Vũ Khuynh Thành

chương 50: tỷ đệ gặp lại

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiểu thái giám nghi hoặc nhìn tiểu chủ nhân của mình, hắn không hiểu những vật kia chỉ tầm thường như vậy sao lại khiến cho chủ nhân nâng niu đến vậy, lần trước một a hoàng sơ ý làm đổ những đồ vật ấy khiến cho tiểu chủ nhân bình thường ôn hòa vô hại lại nổi khùng gọi người đem a hoàng ấy ra ngoài đánh hai mươi trượng. Tiểu thái giám lúc ấy nghĩ, có lẽ những vật ấy có giá trị mà mình không biết đi, nhưng hắn đã nhiều lần nhìn kỹ lắm rồi, chỉ là một mảnh ngoc bội màu xanh nhỏ nhỏ, một đôi hài thêu của trẻ con, một mảnh ngọc điệp tinh xảo khéo léo.. những vật đó tuy chế tác tỷ mỹ nhưng hắn nhìn đi nhìn lại trị giá của nó còn không bằng bất cứ vật gì trong điện hoàng tử này. Hoàng thượng ban cho tiểu chủ nhân vô số báu vật, toàn những thứ hiếm có trong thiên hạ nhưng chủ nhân không thèm liếc mắt dù chỉ một cái, cứ lôi những thú kia mê mẩn ngắm nhìn, lúc đó với giống như một tiểu hài tử, tiểu thái giám nghĩ, có khi nào tiểu chủ nhân của hắn bị ai đó ám bùa không? Nghĩ đến đây đã thấy rợn cả tóc gáy…

“ Tiểu Cao tử, ngươi lui đi….” Diễm Thiên Vũ ra lệnh, còn nho nhỏ tuổi hài đồng đã hiện rõ khí thế bễ nghễ thiên hạ sau này khiến cho tiểu thái giám giật mình, khom người cáo lui.

Diễm Thiên Vũ vui vẻ nhìn những vật nho nhỏ trong tay mình, mân mê ngắm nhìn, bất giác nó cười khẽ, tràn đầy vui sướng, cả gương mặt như rạng ngời tỏa sáng, chỉ có những lúc như thế nó mới giống là một tiểu hài tử mười tuổi thường tình.

Nó thích nhất chính là ngày sinh thần của mình, như vậy tỷ tỷ sẽ đến thăm nó, ba năm trước nó quay về hoàng cung, tỷ tỷ cùng Thần ca ca cùng nhau đi ngao du thiên hạ, hàng năm sẽ vào đúng ngày này trở về cùng nó, nó ôn nhu cười, hai lần trước tỷ tỷ tặng nó một đôi hài tự thêu cùng một ngọc điệp đeo bên mình làm bùa bình an, không biết sinh thần năm nay sẽ có món quà gì tặng nó đây, Diễm Thiên Vũ ẩn ẩn mong chờ..

“ Tiểu bạch, tỷ tỷ sắp đến, ngươi có vui không…” Diễm Thiên Vũ mỉm cười ôn nhu xoa đầu tiểu bạch hổ đang lim dim bên cạnh mình. Ba năm trước tỷ tỷ để tiểu bạch bên cạnh bảo hộ mình. Ba năm này, tiểu bạch đã trưởng thành từ một tiểu bạch hổ đáng yêu đã trở thành nhất cõi hùng bá uy phong lẫm lẫm hổ vương rồi. Còn nhớ lúc vừa mới về cung, tứ hoàng tử chạy đến thị uy cùng mình, tiểu Bạch nhăm nhe nanh vuốt, tuy còn nhỏ nhưng uy phong của hổ vương vẫn khiến cho tứ hoàng tử sợ hãi òa khóc. Hiền phi, mẫu phi của tứ hoàng tử tìm đến phụ vương để bãi bình. Lúc ấy, nó đã rất lo sợ vì phụ vương trước đây rất sủng ái tứ hoàng tử, nó sợ phụ vương sẽ sát tiểu bạch, đó là tiểu bạch tỷ tỷ để lại cho nó mà. Nhưng mà không ngờ phụ vương không những không trách tội lại ra thánh chỉ, không ai được phép động đến tiểu bạch khiến cho nó cảm động không thôi, cũng từ đó quan hệ của nó và phụ vương kéo lại khoảng cách, tuy nhiên nó cũng không dám quá gần người, có câu làm ban với vua như chơi với hổ, thánh ân khó dò, nó không muốn mạo hiểm

Ba năm này phụ vương đối nó tốt lắm, luôn sủng nịnh dung túng nó, khiến cho nó cảm thấy ấm áp nhưng cũng đồng thời lo lắng, lo lắng không biết phụ vương đối với nó tốt như vậy mục đích là gì! Haiz!! Thật đáng thương cho tiểu hài tử, mong muốn tình thân nhưng đông thời cũng thật sâu sợ hãi, chỉ sợ khi có được rồi mất đi lại càng thống khổ. Chỉ có bên tỷ tỷ nó mới cảm thấy an tâm nhất, bởi vì nó tin rằng, tỷ tỷ sẽ không hại nói, chỉ có tỷ tỷ vô điều kiện yêu thương nó, sủng nịnh nó….

