Thiên Vũ hỏi Tiêu Nam chuyện này là thế nào. Tiêu Nam nhìn Thiên Vũ, nói là y đã bảo Lục Thành đưa A Hạo đến bệnh viện kiểm tra.
Tiêu Nam rút một điếu thuốc, nói chậm như rùa, cậu có biết thằng nhóc này đã cân nhắc để đấu với tôi bao nhiêu lần không? Đầu tiên câu ta đánh cược tâm lý với tôi, đánh cược xem tôi có dám mạo hiểm không; tiếp theo, muốn đến bệnh viện kiểm tra thì phải chờ đến sáng, tuy cậu ta không thể thoát thân nhưng cũng thắng được mấy tiếng; cuối cùng, cậu ta biết rõ nếu hôm sau bị tôi vạch trần thì có kết cục gì mà vẫn tỉnh bơ đánh cược với tôi một lúc, ha ha …
Tiêu Nam nheo mắt, chậm rãi phun ra một ngụm khói.
“Đầu tiên, người này rất can đảm; thứ hai, cậu ta còn rất thông minh. Biết thời gian chính là cơ hội, có thời gian không có nghĩa là có cơ hội, thế nhưng không có thời gian thì nhất định không có cơ hội.”
Thiên Vũ nói, anh cho cậu ta làm phó quản lý là vì nghi ngờ cậu ta à?
Tiêu Nam nheo mắt lại.
“Một trai nhảy lại có thể có đầu óc như vậy. Cậu nghĩ cậu ta dám đánh cược lớn như thế chỉ để tôi không chơi cậu ta thôi chắc? Nói cho cậu biết, người ta đang đánh cược đấy. Cậu ta đang đánh cược xem tôi có dám để cậu ta ở lại không, nên phải dùng cậu ta. Cậu ta thu hút sự chú ý của tôi. Đánh cược thắng có thể ở bên cạnh tôi, thua thì có tình nghĩa của cậu, không chết được. Người này không đơn giản.”
Gần đây Tiêu Nam bị hải quan giữ hàng, việc này chưa từng xuất hiện. Tiêu Nam từng nhắc Thiên Vũ tình hình dạo này không ổn định lắm, bảo hắn cẩn thận. Thiên Vũ biết Tiêu Nam đang điều tra nội bộ.
Thiên Vũ cười khẩy.
“Cậu ta đúng là một cây mây, có thể dễ dàng khiến người ta phải dè chừng như vậy. Đã sờ dưa chuột chưa đấy?”
Tiêu Nam thong thả nói. Ý là, người này do hắn mang đến, cũng phải điều tra từ hắn.
Nét mặt Thiên Vũ chẳng thay đổi gì. Tiêu Nam hình như lại thích hắn như vậy, thể hiện sự hài lòng.
“Tôi không tìm cậu ta như thế. Anh sắp xếp cậu ấy thế nào rồi?”
Thiên Vũ hỏi. Tiêu Nam nhả một ngụm khói.
“Tiêu Nam tôi yêu mến người tài, thích người có đầu óc có can đảm. Đừng nghĩ đắc tội với tôi thì không còn đường sống, có biết vua chúa ngày xưa nắm chính quyền thế nào không? Ha ha …”
Tiêu Nam nói xong cũng không trả lời gì với Thiên Vũ nữa.
Đôi khi Thiên Vũ nghĩ mình đã hiểu hết người đàn ông này. Thỉnh thoảng lại nhận ra đến giờ vẫn chưa hiểu hết.
Thiên Vũ biết chuyện không đơn giản như Tiêu Nam kể bên ngoài. Sự hoài nghi của Tiêu Nam rất lớn, nếu nghi ngờ A Hạo thì sẽ tính toán để A Hạo không thể ở lâu tại Hoàng Long. Thế nhưng Thiên Vũ cũng nói với Tiêu Nam, chỉ cần A Hạo không có vấn đề gì thì Tiêu Nam đừng làm khó cậu, mà không chỉ không làm khó, còn muốn dùng cậu cho tốt.
Tiêu Nam có cân nhắc hay không thì chẳng rõ, trước mắt Thiên Vũ không phải lo lắng. Hắn thầm nghĩ tạm giữ được A Hạo an toàn, về sau sẽ sắp xếp lại cho cậu. Về sự nghi ngờ của Tiêu Nam, Thiên Vũ tuy có nghĩ đến nhưng cũng nhanh chóng bỏ qua.
Hắn nhớ khi mình ở thôn Ngọa Long dáng vẻ A Hạo tiều tụy, rách rưới, nhớ hai má cậu hõm sâu xuống, nhớ mình ôm lấy cậu dưới ánh trăng, cậu co người trong chăn, mặt đầy nước mắt …
Thiên Vũ muốn nói với A Hạo, Tiêu Nam đề bạt cậu là vì nghi ngờ cậu, muốn điều tra cậu, cậu phải cẩn thận mọi nơi mọi chốn, không thể phạm một chút sai lầm nào. Mà Tiêu Nam cũng không thật sự bỏ qua việc cậu đắc tội với y, Hoàng Long không thể ở lâu, tốt nhất nên sớm rời đi …
Hắn còn muốn giải thích chuyện tối hôm đó, còn muốn bảo A Hạo sau này đừng mạo hiểm như vậy nữa, chuyện thà làm ngọc vỡ ở xã hội hiện giờ là không cần thiết cũng chẳng khôn ngoan, điều quan trọng nhất là phải bảo vệ chính mình.
Hắn còn rất nhiều điều muốn nói với A Hạo. Ấy vậy nhưng hắn lại chẳng thấy A Hạo đâu.