Trong căn phòng rộng lớn với bốn chiếc giường được trải ga trắng tinh tươm, Khang đang ngồi ở cái giường đầu tiên bên góc trái, Hon ngồi trên giường đối diện và hai giường còn lại thì để trống. Họ đang nói chuyện gì đó nhưng thấy Đức bước vào thì liền dừng lại và cùng nhìn anh chằm chằm:
“Khang! Hon?” Đức kêu lên ngạc nhiên và bước tới. Anh đưa tay phải của mình chạm vào hai người bạn và liền nghe thấy giọng liến thoắng của Hon: “…tụi tôi đợi sếp lâu lắm rồi đấy!”
Đức gật đầu cười: “Ừ ừ…” Và nhìn qua Khang: “Ông… tỉnh hồi nào vậy?”
“Chiều thứ Năm!” Khang đáp với giọng mệt mỏi, “Ngồi xuống đi! Chúng ta có nhiều chuyện để nói lắm đây!”
Đức vừa ngồi xuống cạnh Hon thì Chairman bước tới, rút trong túi ra một cái điện thoại và đưa cho anh: “Điện thoại của anh đây, còn đống hồ sơ ở ngoài xe anh muốn chúng tôi đem về ngân hàng hay giải quyết thế nào?”
“Hồ sơ gì?”
“Hồ sơ khách hàng và hồ sơ công an điều tra ngân hàng, điều tra về ông đấy. Trước khi họ đi cứu ông, tôi đã dặn họ phải gom hết mọi thứ có trong đồn công an có liên quan tới “Đức” và “Ngân Hàng Wilshire” về đây. Để sau khi mọi chuyện kết thúc họ sẽ không có cớ làm khó dễ ông nữa.” Khang nói.
“Tôi không hiểu?”
“Từ từ, chuyện dài lắm.” Rồi Khang quay sang nhìn Chairman và Carpenter và gật đầu ra hiệu, hai người đó liền nhanh chóng ra khỏi phòng.
“Hôm nay thật có quá nhiều chuyện xảy ra!” Đức thở dài rồi quay sang Hon: “Tôi quên mất, làm sao hôm thứ Tư ông và Ngọc thoát được đám người đó vậy? Tôi đang nói chuyện với Ngọc thì tự dưng bị mất sóng, tính gọi lại nhưng đã bị mấy người kia giật mất điện thoại rồi.”
Hon rút trong túi ra hai nút bịt tai nhỏ xíu màu cam: “Tôi mua nó từ tuần trước. Thật ra tôi đã nói dối sếp về những “lời nhắn” sau cùng của Lan. Ngoài việc nói “Cám ơn vì đã theo dõi” và kèm theo hai đoạn video ám chỉ vị trí của An, dưới màn hình sau đó còn hiện ra địa điểm và thời gian đó là: Công Viên Tao Đàn, Mười giờ sáng ngày tháng .”
“ Ban đầu tôi tính nói cho mọi người biết, nhưng rồi nghĩ tới vụ ở nhà kho, tôi sợ rằng đây cũng có thể là một cái bẫy nên quyết định giữ im lặng và tự mình đi tìm hiểu. Trong đám đông, tôi dùng khả năng của mình “lúc ẩn lúc hiện” để tìm hiểu thông tin, rồi khi chúng vừa mở loa lên, nghe giọng Lan là tôi liền Biến Mất và đeo nút bịt tai vào nên mới không bị “thôi miên”. Sau đó tôi không dám xuất hiện nữa mà cứ thế đi vòng vòng nghe ngóng cho tới khi thấy Ngọc đang vội vã chạy đi đâu và có vài tên bám phía sau. Tôi liền nhanh chóng chạy lại nắm tay cổ rồi cùng cổ chạy ra xa khỏi đó.”
Đức thở phào nhẹ nhõm: “Ông giải thích mọi chuyện hợp lí lắm, ban đầu tôi còn tính nổi giận với ông vì sao biết chuyện mà lại giấu… nhưng thôi, bỏ qua đi! Vậy ra là lúc ông cùng Ngọc “Biến mất” đã khiến cho cuộc gọi bị gián đoạn đúng không? Thế ông có biết vì sao Hội Tiến Bộ lại tập trung nhiều người siêu năng lực về một chỗ như vậy không?”