“ Thiên nhi, là đang suy nghĩ cái gì đâu….” một giọng nói mềm nhẹ vang lên, âm thanh nhu hòa dịu êm khiến cho người ta cảm thấy ấp áp vô ngần, tiểu hài tử ngẩng đầu, vui sướng kêu lên: “ tỷ tỷ”, sau đó xà vào lòng hồng y nữ tử.

“ Thiên nhi đã lớn như vậy vẫn còn làm nũng nha…” Vũ Khuynh Thành ôn nhu vuốt đầu tiểu hài tử, điểm nhẹ nó cái mũi, cười nói.

“ Tỷ tỷ..” tiểu hài tử làm nũng kêu, chỉ có mỗi năm vào giờ khắc này, nó mới tùy ý để mình buông thả như vậy.

“ Ha hả, tiểu Thiên ngươi không chào đón Thần ca sao?” Tiêu Dạ Thần ha hả cười, lòng oán giận, tiểu nhóc con mỗi lần gặp điều chiếm tiện nghi của Thành nhi, cũng may mỗi năm mới gặp một lần nếu không hắn sẽ tức chết a.

“ Thần ca ca..” Diễm Thiên Vũ le lưỡi, làm mặt quỹ khiến cho Vũ Khuynh Thành bật cười, hai người này như nước với lửa, cũng không biết là vì ai lại khiến cho một lớn một nhỏ tranh dành a…

“ Tiểu bạch, lại trưởng thêm một chút..” Vũ Khuynh Thành vui vẻ vuốt đầu tiểu bạch hổ, tiểu bạch hổ an tâm hưởng thụ chủ nhân sủng ái, rên rĩ kêu. Ô..ô..nó muốn nằm trong lòng của chủ nhân như lúc trước nhưng mà bây giờ không được a, nó oán hận, nếu như nó có thể biến nhỏ lại như lúc trước là tốt rồi, tiểu bạch đồng học căm giận nghĩ, tại sao hổ lại lớn nhanh như vậy, tiểu chủ nhân ba năm cũng vẫn còn nhỏ tại sao chỉ có nó là lớn, lại to a…nó thật oán niệm…bạch hổ ngoan ngoãn nằm lim dim bênh cạnh Vũ Khuynh Thành khiến cho Tiêu đại công tử càng thêm đen mặt, lại một con bạch hổ tiếp tục chiếm Thành nhi tiện nghi…

“ Tỷ tỷ, Thiên nhi nhớ người….” tiểu hài tử chu môi làm nũng, hi vọng lấy sự chú ý của Vũ Khuynh Thành. Vũ Khuynh Thành lấy trong lòng chiếc túi thơm đưa cho Diễm Thiên Vũ, ôn nhu nói: “ tỷ tỷ cũng rất tưởng niệm Thiên nhi…”

“ Tỷ tỷ, này là người tự làm sao….” tiểu hài tử vui vẻ nói, nâng niu chiếc túi thơm tinh xảo, thật thơm, có mùi hương ấm áp của tỷ tỷ, nó thích cái này. Vũ Khuynh Thành gật đầu, ôm hài tử vào lòng ôn nhu cười, Thiên nhi dường như nặng thêm một chút thì phải, tỷ tỷ sắp ôm ngươi không nỗi rồi.

“ Là do Thiên nhi trưởng thành…” tiêu hài tử phân bua, lòng nghĩ hay là nó giảm cân, nếu năm sau nó lại nặng hơn chẳng lẽ tỷ tỷ không ôm nó nửa sao, không được a..cái này nó luyến tiếc.

“ Ha hả, đúng vậy Thiên nhi trưởng thành, mới nho nhỏ hài tử sắp thành tiểu thiếu niên rồi, sau này sẽ trở thành mỹ nam a….” Vũ Khuynh Thành trêu đùa tiểu hài tử. Tiêu Dạ Thần đi theo mỉm cười, y im lặng nhìn hai người một lớn một nhỏ trêu đùa ấm ĩ. Hốt nhiên y nghĩ đến, sau này hài tử của y và Khuynh Thành cũng đáng yêu như vậy, nghĩ đến đây Tiêu đại công tử không khỏi mặt đỏ, ngây ngô cười khẽ. Nhưng mà nếu như nó cũng niêm Thành nhi của y giống như tiểu Thiên thì sao, oán niệm a..!! Tiêu đại công tử rối rắm, suy tư…( Nam Cung Dao: ta nói! Tiêu đại công tử, ngươi có cần lo xa vậy không a >”

Truyện Chữ Hay