ôi môi ấm áp giống như tối hôm ấy. Thiên Vũ cũng ma sát như tối hôm ấy. Thế nhưng đôi môi kia không mở ra như tối hôm ấy để hắn tiến vào.
Thiên Vũ vừa sốt ruột vừa khó hiểu mà tách khỏi cậu. Hắn đang định hôn lần nữa thì nghe thấy một câu nói nhỏ, khàn khàn của A Hạo.
“Vì thế nên ở Destiny anh muốn mua tôi à?”
Thiên Vũ dừng lại.
A Hạo đứng lên, tách khỏi hắn.
Thiên Vũ ngoái đầu nhìn bóng lưng A Hạo, đột nhiên nghẹn giọng không biết nói gì.
Hắn đột nhiên nhớ ra đêm đó ở trong phòng Tiêu Nam nói với hắn, xem ra cậu không bỏ tiền được rồi …
Chuyện đêm đó rất nhiều, Thiên Vũ cũng không để ý. Giờ nghĩ lại cũng hơi hoảng sợ, vội vàng bình tĩnh lại. Suy nghĩ lướt nhanh trong đầu một chút, cũng sớm biết nên nói gì. Hắn từ từ đứng lên đi đến sau lưng A Hạo.
“Xin lỗi cậu …”
Giọng nói rất chân thành.
“Không phải tôi cố tình không nói với cậu. Hơn nữa bây giờ không giống như lúc ấy. Tôi …”
Thiên Vũ vươn tay đặt lên vai A Hạo, giọng nói càng chân thành, tha thiết hơn.
“… Giờ tôi thật sự thích cậu …”
A Hạo xoay người, tay Thiên Vũ cũng tuột xuống. Thiên Vũ hơi không hài lòng, kiềm chế nhìn A Hạo, hai người đứng mặt đối mặt, A Hạo cao hơn hắn, cúi đầu nhìn vào mắt hắn, ánh mắt kia không lộ một chút biểu cảm nào khiến trực giác Thiên Vũ cảm thấy không thoải mái.
A Hạo vẫn nhìn hắn. Thiên Vũ cảm thấy đây là lần đầu tiên A Hạo thật sự đang nhìn hắn.
Sau đó A Hạo mở miệng, nói một câu khiến Thiên Vũ kinh ngạc.
“Thiên Vũ. Long Hạo tôi nhớ tình nghĩa của anh. Tôi thiếu nợ anh.”
Thiên Vũ nghi ngờ.
“Ý cậu là gì?”
A Hạo vẫn nhìn hắn, ngừng một chút rồi từ từ lên tiếng.
“Nếu anh còn tôn trọng tôi thì coi tôi là bạn. Tình nghĩa của anh, tôi vẫn sẽ …”
Thiên Vũ nhìn thẳng vào mắt A Hạo, ngạc nhiên đến mức không dám tin nữa …
Hắn cứ nhìn A Hạo như vậy rồi hỏi: Bạn? Bạn gì? Bạn trên giường à?
A Hạo không trả lời. Thiên Vũ nhìn vẻ mặt cậu, muốn nổi giận nhưng cố kiềm chế lại, gắng hết sức bình tĩnh.
“Ngày đó tôi đưa cậu về là có ý đồ thật … Nhưng sau đó chúng ta biết nhau, tôi đối xử với cậu thế nào cậu cũng biết. Tôi không định ép buộc câu, cũng không coi thường cậu. Tôi không kể cho cậu việc này vì cảm thấy hiện giờ đã khác lúc ấy, không cần nói ra vì sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của hai chúng ta … Tôi biết cậu không dễ chịu, nếu cậu thấy trong lòng vẫn khó chịu, cảm thấy bị sỉ nhục, tôi sẽ giải thích với cậu. Hoặc làm sao để cậu hết giận, cậu nói đi …”
Thiên Vũ nói ra, còn phiền muộn ức chế thì giữ trong lòng. Hắn không nghĩ đến lượt mình thổ lộ lại nhận được những lời này của A Hạo. Hắn nghĩ khi A Hạo biết lúc đầu không phải tự dưng mà hắn tốt bụng giữ cậu lại, tốt bụng giúp đỡ cậu mà chủ yếu là có ý đồ sẵn, cậu sẽ sợ hãi, thất vọng, đau lòng, nhưng không nghĩ A Hạo sẽ cho hắn một đáp án dứt khoát như thế, lại còn dùng ngay chữ “bạn” với hắn, cũng phủ nhận những việc hắn đã làm sau này. Thiên Vũ không thể chịu đựng được, câu nói kia khiến hắn cảm thấy mình như thể bị người ta đùa bỡn, hắn không ngại hạ mình cúi người lúc này, nhưng không thể chấp nhận chuyện bị cự tuyệt.