Hon nhún vai: “Họ cũng như tôi, theo lời nhắn trên tivi mà đến chứ cũng không biết gì. Nếu tôi ở lại thêm vài phút có lẽ tôi sẽ biết được gì đó, nhưng do Ngọc nói rằng sếp gặp chuyện nên tôi liền cấp tốc chạy về ngân hàng ngay!”
“Tôi dặn ông đừng quay về mà? Ban đầu tôi nghĩ do tôi đang “chỉnh sửa” hồ sơ nên mới bị công an hiểu lầm là “giả mạo hồ sơ”. Nhưng ngoài tôi thì còn ông và Hạnh cũng tham gia chuyện này nên tôi bảo ông trốn đi là vì không muốn ông bị vạ lây đấy!”
“Tôi dùng năng lực đi vào ngân hàng nên không ai thấy tôi đâu. Và hình như Hạnh đâu có bị bắt?”
Đức giật mình: “Vậy là chỉ có mình tôi vào tù thôi sao?”
Khang bật cười: “Chắc lúc đó sếp hoảng lắm nên mới không biết mình đang nói gì đâu nhỉ? Giả sử như công an kết tội Hạnh và Hon “tiếp tay” cho sếp làm giả hồ sơ mà lại nghe được sếp bảo Hon “chạy trốn đi” thì có thể họ sẽ truy nã Hon đấy. Hên là họ chỉ kết tội có một mình sếp thôi…”
Đức ngẩng người ra: “À phải ha? Sao tôi lại nói thế được? Đáng lẽ tôi nên nói là…” Và Khang liền xen ngang: “Thôi sếp à, chuyện qua rồi thì cứ quên đi! Dẫu sao chuyện sếp vào tù lần này cũng là một cái bẫy do Hội Tiến Bộ tạo ra mà.”
Đức tròn mắt: “Thật sao? Tôi có nhớ hai người lúc nãy cũng nói vậy. Và cái anh chàng “Chairman” gì ấy còn nói anh ta là “nạn nhân” của Hội Tiến Bộ nữa… Khang, rốt cuộc mọi chuyện là sao vậy? Tại sao ông mới tỉnh dậy có hai ngày mà đã biết được nhiều chuyện như vậy?”
“Một phần do Hon kể, một phần do Bác sĩ Tú kể. Với những thông tin hiện tại thì tôi đã tạm có được một bức tranh hoàn chỉnh về những gì đã xảy ra rồi. Ba chúng ta, dù vô tình hay cố ý đều dính dáng vào chuyện gì đó có liên quan tới Hội Tiến Bộ. Thành ra muốn hiểu rõ mọi chuyện, có lẽ phải bắt đầu từ cuối năm ngoái, khi mà Hội Trưởng đầu tiên là ông Trương Công Trí qua đời vì bệnh tim…”
Và Khang kể cho Hon và Đức nghe về cuộc bầu cử vào đầu năm nay của Hội Tiến Bộ, về chuyện phe bác sĩ Tú đòi tổ chức bỏ phiếu lần hai dẫn đến mâu thuẫn giữa hai phe ủng hộ hai ứng cử viên. Rồi chuyện Hội Trưởng Hậu bị thất tình và trở thành “tín đồ” của giáo phái Đức Bà Thượng Cổ. Sau đó lại thực hiện chính sách “Mở cửa” để cho những “tín hữu” của cô ta có thể “xâm nhập” vào trong Hội và bắt đầu biến Hội trở thành một tổ chức khát máu, giết người không ghê tay.
Khang lấy một tờ giấy và vẽ sơ đồ tổ chức Hội, theo đó thì đứng đầu là Hội Trưởng, dưới Hội Trưởng là các Thành Viên Cấp Cao và dưới Thành Viên Cấp Cao là những Nhóm trưởng điều khiển các Nhóm. Mỗi nhóm sẽ được phân công thực hiện những “dự án” khác nhau (lí do gọi là “dự án” chứ không gọi là “Kịch bản” bởi vì hầu hết chúng không được thông qua bởi Giám Chế và Biên Kịch).
Bác sĩ Tú trước khi rời bỏ Hội đã cài cắm hơn vài chục tay chân thân tín vào các Nhóm để có thể báo cáo tình hình cho ông ta thường xuyên. Dựa theo các báo cáo này mà Khang đã liệt kê ra danh sách như sau:
Nhóm thực hiện dự án “Phán Xét” và bắt cóc Lan.
Nhóm thực hiện dự án “Nhà Đất” và gài bẫy hại Đức.
Nhóm thực hiện dự án “Mối Đe Dọa” khiến Khang phải nhập viện.
