàn đi.
Thiếu nữ từ dưới đất đứng bật dậy, nước mắt vẫn còn động lại trên gương mặt nhem nhuốc của nàng, không tự chủ quệt quệt mấy cái, chờ mong Tô Nham trả lời.
- Tiểu Tiểu? Tên thật là dễ nghe, nhà ngươi ở đâu? Cha mẹ là ai? Vì sao lại đi làm khất cái?
Tô Nham mở miệng hỏi, hắn vẫn chưa đáp ứng cho Tiểu Tiểu làm nha hoàn.
- Không nhớ, Tiểu Tiểu chỉ biết năm nay tuổi, làm khất cái được năm, những sự việc từ năm đổ về trước đều quên hết rồi.
Tiểu Tiểu sắc mặt tối sầm lại, cau mày lúc lắc cái đầu nhỏ, dường như đang cố gắng nhớ lại cái gì nhưng vô dụng.
Trong nháy mắt này Tô Nham bỗng cảm thấy Tiểu Tiểu càng thêm đáng thương, bé gái yếu nhược như vậy phải đi ăn xin năm, nàng đã chịu bao khổ cực cơ chứ?! Tiểu Tiểu không biết vì nguyên nhân gì quên mất trí nhớ trước tuổi, mà mình ngược lại muốn quên kí ức năm vừa qua, trở về địa cầu. Nàng là một cô nhi, kiếp trước mình cũng là cô nhi, trong lòng Tô Nham chợt sinh ra cảm giác đồng mệnh tương liên.
- Tiểu Tiểu, ngươi không cần làm nha hoàn cho ta, làm muội muội ta đi. Ngươi không có người thân, sau này ta sẽ là người thân của ngươi, ngươi quên họ của mình, sau này theo họ Tô của ta.
Tô Nham mở miệng nói, hắn chưa từng lúc nào nói chuyện chân tình như lúc này.
- Không được, Tiểu Tiểu sao xứng làm muội muội của Thiếu gia, hay cứ làm nha hoàn đi.
Tiểu Tiểu vội vàng từ chối, nàng được yêu mà lo sợ.
- Nếu ta đáp ứng ngươi làm nha hoàn, có phải ta nói gì ngươi cũng nghe?
- Thiếu gì nói gì Tiểu Tiểu đều nghe, Thiếu gia muốn Tiểu Tiểu chết Tiểu Tiểu cũng nguyện ý.
- Tốt lắm, bây giờ Thiếu gia muốn ngươi cùng kết bái huynh muội, trước hết gọi một tiếng "ca ca" nào.
Vẻ mặt Tô Nham như vừa thực hiện thành công quỷ kế.
- Cái này...
Tiểu Tiểu dường như không biết phải làm sao, nhưng trái tim trong lòng nhảy nhót liên hồi, đây đơn thuần là kích động.
- Ngươi không thích thì thôi, Thiếu gia ta không cần nha hoàn đâu. Ngươi đi tìm người khác đi.
Tô Nham vờ tức giận bỏ đi.
- Ca ca đừng đi, Tiểu Tiểu nguyện ý.
Giọng nói tràn ngập kích động và hưng phấn, Tiểu Tiểu chỉ sợ Tô Nham bỏ đi lần nữa, ôm chặt lấy cánh tay hắn không buông. Chợt ý thức tay mình hơi bẩn lập tức rụt trở về.
Tô Nham đi tới trước mặt Tiểu Tiểu, tay xoa xoa đầu nàng trịnh trọng tuyên bố:
- Bắt đầu từ hôm nay, ngươi tên là Tô Tiểu Tiểu, là muội muội của Tô Nham ta. Kể từ giây phút này không ai có quyền khi dễ ngươi, bất kể là kẻ nào chỉ cần đụng đến một cọng tóc của ngươi, ca ca bẻ gãy xương kẻ đó.
Tô Tiểu Tiểu bị lời nói của Tô Nham làm cảm động, khuôn mặt tươi cười đẫm nước mắt hạnh phúc, bắt chước Tô Nham nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, Tiểu Tiểu không còn cô đơn nữa, Tiểu Tiểu có ca ca, Tiểu Tiểu có người thân. Kể từ giây phút này Tiểu Tiểu gọi là Tô Tiểu Tiểu, không ai có thể bắt nạt ca ca, nếu ai dám động đến một cọng tóc của ca ca, Tiểu Tiểu liền... liền vĩnh viễn không để ý tới người đó.
Tô Tiểu Tiểu vốn muốn nói "bẻ gãy xương" giống Tô Nham nhưng nghĩ lại thấy sợ, huống hồ nàng không có bản lĩnh đó. Tuy nhiên Tô Tiểu Tiểu biết từ giờ khắc này cuộc đời của nàng vì người nam nhân trước mắt mà thay đổi, không cần biết trở thành cái gì nàng đều không còn cô độc, bởi vì nàng có một ca ca.
- Tiểu Tiểu, đi nào, vào thành ca ca mua cho ngươi mấy bộ quần áo mới, trở về sửa soạn một chút.
- Dạ.
Hai người một đường chạy như bay tới Nguyên Vũ thành, Tô Nham cảm thấy tâm trạng chưa bao giờ vui vẻ như vậy. Tiểu Tiểu tính tình ngây thơ, ánh mắt lung linh sinh động, tiếng cười khanh khách như chuông bạc. Hắn cảm thấy mình phải gánh nhiều hơn một phần trách nhiệm, nhưng phần trách nhiệm này, hắn nguyện ý.
Kiếp trước hắn là cô nhi, không biết cha mẹ mình là ai. Kiếp này hắn có một phụ thân, nhưng không phải phụ thân chân chính. Bây giờ hắn có quyền lợi lựa chọn muội muội cho mình, từ nay về sau Tô Tiểu Tiểu chính là người thân của hắn.
Khi Tô Nham vác túi to túi nhỏ cùng Tô Tiểu Tiểu trở lại Tô gia thì trời đã chạng vạng tối. Đối với một võ học thế gia của Nguyên Vũ thành như Tô gia, Tiểu Tiểu vẫn có chút nhận thức. Giờ phút này đứng trước cửa lớn, nàng cảm giác cả người không được tự nhiên.
- Tô Nham thiếu gia, người sao lại mang một đứa ăn xin quay về?
Trước cửa lớn Tô gia có bốn đại hán hùng tráng đang đứng. Thấy Tô Nham và Tô Tiểu Tiểu, một người trong đó lên tiếng hỏi.
- Khất cái gì chứ, đây là muội muội của ta.
Tô Nham trừng mắt, lôi kéo Tiểu Tiểu vào bên trong.
- Hung dữ cái gì, cho mình là thiên tài chắc? Phế vật! Cả con lừa hoang cũng đấu không lại.
- Hừ, nếu còn dám to tiếng trước mặt huynh đệ ta, đừng trách ta không nể mặt.
- Chậc chậc, gọi hắn một tiếng Thiếu gia là nể mặt cha hắn, nếu không có cha là Thiên Chú sư phế vật loại này chỉ có thể làm tạp dịch.
Mấy lính gác cửa không hề đè nén thanh âm của họ, hoàn toàn lọt vào tai của Tô Nham và Tiểu Tiểu.
- Không được nói xấu ca ca của ta, ca ca không phải phế vật.
Tô Tiểu Tiểu không biết lấy dũng khí từ đâu xoay người lại hét lớn với mấy tên lính gác, trong lòng của nàng địa vị Tô Nham cao hơn hết thảy.