Ấy vậy mà khi hắn nói xong, biểu cảm của A Hạo chỉ có trầm lặng, cũng không hề dao động.
Thiên Vũ kiềm chế, gọi một tiếng “A Hạo”, chờ cậu phản ứng.
Thế nhưng A Hạo vẫn chẳng phản ứng gì với hắn.
Thiên Vũ điên tiết.
“Cậu thế là sao? Có đáng không? Dù lúc trước tôi muốn mua cậu thì thế nào, tôi không cưỡng bức cậu! Cậu đừng lôi nó ra làm lí do!”
Lúc Thiên Vũ mắng mỏ A Hạo cau mày, nhỏ giọng nói.
“Không phải anh. Là vấn đề của tôi.”
“Vấn đề của cậu? Cậu có vấn đề gì?” Thiên Vũ cười khẩy. “Cậu muốn nói gì, cậu không phải loại người ấy? Cũng không có ý với tôi hả?”
Đến nước này Thiên Vũ dứt khoát nói ra tất cả. “Đúng, ngay từ đầy tôi có ý đồ với cậu, chuyện này tôi không phủ nhận. Sau đó tôi không làm gì có lỗi với cậu, cậu giả vờ không biết suy nghĩ của tôi thì tôi phối hợp với cậu, cậu nên sớm nói rõ cậu không có ý kia, tôi cũng sẽ không chơi trò mờ ám với cậu. Lúc ấy cậu không từ chối, giờ lại nói muốn làm bạn hả? Cậu coi Lý Thiên Vũ tôi là cái gì?”
A Hạo vẫn không nói lời nào, dường như chấp nhận cơn giận dữ của Thiên Vũ. Sau đó cậu từ từ lên tiếng.
“Là lỗi của tôi.”
Những lời này thật sự chọc tức Thiên Vũ. Thiên Vũ chửi nhỏ một tiếng, túm áo A Hạo kéo đến trước mặt mình, trừng mắt với cậu.
“Mẹ kiếp ai muốn cậu nhận lỗi? Cậu một mực giả vờ trước mặt tôi, Lý Thiên Vũ tôi chưa từng ép buộc người khác!” Thiên Vũ cười lạnh lùng. “Bạn? Là bạn mà ở hồ Kim Ngưu lại hôn tôi? Cậu đều làm thế với bạn à?”
A Hạo và Thiên Vũ nhìn nhau một lúc, cậu đẩy tay hắn ra, lướt qua người hắn.
Thiên Vũ đột nhiên quát to: “Long Hạo!”
Hắn quay người nhìn chòng chọc vào cậu.
“Hay là vì câu nói hôm đó? Vì tôi bảo cậu đi lên, cậu nghĩ tôi không biết chắc? Mà trong tình huống ấy làm cứng với Tiêu Nam không ăn thua! Tôi làm thế để bảo vệ cậu, cứu cậu! Tôi bảo cậu đi lên chứ không định để cậu thật sự làm cùng với bọn họ, tôi muốn tìm cơ hội lén đưa cậu ra! Loại người như Tiêu Nam có gì không dám làm? Lúc ấy tôi không có cách nào giải thích với cậu, thành ra cậu không chịu được mấy lời này hả? Hay là cậu ghê tởm tôi nên mấy hôm nay cứ trốn tôi như trốn bệnh?”
Thiên Vũ càng nói càng điên tiết, đem cơn giận tích lại mấy ngày trút hết ra. A Hạo nghe nhưng vẫn không nói gì.