Nhóm tập trung người siêu năng lực tại công viên Tao Đàn hôm thứ tư, vì không có thông tin nào nên không biết được “dự án” của chúng là gì.
Và nhiều nhóm khác nữa nhưng vì “dự án” của họ có vẻ không liên quan gì tới ba người Khang, Đức, Hon nên không cần nhắc tới làm gì.
“Nhóm “Phán Xét” có lẽ hai người cũng biết rồi. Chúng giết người vì những mâu thuẫn cá nhân vụn vặt nhưng lại sợ mang tiếng là “khát máu”, “cuồng sát” nên mới bày ra trò bắt cóc Lan để nhờ cổ đọc suy nghĩ của các “phạm nhân”. Sau đó dựa vào “ý nghĩ phạm tội” của “phạm nhân” mà “phán xét” và “hành quyết” phạm nhân theo những cách rất tàn nhẫn. Ví dụ như là… ờ… chuyện về bà kia đang dừng xe ở đường ray rồi bỗng dưng bỏ xe lao đầu vào tàu hỏa chẳng hạn.”
“Có! Vụ đó tôi có đọc trong mớ hồ sơ của An.” Đức nói.
“Ừ. Tôi nhớ là theo báo cáo thì bà này ăn ở không tốt với hàng xóm, hay nói xấu, bịa chuyện, chửi xéo người ta. Lên mạng thì kiểu như “bố đời” không coi ai ra gì, ra đường chạy xe kiểu “ninja lead” gây tai nạn rồi còn bắt nạn nhân bồi thường… Nói chung là kiểu người ai cũng ghét vậy đó. Chắc bả gây thù chuốc oán với hội viên nào nên mới phải chết thảm thương vậy.”
“Còn vụ của tôi thì sao? Người ngồi trong xe phát nổ ấy?” Hon nói.
Khang gãi đầu vài cái rồi cười trừ: “Tôi không nhớ, xin lỗi nha! Để lát tôi gọi bác sĩ Tú, dặn ổng tối nay tới đem theo những báo cáo cho hai người đọc để hiểu rõ hơn. À mà Hon, ông đã gọi cho những người kia chưa? Có dặn họ bảy giờ tối nay không?”
Hon gật đầu, Đức liền hỏi gọi cho ai và Hon nói là Đội Giải Cứu.
“Chúng ta sẽ đi cứu Lan sao? Nhưng mà… à có lẽ là bác sĩ Tú đó đã nói cho hai người biết trụ sở chính của Hội ở đâu rồi phải không?”
“Ừ, Đài Truyền Hình đấy.” Khang đáp.
“Thật sao?” Đức kêu lên, “Thảo nào Lan có thể lên truyền hình và phát đi lời kêu cứu… Trước đó tôi còn tưởng cổ bị nhốt chung với ai đó có năng lực “sóng tín hiệu” gì cơ chứ.”
“Hội Trưởng hiện tại vốn đang làm việc cho Đài Truyền Hình mà, đâu có gì lạ. Còn Hội Trưởng Trí là bác sĩ phẫu thuật tại bệnh viện này, thành ra người trong Hội cũng biết tự nhắc nhở nhau là dù có chuyện gì xảy ra, chỗ này cũng là “Thánh địa”, là “bất khả xâm phạm”. Vì thế mà ở đây chúng ta sẽ được an toàn khỏi bọn chúng.”
Đức gật gù: “Giờ tôi mới hiểu những lời Carpenter nói ở bãi đậu xe… Nhưng không lẽ chúng ta cứ trốn tránh ở đây cả đời sao? Chúng ta còn công việc, còn ngân hàng nữa mà…”
“Phải, chúng ta còn cuộc sống ngoài kia và chúng ta sẽ không thể có lại nó trừ phi… Hội Tiến Bộ “biến mất” vĩnh viễn!” Đức nghe thấy giọng của Khang như trầm xuống. “Khang, tôi không hiểu ý ông?”
Khang thở phào một cái: “Khoan nói chuyện đó đã, nãy giờ chúng ta đang nói về các Nhóm và “dự án” mà chúng đang theo đuổi mà. Đã xong Nhóm “Phán Xét” rồi thì giờ qua Nhóm “Bán Nhà”. Theo tôi biết thì vài tháng trước có người đến vay tiền kinh doanh phải không? Tên Hoàng ấy. Hắn cũng là thành viên Hội Tiến Bộ luôn!”
“Thật… thật sao?” Đức lắp bắp.
“Ừ!” Khang gật đầu và kể cho Đức nghe về chuyện bán nhà của Hoàng: Vì lí do nào đó mà hắn đã có trong tay giấy tờ sở hữu của hơn ba trăm căn biệt thự, nhà chung cư “vô chủ”. Rồi hắn nhờ người bạn tên Lâm mở công ty địa ốc để bán những căn nhà này và thay vì chỉ hưởng “hoa hồng” thì chúng hưởng trọn tiền bán nhà. Sau khi gia nhập Hội, tổ chức đã giúp Hoàng “che giấu” việc làm ăn phi pháp và đổi lại, Hoàng cũng phải chia cho chúng phần trăm lợi nhuận từ việc làm ăn của mình.
“Bác sĩ Tú sau khi rời bỏ Hội đã lập nên một tổ chức mới có tên gọi là “Hội Tiến Bộ bờ Đông” để đối nghịch lại. Phải, cái tên nghe có vẻ “củ chuối” quá nhỉ? Nhưng chi tiết quan trọng đây: Có một thành viên bên phe Tú là bà con với ông chủ nhà , và vì thế anh ta đã tìm ra được tờ di chúc của ông chú, bác mình. Rồi chả biết anh ta nghĩ gì mà lại đem đến cho Minh, tức là khách hàng cũ của tôi đó, ông đã dần dần mường tượng ra mọi chuyện chưa?” Khang hỏi Đức.
“Nghe quen quen…” Đức vỗ trán, “Ông nói căn nhà nào? à? Tôi nhớ rồi! Người mua nhà đó là Minh, đã chết hai tháng trước, rồi đến lượt Quang là anh trai của ổng cũng chết vào tháng sau. Sau đó tới ông bị tai nạn và tôi lúc đó còn tưởng ông bị nhà đó ám chứ?”
“Hay lắm, vậy là ông cũng để ý tới tờ di chúc kẹp trong hồ sơ à? Nhưng nó chỉ là bản photo thôi, bản gốc thì tôi đã giấu một nơi an toàn rồi.”
“Nhưng tại sao ông lại kẹp tờ di chúc trong hồ sơ của Quang làm gì?”
“Đâu có, tôi kẹp trong hồ sơ của Minh mà? Mà có thể là tôi đã nhầm thật… Nhưng sao cũng được, ông nên biết tờ di chúc đó và vài thứ giấy tờ khác của Minh chính là thứ mà Hoàng đang tìm kiếm! Và tôi tin rằng đó cũng là lí do Hoàng gài bẫy ông, mục đích là để hắn có thể gom hồ sơ trong ngân hàng về một chỗ để kiếm ra tờ di chúc.”
“Nhưng đó chỉ là tờ di chúc bình thường thôi mà?”
“Phải, nó chỉ là tờ di chúc bình thường nhưng cũng có thể coi như bằng chứng cho thấy công ty Bắc Hải đang buôn bán nhà bất hợp pháp. Ngoài ra thì còn nhiều giấy tờ “bằng chứng” khác mà Minh đã thu thập được. Tôi cũng có lí do tin rằng có lẽ Hoàng hoặc kẻ nào đó trong Hội vì không muốn Minh tung ra những bằng chứng này nên đã giết anh ta diệt khẩu.”
Đức thoáng rùng mình; Khang nói tiếp: “Vậy coi như xong chuyện nhóm “Bán Nhà” rồi, chỉ còn nhóm “Mối Đe Dọa” thôi. Sếp, ông có nhớ lúc nãy ông có nói về Quang, anh trai Minh không?”
Đức gật đầu: “Tôi còn tìm tới nhà họ và gặp ông “cha nuôi” với cô em gái nữa.”
Khang nhún vai: “Ừ đó, Quang cũng là người của Hội Tiến Bộ luôn!”
“Trời! Sao ai cũng là người của cái Hội quái gở đó hết vậy?” Hon thốt lên.
“Thì tôi đã nói là cả ba chúng ta đều dính dáng tới nó mà. Tiếp này, Quang không chỉ là hội viên bình thường mà còn là một Thành Viên Cấp Cao với mật danh “Quản lý đạo cụ”. Năng lực của ảnh là “Ghép vật thể với nhau để tạo vũ khí”. Hôm tôi gặp tai nạn ấy, trước đó Quang hẹn tôi đến một quán cà phê để nói chuyện giấy tờ, anh ta có vay tiền mua nhà ở chỗ chúng ta mà. Sau khi giới thiệu bản thân xong thì Quang liền “ghép”cục sạc pin, gói thuốc lá và bật lửa lại thành một cây súng. Để tôi nói thế này cho hai người dễ hiểu: Cục sạc pin là nòng súng, gói thuốc là tay cầm và những điếu thuốc bên trong là đạn, bật lửa là cò súng.”