Thiên Vũ thấy cậu không nói lời nào thì quan sát cậu rồi nói rõ từng chữ.
“Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng coi mình là kẻ đặc biệt. Đừng nói ngày đó tôi thật sự không để cậu làm, ngay cả có thật sự bảo cậu đi lên thì làm sao, cậu sạch sẽ cao quý hơn người khác à? Cậu là chủ nhân mạnh mẽ liều chết, còn người khác đều là gái đim chắc? Trong giới này đừng quá đề cao bản thân!”
Trong cơn thịnh nộ Thiên Vũ nói năng lỗ mãng, hắn thấy A Hạo nhíu chặt mày. Biểu cảm kia càng làm cho Thiên Vũ không chịu nổi, cậu không phải một người lạnh lùng, lại càng không phải là người lạnh lùng với chuyện của bạn bè, thế nhưng Thiên Vũ cảm thấy hiện giờ phản ứng của A Hạo im lặng, nhẫn nhịn khiến Thiên Vũ càng khó mà chịu nổi. A Hạo hiện giờ không còn quý mến hắn, chuyện này bị Thiên Vũ gạt lại sau, hắn cảm thấy bản thân đang bị vũ công nam này coi thường, đùa bỡn, càng khó chịu với việc cậu giữ mình trong sạch còn người khác thì dơ bẩn, suy nghĩ này rất phù hợp với điệu bộ của cậu, Thiên Vũ càng thêm gai mắt không chịu nổi, hắn nghĩ cậu là gì chứ, một vũ công nam, thế mà Lý Thiên Vũ hắn lại bị một vũ công nam khinh thường, coi rẻ, quả đúng là truyện cười!
Hắn cười khẩy, nhìn chòng chọc A Hạo, hắn muốn bẻ gãy thói kiêu ngạo của cậu, nói cho cậu nhận ra sự thật. Hắn cười lạnh lùng rồi nói với A Hạo: “Cậu nói nhớ tình nghĩa của tôi đúng không, được, vậy cậu còn nhớ gì nữa không? Tôi nói cho cậu biết, tôi không thiếu tiền nhưng cậu vay thì chính cậu phải trả, trả một lần thì bớt một khoản, chúng ta đều bớt phiền.”
A Hạo đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Thiên Vũ. Thiên Vũ nhìn thấy ánh mắt A Hạo, ánh mắt ấy không giống ánh mắt A Hạo lúc trước, Thiên Vũ hiểu được ý nghĩa của ánh mắt ấy nhưng hắn chỉ lạnh lùng đón nhận nó, cảm thấy vui sướng gấp đôi, cảm nhận niềm vui sướng khi trả thù!
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, A Hạo di chuyển ánh mắt sang một bên, mặc áo khoác vào.
Cậu quay lưng về phía Thiên Vũ, lên tiếng.
“Số tiền anh đưa tôi, tôi không trả nợ mà để trong tài khoản ở ngân hàng, không hề động đến. Vốn định chia ra trả cho anh. Ngày mai tôi sẽ đưa thẻ và mã pin cho anh.”
A Hạo nói xong, không nghe ra đang cảm xúc gì.
“Bên ông nội tôi, tôi biết anh bỏ ra rất nhiều tiền. Tiền này tôi cũng sẽ trả lại anh.”
Thiên Vũ cười, nói rất chậm:
“Trả sạch nợ nần cho tôi à?”
A Hạo không nói gì, đi ra ngoài cửa. Thiên Vũ lạnh nhạt nhìn cậu.
Cửa mở ra, A Hạo dừng lại.
“Thiên Vũ.”
A Hạo nói, giọng nói nhỏ nhưng rõ ràng.
“Cám ơn.”
Sau đó cậu đi.
Thiên Vũ nhìn cửa đang mở. Hắn nhớ ra đây là ký túc xá của A Hạo, hắn cảm thấy thật sự con mẹ nó nực cười.
Hắn cúi đầu nhìn cái bàn bừa bãi cốc bát, nhìn một lúc rồi đạp một phát.
“Mẹ kiếp!”
Thiên Vũ hung hãn quát, rồi ngồi lên ghế …