Hon quơ quơ tay một lúc rồi nói: “Ờ. Nhưng tôi nghĩ khẩu súng đó nhìn sẽ rất kì dị nhỉ? Tay cầm thì bự, nòng thì nhỏ, đạn thì… mềm èo.”
“Không giỡn!” Khang nói, “Anh ta chĩa súng vào tôi và bắt đầu giải thích về dự án “Mối Đe Dọa” mà nhóm anh ta đang thực hiện: Họ sử dụng một cô gái có khả năng “Tiên Tri” để dự đoán trước những “thảm họa” như tai nạn giao thông, cháy nhà, lũ lụt,… và qua đó tìm cách ngăn chặn chúng. Quang nói rằng những thảm họa mà nguyên nhân gây ra bởi những người siêu năng lực thường khiến họ rất khó quyết định phải “ngăn chặn” thế nào.”
“Rồi anh ta đưa ra một loạt những tấm ảnh chụp cảnh hoang tàn của thành phố mà tôi có thể nhận ra đó là quận Nhất. Và trong số các tấm ảnh đó, tôi đã thấy… tôi, quần áo rách nát, thấm đẫm máu, tay chân trầy xước, đứng giữa đống đổ nát với vẻ mặt hân hoan, sung sướng.”
“Vậy là sao?” Hon nói, “Đừng nói là ông tin lời bọn nó đấy! Biết đâu đó là ảnh photoshop thì sao?”
“Thì tôi đâu có tin, và thậm chí nếu tấm ảnh đó đúng là “tương lai” như lời Quang nói thì tôi vẫn không tin, vì “tương lai không được khắc trên đá” mà, nghĩa là chưa chắc nó sẽ xảy ra đúng như vậy. Nhưng chúng thì một mực tin tưởng và cho rằng tôi là một “mối đe dọa” nên đã sai Quang tới giết tôi. Vì anh ta đã lịch sự nói cho tôi biết về năng lực của mình nên tôi cũng “lịch sự” nói cho ảnh biết về Trường Lực của tôi, bảo rằng cây súng bé tẹo đó không ăn thua gì đâu!”
“Nghe tới đó, Quang im lặng nhưng tay vẫn nắm chặt cò súng. Về phần tôi thì tôi cũng… run vì không tin tưởng vào Trường Lực của mình cho lắm. Dù năng lực lúc đó cũng gần như “thành thục” rồi nhưng tôi cũng không chắc là mình có thể đỡ được đạn hay không. Thành ra chúng tôi cứ ngồi yên đó nhìn nhau suốt cả tiếng đồng hồ.”
“Nhưng ngài Kim nói với tôi là Trường Lực của ông mạnh tới mức có bị tàu hỏa đâm cũng không sao mà?” Đức nói.
“Ổng đánh giá tôi cao quá nhỉ?” Khang bật cười, “Thôi tiếp tục, Quang để lên bàn hai cái lọ thủy tinh với hai viên thuốc bên trong, nói rằng muốn chơi với tôi một trò chơi. Tôi liền nhớ ra cái này sao giống tình tiết trong tập “Chiếc Nhẫn Tình Cờ” quá: Thủ phạm ép nạn nhân phải chọn một viên thuốc và hắn sẽ chọn viên còn lại. Một trong hai viên là thuốc độc và hai người sẽ uống cùng lúc rồi chờ đợi xem cái chết sẽ chọn người nào.”
“Tôi bảo “Không chơi, làm gì được tôi?” thì Quang bật khóc và kể cho tôi nghe chuyện của Minh. Thì ra là vì giữa các Nhóm trong Hội ít có sự trao đổi thông tin với nhau (để giữ bí mật) nên Quang đã không hề biết về hoạt động của nhóm “Bán Nhà”. Anh ta chỉ mới khám phá ra điều đó vài ngày gần đây và rất sốc, không tin nổi là tổ chức anh hết lòng phụng sự lại gián tiếp hại chết em mình.”
“Quang nói rằng nếu hôm nay tôi không chết thì Hội vẫn sẽ tìm cách khác để giết tôi cho bằng được. Anh ta kể tôi nghe về vụ nổ bình ga làm chết bốn người trong một gia đình và nói rằng Hội có thể sẽ dùng cách đó để “xử” tôi và mẹ tôi cũng sẽ bị liên lụy theo. Rồi ảnh tháo gỡ khẩu súng và nói rằng nếu muốn cứu mẹ, tôi phải chọn viên thuốc và uống nó.”
“Tôi rất hận họ vì đã hại chết em mình, nhưng nếu bảo tôi rời bỏ Hội, từ bỏ lý tưởng mà mình đã theo đuổi từ lâu thì tôi không làm được. Tôi thật lòng cũng không có ý định giết anh vì thấy anh đã đối xử tốt với em tôi, nó lúc sống không có nhiều bạn cho lắm. Vậy nên anh hãy chọn viên thuốc đi! Nếu anh chết thì coi như tôi hoàn thành nhiệm vụ. Còn nếu anh sống thì tôi sẽ chết, coi như đó là cách “tạ lỗi” với Hội vì đã để nhiệm vụ thất bại vậy.”
Thuyết phục mãi không được, cuối cùng Khang đành chọn lấy cái lọ bên phải. Quang bảo chờ ra khỏi quán hẵng uống chứ đừng uống trong đây, thuốc có tác dụng nhanh lắm. “Tôi cũng giống em trai mình, không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài đâu.” Quang nói, “Nhưng tôi không hối hận vì việc mình làm, và anh cũng nên thế.” Hai người uống thuốc xong thì gật đầu chào và bỏ đi về hai hướng khác nhau.
“Đi được vài trăm mét, cơ thể tôi dần lả đi và cuối cùng ngã lăn ra giữa đường. Khi đó tôi thấy có chiếc xe tải đang phóng tới nên chỉ kịp bật Trường Lực lên và bị nó tông một cái văng ra xa tới bất tỉnh… cho tới hôm nay.”
“Ủa? Sao tôi nghe nói là ông lao ra giữa đường mà?” Đức hỏi.
“Đâu, chiếc xe đó chạy lấn lề thì có. Chắc gã tài xế sợ lôi thôi nên khai vậy. Lạ là khi vào bệnh viện rồi, tuy cơ thể không cử động được nhưng tôi vẫn nhận thức được xung quanh, hai người hiểu không? Giống như là nhắm mắt mà không ngủ ấy, nghĩa vẫn có thể nghe người xung quanh nói chuyện, ngửi được mùi đồ ăn và suy nghĩ được. Lúc đó tôi bỗng cảm thấy sợ, sợ rằng nếu mình phải nằm một chỗ thế này cả đời thì sống cũng như chết mà thôi. Thành ra mỗi ngày tôi “luyện” ý chí của mình, bắt ép cơ thể mình phải thức tỉnh và vô tình tôi cũng luyện cho năng lực của mình trở nên thành thục luôn.”
Khang nghiêng đầu qua nhìn thành giường, chiếc dép của anh chợt “bay” lên lơ lửng rồi lượn khắp phòng như có ai đang điều khiển nó. “Hai người thấy không? Tôi đã khiến Trường Lực của mình thành “Cánh tay vô hình” để cầm, nắm, điều khiển mọi vật đấy. Bây giờ tôi hoàn toàn tự tin vào năng lực của mình và sẵng sàng cho cuộc chiến vào thứ Bảy này rồi!”
“Khoan, ông nói gì?” Đức hỏi, “Cuộc chiến gì chứ? Thứ Bảy này? Thứ Bảy tuần sau á?”
“À, bây giờ sau khi đã nghe hết mọi chuyện rồi, ông đã ghép được bức tranh toàn cảnh chưa? Mọi chuyện xảy ra tới giờ, từ lúc tôi vào viện, Hon gặp Lan trên tivi, Đội Giải Cứu, vụ nổ ở nhà kho, ông bị bắt vào tù, tất cả đều có liên quan tới Hội Tiến Bộ! Như tôi đã nói, chúng ta không thể nào trở lại cuộc sống trước kia trừ phi “Hội Tiến Bộ” biến mất vĩnh viễn! Và “vĩnh viễn” theo ý tôi là tan rã hoàn toàn! Hoàn toàn! Muốn như thế, chỉ có con đường chiến tranh mà thôi!”
“Khang. Khang. Chuyện này hình như đi quá xa rồi! Tôi cứ tưởng là…” Đức bỏ dở câu nói.
“Ông tưởng thế nào? Rằng chúng ta chỉ cần giải cứu Lan là xong? Ừ thì cũng coi như Hon đã xong nhiệm vụ đó, nhưng còn tôi và ông thì sao? Chả phải Quang đã nói là Hội sẽ không dừng lại cho tới khi giết được tôi sao? Ông bị chúng gài bẫy phải vào tù và ngân hàng bị mang tiếng, chả lẽ ông bỏ qua dễ dàng vậy sao? Chúng ta đều đã thấy tổ chức đó quyền lực như thế nào rồi đấy, thật nguy hiểm nếu cứ để nó tồn tại, rồi biết đâu đến lúc nào đó người thân của ta trở thành nạn nhân của chúng thì sao?”
Đức đứng dậy, đi vài vòng quanh phòng rồi thở dài nói: “Được rồi, kế hoạch thế nào?”
Khang mỉm cười: “Hai người lại đây, kế hoạch này chỉ có ba chúng ta mới biết được mục đích thật sự thôi. Còn những người như Đội Giải Cứu và người của Tú thì chỉ cần nói cho họ điều mà họ muốn nghe, để họ tập trung vào nhiệm vụ của mình, được chứ? Hon đã kể cho tôi nghe về ý tưởng của sếp và tôi thấy nó quả thật rất tuyệt vời, tôi cũng không thể nghĩ ra được ý nào hay hơn vậy nữa.”
Và tối đó, Khang phải kể lại câu chuyện của Hội lần nữa cho đám người Đội Giải Cứu nghe (tất nhiên anh cũng lượt bỏ đi những chi tiết không cần thiết và không liên quan). Tiếp đó bác sĩ Tú đưa cho anh danh sách những người sẽ tham chiến lần này. Tổng cộng người trong đó người có siêu năng lực và “người thường” – những người này sẽ tự trang bị vũ khí riêng.
“Vậy là anh cùng ông bác sĩ này đã gửi cho Hội một lời đề nghị được gặp mặt để “đàm phán hòa bình”, nhưng chúng ta nên hiểu nó giống như một lời tuyên chiến hơn bởi vì hai phe đều hiểu rõ ý định của nhau rồi?” Thịnh nói với Khang, “Thế tại sao không nói thẳng, huỵch tẹt ra là lời tuyên chuyến đi mà còn bày vẽ làm gì?”
“Bởi vì tôi cũng hy vọng rằng nếu chúng ta có thể đạt được thỏa thuận hòa bình, không đổ máu thì tốt biết bao. Nhưng mà… chúng ta đều biết bọn chúng thế nào rồi đó, nên chắc chúng sẽ không chấp nhận yêu cầu của ta đâu.” Và Khang nhìn qua Tú, bảo ông ta nói vài lời.
Bác sĩ Tú có dáng người thấp và gầy, da nâu sạm, khuôn mặt chữ điền với mái tóc xoăn chải chuốt. Chân mày ông đậm, mũi tẹt, môi mỏng, mắt đỏ quạch và có quần thâm như người thiếu ngủ. Giọng nói của ông nghe ồm ồm và có chút gì đó “không nghiêm túc” lắm.
Ông nói cho mọi người về mâu thuẫn giữa tổ chức của ông với Hội Tiến Bộ và nói rằng chiến tranh là chuyện sớm muộn và không thể tránh được. Nhưng nếu phe ông chiến thắng trận này thì họ sẽ hoàn toàn giành được quyền kiểm soát Hội về sau và ông đảm bảo là những chuyện giết chóc vô cớ sẽ không xảy ra nữa. “Tôi muốn Hội Tiến Bộ trở lại như trước, chỉ làm những việc vì lợi ích xã hội đúng như cái tên của nó vậy.”
Họ dành cả đêm để bàn luận kế hoạch và cả tuần sau đó để “luyện tập” năng lực của mình. Tới giờ thì Đức đã hoàn toàn kiểm soát được khả năng và có thể thoải mái làm Chậm Thời Gian rồi quay lại bình thường. Sau vụ ở nhà kho, những người trong Đội Giải Cứu đã trở nên tin tưởng và tôn trọng anh hơn. Vì kế hoạch lần này là từ đề xuất của anh nên họ cũng quyết định để anh giữ chức Đội Trưởng.
Vào thứ Năm, họ nhận được báo cáo từ “nội gián” cho biết rằng Hội Trưởng chỉ có thể kêu gọi được ba trăm thành viên tham gia vào trận chiến lần này và đa số chúng đều là “môn đồ” của Hội Thánh, “đồng đạo” của Hội Trưởng. Những thành viên còn lại thì từ chối tham gia vì cho rằng chuyện đã đi quá xa và họ cũng không hứng thú với việc chém giết chút nào. Có thể thấy là họ đang giữ lập trường trung lập để chờ xem phe nào sẽ thắng rồi ngã theo phe đó.
Khang nói rằng anh muốn “đổi” hai người của Tú với Thái và Ngọc vì năng lực của họ sẽ hữu dụng trong chiến đấu ngoài trời hơn là ở nơi chật hẹp. Thường thì Ngọc sẽ “tình nguyện” nhận lời nhưng lần này cô lại ngập ngừng từ chối vì… không muốn xa Đức. Thành ra Đức phải thuyết phục cô hồi lâu và Khang phải thề là sẽ giữ cô an toàn rồi cô mới đồng ý. Đức sau đó chọn ra hai thành viên bổ sung là Chairman và Carpenter, hai người đã cứu anh khỏi nhà giam tuần trước.
Tối thứ Sáu, hầu như ai cũng trằn trọc không ngủ vì lo nghĩ tới ngày mai. Vào lúc năm giờ sáng, Hon và An đã đến trước đài truyền hình để bắt đầu thực hiện kế hoạch. Dùng khả năng Biến Mất của Hon, họ đột nhập vào đài truyền hình và bắt đầu “lục soát” để tìm ra nơi Lan đang bị giam giữ.
Tám giờ bốn mươi, Khang và người phe bác sĩ Tú đã đến trước sân vận động Hoa Lư – địa điểm gặp mặt – để bắt đầu cuộc “đàm phán hòa bình”. Đội Giải Cứu dựng xe bên kia đường Đinh Tiên Hoàng, ngó xéo qua là thấy được Đài Truyền Hình. Nửa giờ trôi qua và họ nhận ra có gì đó không bình thường như là việc con đường này sao vắng lặng và yên tĩnh quá, không có hàng quán nào mở cửa và không hề thấy có chếc xe nào lướt qua hay người đi bộ nào cả.
Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên phá tan đi sự tĩnh lặng. Rồi những tiếng reo hò ngày càng lớn dần báo hiệu trận chiến đã bắt đầu! Đức quay lại nhìn Đội Giải Cứu và ra hiệu cho họ tiến vào Tháp Truyền Hình. “Đi cùng nhau!” Anh nhắc họ.
Chairman đã khiến người bảo vệ “dán” chặt mông xuống ghế và không thể làm gì được, sáu người họ vì thế vượt qua cổng bảo vệ dễ dàng. Vào bên trong đại sảnh, họ thấy có một ông già đang vừa lau sàn vừa nghe nhạc từ cái đài nhỏ để trên bàn. “Kệ ổng.” Đức nói và vẫy tay ra hiệu cho đội tiến tới.
Rồi trong chớp mắt, Đức không còn thấy đội của mình đâu nữa! Bản thân anh cũng đang đứng ở một tầng lầu nào đó lạ hoắc và rồi một cặp nam nữ xuất hiện.
Người đàn ông đang lau nhà là một Thành Viên Cấp Cao với mật danh Lao Công (Floor Master). Khi ở trong một kiến trúc có hình dạng tòa nhà (như công sở, bệnh viện, trường học… nói chung là tòa nhà phải có dạng hình hộp và có nhiều tầng), ông ta sở hữu vô số năng lực khó ngờ, gồm: Điều khiển đồ vật bằng ý nghĩ (rất có ích cho việc quét dọn), Thay đổi tính chất sàn nhà (biến sàn khô thành ướt, dơ thành sạch…) và Dịch chuyển tức thời giữa các tầng lầu (khỏi đi thang máy).
Bằng cách cầm cây chổi và quét một cái, ông ta có thể Dịch chuyển người hoặc đồ vật đến bất kì tầng nào mà ông ta muốn. Đội Giải Cứu giờ đây đã bị phân tán ra các tầng, kế hoạch “Đi cùng nhau” của Đức vì thế cũng phá sản.
Nhiệm vụ thế là xong, Lao Công để cây chổi qua một bên và kéo ghế ngồi xuống, vừa nhấm nháp ly cà phê vừa đọc báo, nghe đài, dường như chả quan tâm tới những chuyện đang diễn ra ngoài kia. Với ông, đây chỉ như một buổi sáng thứ Bảy bình thường mà thôi.